Chap 1

Chiếc xe bus chuyến cuối ngày cuối cùng cũng xuất hiện.

- Haizzz. Mỏi hết cả chân.

Jungkook sau khi vác hết đống đồ của mình lên xe liền ngồi than vãn. Trên xe chẳng có ai cả ngoài cậu. Cũng gần nửa đêm rồi mà. Jungkook ngáp dài rồi gối đầu lên chiếc gối ôm hinh con heo mà cậu mang theo đánh một giấc. Cậu xuống bến cuối thì lo gì cơ chứ.

Chắc mọi người đang thắc mắc cậu đang đi đâu hả?

Câu trả lời là cậu đi trả nợ. Mẹ cậu thì mất từ 7 năm trước. Cậu ở với bố nhưng mà bố cậu thì thích đầu tư cho kinh doanh với hi vọng sau này giàu có sẽ cho cậu ăn sung mặc sướng. Cơ mà tiền chưa thấy mặt thì người đã mất dạng. Bọn đầu trâu mặt ngựa ngày nào cũng đến đòi nợ rồi dọa nạt cậu khiến cậu không biết chui đi đâu. Bỗng một ngày cậu nhận được lá thư mời cậu đến làm giúp việc. Trong thư còn nói sẽ giúp cậu trả hết nợ rồi còn lo chỗ ăn chỗ ở cho cậu nữa. Thế thì tội gì mà không đi.

- Cháu ơi! Bến cuối rồi. - Bác tài xế tắt máy đi xuống gọi cậu.

- Ơ ... A! Cháu xin lỗi. Cháu ngủ quên mất. - Jungkook vội vàng bật dậy, vừa đưa tay lau mép vừa liến thoáng xin lỗi.

Sau khi chuyển hết đồ xuống xe, cậu đứng chờ dưới một cây đèn cao áp. Cả con đường vắng tanh không một bóng người.

- Sao mãi không ai đến vậy? - Jungkook dựa lưng vào cột đèn thở dài.

Từ trong bóng tối một chiếc BMW màu trắng đi đến dừng trước mặt cậu.

- Cậu là Jungkook? - Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, bước xuống xe, hỏi.

- Dạ vâng. Bác là?

- Tôi là Park quản gia. Cậu chủ lệnh tôi đến đón cậu. Mời cậu lên xe.

Jungkook nhét hết đồ vào cốp xe rồi trèo lên chiếc xe nằm mơ cậu mới nghĩ đến việc ngồi lên nó.

- Cậu Jungkook, hi vọng cậu có thể ngồi im. - Người đàn ông lạnh lùng nói.

Jungkook đang nhún thử độ co dãn của đệm nghe thấy liền ngồi im. Nhưng miệng thì lẩm bẩm.

- "Người gì mà đáng sợ! Có hỏng được đâu mà lo"

Không có việc gì làm nên Jungkook lại lăn ra ngủ tiếp.

Két!

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp khiến cậu đang nằm ở ghế sau liền lăn xuống đất.

- Chúng ta đến nơi rồi. - Park quản gia mở cửa xe cho cậu nhưng không thèm đỡ cậu dậy. Thậm chí hỏi thăm cũng không.

- "Người gì mà vô tâm. Ông ta là robot chắc?" - Jungkook khó chịu lườm ông ta.

- Thưa cậu chủ, cậu Jungkook đã đến.

Jungkook đang mải ngắm nhìn ngôi nhà rộng lớn nên không để ý gì đến ai cả.

- Ông có thể về phòng nghỉ ngơi. Cũng khuya rồi.

- Vâng.

Jungkook vẫn như người trong mơ, lang thang sờ mó khắp ngôi nhà mà không để ý tới kẻ đang nhìn mình.

- JEON JUNGKOOK!

Jungkook giật mình quay lại. Giọng người hay ma mà trầm kinh dị vậy.

- Cậu đến đây để làm gì? - Taehyung nhấp chút trà hỏi.

- À! Xin lỗi. Tôi đến đây để làm người giúp việc cho Kim gia. Cho hỏi anh là ai?

- Kim Taehyung chủ nhân của ngôi nhà này.

- Cái gì? Anh á? - Jungkook chỉ thẳng vào mặt hắn hỏi.

Cậu nghĩ ông chủ của căn nhà to đại bác này phải là một ông lão đầu hói bụng bự cơ. Ai dè vừa trẻ vừa đẹp trai. Da trắng, môi hồng, tóc đỏ hung, chân dài, cơ thể thì hơi gầy nhưng toát ra vẻ nam tính ngút trời.

- Không lẽ có gì không ổn sao? - Taehyung nhướn mày nhìn cậu.

- Không! Không! Ổn! Rất ổn! Cực ổn là đằng khác. - Jungkook vội vàng trả lời còn trong bụng thì như đang mở tiệêc - "Nhà giàu thế này thì ở chắc sướng mà ăn chắc cũng được nhiều. Đã thế còn được ngắm trai hàng ngày. Ôi đời còn gì đẹp hơn"

Jeon Jungkook, cậu có đúng là con nợ không vậy?!?!

- Nếu không có gì thì em có thể ngồi xuống, chúng ta sẽ thỏa thuận một số điều

- Vâng.

- Thứ nhất, tôi đã trả xong cho em 60 triệu won chắc em biết?

Jungkook gật đầu. Cứ nghe đến số tiền là cậu lại hoa mắt chóng mặt nói không nên lời.

- Tốt. Thứ hai, em cũng biết mình đến đây "bán thân" để trả nợ?

- Không phải là bán thân mà là làm thuê. - Jungkook cãi lại.

- Cùng ý nghĩa. - Taehyung nhàn nhạt nói tiếp. - Ở đây thì em phải tuân theo những quy định của tôi đặt ra. Đọc đi rồi kí tên bên dưới.

Jungkook cầm tờ giấy lên xem. Cậu trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro