Chap 15
"Cẩn thận!!!"
GD hét lên rồi chạy lại giữ cô. TaeYeon ngã lên người GD, cậu ôm trọn cô trong vòng tay của mình. Trong phút chốc mắt hai người gặp nhau, con tim của cả hai lại lỡ một nhịp đặp.
Khi phát hiện BaekHyun và Suzy đang nhìn chằm chằm, hai người luống cuống đứng dậy.
"Sao hai người lại ở đây?" – TaeYeon hỏi để phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
"Chúng tôi đi chạy bộ." – Suzy hớn hở chạy về phía GD và khoắc lấy tay cậu – "Còn... cậu?" – Suzy nhìn TaeYeon thắc mắc.
"À... tôi... chả là muốn đạp xe nhưng không có ai dậy thôi!" – TaeYeon liếc nhìn GD.
"Oppa cũng tốt quá ha?" – Suzy đá lông nheo.
BaekHyun vẫn không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng bước đi.
"Cậu đưa tớ về chứ?" – Suzy tinh nghịch hỏi.
"Ơ... tớ..." – GD nhìn TaeYeon, cậu không muốn là một kẻ thất hứa, càng không muốn vì cái điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng yêu quái mà câu phải vác mặt lên trang bìa của tờ báo. GD quay qua Suzy, nhẹ gỡ những ngón tay của cô, cười trừ - "Tớ bận ít việc, cậu có thể về cùng anh trai cậu mà, đúng không?"
Nói rồi, cậu bước tới chiếc xe đạp khốn khổ đang nằm lăn lóc ở trên nền xi-măn, dựng xe lên, cậu ra lệnh:
"Nhỏ kia, lên xe!"
"Anh gọi tôi hả?" – TaeYeon không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Không gọi cô thì gọi ai?"
TaeYeon không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh trong sự tức giận của cô tiểu thư kiêu kỳ. Bàn tay nắm chặt, cô thề rằng TaeYeon sẽ phải trả giá vì những gì đã cướp đi từ tay cô.
**********
"Thần kinh anh có bình thường không?" – TaeYeon hỏi khi đang ngồi trên xe.
"Không!" – GD thản nhiên.
"Hèn chi anh hành động như một tên khùng vậy, thì ra là bị... đứt giây thần kinh. Hì!" – TaeYeon bụm miệng cười. – "Mà nè, chở tôi đi đâu vậy?"
"Bán sang Trung Quốc." – GD nở nụ cười nham hiểm.
"Bán cái đầu anh nè!" – TaeYeon cốc đầu GD rồi cười nắc nẻ.
Chiếc xe hai người lăn bánh trên con đường nhỏ kế bên là bãi biển rộng lớn.
GD dừng xe lại bên đường, vẻ mặt vẫn bình thản còn TaeYeon thì hớn hở như một đứa trẻ nhỏ. Những đợt gió cứ đua nhau thổi vào hai đứa. TaeYeon cười tươi rồi chạy ào ra biển, dang tay như muốn ôm trọng lấy biển mẹ bao la....
Sóng biển hát, những khúc hát rì rầm mà có lẽ chỉ có cát biển mới hiểu. Những ngọn sóng cứ thi nhau đổ ập vào bờ rồi lại lùi xa tít. TaeYeon ngồi bệt xuống nền cát trắng tinh, tay mân mê những nắm cát nhỏ mịn. GD đứng cạnh cô, cái dáng người kiêu ngạo và hiên ngang.
"Anh muốn chơi không?" – TaeYeon hỏi nhẹ tựa như gió biển.
"Chơi?" – GD ngạc nhiên.
"Ừm, xây lâu đài cát."
"Đồ trẻ con." – GD nhếch mép.
"Bộ anh tưởng anh là người lớn hả?" – TaeYeon nhìn GD.
"Không phải tưởng mà đó là sự thật!" – GD nói chắc nịch.
"Tôi nói đâu có sai, đúng là thần kinh anh có vấn đề thật mà!" –TaeYeon cười.
Lâu lâu, một con giã tràng xây cát lại bò trước mặt cô, TaeYeon huơ huơ tay trêu đùa rồi lại cười phá lên.
"Nè, cô chạy đi đâu vậy?" – GD gọi với.
TaeYeon không trả lời mà cứ chạy mãi. Không biết ý nghĩ gì đã làm cậu nhấc chân lên rồi chạy theo TaeYeon.
"Lại đây, cái này hay lắm!" –TaeYeon ngoắt tay như là cách mà người ta vẫn dùng để.... gọi chó vậy.
"Ahhh!!!" – Cậu hét lên khi nước biển mặn chát tạt vào mặt.
"Haha... Ahhhh anh dám... Chết nè! Haha!" – TaeYeon cười và hét lên.
Kết quả là... hai đứa nó ướt bẹp từ đầu xuống chân cứ y như hai con chuột lột vậy.
Vừa bước vào nhà đã bị tra khảo ngay.
"Hai đứa đi đâu giờ này mới về? Mà sao người ướt hết trơn thế này?"
"Lớn rồi sao cứ để cả nhà lo thế hả?"
Ngồi chịu trận cho đã đời, TaeYeon và GD lại chia nhau ai về phòng nấy. TaeYeon thấy vui vui trong lòng bởi lâu lắm rồi cô không đến biển.
Còn GD cậu đang áy náy vô cùng vì vụ Suzy hồi sáng. Nhiều lần cầm cái điện thoại muốn gọi nhưng mà sao không đủ can đảm nên lại thôi.
Phần Suzy, chính vì GD không gọi cho mình nên cô nàng càng điên tiết, càng muốn "thanh toán" nợ nần với TaeYeon và tất nhiên không thể nhờ BaekHyun....
**********
"Hắt... xì!"
"Cảm rồi hả?" – Yuri ân cần.
"Ừ! Hắt... xì!" – TaeYeon hắt hơi liên tục.
**********
Trong khi đó, tại phòng BB, GD vẫn không hơn kém gì TaeYeon.
"Hắt... hắt...." – GD đang hắt hơi dở.
"STOP!" – TaeYang hét lên.
".... Xì... Hắt...xì!" – GD tiếp.
"Làm gì mà ra nông nổi này?" – Daesung đưa mấy gói thuốc cảm cho thằng bạn.
"Uống được không? Hắt... xì..." –GD ngờ vực.
"Không."
"Vậy đưa làm gì?"
"Đầu độc cậu!" – Daesung cười gian, nụ cười làm sáng cả căn phòng bởi mấy hôm rồi không thấy Daesung cười như vậy. – "Nhìn gì dữ vậy? Tớ biết tớ đẹp rồi!" – Daesung đùa.
"Cậu vừa cười đó hả? Oh my god!" – TOP thở phào.
Daesung nhìn cả bọn ngạc nhiên nhưng cũng lờ mờ đoán ra được rằng mình đã làm cả nhóm buồn lây.
**********
Còn hai anh chàng BH, vẫn vậy, chỉ có điều Seungri dường như đã cười nhiều hơn và những nụ cười của cậu bớt giả tạo hơn trước.
"Cậu không nhớ được gì à?" – Baekhyun hỏi khi cả hai đang nhìn ra cửa sổ.
"Không." –Seungri thản nhiên.
"Vậy cậu không có chút cảm xúc gì với Yuri hả?"
"Hình như có."
Hai mắt BaekHyun sáng lên nhưng cái tia hy vọng nhỏ nhoi của cậu lại bị dập tắt ngay lập tức bởi câu nói tiếp theo của Seungri.
"Nhưng cô ta cũng giống như những cô gái trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt." – Seungri nhún vai.
"Cậu vừa nói cái gì? Seungri, cậu có đủ tỉnh táo không vậy?" – Baekhyun tức giận.
"Tớ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta là ai và cô ta đóng vai trò gì trong thế giới của tớ. Tớ vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cô ta thực chất cũng giống như những đứa con gái khác. Tầm thường!" – Seungri đâu hiểu rằng tình yêu không cần sự tỉnh táo về trí óc mà là cần sự sáng suốt của trái tim để thực sự biết được tình cảm của mình.
BaekHyun nhìn bạn với một ánh mắt tràn trề thất vọng, tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi cho Yuri tiếp cận với Seungri.
Ngoài căn phòng, một cô gái đã tình cờ nghe cuộc đối thoại của hai chàng trai BH, môi nở một nụ cười.... mãn nguyện
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Yuri nhận được một mẫu giấy nhỏ dưới ngăn bàn với nội dung là: "Tôi muốn gặp cô, lên ngay sân thượng và đi một mình". Đôi mắt thẩn thờ, mặt tái mét, đôi tay cầm mảnh giấy run lên, những hành động đó không thoát khỏi mắt quan sát của TaeYeon. Cô bước đến gần bạn:
"Cái gì vậy?" – TaeYeon toan chụp mẩu giấy nhỏ thì Yuri đã nhanh tay dựt lại, miệng lẩm bẩm:
"Không có gì! Bạn về chỗ đi, cô giáo sắp vào rồi đấy!" – Yuri cười cười, nụ cười có vẻ gượng ép.
**********
Giờ ra chơi, cô nàng lủi thủi lên sân thượng một mình. Nơi đó, một cô gái nhỏ nhắn đã đứng từ bao giờ, quay lưng lại với cô. Mái tóc xõa dài tung bay trong gió, thoang thoảng mùi hương nước hoa nhẹ. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm bóng cô gái kia in xuống sàn. Yuri e dè:
"Bạn gọi mình lên đây... có việc gì vậy?"
Cô gái kia quay ngoắt lại, gương mặt này không quen thuộc lắm với Yuri nhưng bộ đồng phục và phù hiệu chứng tỏ cô ta là học sinh trường BBH.
"Tôi là JiYeon. Và tôi muốn cảnh cáo cô." – Cô gái nói, giọng răn đe.
"Cảnh cáo tôi?" – Yuri lặp lại.
"TRÁNH XA SEUNGRI RA!" – JiYeon trừng mắt nhìn Yuri.
"Nếu tôi nói không?" – Yuri nhếch mép.
"Tùy cô thôi, tôi không phải là loại người dễ đối phó. Với lại Seungri cũng đâu có xem cô là gì." – JiYeon cười.
"Sao cô biết cậu ấy không xem tôi ra gì?" – Yuri ngờ vực.
"Cô có thể không tin nhưng cô phải nghe một thứ." – Vừa nói, JiYeon vừa rút trong túi áo ra một chiếc điện thoại và mở to loa lên.
"Cậu không nhớ được gì à?"
"Không."
"Vậy cậu không có chút cảm xúc gì với Yuri hả?"
"Hình như có."
"Nhưng cô ta cũng giống như những cô gái trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt."
"Cậu vừa nói cái gì? Seungri, cậu có đủ tỉnh táo không vậy?"
"Tớ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta là ai và cô ta đóng vai trò gì trong thế giới của tớ. Tớ vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cô ta thực chất cũng giống như những đứa con gái khác. Tầm thường!"
"Cậu..."
Cái giọng nói đó, là của Seungri, làm sao Yuri có thể nghe nhầm được. Còn người kia chắc là BaekHyun. Yuri ngồi bệt xuống sàn, cô không khóc, chính xác là không sao khóc được. Yuri khóc vì cái gì cơ chứ? Cô có mất thứ gì đâu? Thực chất cô chẳng có gì để mất nữa rồi.....
"Cô nghe rõ chứ? Seungri cũng chỉ xem cô là một đứa con gái qua đường mà thôi! Đừng ngồi đó mà mơ mộng hão huyền. Seungri là của tôi và cô sẽ chẳng bao giờ có được trái tim của cậu ấy. Hiểu chứ? Cô bé ngốc!" – JiYeon tặng Yuri một nụ cười khinh bỉ trước khi rời khỏi đó.
Mình ư? Cô bé ngốc ư? Ừ thì lúc trước, Seungri vẫn hay gọi mình như vậy? Nhưng còn bây giờ? Cậu xem cô chẳng hơn gì những đứa con gái trong những quán bar mà cậu đã đến. Cậu chẳng nói thế là gì? Nhưng tất cả.... tất cả có phải là do ông trời muốn trừng phạt cô, phạt cô lúc trước đã không nghe Seungri giải thích rõ đã bỏ rơi cậu, phạt cô để đến khi đi rồi, xa cậu rồi cô mới biết đối với cô cậu quan trọng biết nhường nào.....
Yuri lững thửng bước về lớp, trông như một người vô hồn đang lê những bước chân mệt nhọc trên sa mạc.
Bỗng Yuri va phải một nam sinh, cả hai ngã nhào, cậu ta hét lên:
"Cô không có mắt à? Đồ ngốc!"
Yuri không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi tiếp. Cô biết là mình ngốc nghếch nhưng có cần nói những lời tuyệt tình như vậy không?
"Này, tôi đang gọi cô đấy!" – Cậu ta lặp lại.
"Ừ." – Câu nói đọng lại ở cổ cô. Cô lại bước đi và không hề biết rằng người con trai va phải cô lúc nãy lại chính là người cô đang nghĩ đến lúc này,Seungri
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Daesung đang lái xe trên đường chợt thấy một cái dáng nhỏ quen thuộc đang hí hoáy cạnh chiếc xe đạp nhỏ. Một cảm xúc dâng lên trong lòng, là sự thương hại, là sự chạnh lòng và cả nỗi quan tâm.
"Cần giúp gì không?" – Daesung hỏi ngắn gọn, câu hỏi không hề có chủ ngữ.
"Daesung oppa!" – Yoona reo lên – "Xe em hôm nay sao ý, hình như nó bị trật xích rồi anh ạ."
"Để xem nào!" – Daesung cúi hẳn người xuống, vì không phải là một thợ sửa xe chuyên nghiệp nên cậu càng làm càng rối.
Yoona đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên má, vô tình làm những vết dầu mỡ đăng kí hộ khẩu nơi khóe miệng.
Daesung ngước lên, nhìn chằm chằm vào Yoona làm cô bé ngơ ngác không hiểu mô tê gì.
"Đứng yên." – Daesung ra lệnh rồi kéo Yoona về phía mình khiến cô bé sượng sùng.
"Daesung oppa... oppa..." – Yoona chưa kịp nói hết câu thì Daesung đã đặt tay mình lên má cô bé.
Junsu dùng những ngón tay nhẹ nhàng lau đi những vệt đen bóng nhoáng. Đôi má Yoona đỏ ửng, là vì nắng hay là vì Daesung... Tay chạm nhẹ làn da mịn màng của cô bé, Daesung cảm thấy thời gian và không gian như lắng đọng lại quanh hai người. Đôi môi đỏ mọng làm cậu nhớ... Và chợt một tia nhìn khiến hai đôi mắt giao nhau, nhanh, nhẹ như một luồng điện chạy qua người, Daesung sượng sùng buông tay, quay mặt đi:
"Ừm... anh chỉ muốn... ừm..." – Daesung lắp bắp.
"Em biết, và giờ việc cần làm là giải quyết chiếc xe này và oppa sẽ đưa em về." – Yoona vạch sẵn kế hoạch mà không cần biết Daesung có đồng ý hay không.
Hai bóng người dắt chiếc xe đạp ghé vào khu vực gửi xe của trường BBH.
Yoona leo lên xe Daesung tự nhiên mà không cần đợi sự dồng ý của chủ nhân chiếc xe đó.
Trên xe, tuyệt nhiên không có một câu nói nào được thốt ra ngay cả từ một người hay nói luyên thuyên như Yoona. Đột nhiên, cô bé lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm.
"Em là em gái của Yoon Hyun."
"Anh biết." – Daesung thở dài khi nghe nhắc đến cái tên đó.
"Sao anh biết, em đã nói gì đâu?" – Yoona mở to mắt.
"Anh đoán vậy vì... em rất giống Yoon Hyun, hai người giống y như hai giọt nước vậy, chỉ khác là Yoon Hyun trầm lặng và ít giao tiếp hơn." – Daesung quả thực rất đau khổ nhưng chẳng bao giờ cậu thể hiện nổi đau khổ đó ra ngoài với ai kể cả Yoona, cô bé đang ngồi bên cạnh mình.
"Và em thích oppa." – Yoona mạnh bạo.
"Yoona, nhưng anh..." – Cậu biết nói gì và làm gì lúc này đây.
"Em biết oppa quan tâm đến em, bối rối khi gặp em chỉ bởi vì em rất giống Yoon Hyun unnie nhưng oppa không biết rằng chính sự quan tâm đó đã làm em càng thích oppa hơn." – Yoona cúi đầu.
"........."
"Oppa đừng nói gì cả, để em nói. Từ giờ, em chính thức theo đuổi oppa, oppa nhớ nhé! Em muốn oppa thích em vì em là Yoona chứ không phải là một cái bóng của Yoon Hyun unnie. Và oppa cứ chờ xem, nhất định, oppa sẽ phải thích em." – Yoona cười rồi bước xuống xe và đi vào nhà.
Chờ khi cô bé đi khuất, Daesung áp đầu vào vô lăng, suy nghĩ về những gì cô bé nói và những gì đã và đang diễn ra. Cũng có nhiều lúc, cậu ngỡ như Yoona là Yoon Hyun và dành hết sự quan tâm, yêu mến mà cậu muốn dành cho Yoon Hyun, người cậu yêu cho cô bé nhưng đó chỉ là trong một thoáng không tỉnh táo thôi bởi cậu biết rằng Yoon Hyun sẽ không thể trở về bên cậu... Nhưng tại sao lúc nào cô bé kia cũng khiến cậu phải suy nghĩ, tại sao người cô bé ấy thích lại là cậu? Đôi mắt đó, to, và tròn giống như đôi mắt của Yoon Hyun. Yoona hay cười nhưng nụ cười lại rất hiếm gặp trên môi Yoon Hyun. Cậu lắc đầu, tự nhắc mình rằng Yoon Hyun và Yoona là hai người khác nhau, cậu không muốn làm Yoona đau khổ giống như những gì cậu đã làm với Yoon Hyun....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro