chap247: Kết thúc (thượng)

Xe chạy liên tục trong hai giờ liền, mưa vẫn không tạnh.

Những hạt mưa rơi xuống làm cho cảnh sắc bầu trời càng thêm ưu thương như nỗi buồn hiện tại của hắn. Bầu trời như đang thay người nào đó khóc thương, nó là đang thay người nào đó rên rỉ.

Nếu như có thể mượn trận mưa này, đem tư niệm của hắn nhắn nhủ.....

Bất kể cậu đang ở nơi nào, cho dù là cách xa vạn dặm....

Cũng muốn nói cho cậu biết, hắn yêu cậu như thế nhớ cậu như thế....

Rốt cuộc đã tới nghĩa trang Nam Sơn, trời âm u mù mờ, trong nghĩa trang cơ hồ không có ai đi viếng mộ. Xe dừng sát ở nghĩa trang, đã tắt máy.

Xiao Luhan mở cửa xe, ngay sau đó nhảy ra khỏi xe.

Ngẩng đầu, nhìn về thang bậc thật dài. Trên bậc thang chỗ không xa, nơi đó chính là địa phương mẹ cậu yên giấc ngàn thu.

Thân hình cao lớn từ từ sải bước chân, hướng mộ mẹ cậu đi tới. Bậc thang dài như vậy, một bước lại một bước, ở đáy lòng im lặng nói lại một lần "Thật xin lỗi!"

Phải nói bao nhiêu lần "Thật xin lỗi!" Mới có thể đưa cậu trở lại.

Một vạn lần có đủ hay không? Không đủ, hắn có thể nói tiếp, cho đến khi cậu trở lại!

Minseok...... Minseok...... Minseok.......

Hắn một thân một mình đi lên bậc thang, đường mòn lần lượt thay đổi, khôg có một bóng người. Mộ bia khắp nơi, làm cho người ta cảm giác hoang vu. Nhưng đáy mắt của hắn, cũng là thâm thúy không đáy.

Xiao Luhan bắt đầu tìm mộ bia có chữ "H" hắn cũng không biết mẹ cậu ở chỗ nào. Không thể làm gì khác hơn là mù quáng mà tìm kiếm, từ mộ bia bắt đầu từ chữ "H" một tòa lại một tòa tìm xuống.

Ánh mắt ở trước mộ bia dao động, một ít tấm hình, những khuân mặt xa lạ.

Hắn có chút gấp gáp, trong lòng hoảng loạn lên.

Bước chân cũng trở nên loạng choạng, ở trước mấy căn mộ lo lắng tìm kiếm. Rốt cuộc nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt quét về phía hình một người phụ nữ dịu dàng. Mà nụ cười cô gái trong hình ấm áp sáng lạn, cực kỳ giống Minseok trong trí nhớ.

Bước chân dừng ở giữa không trung, hắn xoay người, đối mặt với người phụ nữ trong hình.

Nửa ngồi, nhìn tên của người phụ nữ trên mộ bia --- Kim Hân. Không cách nào khắc chế, lại một lần nữa hốc mắt đã ươn ướt.

Minseok..... Mẹ cậu ấy là Kim Hân.

Tên của mẹ em..... Rất êm tai..... Cùng giống tên em vậy....

Hắn ở trước mộ thấp giọng mà nói ra "Thật xin lỗi! Mẹ! Không biết Minseok có hay không hướng người nhắc qua con! Nếu như không có, như vậy con muốn tự giới thiệu mình một chút!"

"Con tên là Xiao Luhan. Con..... Yêu Minseok....."

Xiao Luhan nói xong, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Có gió thổi qua, có thể hay không nghe được âm thanh hạnh phúc.

"Mẹ...... Com cùng Minseok chính là như vậy biết nhau.... Con nói xong.....Người có thể hay không trách con...."

Ánh mắt của hắn, vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ trong hình.

Nhưng không có người trả lời hắn.

Có thể đáp lại hắn, chỉ còn lại tiếng gío như có như không. Mưa vẫn không tạnh, âm thanh nhẹ như vậy. Trừ những thứ này, không có ai, không có bất kỳ thanh âm gì.

Xiao Luhan tơi tả ngã ngồi trên tảng đá, bây giờ đã không để ý tới những phiến dad còn dính nước mưa nữa, thậm chí còn là dính chút bùn đất, cảm thấy có một chút thê lương. Hắn tựa đầu vào mộ bia, buồn buồn ngồi đó. Tấm bia đá lạnh như băng, lạnh lẽo xuyên thấu qua da, truyền tới thân hắn.

Như là, lạnh cũng không chỉ là thân thể.

Hắn không muốn buông tha..... Không muốn nổi giận..... Không muốn mất giác.... Thậm chí không muốn ra vẻ đau đớn....

Nhưng là, hắn mệt quá.

Không nhịn được.... Thực sự không nhịn được......

Minseok, em hiện tại nếu thấy anh, nhất định sẽ cười anh! Anh cư nhiên trở nên vô dụng như vậy rồi sao? Em có thể hay không đứng trước mặt anh, cười nhạo anh "Tử biến thái anh cũng có lúc khóc nhè!"

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng nào có ai biết, không phải không thể, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi........

Chỉ là cảm thấy khóe miệng mình, có mùi vị mằn mặn, mùi vị khổ sở.

Nước mưa, hay là nước mắt?

Phân không rõ...... Cũng sớm đã phân không rõ.......

Xiao Luhan nhắm hai mắt lại, để mặc cho chính mình một khắc hành động mềm yếu.

"Chàng trai trẻ! Trời đang mưa! Làm sao cậu lại không mang theo ô?" Giọng nam có chút già nua vang lên.

Xiao Luhan cảm thấy có người che dù thay hắn, nhưng nháy mắt nghe được âm thanh cũng không có mở mắt. Hắn vô lực nhìn người tới, chỉ biết không phải là Minseok......

"Cám ơn bác! Con đang chờ người! Không cần ô đâu! Không cần!" Âm thanh của hắn, rất nhẹ, nhẹ đến cơ hồ là lầm bầm.

Âm thanh có chút cảm khái, thở dài nói "Ai! Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là kỳ quái! Thời gian trước cũng có một cậu trai nhỏ, cậu bé cũng nói chờ người, cũng là đợi cả ngày!"

"Hôm nay cư nhiên lại một chàng trai tiếp, trời mưa vẫn còn chờ!"

"Thật khó hiểu......."

Âm thanh xa dần, dần dần tiêu tán.

Xiao Luhan nghe được hắn tự lẩm bẩm, lộ ra một nụ cười khổ.

Thật xin lỗi....... Minseok....... Làm cho em phải đợi một ngày nhưng....... Không gặp được anh......

Hiện tại....... Đến lượt anh chờ em.......

Nhưng em có thể hay không nói cho enh biết..... Anh phải đợi bao lâu mới có thể gặp em...... Minseok....

Không biết qua bao lâu, cực kỳ lâu.

Lâu đến nỗi hắn cảm thấy toàn thân như đóng băng, động cũng không nhúc nhích được, cả người lạnh như băng.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, dần dần tới gần hắn.

Lần này, hắn như cũ không có mở mắt. Cảm thấy nước mưa không hề rơi vào trên người hắn nữa, bứt lên nụ cười bất đắt dĩ nói "Bác không cần thay con che mưa! Con chỉ là ở nơi này chờ người! Không cần che mưa!"

Nhưng không có người trả lời.

Xiao Luhan nhíu mày một cái, trong mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Trên mặt lại có nước rơi xuống, nhưng lại mang theo chút hơi ấm.

Chợt mở mắt ra, ánh mắt chống lại người ở trước mắt, con ngươi nhanh chóng mở to. Mắt tràn đầy kích động, kinh ngạc. Mà ở đáy mắt của hắn, toàn thế giới đều chỉ có người trước mắt.

Minseok một thân áo đen, che dù, cúi đầu nhìn hắn.

Nụ cười trên gương mặt cậu vẫn giống như trước, rực rỡ như vậy, nhưng mà trên mặt là nước mắt.

"Em đã trở về!" Cậu nhẹ giọng nói.

-----------
Kris up Weibo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: