Chương 133: Văn Tuấn Huy

Kim Trọng rời khỏi phòng sách đi xuống phòng khách, liếc mắt liền thấy Điền Chí Huân mặt lạnh đang ngồi trên sô pha không ngừng uống nước hạ hỏa, Quyền Thuận Vinh dáng người cao lớn thì ôm tay trầm mặc đứng phía sau, vẻ mặt lãnh ngạnh, tỏ rõ mình là người trấn giữ của Điền Chí Huân.

Kim Trọng thở một hơi, nở một nụ cười hiền lành, chậm rì rì bước xuống.

"Gia chủ." Thấy Kim Trọng đi tới, Tề bá hơi cúi người.

"Kim nguyên soái." Cho dù Điền Chí Huân lúc này tức giận cỡ nào nhưng vẫn phải để lại chút mặt mũi cho Kim Trọng, tuy ý lạnh trên mặt đã tan đi không ít, bất quá vẫn không dễ nhìn.

"Chí Huân tới, ngồi ngồi đi!" Kim Trọng cười cười, đi tới ngồi xuống đối diện Điền Chí Huân: "Tề bá, rót trà."

"Không cần." Điền Chí Huân cự tuyệt ý tốt của Kim Trọng, lạnh nhạt nói.

"Cũng tới giờ cơm rồi, Chí Huân vẫn chưa ăn cơm đi? Tề bá, dọn cơm."

"Kim nguyên soái." Thấy Kim Trọng tỏ ra thân thiết quan tâm, Điền Chí Huân làm thế nào cũng không cười nổi, cơn phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng làm anh chỉ hận không cho nổ tung cả Kim gia: "Tôi tin tưởng ngài biết nguyên do tôi tới hôm nay?"

"Biết, nhưng nên giải quyết thế nào, chúng ta cần phải bàn lại, không phải sao?" Kim Trọng bưng ly trà, nhàn nhạt nói.

"Không cần bàn!" Nghe thấy lời Kim Trọng, cơn phẫn nộ của Điền Chí Huân dâng lên đỉnh điểm, đứng phắt dậy, tức giận nói: "Nguyên Vũ nó mới bao nhiêu tuổi? Ngay cả vị thành niên cũng chưa đủ! Một đứa nhỏ, thế nhưng cái tên khốn Kim Mẫn Khuê kia cũng ra tay cho được! Có biết xấu hổ hay không hả! !"

Ân? Kim Trọng hơi nhướng mi, mắng cháu ông à?

Ừ... bất quá nói thật, mắng rất chí lí.

"Kim nguyên soái, Nguyên Vũ cùng cháu trai Kim Hách Thiên của ngài cũng xấp xỉ nhau, nếu cháu trai của ngài mang thai, ngài cảm thấy thế nào? Có yên tâm thoải mái ngồi uống trà như bây giờ không! ! ?"

Động tác của Kim Trọng khựng lại, ngẫm thử tình huống kia, Kim Trọng nhất thời cảm thấy mấy đòn mình đánh Kim Mẫn Khuê thực quá nhẹ.

Nếu Kim Hách Thiên bị người ta làm to bụng, ông nhất định phóng lên phi huyền, phá nát phần mộ mười tám đời tổ tiên kẻ kia.

"Cho nên?" Kim Trọng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nhìn Điền Chí Huân lửa giận ngập trời: "Chí Huân cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Mẫn Khuê có sai, nếu con muốn đánh muốn mắng, tôi tuyệt đối không cho phép nó hoàn thủ."

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Kim Trọng, Điền Chí Huân hít sâu một ngụm, đè nén táo bạo trong lòng, lạnh lùng nói: "Để tôi mang Nguyên Vũ đi."

"Không có khả năng." Biết ý tứ Điền Chí Huân, Kim Trọng dứt khoát phất tay: "Nguyên Vũ là cháu dâu Kim gia, hiện giờ trong bụng đã có dòng máu Kim gia, muốn ly hôn là không có khả năng."

"Ly hôn?" Điền Chí Huân cười lạnh: "Hình như ngài không nhớ rõ, bọn họ vẫn chưa kết hôn, chỉ mới đính hôn mà thôi."

"Vậy thì Chí Huân chưa biết rồi." Kim Trọng mở quang não, trên màn hình là hình ảnh dùng máu điểm chỉ đồng ý kết thành bầu bạn của Kim Mẫn Khuê cùng Điền Nguyên Vũ, nghiệm chứng buộc định gen: "Hai ngày trước, bọn nó đã xác định quan hệ hôn nhân."

"Ông..." Điền Chí Huân trừng mắt, nhìn hai người trên màn hình, siết chặt nắm tay.

"Chí Huân." Kim Trọng xê dịch thân mình, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Điền Chí Huân, nghiêm túc nói: "Tôi biết Mẫn Khuê thực sự đã làm sai, nhưng hai đứa nó đều ta tình ngươi nguyện. Đứa nhỏ dù sao cũng sẽ chào đời, con không thể nào để nó vừa sinh ra đã không có cha đi. Hơn nữa, cho dù bọn nó ly hôn, con cháu Kim gia, có ai dám làm cha nó?

Điền Chí Huân nhìn biểu tình nghiêm túc của Kim Trọng, trong lòng thực phẫn nộ nhưng sau đó lại là vô lực cùng cực.

"Ngao! !" Một tiếng gào khóc thảm thiết, một bóng dáng màu đỏ bổ nhào về phía Điền Chí Huân, Quyền Thuận Vinh nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh làm bối cảnh đột nhiên ánh mắt lóe lên ngoan lệ, vươn tay kéo Điền Chí Huân vào lòng, hỏa diễm bùng cháy nghênh đón mạt màu đỏ kia, va chạm vào nhau.

Hồng ảnh xoay một vòng giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất. Kim Minh Hạo hai tay gạt tóc, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn chằm chằm Quyền Thuận Vinh, thích thú xoa xoa tay: "Quyền Thuận Vinh! Tới tìm tôi hả? ? Nói xem, chúng ta đánh trong phòng hay ra ngoài!"

Nhìn Kim Minh Hạo nổi điên, Quyền Thuận Vinh hờ hững thu hồi ánh mắt, lại đặt Điền Chí Huân ngồi xuống sô pha: "Không phải."

"A?" Kim Minh Hạo sửng sốt.

"Không phải tới tìm cậu." Quyền Thuận Vinh nhìn Kim Minh Hạo, lạnh lùng nói.

Kim Minh Hạo trừng mắt, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cân nhắc ý tứ trong lời Quyền Thuận Vinh, nhất thời nổi giận. Một cước hung hăng giẫm lên bàn, rút đao, chỉa thẳng vào chóp mũi Quyền Thuận Vinh: "Không phải muốn đánh nhau thì tới làm gì? Đây là nhà tôi! Đâu phải muốn tới là tới! !"

Kim Trọng ở bên kia đen mặt nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được, một cước đá Kim Minh Hạo ngã sấp xuống đất: "Tôi đang nói chuyện, cậu lao ra quậy phá gì đó hả? Đi thẳng quẹo phải! Mục tiêu, cửa. Hít đất một vạn cái!"

"Lão quỷ! !" Kim Minh Hạo ôm mông bật dậy, chỉ vào Quyền Thuận Vinh gào to: "Anh ta là Quyền Thuận Vinh, đầu lĩnh không tặc, lúc trước chính là anh ta chuyên gia giành địa bàn với tôi, không ít lần tính kế. Nếu không phải tại anh ta, tôi đã sớm tới Lam tinh rồi, cũng không đến mức chia cách với lão quỷ ông nhiều năm như vậy!"

"Không tặc?" Ánh mắt Kim Trọng híp lại, nguy hiểm nhìn về phía Quyền Thuận Vinh.

Thấy ánh mắt Kim Trọng, trái tim Điền Chí Huân nhảy dựng, bật dậy, kéo Quyền Thuận Vinh ra sau lưng mình: "Anh ta là nam nhân của tôi!"

Nhìn Điền Chí Huân đứng trước mắt, ánh mắt Quyền Thuận Vinh lóe sáng, khóe miệng cong lên một mạt sung sướng.

"Ô ô ô! Đúng là hài hước." Kim Minh Hạo bĩu môi: "Rõ chán! !"

Quyền Thuận Vinh thu hồi ý cười, lạnh lùng liếc nhìn Kim Minh Hạo: "Bại tướng!"

"Mi nói cái gì! !" Một tiếng bại tướng nhất thời kích thích Kim Minh Hạo, lập tức giương nanh múa vuốt lầm bầm: "Có gan thì lặp lại lần nữa xem, ông đây một đối một! Một tay diệt mi có tin không."

Đối mặt với Kim Minh Hạo tức giận, Quyền Thuận Vinh chậm rì rì phun ra một câu: "Văn Tuấn Huy tới Lam tinh, mấy hôm trước còn liên lạc với tôi để hỏi tin tức cậu."

Kim Minh Hạo cứng người, lời Quyền Thuận Vinh hệt như một đòn mạnh làm cậu choáng đầu hoa mắt, cả người cũng có chút bủn rủn.

Kim Trọng nhíu mày, nhìn về phía Quyền Thuận Vinh: "Văn Tuấn Huy là ai?"

"Kẻ thống trị không tặc, có lẽ các người không biết Văn Tuấn Huy, nhưng người này còn một cái tên khác, là Jun."

"Jun?" Kim Trọng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Là kẻ đó?"

Đối thủ một mất một còn của chính phủ, nhiều lần phái binh bao vây tiêu diệt nhưng đều toàn quân bị diệt, sau đó Kim Mẫn Khuê nhận lệnh dẫn theo Sát Huyến Lang tiến tới, kết quả lưỡng bại câu thương, Kim Mẫn Khuê cũng bị trọng thương hôn mê, nằm ở bệnh viện hai tháng.

"Tôi nhớ rõ Văn Tuấn Huy từng giao thủ với Kim thiếu tướng." Quyền Thuận Vinh suy tư nói: "Lần đó Văn Tuấn Huy bị thương không nhẹ, phi thuyền bị đánh nát, thân mang thương tích lẻ loi lang thang trong vũ trụ hơn một năm mới được người ta phát hiện, suýt chút nữa đã chết."

Tầm mắt Kim Trọng dời tới chỗ Kim Minh Hạo đang chuẩn bị chạy trốn, lạnh lùng nói: "Cậu trêu chọc kẻ kia à?"

"Tôi, tôi nào có." Kế hoạch chạy trốn bất thành, Kim Minh Hạo gãi gãi đầu, chột dạ phản bác.

"Kia người ta tìm cậu làm gì hả? Còn đuổi tới tận Lam tinh!"

"Tôi..."

"Nga! Còn một việc tôi quên nói." Quyền Thuận Vinh giống như vừa nhớ ra việc gì đó, lạnh nhạt nói: "Kim Minh Hạo từ rất nhiều năm trước, khi còn lưu lạc trong vũ trụ đã kết hôn với Văn Tuấn Huy, khi ấy, trong giới không tặc chúng ta chính là một câu chuyện được người người ca tụng. Chính là sau đó nghe nói phu nhân Văn Tuấn Huy không biết vì sao cùng Văn Tuấn Huy tranh cãi một trận, sau đó tức giận bỏ nhà đi, mấy năm nay Văn Tuấn Huy vẫn luôn một mực tìm kiếm vợ mình."

"Mặt khác..." Quyền Thuận Vinh sâu kín nhìn về phía Kim Minh Hạo: "Hiện giờ người nào đó chính là nhiệm vụ số một trên đầu bảng của không tặc, nếu ai có thể tìm được phu nhân Văn Tuấn Huy sẽ được thưởng mười triệu tinh tệ thông dụng toàn vũ trụ."

"Ngao ngao! ! ! Tôi biết rồi! !" Kim Minh Hạo hét một tiếng, đánh về phía Quyền Thuận Vinh: "Mi tới cáo mật! ! Cái tên tiểu nhân này, tôi phải làm thịt mi! ! !"

"Kim Minh Hạo! !" Tiếng gầm giận dữ chấn động cả Kim gia. Kim Trọng mặt đen xì, âm khí dày đặc đi tới gần Kim Minh Hạo.

Nhìn gương mặt đã đen xì của Kim Trọng, Kim Minh Hạo run run, liên tục lùi về sau: "Lão, lão quỷ, ông ông ông... ông muốn làm gì! Tôi nói cho ông biết, tôi là con trai ruột của ông đó nha."

"Cái đứa bất hiếu này! !" Kim Trọng đá một cước: "Cậu dám tùy tiện lập gia đình ở ngoài không nói đi, lại còn dám giấu diếm không báo? Tội càng thêm tội! !"

"Tôi đánh không lại, tranh địa bàn không lại, trừ bỏ gả cho anh ta, tôi còn cách nào nữa chứ?" Trốn tránh khỏi truy đánh của Kim Trọng, Kim Minh Hạo thét chói tai.

"Đánh không lại, tranh không được thì liền cưới người ta?"

"Bằng không thì sao chứ! !" Kim Minh Hạo không cẩn thận bị Kim Trọng quét trúng, lảo đảo ngã vào tường. Trong lòng ủy khuất, nhất thời đỏ hốc mắt: "Khi ấy tôi nào biết mình có hậu trường cường đại như ông chứ? Tôi là một không tặc, trong vũ trụ mênh mông kia, làm một đoàn không tặc vô dụng không tới hai trăm người, muốn sống sót, ông biết gian nan cỡ nào không hả? Giữa một đám đàn ông hung hãn, một thằng con trai như tôi làm sao sống yên, ông có hiểu không? Đám đàn em đều dựa vào tôi kiếm cơm, tôi phải làm sao vây giờ?"

"Đúng vậy, Văn Tuấn Huy là tên khốn, nhưng lại bảo hộ tôi, bảo hộ anh em đàn em của tôi! Nếu không có anh ta, tôi chỉ sợ đã sớm chết ngoài vũ trụ rồi. Văn Tuấn Huy chính là vị thần trong lòng tất cả không tặc, anh ta coi trọng tôi, trong mắt người khác là tôi có phúc. Tất cả mọi người đều nghĩ hết thảy những gì tôi có trước đó đều là Văn Tuấn Huy cho, rõ vớ vẩn! Đó là tôi chịu thương chịu đao đến thương tích đầy người đổi lấy. Văn Tuấn Huy trừ bỏ an toàn cùng bảo hộ, tôi chưa từng dựa dẫm vào anh ta."

Nhìn đứa con trai bản tính mạnh mẽ còn hơn quái thú nhà mình thế nhưng đỏ hốc mắt, trong lòng Kim Trọng cũng ê ẩm. Ông vẫn luôn áy náy với đứa con này, bằng không cũng không nuông chiều mặc cậu nháo loạn, mang danh con cháu Kim gia thế nhưng lại kiếm sống bằng nghề làm lính đánh thuê.

"Cho nên, này là nguyên nhân cậu gả cho người ta?"

"Cái gì mà gả với lấy chứ?" Dùng sức lau mặt, Kim Minh Hạo bĩu môi xem thường: "Này chỉ có thể nói là liên hôn giữa hai đoàn hải tặc."

"..." Kim Trọng.

"Được rồi, các người nói chuyện đi, tôi đi." Kim Minh Hạo xoay người hất cằm rời đi, bộ dáng vẫn ngang ngược như xưa.

"Cậu đi đâu đó hả! !"

"Thu thập hành lí, ra ngoài tị nạn!"

"Trở về ngay cho tôi! ! !" Mặt Kim Trọng lại đen, tức giận quát: "Bắt đầu từ ngày mai, cậu đi xem mắt cho tôi! !"

"Lão quỷ! ! Ông dám bắt tôi đi xem mắt tôi liền nổ banh Kim gia cho ông xem."

"Dám nổ tôi sẽ thu lại hết mớ phi thuyền đã bán cho ổ thổ phỉ các cậu! Nếu không chịu nộp thì tôi tự mình mang binh tới cướp, nhân tiện san bằng cả cái ổ kia!"

"..." Kim Minh Hạo.

Trên sô pha, nhìn hai người đang đấu đá, Điền Chí Huân chậm rì rì uống trà, trong lòng một mảnh thoải mái.

Quyền Thuận Vinh ngồi xuống bên cạnh Điền Chí Huân, nhếch môi cười, áp sát bên tai Điền Chí Huân, nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Huân Huân, tâm tình tốt hơn rồi đi?"

Điền Chí Huân liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Thiếu đạo đức."

"Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi."

"Hừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro