chap248: Kết thúc (hạ)

Xiao Luhan kinh ngạc nhìn cậu, khuân mặt mê mang tựa hồ vẫn khôgn thể tiếp nhận được.

Cậu cư nhiên cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn? Nhưng âm thanh mới vừa rồi thật là của cậu, là cậu sao? Đây là thật sao? Hay là..... Hay là ảo giác của hắn?....

Hán không dám đứng dậy, thậm chí còn phát hiện mình thật ra hoàn toàn không nhúc nhích được.

Hai chân giống như bị gim lại trên mặt đất, không chách nào nhúc nhích.

Chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu như vâyu, hắn sợ bàn tay mình hướng về cậu, tiếp đấy cậu sẽ hóa thành không khí. Sau đó, cậu lại biến mất.... Ở trước mặt hắn.... Biến mất......

Thế giới im ắng yên lặng, mưa vânc còn rơi....

Tí tách tí tách tí tách------

Mưa đầy trời như là nội tâm của hắn đang biểu lộ sự thống khổ, nhưng giờ phút này nhìn thấy cậu mới phát ra được đí là tiếng vui sướng sau một thời gian dày ly biệt, như là chúc phúc cho cuộc gặp lại của họ.

Bất kể là gì đi nữa những thứ này đều không quan trọng.

Quan trọng là, cậu không phải là ảo giác cũng không phải tưởng tượng, là người thật.

"Là em sao....." Run rẩy mở miệng, lại phát hiện âm thanh cảu mình lhanf lhanf đến đáng sợ.

Xiao Luhan nhìn cậu, mắt cũng không dám nhắm lại. Hắn sợ khi hắn nhắm mắt lại, cậu sẽ biến mất. Mà nụ cười trên mặt cậu, rực rỡ vô cùng, giống như là ánh mặt trời chiếu vào trong lòng của hắn.

Trời xanh nghe được tiếng của hắn, cho nên dẫn cậu trở về?

Minseok lắc đầu một cái, nhìn tuấn dung của hắn, như thế tiều tụy, nhfin thấy hans chần chờ, nghe được âm thanh của hắn, phần nghẹn ngào cùng với chua cay kia, nước mắt lần nữa lại tràn đầy trên khuân mặt, che khuất tầm mắt.

"Đại ngốc! Em đã trở về!" Nói xong, vươn tay từ từ chạm tới gương mặt của hắn.

Lúc này mới giật mình, đã qua bao lâu chưa thấy hắn, quá dài, trong đoạn thời gian này mình cảm giác giống như là mấy thế kỷ trôi qua. Hơn nữa, xảy ra nhiều chuyện trong sinh mệnh cậu. Cũng làm cho cậu hiểu được quá nhiều thứ, lân fnayf sẽ không buông tay!

Nghe được giọng của cậu, nhẹ giọng trách cứ thương tiếc. Cảm nhận được tay của cậu, dán vào khuân mặt của mình, nhiệt độ trong lòng bàn tay như vậy, cũng mang theo hơi ấm truyền tới cho hắn.

Trong ngáy mắt liền trở nên ấm áp.

Trái tim nhảy lên một nhịp, giờ phút này cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Minseok....." Hắn buồn buồn hô một tiếng, rốt cuộc vươn tay, chậm rãi đặt lên tay cậu.

Minseok gật đầu một cái, nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt rơi xuống, ngay sau đó, ở trong không khí, rới xuống trên mặt đất, hoặc là rơi ở trong lòng hai người.

"Thật xin lỗi..... Những ngày qua.... Thật xin lỗi.... Để cho anh lo lắng...."

Cậu nói xin lỗi, nhưng lịa cảm giác hạnh phúc.

Xiao Luhan dùng sức lắc đầu "Em không có lỗi! Em không có! Là nah thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Minseok! Là anh không tốt!" Nói xong, hắn cố gắng muốn đứng lên ôn cậu.

Trong nháy mắt, phát hiện hai chân mình không biết đã cứng đờ từ lúc nào.

Đứng lên, lắc lư muốn ngã xuống.

Minseok vội vàng đưa tay ra đỡ hắn, cây dù đã rơi trên mặt đất.

Nước mưa, cứ như vậy rơi ở trên người hai người, y phục ướt tóc ướt, khuân mặt ướt. Nhưng tâm cảu hai người, cũng không cảm thấy rét lạnh, mà vô cùng ấm áp.

Hai tay của cậu vòng qua lồng ngực chắc chắn của hắn, mà cơ hồ tay của hắn cũng là trong nháy mắt ôm cậu.

Cảm xúc chân thật, ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, hắn rốt cuộc cũng yên tâm.

Xiao Luhan đầu tựa vào cổ của cậu, thật sâu tham lam hít hà lấy mùi thơm của cậu, tựa hồ loại mùi vị này, đã biến mất lâu rồi. Hắn cũng muốn quên mất, quá nhớ nhung.

Đôi tay vuốt ve sống lưng của cậu, giống nhau như trước gầy yếu, có thể tinh tường sờ tới xương cốt của cậu.

Hắn cười nhẹ ra tiếng, trong âm thanh vui vẻ vô cùngu "Làm soa bây giờ? Em dường như so với trước kia còn gầy hơn! Em biến mất mấy ngày nay, chẳng lẽ cũng không có ăn cơm thật đầy đủ sao?"

Minseok ôm lấy hắn thật chặt, giống nhau khẽ cười nói "Em cũng rất muốn ăn cơm, nhưng mà lại ngủ thiếp đi, không thể ăn cơm!"

Sau khi tỉnh lại, một đoạn thời gian rất dài cũng không có hơi sức mà đúng dậy vận động.

Anh trai nói, đó là bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều.

Ngay lúc tỉnh lại cậu một lòng muốn đi tìm hắn, nhưng anh trai của cậu không cho phép. Huống chi, thân thể của cậu cũng không cho phép.

Cậu cố gắng điều dưởng thật tốt cơ thể, sau đó anh trai đem tin tức của hắn nói cho cậu biết. Sau khi biết được mọi chuyện cậu từ Italy đi máy bay về Đài Bắc.

Tìm Kai.... Nhưng anh ta không có ở công ty.....

Cậu cứ tìm...... Giống như kẻ điên. ....

Thời điểm bất đắc dĩ...... cậu đi Cô Nhi Viện.... Ngay sau đó tiếp tục tìm..... Nghĩ tới sẽ tới chỗ của mẹ......

Rốt cuộc...... khô nghĩ lại thấy hắn ở đây.....

Thật may là...... Tìm được hắn.....

"Ngủ thiếp đi?" Xiao Luhan kinh ngạc hỏi.

Hắn càng muốn biết trong khoảng thời gian này cậu rốt cuộc đi nơi nào, làm sao ngủ thiếp đi? Cậu bây giờ, nhìn qua cùng trước đó có một chút bất đồng, nhưng nói không ra là nơi nào bất đồng!

Nhưng là, chỉ cần là Minseok, vô luận cậu biến thành hình dáng gì, hắn đều không quan tâm!

Minseok gật đầu một cái, nhẹ giọng nói "Đúng a! Em ngủ thiếp đi! Hơn nữa ngủ thật lâu!"

Biết trong lòng hắn quan tâm, nhàn nhạt giải thích "Chuyện quá phức tạp! Trong lúc nhất thời nói không rõ ràng! Chờ tới lúc, em từ từ nói cho anh!"

"Tốt!" Hắn không hề chấp nhất nữa, nghĩ tới cậu chính mình trở lại bên cạnh, đây chính là chuyện tình mỹ mãn.

Buông lỏng cậu ra, hắn cúi đầu, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng cậu. Đôi tay đang nâng mặt của cậu lên, giống như là đang cầm trân bảo, cười cúi đầu, liền muốn hôn lên môi của cậu.

"Hôn em một cái! Sau này em sẽ là của anh đấy! Nơi nào đều không cho đi!"

Minseok mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi hắn hôn.

Nụ hôn của anh, cậu nguyện ý tiếp nhận.

Môi của hắn đụng môi của cậu thì sau lưng lại đột nhiên có người vô cùng sát phong cảnh hô một tiếng "Tiểu.. tiểu công tử"

".........."

".........."

Xiao Luhan nhíu mày, xoay người muốn tìm người đột nhiên mở miệng nói chuyện. Tầm mắt vừa chạm đến người tới, trong lòng càng thêm khốn hoặc.

Tiểu tiểu công tử? Hắn đang gọi người nào? Minseok sao?

Đã xảy ra chuyện gì?

Giữa bọn họ có quan hệ như thế nào? Ở trong đoạn thời gian cậu biến mất này, cậu trải qua như thế nào?

Người đàn ông ở trước mắt, một thân áo đen, mà quanh mình hắn tản phát hơi thở có chút khát máu.

Không phải chưa từng gặp qua người trong hắc đạo, nhưng người này mang lại cho hắn cảm giác máu lạnh, quá cường liệt.

Hắn khẩn trương đưa tay đem Minseok ôm vào trong ngực, ngưng mắt, lạnh lùng quát nói "Anh là ai! Anh muốn làm cái gì!"

"Không có gì đâu! Không phải lo lắng! Hắn sẽ không làm gì chúng ta!" Minseok vòng tay qua hông của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của hắn, muốn trấn an hắn.

Cậu cười, đưa mắt hướng tới người đàn ông áo đen, mở miệng hỏi " Thụ! Chuyện gì!"

Người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ, vô cùng cung kính cúi đầu, trầm giọng nói, "Tiểu tiểu công tử! Điện hạ đã tới Anh quốc! Ngài ấy muốn thuộc hạ mang tiểu tiểu công tử cùng với Xiao thiếu gia, hiện tại lập tức bay đi Anh quốc!"

"Anh hai đi Anh quốc làm cái gì?" Minseok nhăn mày, tò mò hỏi nói.

Cái anh trai hắc đạo kia, có phải là muốn ép buộc gia gia Xiao Luhan, muốn ông ta đồng ý cho Xiao Luhan cưới cậu đi! Không tốt! Nếu Xiao gia gia không đáp ứng, anh hai có thể hay không động thủ!

Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Xiao Luhan, kéo tay của hắn qua, chạy về phía trước "Luhan! Chúng ta nhanh đi Anh quốc! Em sợ anh hai sẽ buộc gia gia anh phải đồng ý để chúng ta ở chung một chỗ!"

"Đến lúc đó anh ấy động thủ, hậu quả không ai ngăn nổi!"

"Không cần!" Xiao Luhan kéo cậu lại, ở trong lúc cậu khẩn trương, thản nhiên nói "Ông nội anh đã tiếp nhận em!"

Này nhất định là ma lực của yêu......

"Cái gì?" Minseok không dám tin trợn to hai mắt, một giây kế tiếp lộ ra nụ cười thật to.

Hắn không có nói chuyện, chỉ là mỉm cười gật đầu, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng.

Thụ đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ, trầm giọng nói "Tiểu công tử! Xiao thiếu gia! Điện hạ vẫn còn ở Anh quốc chờ hai vị! Chúng ta có thể lên đường không?"

Xiao Luhan nghe được hắn một tiếng "Tiểu công tử" hiếu kỳ trong lòng càng thêm không ngăn nỗi.

Nghĩ đến trước đó, mình đã từng điều tra qua tư liệu của cậu, mẹ chết bởi tai nạn xe cộ, cha không rõ, cha của cậu nhưng thật ra là một nhân vật khó lường như vậy?

Người đứng đầu hắc đạo sao? Không phải chứ?

Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng hỏi "Bà xã! Em không phải sẽ giống như trong phim truyền hình, cái nữ chính gì đó có thân thế bí ẩn chứ?" Nhưng nhìn tình hình này, cùng suy đoán của mình không có sai lệch nhiều!

Minseok cũng tựa đầu lại gần bên lỗ tai hắn, nói "Một lát nữa nói cho anh biết!"

"......." Xiao Luhan gật đầu một cái, đang mong đợi.

Cậu đứng thẳng người, hướng Thụ nhẹ nhàng nói "Thụ! Anh lái xe đi trước, tôi ngồi xe Luhan đi theo phía sau anh!"

Chỗ trực thăng đáp cách nơi này vẫn còn rất xa!

"Dạ! Tiểu tiểu công tử!" Thụ hai tay khoanh ở trước ngực,chào một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Minseok nắm tay Xiao Luhan, cùng hắn sóng vai mà đứng. Quay đầu, nhìn người phụ nữ trong hình, ngay sau đó nâng lên nụ cười sáng lạn, lộ ra vẻ hạnh phúc.

"Mẹ! Minseok đã gặp ba! Tựa như mẹ nói! Ba rất thích Minseok!"

"Mẹ....... Không có lừa gạt Minseok....."

"Hơn nữa! Ba còn rất đẹp trai!"

"Mẹ người biết không? Minseok cảm thấy rất hạnh phúc!"

"Cám ơn mẹ! Cám ơn ba!"

"Minseok có quá nhiều! Minseok yêu hai người!"

Cậu ở trong lòng nhẹ nhàng nhớ tới, cảm thấy có chút chua xót, cũng là hạnh phúc cùng chua xót.

Xiao Luhan nắm tay của cậu, hướng về phía người phụ nữ trong hình ngưng trọng cam kết "Mẹ! Về sau con sẽ không rời Minseok! Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ cho Minseok hạnh phúc!"

"Mẹ? Em đồng ý gả cho anh lúc nào?" Minseok nghiêng đầu, sẵng giọng hỏi.

Tử biến thái! Thật là giỏi tìm thời cơ! Cậu còn chưa có đồng ý !

Xiao Luhan sửng sốt một chút, ngay sau đó dịu dàng nói "Sao? Hiện tại không lấy chồng cũng không được rồi! Anh trai của em không phải đang ở nước Anh sao?"

Nụ cười của hắn, tràn đầy gian trá.

Nghe hắn nói đến cái này, Minseok trong đầu chợt có chủ ý xấu, đôi tay đang cầm gương mặt tuấn tú của hắn, hét lên "Ông xã! Chúng ta bỏ trốn đi!"

Mới không cần làm những thứ nghi thức kia! Cái gì tiệc tùng xa hoa! Những thứ kia phô trương thật làm cho mình không chịu nổi !

Nghĩ tới cái anh trai đó thương yêu mình quá độ, cũng có chút bất đắc dĩ!

Tựa hồ là hơn hai mươi mấy năm, cậu bỏ lỡ thương yêu, một lần nữa cho cậu?

Cám ơn..... anh trai..... Cám ơn..... Ba......

"Bỏ trốn?" Xiao Luhan nhớ tới cái gì đó, đột nhiên toét miệng cười. Hắn ngây ngốc cười, còn đắm chìm ở trong lời của cậu. Cậu cư nhiên gọi mình là "Ông xã"! Hắc hắc!

Một giây kế tiếp, gật đầu phụ họa "Tốt! Chúng ta bỏ trốn đi! Bà xã muốn đi nơi nào?"

"Trước đi Mĩ..... Sau đó đi Madrid.... Tiếp đi Milan......"

"Chúng ta đi vòng quanh thế giới có được hay không?"

"Chính là không để cho bọn họ tìm ra chúng ta, như thế nào?"

Trong mắt của cậu, lóe ra một tia xảo trá.

Xiao Luhan cũng là cưng chiều cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đang bay tán loạn của cậu, lúc này mới phát giác vốn là mưa rơi tí tách, đã bất tri bất giác ngừng.

"Tốt! Vậy chúng ta liền bỏ trốn đi!"

Nói xong, hắn dắt tay của cậu, hướng công viên tưởng niệm chạy như điên.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, mau lẹ xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người bọn họ rời đi.

Cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tư Đồ Hoàng đang ở Anh Quốc.

"Điện hạ! Tiểu tiểu công tử cùng Xiao thiếu gia bỏ chạy rồi!"

"Bọn họ bỏ đi?"

"Dạ!"

"Thôi! Ngươi trước bay tới Anh quốc! Để bọn họ vui đùa một chút đi!"

Điện thoại bị cắt đứt, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Gương mặt cứng ngắc, không có bất kỳ tâm tình gì. Nhưng ở đáy mắt của hắn, lại lóe lên một dung nhan khác, đột nhiên lộ ra một nụ cười.

Ngay sau đó, nụ cười không bao giờ ngừng nữa.

Bước chân đi, tiếp tục đi về phía trước, về phía Anh quốc.

Bầu trời bao la u ám, đã bắt đầu trong rồi, xanh thẳm một mảnh trời.

---------
Các hyung ở Incheon Airport arrival from Hiroshima

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: