Chap 36
"Có phải nhà này không?" – Yuri chỉ vào biệt thự nhà GD, thoáng sững sờ.
"Umk. Trước có đến đây một lần rồi." – Fany suy xét rồi nhấn chuông cửa.
Mở cửa cho hai cô gái là một bác giúp việc đứng tuổi.
"Hai cháu là..."
"Chào bác, chúng cháu là bạn của TaeYeon ạ." – Yuri cười tươi.
"À, bạn của tiểu thư sao? Mời hai cháu vào nhà." – Bà ấy cởi mở rồi thân thiện đẩy cửa cho hai đứa bước vào.
Cả hai vẫn không thôi thắc mắc tại sao TaeYeon lại sống ở nhà GD và quan hệ giữ cô với BB là gì?
"Phòng của tiểu thư ở trên gác nhưng hình như mấy ngày nay có chuyện gì đó nên không thấy tiểu thư ra khỏi phòng." – Bác giúp việc thở dài.
"Chuyện gì ạ?"
"Bác cũng không biết. Sáng nào cũng thấy cậu chủ mang thức ăn lên cho tiểu thư nhưng lần nào cũng không ăn." – Bác ấy lại lắc đầu.
"Lại còn cả cậu chủ nữa sao?" – Cả hai tròn mắt – "Cậu ấy đâu có anh em trai gì đâu." – Yuri nhíu mày rồi tiếp – "Đây là biệt thự nhà JiYong, không lẽ.... "cậu chủ" là... JiYong à?"
Cô vừa phát ngôn xong thì lắc đầu. Mối quan hệ quanh TaeYeon thật rắc rối.
"Lạ thật!" – Bác giúp việc buột miệng than.
"Sao ạ?" – Fany nhìn vẻ mặt lo lắng của bác và hỏi.
"Cũng trễ rồi sao không thấy cậu chủ xuống lấy cơm cho tiểu thư nhỉ?"
"Vậy bác để bọn cháu mang lên cho." – Cả hai nhanh nhẩu "cướp" luôn khay thức ăn trên tay bác giúp việc rồi tí tởn đi lên lầu.
Có hai căn phòng đối diện nhau, cửa mở toang.
Bước đến phòng thứ nhất, trống trơn, chẳng có ai cả.
Sang phòng thứ hai thì cái cảnh tượng đập vào mắt hai đứa, chỉ thiếu nổi hất luôn khay cơm xuống đất.
Hai con người, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con người... đang say ngủ trong căn phòng kia. Híc!
**********
"Hai vị muốn đi đâu ạ?" – TOP hạ giọng, tay đặt sẵn trên vô lăng.
"Nhà JiYong thẳng tiến." – TaeYang ra vẻ hí hửng.
Chiếc xe chuyển bánh, mang theo ba chàng trai với ba trái tim đầy suy nghĩ và cả lo lắng.
Tinh... tinh! Chuông cửa reo inh ỏi. Chỉ tội nghiệp bác giúp việc chạy hụt hơi để mở cửa.
"Chào các cậu!"
"Có JiYong và TaeYeon ở nhà không bác?" – Daesung hỏi ngay.
"Cậu chủ và tiểu thư đang ở trên phòng."
Chưa kịp để bác ấy nói xong, cả ba chàng trai chạy ngay vào nhà và xông thẳng lên lầu.
"Sao hôm nay lắm người đến tìm cô cậu nhà này thế không biết." – Còn lại một mình, bác ấy lẩm bẩm.
TOP chạy nhanh nhất. Anh chàng vừa leo được lên gác hai thì đã bắt gặp một người-có-thể-là-muốn-gặp.
"Tảng băng di động? Ở đây làm gì?"
Chưa khỏi bàng hoàng, con nhóc quay lại nhìn TOP đầy khó chịu rồi hếch mặt:
"Thế anh ở đây làm gì?"
"Hỏi thừa. Nhà bạn tôi, tôi không được đến sao?" – TOP nhếch mép.
"Hai người sao lóng ngóng ngoài cửa thế kia?" –TaeYang hớn hở xộc vào phòng.
Daesung, TOP và cả TaeYang đều ngạc nhiên và sững sờ không kém gì Yuri và Fany lúc nãy.
Không phải là vì cảnh đó mà là không biết sẽ nên giải thích cho hai cô bạn này thế nào.
"Hai người đó sao... thân mật quá vậy?" – Yuri kéo áo Daesung.
"À..."
"Họ là anh em à?"
"Ờ... không."
"Mà nhà JiYong chỉ có duy nhất một cậu quý tử mà."
"À.. đúng."
"Sao TaeYeon lại tựa đầu vào vai JiYong mà ngủ một cách ngây thơ đến vô tư như vậy?"
"Thì tại..."
"Sao lại cùng nghỉ học để ở nhà... ngủ thôi à?"
"Ơ... do..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chuyện là..."
"Mấy người kể nghe xem nào."
"Thì kể nè..."
"Không thì đừng trách."
"DỪNG LẠI!!! BẢO NGƯỜI TA KỂ MÀ CỨ NÓI MỘT LUA VẬY HẢ?!?!?" – TOP bực bội.
"Hơ! Xin lỗi, vậy giờ kể đi." – Fany hối lỗi.
"Chuyện là thế này. Tèn... tén... ten. Có một nàng công chúa sau đó lấy một chàng hoàng tử sau đó hai người sống hạnh phúc suốt đời." – TOP lên cao xuống thấp.
"Kể cho đàng hoàng đi." –Fany giục. Sự tò mò chiếm lấy trí óc.
"Thì kể đó." – TOP phân bua.
"Chuyện đó hả?"
"Ừ." – TOP gật đầu khiến TaeYang và Daesung không khỏi bật cười.
"Kể tiếp đi." – Fany nói, giọng điềm nhiên.
"Hết rồi." – TOP nhún vai.
"Cái gì? Anh chơi xỏ bọn tôi đó hả!?" – Fany bực bội.
Lúc này, TaeYang và Daesung gập bụng lăn ra cười.
"Thôi, để tôi giải thích. Thì hai người đó là vợ chồng. Họ cưới nhau được vài tuần rồi." – Daesung thôi cười và chỉ tay về phía hai con người đang ngủ say trong phòng kia.
"Hở? Cưới á? Vợ chồng á?" - Hai cô nàng đồng thanh.
"Umk. Đừng hét to, làm mất giấc ngủ của người khác. Đi ra ngoài chơi nào." – Daesung vừa nói vừa kéo hai cô gái đầu óc vẫn còn đang ở đâu đâu.
Chợt, Fany dừng lại, nheo mắt hỏi:
"Mấy người ỷ thế nên nói dóc bọn tôi đấy à? Mặc dù biết là mình chưa phải là người lớn nhưng tôi cũng không còn là trẻ con hồn nhiên ngây thơ để tin mấy người bịa đặt đâu."
Cả bốn người còn lại lơ ngơ nhìn cô.
"Không phải pháp luật quy định rất rõ rồi sao. Trên mười tám tuổi mới được phép kết hôn." – Fany nhún vai rồi nhếch mép cười.
Cơ mặt ba chàng trai giãn ra. Daesung khoác vai con nhóc, nháy mắt:
"Em gái thông minh thật đấy nhưng pháp luật cũng đâu có quy định con người không được phép đổi giấy khai sinh đâu, phải không?"
"Ý anh là..." – Đôi chân mày chau lại thật khẽ.
"Đoán thôi chứ chuyện đó bọn này có biết đâu. Chỉ phát hiện khi sự đã rồi thôi. Nhà JiYong nhiều tiền, chuyện đó đâu khó huống hồ ông JiYong đã qua đời lại rất mong tác hợp cặp đôi đó." – TOP tỏ vẻ buồn khi nhắc đến ông nội đã quá cố của GD.
Không khí im lặng và trở nên u ám hẳn. Nhắc đến một người không cùng một thế giới khổ thật đấy, buồn thật đấy.
"Thôi, chúng ta ra ngoài nào." – TaeYang nhanh chóng lấy lại bầu không khí cho cả bọn và trên môi ai nấy đều nhoẻn miệng cười thật tươi cho dù hai cô nàng kia vẫn còn rất ngỡ ngàng với chuyện cưới của TaeYeon.
**********
"Cô tỉnh rồi sao?" –GD nhìn cô cựa mình.
"Umk. Anh... ở đây cả tối hả?" – Cô mở to mắt nhìn cậu.
"Không phải là cả tối mà đã hai đêm một ngày rồi." – GD thở dài nhìn cái đồng hồ trên tay.
"HẢ?" – Cô nhảy phóc xuống giường, vươn vai.
"Umk. Thôi xuống nhà ăn đi." – Cậu giục.
Cô lè lưỡi trêu rồi bước xuống nhà. Chỉ chờ có vậy, GD xoa xoa cái vai tội nghiệp, mặt nhăn nhó đến thảm thương.
"Chào ba mẹ." – Cô lễ phép.
"Umk. Chào con." – Ba mẹ chồng nhìn cô cười mà như mếu. Cô hiểu.
Không khí trong nhà nặng như chì vậy. Dù bên ngoài ai vẫn cố giữ vẻ vui cười, bình thản nhưng hãy nhớ cho, con người vốn ích kỷ, bao giờ cũng giữ cho mình những nỗi niềm riêng.
"TaeYeon!" – Cô giật mình quay lại, GD đang đứng tựa vào cửa phòng cậu, căn phòng đối diện phòng cô, vẻ mặt đăm chiêu.
"Anh gọi tôi?" – Cô chỉ tay về phía mình, thắc mắc. Không hiểu sao khuôn mặt khổ sở của cậu lại bị cô nhìn thành "nghiêm trọng".
"Umk. Tôi muốn nói..." – Cậu ấp úng.
Trái tim cô rộn ràng hẳn lên. Nhịp tim không đều. Là dấu hiệu tốt hay xấu đây?
"Nói... gì?" – Giọng cô lạc hẳn, dường như cô sợ nghe những lời cậu sắp nói.
"À... tối.... Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn." – GD khó nhọc hỏi.
Sao anh không nói tiếp rằng đó sẽ là bữa ăn cuối cùng anh có thể ăn cùng tôi? Cô chua xót nghĩ. Hai con người khi đứng ở hai hành tinh thật khó nói chuyện. Mỗi người một suy nghĩ. Cô đâu biết cái điều mà GD đã "nghiệm" ra trong những ngày cô giam mình trong phòng cơ chứ?
"Tối nay tôi bận rồi." – Cô cười. Hình như từ lúc sống với cậu, tài năng chém gió của cô ngày càng lên cấp thì phải.
"Vậy hả? Thế thì sáng mai nhé. Tôi sẽ mời cô ăn sáng." – GD nheo nheo mắt.
Cô gần như không đứng vững nữa rồi. Sao cậu không chịu buông tha cho cô? Sao không cho cô tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này lâu hơn nữa. Sao không để cô được ở cạnh cậu nhiều hơn nữa? Sao cứ mời cô đi ăn bữa ăn cuối cơ chứ? Mặc dù cô là một con nhỏ thấy thức ăn là hai mắt sáng rực lên nhưng bữa ăn đó dù có thịnh soạn đến mấy, cô cũng chả thiết. Cậu thật là vô tâm!
"Umk." – Cô gật đầu đầy gượng ép và GD cũng nhận ra điều đó.
Đẩy cửa bước vào phòng, cô còn nghe tiếng cậu đầy hớn hở ở phía sau lưng mình:
"Ngày mai 7h ở Windy Ice-Cream nha!"
Cô khẽ gật đầu.
Cạch! Đóng cửa lại và thở dài, cô chợt nhận ra rằng GD chẳng có chút tình cảm nào cho cô cả, một chút cũng không. Cái vẻ mặt hớn hở đó làm cô thấy tủi vô cùng. Chia tay cô mà khiến cậu vui đến vậy sao? À, đâu phải là chia tay bởi có bao giờ cậu bảo yêu cô đâu?
Haiz! Thế là ông trời đã thương mày lắm rồi TaeYeon ạ! Cô tự an ủi bản thân mình nhưng càng cố cười thì nước mắt lại càng rơi.
Chưa hết thời gian hợp đồng. Cô biết, còn một 3 tuần nữa cơ mà. Nhưng tiêu chí hợp đồng là gì chứ? Vì sao bản hợp đồng lại xuất hiện, chẳng phải là để che mắt ông GD mối quan hệ giữa cô và cậu hay sao? Giờ ông nội cũng mất rồi. Ông không còn và bản hợp đồng đó cũng chỉ là mảnh giấy vụn có thể vất đi bất cứ lúc nào. Cô sợ phải nghe GD nói rằng "Bản hợp đồng đã không còn hiệu lực nữa rồi. Từ giờ cả cô và tôi đều tự do. Cô hãy rời khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt". Cô sợ mình sẽ không chịu được mà khóc trước mặt cậu. Cô sợ mình sẽ không đủ tự tin để hiên ngang cười và hếch mặt với cậu. Cô sợ mình sẽ không đủ can đảm để rời khỏi nhà của cậu.
Cô sợ tất cả sẽ đến với cô vào ngày mai. Có thể cô không phải là người dũng cảm nên lựa chọn của cô vẫn chỉ có thể là... trốn chạy tất cả!?!
**********
Trong lúc cô đang đau khổ trong nước mắt thì lại một con người khác vui sướng trong tiếng cười.
Anh sẽ cho em một bất ngờ vào ngày mai! Hãy đợi anh em nhé!
Nhưng con người ta đôi khi đi nhanh quá sẽ không có thời gian để ngoái nhìn lại xem xét những thứ mình đã bỏ quên. Một thứ gì đó như... bản hợp đồng chẳng hạn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Chẳng phải tối cô có hẹn sao?" – GD hỏi khi thấy TaeYeon đang loay hoay trong bếp.
Cô lục lọi trí nhớ một hồi rồi chợt nghĩ ra lúc sáng đã nói vậy với cậu.
"Ờ đúng. Tôi đi giờ mà." – Cô cười trừ rồi bước lên phòng.
Lang thang trên đường, cô thẩn thờ nghĩ miên man về những chuyện xảy ra quanh mình trong suốt thời gian qua. Nếu có ai muốn viết về cuộc đời cô thì chắc sẽ xuất bản một tập thật dày. Nhưng cô muốn là một con nhỏ học sinh bình thường hơn. Cô thích cuộc sống đều đặn và cảm nhận rõ hơi thở của sự sống qua mỗi ngày tươi vui.
"Đến đây với mình được không?"
Send...
Cô cất điện thoại vào cái xách chéo màu trắng rồi dậm dậm chân vẻ chờ đợi.
"TaeYeon!" – Một vòng tay ôm lấy cô.
Cô khẽ cười rồi quay lưng nhìn hai cô bạn của mình.
Bao lâu rồi không có cảm giác ấm áp vậy?
"Mình nhớ cậu chết mất." – Yuri bật khóc như một đứa trẻ.
"Đừng trẻ con thế. Mình vẫn ổn mà. Xem này, lành lặn chứ có sứt mẻ chỗ nào đâu." – Cô trêu rồi chợt hạ giọng – "Chỉ là có một số chuyện nên không đến trường được thôi."
"Cậu và JiYong đã... kết hôn à?" – Fany hỏi một cách nhẹ nhàng, lạnh lùng và dứt khoát.
Một hơi lạnh chạy qua sống lưng,TaeYeon chết trân.
"Sao... sao cậu biết?" – Cô lắp bắp.
"Thế là đúng rồi." – Con nhóc nhún vai khẳng định rồi nhếch mép.
TaeYeon phì cười.
"Mình quên mất cậu là Tiffany Hwang." – Cô nhoẻn miệng cười rồi nhìn con nhóc đầy tinh nghịch.
Rồi cô khẽ vòng tay ôm chầm lấy hai người bạn.
"Mình xin lỗi nhé và cảm ơn hai cậu nhiều. Mình sẽ không bao giờ quên TaeYeon này có hai người bạn tuyệt vời như vậy đâu."
Dù không phải là người thông minh nhưng chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra được sự khác biệt của câu nói đó. Hãy nhớ xem lúc người ta nói câu đó thì người ấy đang rơi vào hoàn cảnh nào?
"Có chuyện gì sao? Sao cậu lại nói vậy?" – Yuri lo lắng.
"Không có gì. Mình chỉ..." – Cô xua tay nhưng ngay lập tức bị Fany xen ngang.
"Nói dối. Cậu không thể nói cho bọn mình biết chuyện gì đang xảy ra với cậu dù cho chúng ta là bạn thân sao?" – Vẫn cái giọng lạnh băng.
"Mình... không có gì cả mà." – TaeYeon cố cười thật tươi bởi cô biết Fany không giống như Yuri. Fany tinh ý và có sức kiểm soát đến bất ngờ.
"Mình không biết có nên nói là cậu ích kỷ không nữa." – Fany thở dài.
"Fany, cậu nói vậy là sao?" – Yuri cố cứu vớt câu chuyện khi nhìn thấy ánh mắt gay gắt đầy oán trách của Fany nhìn cô. Nhưng ở đáy đôi mắt kia lại đọng lại chút dư vị của nỗi buồn.
Trong lúc TaeYeon đang đứng như chôn chân tại chỗ thì con nhóc tiếp lời:
"Ưu điểm lớn nhất của cậu là lắng nghe và nhược điểm lớn nhất của cậu chính là chia sẻ. Nhiều lúc mình nghĩ cậu giống như một thiên thần dù cho chẳng có đôi cánh nào. Cậu là người duy nhất luôn ở cạnh mình, cùng mình giải quyết mọi chuyện mỗi lúc khó khăn. Nhưng mà có lẽ cậu đúng là thiên thần thật. Bởi thiên thần luôn giúp đỡ mọi người, luôn dùng trái tim thiên sứ để xoa dịu nỗi đau của họ nhưng thiên thần lại chẳng bao giờ để mọi người giúp mình một điều gì cả. Chưa một lần nào cậu bảo với mình và Yuri rằng cậu cần sự giúp đỡ và cậu cần bọn mình. Cậu có biết mỗi lần cậu lãng tránh những câu hỏi mình hỏi về cuộc sống, về tâm tư tình cảm, về khó khăn quanh đời của cậu làm mình buồn và tủi đến nhường nào không?" – Giọng nói không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một tâm sự u uất lâu ngày.
Taeyeon vẫn không nói gì. Cô lặng người nhìn cô bạn. Có phải chăng Fany đã đúng?
"Mọi chuyện của bọn mình, cậu đều biết. Vậy mà cái quyền được biết về cậu, bọn mình cũng không có. Thế mà cậu vẫn bảo xem bọn mình là bạn. Tình bạn là thế hả? Mình biết cậu là một người bạn tốt bởi lúc nào cũng biết lắng nghe bọn mình, nhưng cái suy nghĩ rằng cậu luôn giấu bọn mình những hòn đá đè nặng lòng cậu, cậu muốn tự lập và cậu không cần ai giúp đỡ khiến mình thất vọng về bản thân ghê lắm!" – Fany khẽ thở dài.
Yuri chỉ cười nhẹ. Nhiều lúc chính cô cũng cảm thấy mình đã để quên mọi thứ.
"Mình xin lỗi. Mình thật sự không biết." – TaeYeon cúi mặt.
"Thôi bỏ đi. Mình chỉ muốn bạn biết điều đó thôi. Vả lại... cái gì không biết rồi sẽ biết, đã là ưu điểm thì phải phát huy, là nhược điểm thì khắc phục. Giờ cậu... nói đi." – Fany vào vấn đề chính.
TaeYeon ngước mắt nhìn Fany.
"Tất cả mọi chuyện. Chỉ cần cậu thấy thoải mái và nhẹ lòng khi chia sẻ. Cậu tin tụi mình, phải không?" – Fany đặt tay lên vai TaeYeon, nhìn thẳng vào mắt cô rồi cười tươi
TaeYeon nhún vai.
"Phải nói thế nào nhỉ? Chuyện bắt đầu từ mười hai năm trước, lúc mình còn là một cô nhóc năm tuổi..... sau đó.... và bây giờ...."
"Vậy bây giờ cậu định sao?" – Yuri xóa tan không khí im ắng.
"Mình không biết nữa. Chuyện đến đâu thì đến nhưng dù sao đi nữa chúng mình cũng là bạn phải không?" – TaeYeon nháy mắt.
"Tất nhiên!" – Yuri và Fany đồng thanh. Cả hai khoác vai TaeYeon rồi cười.
"Cảm ơn các cậu. Nhưng giờ mình phải đi rồi." – TaeYeon tiếc rẻ.
Sau những cái ôm thắm thiết, TaeYeon leo lên taxi với vẻ mặt tươi vui.
**********
"Bác cho cháu xuống." – TaeYeon với tay, nói gấp với tài xế.
Chiếc xe dừng lại, cô đứng yên ngắm nhìn vẻ hùng vĩ của trường Trung học BBH – ngôi trường trước đây cô đã từng ao ước được vào học biết nhường nào.
Khẽ buông một tiếng thở dài, giờ đây chắc cô không được học ở đây nữa rồi.
"Có ý đồ đen tối sao? Ai lại đến trường vào đêm hôm khuya khoắt thế này cơ chứ?" – Một giọng nói vang lên sau lưng cô. Giật mình quay lại, ngỡ ngàng phút chốc rồi cô giương mặt lên cãi:
"Anh có hơn gì tôi? Cũng đến trường đêm hôm khuya khoắt như ai thôi mà cứ làm như mình có ý đồ "trắng sáng" lắm ý."
Anh chàng khẽ mỉm cười, tiến lại phía cô, nở một nụ cười "chết người":
"Đi ăn kem không?" – Hắn mời gọi.
"Kem? Anh mời?" – Cô nghi ngờ. Giờ đây, cô phải cảnh giác kẻo lát nữa hắn phủi tay đứng dậy là cô chỉ còn nước ở lại làm phục vụ trả tiền.
"Ừ. Tôi mời kẻo không cô sẽ tiếc mà không ăn nổi kem mất." – Hắn ta bụm miệng cười.
"Vậy đi thôi." – Cô kéo tay hắn đi nhưng chợt khựng lại – "Xe anh đâu?"
"Quên rồi. Tôi cuốc bộ đến đây chứ có đi taxi như ai kia."
"Sao anh biết tôi đi taxi? Theo dõi tôi à?" – Cô nghi hoặc.
Biết mình nói hớ, hắn ta khẽ cười xòa rồi đánh trống lãng:
"Đâu có. Chỉ là nhìn thấy thôi. Mà cô muốn ăn ở đâu?"
TaeYeon chống tay lên cằm suy nghĩ. Chẳng biết dòng suy nghĩ nào đang chạy quanh đầu cô, chỉ biết chưa đầy mấy giây sau, cô ngẩng mặt lên, nói chắc nịch:
"Windy Ice-Cream."
Vẫn còn nhớ chứ? Đó là nơi mà ngày mai GD hẹn cô đến ăn sáng. Cô muốn đến đó... một lần.
Hai bóng người cao thấp khác nhau cùng bước đi trên vỉa hè. TaeYeon cười tươi như chưa bao giờ được cười nhưng có biết chăng phía sau nụ cười kia lại ẩn chứa biết bao điều.
Cô dừng lại trước tiệm kem, hít một hơi thật sâu. Không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp vậy.
Hắn nhìn cô ngạc nhiên, có phải hắn ta tiễn cô lên... sân khấu biểu diễn đâu cơ chứ?
"Vào thôi!" – Cô quay lại và khẽ cười.
Chọn một bàn ở sân thượng để ngồi, cô nói như muốn hét toáng lên:
"Đúng là tiệm kem có gió. Mát không chịu nổi."
Rồi để những lọn tóc bay bay trong gió đêm dìu dịu, cô tíu tít đủ thứ chuyện chỉ để hắn kịp cười nụ cười khó hiểu nhưng cũng phải công nhận là... đẹp.
"Hai anh chị dùng gì ạ?" – Một anh chàng phục vụ bước lại chỗ TaeYeon, cúi đầu hỏi.
Cô chuyển ánh nhìn từ hắn sang anh phục vụ trông thật trí thức với cặp kính cận nobita.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?" – Cô hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả khiến cho hắn và cả người phục vụ nọ chết trân.
"À... 19 tuổi." – Anh ta lắp bắp.
"Anh hơn tôi hai tuổi nên anh không cần phải gọi tôi là... chị đâu. Nghe là lạ thế nào ý." – Cô nhoẻn miệng cười.
Đối diện cô, hắn cũng bụm miệng cười. Cái cách nói chuyện của cô chẳng thể lẫn vào đâu được.
"À... vâng." – Anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Ý, đã bảo tôi kém tuổi anh rồi mà. Bộ trông tôi... già thế sao?" – Cô xụ mặt.
"Ơ... không phải." – Anh chàng xua tay, mồ hôi úa ra như nước.
"Hì. Thật chứ?" – Cô cười tít mắt.
"Vâng... à... ừ." – Anh chàng khổ sở tìm cách trả lời cho vừa lòng cô khách hàng nhỏ rắc rối.
"Hì. Cho em ba cốc kem socola, ba cốc kem sữa, ba cốc kem cầu vồng, ba cốc kem vani, ba cốc kem chanh, ba cốc kem ovan, ba cốc kem dâu, ba suất kem Fondue, ba ly kem ngũ vị, ba cốc kem trái cây, ba cốc kem trắng, và... umk... thôi, anh mang cho em tất cả các loại kem luôn đi, mỗi loại ba suất nha?" – Cô đăm chiêu suy nghĩ. Anh chàng phục vụ ghi ghi chép chép vào cuốn sổ nhỏ, còn hắn thì suýt nữa đã há hốc mồm nhìn cô không chớp mắt.
Bóng người phục vụ đi khỏi, hắn bừng tỉnh và hỏi cô:
"Cô có nhầm không? Sao gọi nhiều vậy?"
"Anh tiếc tiền sao?" – Cô nói móc.
"Ai như cô? Chỉ sợ không ăn nổi." – Hắn ra vẻ lo lắng nhưng rồi nhìn cô chằm chằm – "Sao cô gọi cái gì cũng ba hết vậy?"
"Anh không ăn sao?" – Cô nhíu mày.
Hắn lúc này mới hay cô gọi luôn cho mình.
"Sao cô biết tôi ăn gì mà gọi?"
"Bởi vậy tôi mới bảo họ mang ra hết để... anh chọn. Anh mời tôi đi ăn kem, không lẽ đến đây lại lủi thủi ăn.... bánh bơ với sữa? Anh thấy tôi thông minh không?" – Cô mắt long lanh.
"HẢ? Ờ... thông minh đến phát khóc." – Hắn ta cười nham nhở.
"Mỗi loại nếm một ít chứ có ai bắt anh ăn hết đâu. Với lại đâu phải tôi chi tiền, cớ gì lo cho nặng đầu, gây ức chế hệ thần kinh " - Cô cười cười nham... hiểm.
Hắn ta chỉ biết dở khóc dở cười nhìn cô. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mời một con nhỏ như cô đi ăn cơ chứ?
Lát sau, anh chàng phục vụ nọ lại mang ra la liệt kem với đủ chủng loại và đa sắc màu.
Bàn cũng được huy động để đặt cho đủ số kem cô yêu cầu.
"Anh gì ơi! Ngồi xuống ăn chung luôn nè." – Cô cười.
"Hả? À vâng, không cần đâu ạ." – Thấy hai mắt long lanh của cô, mới biết mình trót sai nên vội vàng chữa – "À. Không cần đâu... em!"
"Em mời mà. Nhưng anh này trả tiền. Oppa không cần lo đâu. Với lại lúc nãy em nghe oppa bảo với unnie kia là oppa hết ca rồi mà?"
Hắn nhìn cô nhếch mép cười. Kiểu này anh chàng phục vụ kia có chắp thêm đôi cánh cũng khó thoát khỏi tay cô. Híc!
Cuối cùng, trên tầng thượng của tiệm Windy Ice-Cream, một cô gái với hai chàng trai cùng ngồi nhâm nhi những ly kem lạnh. Hai chàng trai kia mồ hôi rịn ra, chảy vòng quanh khuôn mặt khiến mọi người xung quanh nhìn vào chẳng ai nghĩ họ đang ăn kem cả.
**********
"Cảm ơn anh, BaekHyun." – TaeYeon nháy mắt rồi lẻn nhanh vào nhà.
Một buổi tối trôi qua êm đềm. Cô khẽ cười,ài>ông> ngày mai... ôi... ngày mai ơi đừng đến nhé. Cho ta thêm thời gian, xin mi đấy ngày mai...
**********
"Ôm oppa một cái nào!" – Suzy vòng tay ôm lấy cổ BaekHyun.
"Em chắc là không hối hận với quyết định này chứ?" – BaekHyun nhíu mày.
"Oppa nghĩ em gái oppa là ai cơ chứ?" – Suzy tỏ vẻ dỗi hờn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười trên môi.
"Em sẽ đi đâu?"
"Đến nơi nào em muốn." – Cô cười rạng rõ hơn rồi chợt khựng lại, cơ mặt co lại bất ngờ - "Nhưng oppa nè. Ngày mai... đừng ra tiễn em nhé. Thấy oppa chắc em không đi nổi mất. Nha oppa?"
Suy nghĩ một hồi, cậu cũng gật đầu. Có lẽ cô em gái này đủ lớn để quyết định cuộc sống và tương lai cho mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiệm Windy Ice-Cream dịu nhẹ trong tiếng nhạc bài A little Love.
Người phục vụ dẫn GD lên sân thượng với giàn hoa tigôn rợp bóng.
"Còn sớm mà." – GD nhìn đồng hồ rồi tự an ủi bản thân.
Cậu khẽ đằng hắng rồi tựa như một tên ngốc trong phim tình cảm, tập duyệt lại những lời định nói với cô hết sức ngớ ngẩn.
Đồng hồ trong tiệm điểm 7h.
Một con người hồi hộp chờ đợi một con người.
Đồng hồ điểm 7h30.
Một con người lo lắng cho một con người.
Đồng hồ điểm 8h.
Một con người đang cố nâng dần sức chịu đựng để tiếp tục đợi chờ.
Đồng hồ điểm những tiếng não nề. Bỗng chiếc muỗng trên tách cà phê của cậu rơi xuống đất. Điềm báo như người ta vẫn nói chăng?
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
Bực bội bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu đứng dậy và đi về nhà. Không hiểu sao trong lòng cậu trỗi lên một nỗi bất an đến khó tả.
Nếu giờ này mà vẫn còn ngủ thì không xong với tôi đâu! Dòng suy nghĩ vây quanh đầu. Cậu đấm mạnh vào cái vôlăng để trút giận.
"TaeYeon!" – Cậu cất tiếng gọi.
Không thấy tiếng trả lời. Cậu đẩy nhẹ cửa phòng cô. Và đập vào mắt cậu là một căn phòng gọn gàng khiến cậu ngỡ ngàng. Mọi thứ trong phòng được sắp xếp ngăn nắp và có cảm giác như... trống rỗng.
Giờ thì cậu lại ước mong giá như... cô vẫn còn ngủ.
Nỗi lo lắng trong lòng GD dâng lên. Khẽ đưa tay mở tủ quần áo ra thì cậu chết sững khi tủ đồ cũng trống nốt. Còn TaeYeon? Cô đã đi đâu rồi? Liệu có phải cậu đã mất cô rồi không?
"TaeYeon đâu rồi?" – Cậu bóp mạnh hai vai của người giúp việc, gằn giọng. Một cái gì đó... đang dần tuột khỏi tay cậu. Trong đầu cậu chỉ văng vẳng lên câu nói: "Nắm lại! Nắm Lại!" Nhưng bằng cách nào bây giờ?
"Tiểu thư... đã đi từ sớm rồi. Cô ấy còn xách cả vali đi nữa!" – Giọng người giúp việc lắp bắp đến tội.
"Tại sao không thông báo với tôi?"
"Tiểu thư bảo... không được...."
"Cô ấy có nói đi đâu không?"
"Dạ khô... không. Tôi chỉ biết là cô ấy đi tới sân bay..."
Chưa kịp nói hết câu, người giúp việc nhỏ đã bị cậu xô ngã va vào chiếc ghế sôfa gần đó. Cậu bước ra khỏi nhà, leo lên xe và nhấn số.
Chiếc xe lao đi xé gió nhưng dường như chính gió đã xé nát lòng cậu, xé nát cái tình yêu chớm nở trong tim cậu. Có phải chăng gió... gió đã cướp đi người con gái cậu yêu?
**********
GD hốt hoảng vừa chạy vừa nhìn quanh giữa dòng người đông đúc, hy vọng vẫn còn kịp, hy vọng ông trời cho cậu nhìn thấy cô, cậu sẽ tiến đến và giữ cô lại, không để cô rời xa cuộc đời cậu một cách dễ dàng như vậy...
"Tìm cho tôi. Người có tên Kim TaeYeon đi chuyến bay nào?" – Cậu bực bội đập vào danh sách khách bay.
Cô nhân viên lúng túng:
"Thưa! Chuyến bay ấy vừa mới cách cánh cách đây vài phút ạ."
Vài phút ư? Cất cánh rồi sao? GD đứng chôn chân tại chỗ rồi lẳng lặng nhìn ra phía bên ngoài bầu trời kia. Trời cao và trong xanh đến lạ... nhưng trong lòng cậu, những đám mây đen khịt cứ bủa vây.
Rồi một chiếc máy bay với dòng chữ màu xanh lam còn in rõ từ từ cất cánh hòa lẫn vào mây. Trên đó, có một người con gái... người mà cậu yêu... Máy bay xa dần cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời.
"Chuyến bay đó đi đến đâu?" – GD quay lại hỏi nữ nhân viên, vẻ mặt đăm chiêu.
Cái gì đã thuộc về cậu thì nó nhất định sẽ là của cậu. Còn cái gì không thuộc về cậu thì dù có làm thế nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng bao giờ là của cậu. Nhưng TaeYeon, cô nhất định là người con gái của cậu....
**********
Fany lơ đãng nhìn ra quang cảnh phía ngoài. Tiếng xì xào của vài người khách khác tạo thêm những nét sinh động nhưng sao lòng cô lại nặng trĩu như thế này.Thật ra đặt vé máy bay là thế thôi,cô có dám bước chân lên nó bao giờ nữa,cô đang ngồi trên một chuyến tàu,nó chở cô đi....đi đến một nơi mà cô hy vọng,cậu sẽ không tìm được cô. Cô định sẽ đi ăn với cậu bữa cuối cùng nhưng cô không thể. Phải, cô yếu đuối thế đó, cô nhát gan thế đó, cô tự ti thế đó. Thế thì đã sao nào, cô không cho phép trái tim mình chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa... bằng mọi giá, cô không cho phép kể cả trốn chạy...
"Hi nhóc!" – Một bàn tay cốc vào đầu cô, đau điếng.
Cô quay người định xả cho một trận cho đỡ tức thì người kia đã cướp lời.
"Anh ngồi đây được chứ?"
"Ngồi thì cũng ngồi rồi. Với lại có chỗ ngồi quy định, không phải chỗ của anh thì anh có dám ngồi không?" – Cô lầm bầm đầy khó chịu.
"Bộ nhóc không nhận ra anh thật à?" – Chàng trai khẽ nhướn đôi chân mày tuyệt đẹp.
"Thứ nhất, tôi không phải là nhóc. Thứ hai, tôi và anh mới gặp nhau lần đầu thì làm gì mà nhận ra với chả nhận không ra?" – Sẵn bực bội mà có người tự chui đầu vào thì cô cũng không dại gì mà giữ nguyên nỗi buồn trong lòng.
"OK. Sorry! Không phải là nhóc. Nhưng mà nhóc... à không... em không biết anh thật à? Có gặp rồi mà. Chà, gay thật! Không phải là sinh đôi chứ? Giống như hai giọt nước." – Anh chàng lắc đầu.
Cô quay sang để nhìn chàng trai kia rõ hơn. Tóc đen hơi lòa xòa, kính cận đen kèm theo nụ cười khuyến rũ nhìn quen quen.
Cô lắc đầu.
"Nhờ phúc em mà anh được uống bao nhiêu là thuốc do bội thực vì ăn nhiều kem đây mà. Nhớ anh chứ nhóc?" – Anh chàng tiếp lời.
"À, thì ra là cái anh phục vụ dễ thương đó." – Mắt cô sáng lên.
Anh chàng chợt ngượng ngùng vì cái từ đi kèm "anh phục vụ".
"Nhưng sao oppa lại ở đây? Giờ này chắc phải phục vụ ở tiệm kem chứ?" – Cô thắc mắc.
"Tối qua anh làm thay thằng bạn thôi. Giờ trên đường về nơi học tập. Anh đang trong kỳ nghỉ. Còn em nhóc? Sao lại lang thang ở đây?"
"Em hả? Bật mí cho oppa biết nha... em bỏ nhà đi bụi." – Cô đưa tay lên làm dấu im lặng rồi cười tinh nghịch.
"Anh tên là Sungyeol, là sinh viên năm nhất Học viện Báo chí và Tuyên truyền."
"Anh chị cho xem vé ạ." – Một nữ nhân viên bước lại chỗ hai người.
Cô lắm lét lục tung các ngóc ngách vali rồi sau đó mới chuyển qua cái túi xách chéo màu trắng. Mọi thứ văng ra khỏi túi xách cô không thương tiếc và kết quả cuối cùng là cô vẫn tìm được cái vé đã cố nhét thật sâu.
"Đây ạ." – Cô chìa ra cho chị nhân viên kiểm chứng.
"Này, sao em không hỏi tuổi chị ấy. Anh thấy chị ấy lớn hơn tuổi em nhiều mà em vẫn để người ta gọi là "chị" sao nhóc?" – Sungyeol nhớ về lần đầu tiên "chạm trán" cô.
"Tại thấy oppa dễ thương nên em mới hỏi vậy thôi." – Cô thì thầm vào tai anh làm hai gò má ai đó đỏ ửng.
Sungyeol giúp nó thu xếp lại đồ đạc. Chợt anh nhíu mày:
"Bộ em giàu có lắm sao nhóc?"
"Nhà em nghèo không có mồng tơi mà rớt chứ giàu nỗi gì." – Cô bĩu môi.
"Sao lại có vé máy bay ở đây? Mua vé rồi sao không đi máy bay, cớ gì phải ngồi tàu cho khổ vậy nhóc?"
Cô ngớ người rồi khẽ cười:
"Em sợ độ cao. Vào đến sân bay, điên điên mua hai vé thì mới sực nhớ ra nên tặng cho chị gì đó cái vé máy bay, em giữ lại một cái và quay sang đi tàu cho nó... êm."
Anh chỉ biết cười trước cái kiểu trả lời của cô nhưng không thể phủ nhận sức hút của nụ cười đó. Đúng như người ta vẫn nói "mật ngọt chết ruồi, cười ngọt chết người".
"Em là học sinh lưu ban sao?" – Anh lại một lần nữa nhíu mày hỏi cô.
Cô thoáng sững sờ rồi đanh mặt lại:
"Oppa xem thường em thế à?"
"Á, anh không có ý đó. Chỉ là hôm qua em bảo em nhỏ tuổi hơn anh nhưng mà trong giấy khai sinh thì... em lại bằng tuổi anh nên..." – Anh chàng tỏ vẻ khó nói.
Cô chộp nhanh bản sao giấy khai sinh trong tay anh ra, há hốc mồm. Trời ơi, cái tuổi 17 của nó đẹp thế mà sao lại "già" đi hai tuổi thế này?
Cô lục lại trong đầu óc đang rối bời của mình để tìm ra nguyên nhân. Và cô chợt nghĩ đến khoảng thời gian hai tháng sống cạnh ai đó, nghĩ về một lễ cưới và rồi một nụ cười buồn hiện trên môi cô.
"Kệ nó đi oppa. Lớn thêm chút cũng không sao đâu nhỉ? Chúng ta bằng tuổi đấy "bạn" ạ." – Cô mỉm cười nham hiểm.
Tàu lăn bánh đều đặn trên đường ray. Cô ngồi cạnh anh và thao thao bất tuyệt những câu chuyện không đầu không đuôi, chỉ có phần thân là đáng nói.
Cô sẽ đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới....
"Oppa xuống ga này à?" – Cô hỏi khi thấy anh bước theo nó xuống tàu.
"Ừ. Em cũng vậy sao? Trùng hợp nhỉ?" – Anh khẽ cười.
"Nhân lần đầu gặp mặt... à không, lần thứ hai chứ, oppa... mời em ăn kem nha?" – Cô dụ.
"Trời, nhìn anh giống người dễ dụ đến thế sao?"
Cô đực mặt, cách trả lời của anh làm nó cứng họng. Đúng là kì phùng địch thủ.
"Nhân sự kiện lần đầu tiên anh làm em... không nói được câu nào, anh mời em đi ăn kem." – Anh chuyển vế một cách siêu đẳng rồi kéo cô đi giới thiệu về thành phố mới - Busan.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro