chap223: Đau lòng không chịu được

Cửa được mở ra, quản gia vẻ mặt kinh ngạc. Tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, Xiao Luhan trong giây lát nhớ lại chuyện vị công tử kia nhờ vả.

"Thiếu gia......"

Lời vừa nói ra được phân nửa, lại bị Xiao Luhan cắt đứt "Quản gia! Gia gia đâu?"

Lời nói nơi khóe miệng liền nuốt trở vào, quản gia vừa cung kính vừa trả lời "Hồi thiếu gia, lão gia ở thư phòng lầu hai!"

"Cám ơn chú!" Xiao Luhan cau mày mỏng, môi mím chặt, trầm mặc sải bước chạy về phía căn phòng.

Giờ phút này, trong tim của hắn dâng lên hừng hực tức giận, trong lòng là sự lo âu cùng bất an, không biết Minseok có hay không đã tới. Không biết bọn họ có hay không đã gặp mặt, không biết kết quả đến tột cùng là như thế nào?

Cậu ngốc kia! Nghĩ đến đó cậu một thân một mình bay tới nơi xa lạ này, hắn chỉ muốn ra sức đánh chính mình!

Càng muốn đem cậu ôm giữ thật chặt bên người, cả đời cũng không muốn buông tay nữa!

Đi tới lầu haim chạy thẳng tới thư phòng.

Đưa tay đem cửa phòng mở ra, cả người như gió bước vào.

Nghiêng đầu, nhìn về Xiao Nhân Tông mặt thong dong đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mà ông đang nhắm mắt lại, buông lỏng tâm tình. Cái lão ngoan cố này, ông ta tại sao bình chân như vại vậy?

Chẳng lẽ.........

Không không không! Không phait hoài nghi nữa! Mà là nhất định! Nếu không, theo hắn đối với gia gia mình hiểu rõ, cái lão ngoan cố này tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy đối với việc hắn đột nhiên trở lại.

"Minseok đâu?" Không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi.

Xiao Nhân Tông chỉ là trầm giọng nói "Càng ngày càng càn rỡ! Thấy người  lớn lại không chào hỏi gì cả!"

Mà chú quản gia ở một bên, giống nhau trầm mặc không nói.

Phản ứng của bọn họ, đã để cho mình hiểu. Minseok nhất định là đã tới, hơn nữa còn xảy ra một ít chuyện tình gì đó, bọn họ đã làm cậu tức giận rời đi.

Nghĩ như vậy, Xiao Luhan rống lớn một tiếng, hiển nhiên là đã tức giận "Rất tốt! Con không cần hỏi các người! Tực con đi tìm!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại, đã chạy ra khỏi thư phòng.

Xiao Nhân Tông lúc này gấp gáp mở mắt ra, hướng về phía tâm phúc bên cạnh nói "A quản! Đi theo thiếu gia!"

"Dạ! Lão gia!" Chú quản đáp một tiếng, ngay sau đó chạy vội đi ra ngoài.

Xiao Luhan chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra, cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.

Quản gia một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Xiao Luhan, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị công tử, để cho tôi thay cậu ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"

".........." Xiao Luhan chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.

Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.

Hàng chữ thứ nhất, là trước kia cậu viết —— Xiao Luhan tên biến thái chết tiệt.

Hàng thứ hai, là nét chữ của hắn—— Minseok anh nhớ em.

Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ anh.

"Cậu ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.

Quản gia thành thật trả lời "Hồi thiếu gia! Không sai biệt lắm đã hơn 10'!"

Hơn 10'?........ Hơn 10'!.......

Nói cách khác lúc hắn trở lại, cậu mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!

Xiao Luhan chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.

Minseok...... Tại sao lần này........ Lại là như vậy bỏ qua em........

Tại sao........ Đau lòng không tả được.......

Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .

Người đàn ông anh tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường. Nếu quan sát sẽ thấy anh ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơi.

Xiao Luhan quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào.

Xiao Luhan lo lắng tìm, nghĩ đến cậu rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, cậu đang ở nơi nào chờ hắn! Cậu nhất định sẽ không rời đi!

Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố gắng tìm kiếm trong đám người đang qua lại.Từng gương mặt, nam, nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của Minseok tại sao không có Minseok của hắn!

Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực hắn bắt đầu tiêu hao.

Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống.

Hắn sao có thể ngã xuống? Hắn còn chưa có tìm được ánh mặt trời của hắn!

Minseok........ Em đang ở đâu........

Minseok......... Minseok......... Minseok........

Nhưng........ Nhưng cơ thể của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa.........

Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại thở nhẹ ra một tiếng "Minseok!"

Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối.

"Thiếu gia!"

Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh hắn, đem thân thể hắn sắp ngã xuống đở lấy.

Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.

Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý thì xe đã đi xa.

Minseok đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của cậu, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cậu không cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra.

Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: