Chap 22+23+24

Chap 22
Y sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn...
Chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy, y lưu được thân thể hắn, nhưng không lưu được trái tim hắn...
Y biết mình lún quá sâu rồi, như thế nào cũng không thoát ra được, luôn luôn lãnh tĩnh như y bây giờ hoàn toàn bị tình cảm chi phối, một lòng muốn chiếm giữ trái tim Đoàn Nghi Ân.
Mắt thấy Đoàn Nghi Ân chạy càng xa, y cũng khống chế không được chính mình, phi thân vọt lên, đem Đoàn Nghi Ân gắt gao ôm vào trong lòng.
"Ngươi làm gì, buông ta ra." Đoàn Nghi Ân không nghĩ tới y dùng chiêu này, chưa kịp phản ứng song chưởng đã bị gắt gao xiết sau người.
"Tiểu Ân Ân, nếu cưng nhất định phải đi, vậy hãy cùng ta lần cuối." Vuốt ve dung nhan như Ân, Vương Gia Nhĩ bình ổn khí tức.
Trong lòng ngàn vạn lần không muốn, không muốn buông tay, nhưng tâm của Đoàn Nghi Ân không thuộc về mình, nếu cứ tiếp tục dây dưa, sợ rằng lưỡng bại câu thương.
Trong nháy mắt, y đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu Đoàn Nghi Ân bây giờ phải đi, vậy cứ thả hắn đi, tương lai còn dài mà.
Thiên hạ dù to lớn cách mấy, y vẫn tin mình tìm sẽ được hắn, lần nữa gặp mặt, y nhất định sẽ lấy được tâm hắn!
Đương nhiên, nhưng dù có đáp ứng yêu cầu của người trong lòng, y vẫn muốn thân thể Đoàn Nghi Ân lưu lại ấn ký, vĩnh viễn nhớ kỹ y!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Không nghĩ tới y đưa ra loại yêu cầu này, Đoàn Nghi Ân vừa xấu hổ vừa giận.
"Một lần, chỉ cần một lần, bổn vương sẽ không giữ cưng nữa." Mắt hổ u mịch bi thương, như đang dùng 'khổ nhục kế'.
Vương Gia Nhĩ phả nhiệt khí trên cần cổ mẫn cảm, bàn tay to đụng chạm dưới thân, một cỗ nhiệt lưu đột nhiên dâng lên bụng, thân thể nhịn không được run rẩy.
"Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi." Mặt Đoàn Nghi Ân đỏ ửng, gian nan xoay qua, nhưng khẩu khí đã có chút thả lỏng.
"Bổn vương vốn là Hổ Vương, quân tử đầu đội trời chân đạp đất. Chẳng lẽ cưng đã quên bổn vương hoàn thành lời hứa không chạm cưng." Nâng cằm hắn lên, Vương Gia Nhĩ cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói.
"..." Ngoài miệng mặc dù không có đáp ứng, nhưng thân thể đã nhuyễn xuống.
Cũng đã trải qua nhiều lần như vậy, nếu như một lần là có thể giải quyết cái đại phiền toái này, cũng không đến nỗi...
Đáng tiếc chính là hắn không chú ý tới việc Vương Gia Nhĩ đáp ứng buông tay, chứ không có nhận lời không tìm hắn!
"Tiểu Ân Ân, bổn vương muốn hôn cưng." Xoa cánh môi đỏ, Vương Gia Nhĩ ý loạn tình mê gầm nhẹ một tiếng, hôn xuống.
"Lang..." Xấu hổ nhắm mắt, vô thức chống cự.
Vương Gia Nhĩ ôm hắn, không ngừng hôn hít, hạ xuống muôn vàn nụ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp láng mịn, khiến cho hắn ngứa ngứa.
"Đừng mà..." Hắn còn chưa nói xong, bàn tay to bắt được cằm, sau đó bá đạo in lên đôi môi mọng nước.
Môi Vương Gia Nhĩ vừa nóng vừa ẩm ướt, không ngừng cắn mút môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập từng ngõ ngách trong khoang miệng.
Tay Vương Gia Nhĩ không an phận luồn vào trong áo hắn, dùng đầu ngón tay thon dài đùa bỡn niết hai hồng quả.
Tất cả điểm mẫn cảm trên người đều bị Vương Gia Nhĩ nắm giữ, căn bản vô lực phản kháng, hắn đã trở thành tù binh dưới thân Vương Gia Nhĩ...
Khoái cảm mãnh liệt không ngừng cháy lan toàn thân, hắn phải mạnh mẽ cắn môi dưới, mới có thể tránh phát ra những tiếng rên rỉ mất mặt.
"A... Ngươi chờ một chút..." Đột nhiên nhớ tới binh lính Hùng tộc còn đang cách đó không xa, vội vàng đẩy Vương Gia Nhĩ ra.
Bị y đặt trên lan can đá vừa cứng vừa lạnh, cách đó không xa thường thường truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, lúc nào cũng có khả năng có người tới.
Hơn nữa, sao hắn có thể để người khác thấy bộ dạng mất mặt của mình như vầy...
"Chờ cái gì?" Mắt hổ tràn đầy tình dục nồng đậm, tơ máu nổi lên.
"Hùng..."
"Bọn chúng không đến, cưng yên tâm." Đã sớm để lại thị vệ ở bên kia thu thập tàn cuộc, Vương Gia Nhĩ đã sắp xếp chu toàn.
Thân thể cao to đặt hắn dựa vào cây lớn, bàn tay to thô lỗ tháo đai lưng, tùy ý vuốt ve thắt lưng thanh mảnh, trực tiếp cầm Ân hành thon dài giữa hai chân.
"A..."
Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Đoàn Nghi Ân không thể tin được thân thể mình vừa bị ôm đã có phản ứng...
Bị bàn tay điêu luyện kia xoa nắn, Ân hành ngẩng cao đầu thích thú, đỉnh đầu còn chảy ra dịch, gió thổi qua lạnh run.
Vương Gia Nhĩ cắn vành tai tròn mềm của hắn, dùng giọng nam trầm thấp mê người nỉ non: "Thoải mái không, Tiểu Ân Ân."
Đôi bàn tay to dùng thêm lực, xoa thắt lưng mịn màng, rồi nhịn không được hướng lên hai hồng quả trên ngực.
"Thoải mái..." Gương mặt ửng đỏ, môi hé mở.
Không chần chờ, Vương Gia Nhĩ cởi hết quần áo hắn, rồi một lần nữa vuốt ve toàn thân hắn.
Thừa dịp theo hắn còn đang thất thần, Vương Gia Nhĩ nâng chân hắn, đưa hai ngón tay vào bên trong dò xét, chậm rãi đưa đẩy
"Không... A..." Hắn thở dốc, ngăn cản không được khoái cảm truyền từ ngón tay Vương Gia Nhĩ trừu sáp ra vào.
Hắn cắn chặt môi dưới mới có thể ngăn bản thân chìm sâu trong dục vọng nóng bỏng này mà phát ra những tiếng rên rỉ mất mặt, nhưng mười ngón tay hắn bấu thật chặt hai cánh tay Vương Gia Nhĩ...


Chap 23
Đến khi tiểu huyệt đủ mềm sốp để tiếp nhận mình, Vương Gia Nhĩ mới yên tâm tăng tốc độ đâm rút, hưởng thụ tiểu huyệt ấm áp chặt khít.
Nhìn tiểu huyệt phấn hồng mê người phun ra nuốt vào hai ngón tay, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm quá tuyệt vời, vừa mềm mại vừa ẩm ướt làm Vương Gia Nhĩ không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"A... a... Ta chịu không nổi..." Đoàn Nghi Ân vô lực lắc đầu, ánh nắng chiều chiếu vào mái tóc vàng càng tăng thêm vẻ óng ả, tản mác vài lọn tóc xõa trên cánh tay y.
Động tác truy cầu vô thức như vậy làm lửa tình thiêu đốt Vương Gia Nhĩ càng mãnh liệt hơn, tiểu huyệt gắt gao cắn ngón tay y, y rất muốn lập tức đưa mình vào nơi thiên đường đó.
"Tiểu Ân Ân, bổn vương thật sự là không nỡ để cưng đi." Rút ngón tay ra, để hổ căn nóng cháy tại cửa huyệt, cẩn cẩn dực dực đâm vào.
Tiểu huyệt thèm khát sớm được mấy màn tiền hí khai mở liền nhu thuận tiếp nhận hổ căn vĩ đại, nuốt vào từng thốn thịt, một chút khe hở cũng không có, cảm giác chặt khít làm Vương Gia Nhĩ nheo lại hai mắt.
Thấy sau lưng hắn là vỏ cây sần sùi, lo lắng hắn bị thương, liền ôm lấy thắt lưng hắn kéo vào lòng --
Tư thế này làm Vương Gia Nhĩ tiến nhập vào sâu trong cơ thể hắn, y không nhịn được gầm lên.
"A..." Tiếng rên rỉ kiều mị vang lên bên tai, làm lửa thiêu đốt Vương Gia Nhĩ càng cuồng liệt.
Dùng sức nâng hai chân hắn, quàng quanh thắt lưng mình, như phát cuồng ra sức trừu sáp tiểu huyệt ẩm ướt, hưởng thụ khoái cảm thư sướng.
"Vương Gia Nhĩ... Ngươi... Chậm một chút..." Hắn thấy mình bị đâm đến sắp tắt thở, chỉ có thể ôm cổ Vương Gia Nhĩ, thân thể lắc lư theo những cú húc cuồng dã hữu lực của Vương Gia Nhĩ.
Vương Gia Nhĩ mê luyến nhìn Đoàn Nghi Ân, nhìn đôi mắt hắn như si như túy, gương mặt tuấn tú nhiễm màu tình dục đỏ ửng xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng mê người rên rỉ khát tình.
"Gọi ta Nhĩ." Liếm duyện hai cánh môi hắn, thưởng thức tiếng rên rỉ như một khúc nhạc.
"Nhĩ..."
"Ân!" Vương Gia Nhĩ phát ra tiếng gầm phát tình dã thú.
"A... Nhĩ..." Hắn vô ý thức gọi tên Vương Gia Nhĩ, làm Vương Gia Nhĩ càng thêm hưng phấn.
"Đúng! Cứ gọi ta như vậy!" Vương Gia Nhĩ thở dốc, quất tống càng nhanh càng mãnh liệt.
"Không được... Dừng lại..." Hắn vô lực gào thét, chỉ cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi, trong đầu trống rỗng.
Vương Gia Nhĩ tận lực giảm tốc độ trừu sáp, hai tay vuốt ve cặp mông tròn trịa, cảm thụ từng đợt co rút của tiểu huyệt...
"Tiểu Ân Ân, đừng đi được không?" Thấy chuyện tiến hành rất thuận lợi, Vương Gia Nhĩ nhân cơ hội ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
"Không..." Dứt khoát lắc đầu.
"Đã vậy, cưng hôn bổn vương lần cuối có được không?"
"..." Hắn chần chờ.
"Một chút cũng không được sao?" Mắt hổ buồn bã thất sắc.
Do dự chốc lát, Đoàn Nghi Ân đỏ mặt, nhích người lại gần, dùng tốc độ điện xẹt hôn xuống mặt Vương Gia Nhĩ.
"Ôm chặt ta!" Chỉ là hôn nhẹ như vậy đã làm cho Vương Gia Nhĩ không chịu nổi.
Vừa nói y vừa ấn Đoàn Nghi Ân xuống háng mình, làm cho hổ căn đâm tới chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, toàn thân y run lên, đem toàn bộ Nhĩ tinh nóng như lửa bắn vào tiểu huyệt...
"A..." Thét chói tai, Ân hành cũng bộc phát, một lần lại một lần phun ra trọc dịch, bắn đầy bụng Vương Gia Nhĩ.
Vương Gia Nhĩ cũng không để ý, vươn tay đem thân thể vô lực ôm vào trong lòng, để hắn thoải mái dựa vào ngực mình.
Đoàn Nghi Ân nhắm mắt, bộ dáng yếu ớt như vậy không khỏi khiến kẻ khác thèm khát!
Tiểu Ân Ân của y hồn nhiên vui vẻ, làm y thật sự không nỡ buông tay!
Vuốt ve tấm lưng bóng loáng, trong miệng thầm đọc chú ngữ...
Không lâu, biểu tượng hình Hổ xuất hiện trên lưng Đoàn Nghi Ân, một đôi mắt hổ lấp lánh hữu thần, chữ Vương trên trán phá lệ khí phách.
Nhưng chỉ hiện ra trong chốc lát, nháy mắt đã vô tung vô ảnh, giống như chưa có hình Hổ nào trên lưng Đoàn Nghi Ân.
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều nhẹ nhàng như không, Đoàn Nghi Ân mệt đến không mở mắt nổi hoàn toàn không biết được, khi hắn mở mắt, thấy Vương Gia Nhĩ chăm chú nhìn mình, đột nhiên cả kinh.
"Ngươi muốn làm gì?" Dùng sức đẩy Vương Gia Nhĩ, cặp lông mày bực bội nhíu lại, bất quá vẫn cắn răng đối mặt y.
"Không làm gì." Thu hồi ánh mắt quyến luyến, y buông Đoàn Nghi Ân ra.
"Ngươi đã đáp ứng ta, ngươi không thể nuốt lời!" Đoàn Nghi Ân vẻ mặt cảnh giác.
"Đương nhiên!" Xoay người nhặt lại quần áo rơi vương vãi đưa cho hắn, ánh mắt Vương Gia Nhĩ có một tia tịch mịch.
"Vậy... Ta đi!" Trong lòng khẽ run lên.
Hắn tiếp nhận quần áo, đang muốn mặc vào lại bị một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy.
"A! Ngươi muốn làm gì? Không phải nói thả ta đi sao?" Hắn cứng ngắc theo thân thể, há mồm kêu to.
Hơi thở nóng rực từng đợt từng đợt phả lên cổ hắn, hắn cảm thấy toàn thân mình lại nóng lên, nhiệt lưu lại cuồn cuộn dâng lên bụng.
"Buông ta ra! Ngươi làm cái gì vậy?" Thân thể hắn mềm yếu vô lực lại bị Vương Gia Nhĩ đùa giỡn lần nữa, hai chân nhịn không được phát run.
Vương Gia Nhĩ duỗi tay ra phía trước xoa nắn hồng quả, còn thổi nhiệt khí sau gáy, bàn tay to thuận theo dòng nhiệt dịch trườn tay vào tiểu huyệt.
"Muốn một lần nữa sao?" Dụ dỗ hắn.
"Ta... Không!" Hắn la to, nhưng không còn kịp rồi!
Vương Gia Nhĩ lần nữa xâm nhập hắn, Đoàn Nghi Ân cảm thấy càm xúc trong cơ thể vô cùng mãnh liệt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hổ căn quất xuyên cơ thể hắn, trong lòng hiện lên một loại cảm giác kì dị.
Rất nhanh, Đoàn Nghi Ân cũng không có cách nào tự hỏi, tùy ý để hổ căn xâm nhập, hắn vừa lại lâm vào thủy triều tình dục, không cách nào tự kềm chế...
"A..." Tiếng rên rỉ sung sướng không ngừng phát ra từ miệng hắn.
Vương Gia Nhĩ ngẩng đầu lên, ôm thắt lưng hắn, nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu Ân Ân, thoải mái không?"
Mới vừa trải qua một phen hoan ái cuồng nhiệt Đoàn Nghi Ân toàn thân mềm nhũn xụi lơ, chỉ là hưng phấn kẹp chặt hai chân, đầu óc kêu loạn, rên rỉ.
"Ưm..." Hắn cảm thấy lửa dục toàn thân lại khơi mào.
Không có cách nào tin được mình lại muốn ở bên Vương Gia Nhĩ thêm một ngày, hay có thể thừa nhận bản thân tự nguyện bị Vương Gia Nhĩ giữ lấy một lần nữa...


Chap 24
Thẳng đến khi Vương Gia Nhĩ lần nữa thét chói tai, khóe miệng mang theo đắc ý ôm hắn cùng nhau đạt cao trào, làm cho kích tình bao phủ hết thảy...
Đoàn Nghi Ân toàn thân vô lực rúc vào ngực y, nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ.
Vương Gia Nhĩ thâm tình nhìn hắn, ôn nhu vén những lọn tóc vàng ẩm mồ hôi.
"Tới nước này rồi, cưng lại phải rời khỏi bổn vương, làm sao bổn vương chấp nhận đây?"
Mất khống chế rồi, tất cả cũng đã vuột ra khỏi tay, y muốn Đoàn Nghi Ân vì tình mà ở bên mình mãi mãi, lúc này mình khống chế không được, muốn Đoàn Nghi Ân một lần lại một lần.
Gió đêm thổi tới, Đoàn Nghi Ân nằm trong lòng y nhịn không được run rẩy một chút, sờ cánh tay lạnh băng của Đoàn Nghi Ân, mày rậm nhíu lại, nhặt lên quần áo vương vãi trên đất.
Đột nhiên, từ trong áo lấy ra một vật, chính là hạp dược cao --
Nhớ ngự y từng nói qua vật ấy không những chữa thương, còn có trợ giúp vu phòng chi nhạc!
Lần trước khi dùng dược, Đoàn Nghi Ân tựa như thay đổi, nhiệt tình vô cùng, y quyết định thử lại lần nữa, nói không chừng Đoàn Nghi Ân sẽ gật đầu ở lại...
Lấy ra một dược cao bôi vào tiểu huyệt khẽ hé mở, rất nhanh vân vê đi vào, cho đến khi nhìn thấy đáy dược hạp, Đoàn Nghi Ân mệt mỏi chậm rãi mở hai mắt, hừ một tiếng.
"Nóng..." Mắt vàng nửa mở, ánh mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn.
Y hít một hơi lãnh khí, tay run lên, dược hạp rơi trên mặt đất, lăn một vòng, lẫn khuất trong bụi cỏ.
"Tiểu Ân Ân!" Y nhẹ giọng gọi.
Hắn mở to hai mắt, đôi mắt vàng đã không hề lạnh như băng, mà tràn ngập lửa nóng dục vọng.
Trong nháy mắt, Vương Gia Nhĩ ánh mắt khát khao của hắn mê hoặc, như nài nỉ y thỏa mãn hắn...
Từ đôi mắt hắn, Vương Gia Nhĩ biết hắn muốn y!
Hổ căn xưa nay không bao giờ biết thỏa mãn lại nảy mạnh lên, đâm đâm cửa huyệt ngo ngoe muốn di chuyển.
Một lần động thân đi vào, tiểu huyệt bây giờ còn nóng hơn hai lần trước, hơn nữa y cảm thấy hoàn toàn toàn khác với lúc trước.
Toàn thân Đoàn Nghi Ân nóng không chịu được, không ngừng lắc lư: "Ô... Nóng quá..." Hắn khó nhịn rên rỉ cầu hoan.
"Tiểu Ân Ân, bổn vương sẽ hảo hảo yêu cưng."
Vương Gia Nhĩ bắt đầu màn quất xuyên mãnh liệt nơi tiểu huyệt chết người, đi vào đi ra dâng lên tư vị tuyệt vời khó diễn tả.
"Chặt quá!"
Bàn tay to không ngừng vuốt ve hồng quả trước ngực, kích thích thắt lưng Đoàn Nghi Ân, làm cho y đi vào ngày càng sâu.
Điều y khiếp sợ chính là, khi y vừa thoáng lùi ra, tiểu huyệt sẽ chủ động hút cự vật của y lại.
Hạ thân y bị cắn chặt muốn tan chảy, kì diệu hơn, tiểu huyệt còn có thể nhúc nhích cắn hút, làm hại y thiếu chút nữa tiết ra...
Đoàn Nghi Ân không hề bị động, chủ động quấn lấy Vương Gia Nhĩ, trong rừng cây ngoài tiếng thở dốc nặng nề sung sướng, chỉ còn những tiếng rên rỉ mập mở bao phụ không gian.
Vương Gia Nhĩ gắt gao ôm hắn, hắn hét lên một tiếng, cả người xụi lơ trong lòng Vương Gia Nhĩ, không cách nào nhúc nhích.
Bạch trọc chảy xuống từ chỗ hai người kết hợp, ướt một mảng cỏ lớn, nhưng nhiệt lưu trong cơ thể không có biến mất, lần sau mãnh liệt hơn lần trước.
Đoàn Nghi Ân nhắm mắt chìm trong dư vị khoái cảm còn lưu lại, hắn cảm thấy mình vừa nằm mộng, chờ tỉnh lại cái gì cũng chưa từng xảy ra...
Tới cuối cùng, Đoàn Nghi Ân cũng không đồng ý ở lại, thất vọng tràn trề, Vương Gia Nhĩ càng quyết tâm có được hắn hơn hết thảy.
"Tiểu Ân Ân, hy vọng lần sau gặp lại, cưng không trốn tránh bổn vương!"
Cuối cùng, Vương Gia Nhĩ buông tay, trong miệng thì thầm, mắt hổ bắn tinh quang ra bốn phía.
Y là Hổ Vương, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, Đoàn Nghi Ân không đáp ứng lưu lại, y sẽ không ép buộc hắn bên mình.
** ** **
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng choang, bên người không có bóng dáng Vương Gia Nhĩ, cúi đầu nhìn lại, quần áo sớm đã mặc chỉnh tề, trên người không có một chút cảm giác không khỏe.
Nếu không phải sau huyệt có chút thốn chút xót, hắn sẽ thật sự cho rằng hôm qua chỉ là một hồi xuân mộng mà thôi...
Nghĩ không ra dâm hổ kia cũng là một quân tử, không có cường ép bắt hắn lại.
Hắn không khỏi nghĩ, nếu Vương Gia Nhĩ không phải mê muội hắn, có lẽ bọn họ bây giờ đã là hảo bằng hữu... Lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này vứt ra sau đầu.
Đột nhiên, hắn phát hiện bên hông có một vật -- một khối đầu hổ Ân bội, mắt hổ lấp lánh hữu thần, như đang di chuyển, vô cùng sống động, Ân bội trong suốt sáng long lanh, làm cho hắn thích không buông tay.
"Tử dâm hổ, tặng ta bảo vật, dễ dàng cho ngươi quá." Mấy lần đều muốn tháo đầu hổ bội ra, rồi lại không nỡ.
"Canh giờ cũng không sớm, hy vọng có thể vượt qua phụ vương." Cất đầu hổ bội vào áo, vội vã chạy đi.
Sau khi hắn đi, cách đó không xa có thân ảnh vĩ ngạn đứng sau cây đại thụ, đúng là người hắn tưởng đã rời đi - Vương Gia Nhĩ, đưa mắt nhìn theo hắn.
"Tiểu Ân Ân, thân là thái tử Hồ tộc nếu đã thu vật đính ước của bổn vương, thì đừng hòng chạy trốn!" Nắm chặt nắm tay, một quyền đánh vào đại thụ, đại thụ to lớn gãy đổ xuống.
Trở lại Hồ tộc, Đoàn Nghi Ân dĩ nhiên bị phụ vương mắng một trận, may là Lang Vương tự mình tới nhà cầu hôn tiểu đệ, y vì hắn cầu tình miễn bị phụ vương trừng phạt, nhưng phụ vương vẫn hạ lệnh cấm túc hắn ba tháng.
Ba tháng cấm túc cũng không có gì, chỉ là đêm đến luôn bị giấc mộng kì quái quấy nhiễu...
Trong mộng luôn luôn xuất hiện Vương Gia Nhĩ, hơn nữa Vương Gia Nhĩ luôn không nói hai lời liền nhào tới hắn, hắn cũng giãy giụa phản kháng, đáng tiếc mỗi lần đều bị y đè.
Như vậy còn chưa tính, ác độc nhất là lúc hắn mệt muốn chết rên rỉ xấu hổ cầu xin tha thứ, nhưng tên dâm hổ chết dẫm đó vẫn như cũ diệu võ dương oai trên người hắn, cho đến khi hắn sắp bất tỉnh mới chịu ngừng.
Mỗi sáng tỉnh lại, chăn nệm luôn dính đầy trọc dịch, hắn run như cầy sấy, sợ việc này bị phụ vương biết, vội vàng tự thu dọn phòng.
Kể từ đó, hắn không khỏi hoài nghi Vương Gia Nhĩ có hạ chú ngữ gì lên người hắn không? !
Một tháng sau, hôn lễ của tiểu đệ Phác Chân Vinh sắp đến, phụ vương cũng giải lệnh cấm, cho phép hắn tham dự buổi lễ, hắn hăng hái bừng bừng chuẩn bị lễ vật mong chờ ngày đến, nhưng hắn không tưởng được là...
"Tiểu Ân Ân, thì ra cưng ở chỗ này a!"
Tại hôn yến của Lang Vương Lâm Tể Phạm, hắn gặp lại người hắn không muốn gặp nhất trên đời!

----

Konichiwa au trở lại rồi đây!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro