Chương 4
Trên tờ chứng nhận kết hôn là hai bức ảnh đơn thân, khi ghép lại càng làm cho buồn cười, trong lòng lại mơ hồ đau khổ.
Bất giác Thiên Tỉ ôm lấy tờ chứng nhận kết hôn vào lòng yên lặng khóc.
Khóc một trận hả hêThiên Tỉ đi ngâm mình trong nước nóng, sau đó vào trong phòng khách mở TV nằm trên sô pha xem thời sự. Chợt dừng lại cở kênh showbiz, trên TV đang chiếu lại khung cảnh nhộn nhịp của báo chí đón người mẫu Âu Dương Na Na đi diễn nước ngoài trở về.
Phóng viên và người hâm mộ chen chúc nhau từ ngoài sân bay, mặc dù bên người có rất nhiều người điên cuồng đè ép, thế nhưng Âu Dương Na Na vẫn điềm nhiên không sợ mãi mà duy trì dáng tươi cười từ sân bay vào xe có rèm che.
"Theo thông tin mới nhận được Từ Âu Dương Na Na kết thúc show diễn thời trang cở châu Âu về nước, hiện nay tạm thời sẽ không xuất ngoại nữa. . ."
Âu Dương Na Na, Thiên Tỉđối với cái tên này vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc, phải rồi, cô ta chính là bạn gái của Vương Tuấn Khải.
Dẫn chiếc xe Audi phong cách xuống tầng hầm đỗ xe của khu chung cư xa hoa, Vương Tuấn Khải từ trên xe xuống tay ôm một bó hoa hồng tươi đẹp. Mặt cười sung sướng tiêu sái tiến vào thang máy lên thẳng tầng mười tám, đứng ở cửa phòng 1802 ấn chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau cửa mở, mở rộng cửa chính là Âu Dương Na Na.
"Nhanh như vậy đã tới rồi." Âu Dương Na Na vẻ mặt mỉm cười nhìn Vương Tuấn Khải.
"Tặng em." Vương Tuấn Khải đưa bó hoa hồng trong lòng tới trước mặt Âu Dương Na Na.
"Cảm ơn, mau vào đi!"
Đối với sự lãng mạn của Tuấn Khải thì Âu Dương Na Na đã quen rồi, nhận lấy bó hoa rực rỡ kéo Tuấn Khải vào phòng.
"Lần này dự định lúc nào lại đi?" Trong giọng nói của Tuấn Khải có một tia chất vấn.
Hai người từ khi yêu nhau tới nay chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Âu Dương Na Na luôn phải xuất ngoại chạy show, mặc dù mỗi khi về nước đều hẹn hò với Vương Tuấn Khải, nhưng lại không để cho báo chí bắt gặp. Âu Dương Na Na chỉ muốn người ngoài biết mình còn độc thân, nếu để chuyện hai người lọt ra thì sự nghiệp của cô sẽ tan rã trong nuối tiếc, nhưng Tuấn Khải vẫn là cúi đầu chấp nhận.
"Xin lỗi, lầm trước vì công việc mà bỏ quên anh, nhưng lần này em tạm thời sẽ ở lại trong nước, công ty cũng muốn em nghỉ ngơi, cho nên giúp em thông báo với các phương tiện truyền thông."
Mỗi lần Âu Dương Na Na thất hứa lại làm nũng Tuấn Khải như vậy, coi như biết lỗi rồi. Tuy rằng lần nào cũng đều như vậy, nhưng Tuấn Khải đều tha thứ cho cô.
"Đến đây, hôm nay em đã làm cơm kèm theo nến, đã lâu không xuống bếp không biết có ngon không nữa."
"Ta đây chẳng phải là rất vinh hạnh."
Hai người đi vào bàn ăn, ánh nến chập chờn, tiếng nhạc bên tai nhẹ nhàng, bầu không khí lãng mạn làm cho lòng người say đắm. Đêm nay nhất định ở lại bên cạnh cô ấy.
Chiếc TV đã bị chuyển hết kênh này tới kênh khác không biết bao nhiêu lần,Thiên Tỉkhông thể yên lòng, chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Cậu tự giễu cười, biết rõ chồng mình đang vui vẻ cùng người con gái khác, nhưng lại bất lực không làm gì được.
Lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên, cứ nghĩ là Tuấn Khải gọi tới, vội vàng cầm lấy điện thoại di động nhưng máy hiển thị là mẹ yêu.
"Con nghe, mẹ!"
"Thiên Tỉ, gần đây có khỏe không?"
Bên kia là mẹ của cậu, thanh âm trầm thấp mà tang thương.
"Con vẫn khỏe a, mẹ và ba có khỏe không? Còn có thằng út có nghe lời không?" Nói đến người thân của mình, nước mắt cậu lại không kìm được mà ào ạt tuôn ra.
"Chúng ta đều tốt, nhưng mẹ rất lo lắng cho con, một mình làm công nhất định sẽ rất mệt, con lại cứ gửi tiền về, chúng ta ở quê không thiếu tiền."
"Không có, con sống rất tốt mà, lương bổng không tồi nên mới gửi về."
Thiên Tỉ rất muốn nói hết những nỗi đau trong lòng, thế nhưng cậu không dám kể khổ với mẹ, "Được rồi, mẹ nhớ bảo em chăm chỉ học tập, lúc nào chuẩn bị thi đại học, con sẽ chuẩn bị một căn nhà, chúng ta sẽ chuyển lên thành phố sống, mẹ và ba đừng ở nhà làm ruộng nữa."
Chuyện này đã được Thiên Tỉ lên kế hoạch từ khi bước chân lên thành phố này, cho dù hiện tại cậu và Tuấn Khải đã kết hôn cũng không có thay đổi. Bởi vì cậu biết, cuộc hôn nhân giữa cậu và Tuấn Khải chỉ có hiệu lực ba năm.
Đó là khoảng một tuần sau khi kết hôn, Tuấn Khải lần đầu tiên trở về căn nhà của hai người, mang đến cho cậu không phải kinh hỉ mà là bi thương.
"Đây là hợp đồng hôn nhân, ký đi."
Tuấn Khải ném một tệp giấy tờ lên bàn trà, sau đó tiêu sái ngồi ở trên sôfa.
Hợp đồng hôn nhân? Thiên Tỉnghi hoặc không giải thích được, mở tập giấy ra đọc kĩ.
Trên hợp đồng tất cả đều nhấn mạnh việc hai người bảo trì khoảng cách, hơn nữa đặc biệt gạch chân dòng chữ cuộc hôn nhân có hiệu lực trong vòng 3 năm mà thôi.
"Thế nhưng mẹ không có. . . "
"Tôi không quan tâm mẹ tôi nói gì, bà ấy nói tôi phải chịu trách nhiệm cho nên hiện tại tôi đã cưới cậu, lẽ nào cậu còn muốn sống với nhau đến già, cậu đừng vọng tưởng nữa vì tôi căn bản không thích cậu."
Vương Tuấn Khải nói không lưu tình, "Cậu đơn giản chỉ cần một chữ kí, trong hợp đồng cũng nói rõ lúc nào hôn nhân kết thúc tôi sẽ cho cậu một nghìn vạn bồi thường, người ngoài được tôi đãi ngộ như vậy không nhiều đâu, cậu hẳn là rất may mắn."
"Tôi chưa từng muốn tiền của anh." Cậu vội vàng biện giải. Ngay từ đầu cậu đã biết Tuấn Khải không thích mình, lại càng không thể yêu mình. Nhưng cậu đã trượt chân vào vũng bùn tình yêu của Tuấn Khải, cho nên chỉ ước ao được ở bên cạnh hắn.
"Cái gì? Như vậy cậu muốn toàn bộ sản nghiệp của Vương gia, cậu thật có dã tâm a!"
"Đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy, tôi cũng không muốn bất cứ thứ gì của Vương gia, tôi chỉ muốn . . . "
Lời nói vừa đến đầu lưỡi thì dừng lại.
"Chỉ muốn gì?" Tuấn Khải đứng lên đối diện Thiên Tỉ, thấy cậu không nói gì Tuấn Khải còn nói, "Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, ký đi."
Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng rồi, thì ra Vương Tuấn Khải ghét mình như vậy.Thiên Tỉ cầm lấy cây bút trên bàn, run rẫy ký tên mình lên hợp đồng.
"Nếu như không phải mẹ tôi ngăn cản, tôi hiện tại một giây cũng không muốn nhìn thấy cậu." Lưu lại một câu nói vô tình Vương Tuấn Khải xoay người bỏ đi.
Vậy vì sao lúc ấy lại đồng ý kết hôn với tôi, rồi lại ghét tôi như vậy. Thiên Tỉ nhìn bóng lưng Tuấn Khải ly khai, khóe miệng chỉ biết cười khổ.
Bên tai mẹ cậu đang căn dặn nhưng cậu nghe không vào, nếu như lúc hôn nhân kết thúc mà vẫn còn khiến bản thân thống khổ như thế này, không bằng nhanh chóng kết thúc đi, cậu chịu không nổi thái độ vô tình của Tuấn Khải đối với mình,Thiên Tỉ sợ một ngày nào đó mình sẽ tan vỡ trước mặt Tuấn Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro