Chap 3 : Một trăm vạn
"Đã xảy ra chuyện gì?" Người đi đường và hàng xóm xung quanh cũng tụ tập lại đây. "Dịch mẹ, bà lại phát bệnh." Có người hàng xóm nhận ra bà, vộ vàng nâng bà dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt mang theo vài phần thương tiếc, nhìn bà nói: "Thiên Tỉ, chúng tôi dẫn mẹ con về trước." Những chuyện còn lại chỉ có thể để cho cậu tự mình xử lý, bọn họ không có khả năng giúp đỡ, chỉ là cảm thấy chàng trai này thật đáng thương. "Vâng, cám ơn mẹ Lâm, dì Lý......" Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, nhìn thấy bọn họ dẫn mẹ, giờ phút này ánh mắt đang si ngốc rời đi, lúc này cậu mới sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt và chiếc xe đã bị mẹ đập hư kia, cậu không dám tưởng tượng phải bồi thường bao nhiêu tiền? Vương Tuấn Khải cảm thấy khó thở, đứng ở nơi đó hơn nửa ngày, nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên vươn tay ra bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cậu, "Chàng trai chết tiệt, cậu dám đánh tôi." Tròng mắt phun lửa giận, dường như muốn thiêu đốt cậu cháy thành than.... "Tôi.......Tôi......" Sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức trở nên trắng bệch, lắp bắp không biết nên giải thích thế nào. "Chưa từng có ai dám đánh tôi, nhất là con trai, cậu là người đầu tiên, cậu có biết đánh tôi, cậu phải trả giá như thế nào không?" Bàn tay của Vương Tuấn Khải càng dùng sức hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ, thật muốn lập tức bóng chết cậu, nếu để cho người ta biết, anh – đường đường là tổng tài của tập đoàn Vương thị thế mà lại bị một người chàng trai đánh, mặt mũi của anh chẳng phải mất hết sao? "Tôi, tôi không phải.....Cố ý.....tôi, thực xin lỗi." Dịch Dương Thiên Tỉ bị anh bóp cổ, nên nói chuyện có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn thật tâm giải thích. "Nếu xin lỗi thật sự có ích thì còn cần đến cảnh sát làm gì? Còn cần đến pháp luật làm gì? Tôi nói rồi, cậu sẽ vì chuyện này mà trả giá thật đắt." Vương Tuấn Khải cười lạnh một chút, cậu nghĩ rằng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được tất cả sao? Có lẽ đối với người khác thì có thể, nhưng là anh thì anh tuyệt đối sẽ không chịu để yên. "Vậy anh muốn thế nào?" Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ hoàng sợ nhìn anh, cậu biết bản thân và mẹ đều gặp rắc rối, người đàn ông trước mắt dường như rất khó đối phó. "Muốn thế nào?" Ánh mắt sâu sắc của Vương Tuấn Khải hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá cậu, quần Jean và áo khoác đều đã trắng bệch, dưới chân mang một đôi giày vải cũng đã gần hỏng, xem ra, cuộc sống của cậu cũng không khá lắm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, anh biết bây giờ nên làm cái gì, lập tức thu tay về. Bị anh nhìn chằm chằm làm cho cậu có chút sợ hãi, theo bản năng Dịch Dương Thiên Tỉ lui lại phía sau vài bước, ánh mắt anh làm cho cậu sợ hãi............ "Một trăm vạn." Đột nhiên Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đưa lên một ngón tay, khóe môi cười lạnh, quả thật rất lạnh lùng. "Một trăm vạn?" Cậu sửng sốt một chút, nói vậy là có ý gì? "Thế nào? Không hiểu à?" Vương Tuấn Khải tới gần cậu, nụ cười trên mặt thật là quỷ dị, âm trầm, "Chiếc xe này là do mẹ cậu đập hư, nó có số lượng rất hạn chế, trị giá sáu trăm vạn, bắt cô bồi thường một trăm vạn là đã lợi cho cậu lắm rồi." Một trăm vạn, bồi thường xe? Dịch Dương Thiên Tỉ trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chỉ nhgĩ đến con số trên trời kia, một trăm vạn, cậu có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. "Ba ngày, tôi muốn trong vòng ba ngày cậu phải giao tiền đến tay tôi, nếu không, cũng đừng trách tôi không khách sáo." Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của cậu, Vương Tuấn Khải chỉ biết chính mình đã uy hiếp đến tinh thần của cậu, trong lòng thoáng cảm thấy thoải mái một chút. Ba ngày, một trăm vạn? Dịch Dương Thiên Tỉ không thể tin được nhìn anh, không, cậu phải bình tĩnh, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sau đó mở to mắt, giọng nói hết sức bình tĩnh nói: "Tiên sinh, thực xin lỗi, một trăm vạn tôi không có, tuy rằng tôi biết mẹ tôi đập hư xe của anh, nhưng anh phải biết rõ ràng, bà ấy là người bệnh tâm thần, sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, vả lại, nhà của tôi cũng không có thứ gì quý giá để có thể bồi thường." May mà, nàng đã có vô cùng có kinh nghiệm khi xử lý những chuyện như vậy, vừa rồi chẳng qua là bị hắn dọa nên mới ngẩn người thế thôi. Á, Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên lấy di động ra: "Chí Hoành phải không? Tôi đang ở trên đường Nhân Dân, cậu lập tức tới đây, đừng có hỏi nhiều." Nói xong, lập tức ngắt điện thoại, nghĩ muốn uy hiếp anh, cậu còn non nớt quá.
-------------------------------------------------------
Xong rồi ! M.n đọc vv có gì cho Dii xin cái 🌟 nhe vs cả bình luận nữa ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro