Chương 71: Thế tấn công mãnh liệt

Đây là lần đầu tiên Điền Nguyên Vũ đi một mình ra khỏi biệt thự để đi gặp ông cụ Kim.

Khi sắp lên xe cậu quay đầu nhìn về phía biệt thự, trên cửa sổ lầu hai chợt có bóng người nhanh chóng lóe lên.

"Chú Kim!" Điền Nguyên Vũ hét lớn về phía cửa sổ.

Tấm rèm chuyển động, Điền Nguyên Vũ kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi, một lúc sau, nửa người Kim Mẫn Khuê xuất hiện sau tấm rèm.

Điền Nguyên Vũ cười thầm, quả nhiên chú đang nhìn mình.

"Chờ em trở về nhé!" Điền Nguyên Vũ bắn tim với Kim Mẫn Khuê: "Em nhất định sẽ trở lại!"

Nói xong mấy câu thoại kinh điển của anh sói xám, Điền Nguyên Vũ lập tức lên xe. Sau khi xe khởi động, sắc mặt cậu cũng đã kiên định hơn, chuẩn bị tinh thần đi sớm về sớm.

Xe đi đến nhà tổ, Điền Nguyên Vũ đi theo thư ký Lý đến phòng làm việc của ông cụ Kim.

Việc nhà họ Doãn đã nhanh chóng lan truyền, ánh mắt của đám người hầu ở nhà cũ nhìn Điền Nguyên Vũ cũng rất khác so với lúc trước.

Trong lòng thầm cảm thán một câu đúng là thế đời khôn lường, Điền Nguyên Vũ bước vào phòng của ông cụ Kim, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trà và một vài món ăn nhẹ tinh xảo được chuẩn bị sẵn trên bàn.

"Tới đây." Ông cụ Kim nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, đứng lên, chỉ vào ghế đối diện: "Nguyên Vũ, ngồi đi."

"Mời ba ngồi." Điền Nguyên Vũ ngồi ở đối diện ông cụ Kim, vẻ mặt vẫn như thường: "Ba vẫn như trước là được rồi ạ."

Ông cụ Kim cười bảo thư ký Lý đi rót trà cho Điền Nguyên Vũ.

"Trước đó khi ba nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt ba đã cảm thấy hơi kỳ lạ rồi." Ông cụ Kim thở dài: "Mấy năm gần đây nhà họ Doãn đều sống ở nước ngoài, không có lý do gì lại đột nhiên về Tấn Thành làm họ đau lòng này. Ba còn đang tự hỏi là có khi nào có liên quan đến cậu con trai út của nhà họ không."

Ông cụ Kim liếc nhìn Điền Nguyên Vũ: "Nhưng ba chưa từng nghĩ tới người bọn họ cần tìm lại ở ngay trước mắt ba, là người vừa mới kết hôn với con trai ba."

"Ba rất có mắt nhìn đấy ạ." Điền Nguyên Vũ cười tinh nghịch, cố gắng làm dịu đi bầu không khí có phần quá nghiêm túc trong phòng.

Ông cụ Kim thấy vậy, không khỏi nở nụ cười: "Ba đã sớm nhìn ra con là đứa bé thông minh lại hiểu chuyện, không tham lam cũng không tính kế người khác. Từ trước đến giờ ba chưa nhìn sai người bao giờ."

Điền Nguyên Vũ nhấp một ngụm trà, lúc đầu hơi đắng, dư vị lại ngọt ngào, là một loại trà ngon.

"Trước đây ba đã cảm thấy để con kết hôn với Mẫn Khuê là thiệt thòi cho con." Ông cụ Kim nhấc ấm trà lên rồi tự mình rót thêm một chén trà cho Điền Nguyên Vũ. Cậu giơ tay giữ chén trà, nhẹ giọng nói cám ơn.

"Bây giờ con đã trở lại nhà họ Doãn thì ba càng cảm thấy con phải chịu thiệt thòi." Ông cụ Kim thở dài.

"Không đâu ba." Điền Nguyên Vũ cười rạng rỡ: "Ở với Mẫn Khuê con không phải chịu thiệt gì cả. Mẫn Khuê luôn chăm sóc con, chú ấy đã làm tốt hơn ba nghĩ nhiều."

"Lúc trước nó nắm lấy gậy của ba rồi đứng trước mặt che chở cho con là ba đã nhìn ra rồi." Ông cụ Kim hơi xấu hổ: "Lúc ấy ba cũng không định đánh con."

"Không sao đâu ạ." Điền Nguyên Vũ xua tay: "Dù sao cũng là do con đánh Kim Thành Hoàn, ba đau lòng cho cháu trai là rất bình thường thôi."

Không nói tới cũng không sao, nhắc tới Kim Thành Hoàn là ông cụ Kim lại không khỏi lắc đầu thở dài: "Đứa bé kia thật sự hành động quá điên rồ, ba nói thế nào cũng vô dụng.

Nhưng không sao, bây giờ con đã về nhà họ Doãn rồi, nó mà còn đi quấy rối con thì cũng phải lượng sức mình."

Điền Nguyên Vũ nở nụ cười: "Đúng vậy ạ, nếu anh ta còn dám quấy rối con thì con sẽ gọi cảnh sát đến làm cho anh ta tỉnh táo lại."

Ông cụ Kim nhìn Điền Nguyên Vũ, ngập ngừng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào bụng.

Điền Nguyên Vũ vẫn bình tĩnh, nếu là trước đây thì cậu sẽ không bao giờ nói những câu như gọi cảnh sát, nhưng bây giờ cho dù nói ngay trước mặt ông cụ Kim thì ông cũng không thể phản bác lại.

Đây là lợi ích của việc có chỗ dựa tốt.

"Nếu con vẫn toàn tâm toàn ý muốn ở với Mẫn Khuê thì ba cũng sẽ không nói gì nữa." Ông cụ Kim nói tới việc ly hôn: "Nếu như con thật sự cảm thấy khó khăn muốn ly hôn thì ba cũng hiểu được.

Tóm lại, làm thế nào đều là quyền tự do của con."

Điền Nguyên Vũ cầm chén trà gật đầu: "Cám ơn ba."

"Ba sẽ nhắc nhở Trương Vân và Kim Đóa Đóa một lần nữa. Dù thế nào thì ba cũng không muốn thấy anh em các con mâu thuẫn. Hiện tại con đã trở lại nhà họ Doãn rồi, ba tin là chúng nó cũng sẽ tự biết cân nhắc."

Ông cụ Kim nhìn Điền Nguyên Vũ: "Sau này vẫn phải làm phiền con vất vả vì Mẫn Khuê."

"Không vất vả đâu ạ." Điền Nguyên Vũ cười: "Con sẽ sống thật tốt với Mẫn Khuê."

Ông cụ Kim nhìn chăm chú Điền Nguyên Vũ, ông không dám tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin.

Sau khi nói thêm vài câu với ông cụ Kim, Điền Nguyên Vũ liền rời khỏi nhà cũ, thư ký Lý tiễn Điền Nguyên Vũ lên xe, như vô tình mà cũng như cố ý hỏi thăm tình hình của Kim Mẫn Khuê.

Điền Nguyên Vũ nhìn thư ký Lý mỉm cười: "Bác sĩ Moise nói Mẫn Khuê đang hồi phục rất nhanh. Có lẽ không bao lâu nữa chú ấy có thể nói chuyện trôi chảy với chúng ta."

Thư ký Lý nở nụ cười chuyên nghiệp: "Cậu Mẫn Khuê có thể khôi phục đến mức này không thể thiếu công lao của cậu Điền."

"Tôi sẽ luôn ở bên chú ấy." Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nhìn thư ký Lý: "Cũng giống như thư ký Lý vẫn luôn đi theo ba tôi."

Thư ký Lý mỉm cười mở cửa xe cho cậu: "Chào cậu Điền, có lẽ lần sau gặp mặt tôi sẽ phải gọi cậu là cậu Doãn rồi."

"Không cần biết là họ Doãn hay họ Điền ..." Điền Nguyên Vũ ngồi vào trong xe, ngẩng đầu cười với thư ký Lý.

"Tôi vẫn là tôi."

Thư ký Lý hơi nhướng mày, nhìn xe nổ máy, chạy về hướng biệt thự của cậu Mẫn Khuê.

Điền Nguyên Vũ ngồi trong xe suy nghĩ vẩn vơ.

Thư ký Lý sẽ không bao giờ hỏi riêng về chuyện của Kim Mẫn Khuê, nhưng hôm nay ông ấy lại đột nhiên mở miệng, khó có thể nói đó là ý của ông cụ Kim hay thư ký Lý đang chuẩn bị cho tương lai của mình.

Không thể không nói việc cậu vào nhà họ Doãn có thể đã cộng thêm rất nhiều điểm cho Kim Mẫn Khuê.

Điền Nguyên Vũ suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra tìm Điền Thắng Khoan, gửi tin nhắn qua, chỉ một giây sau bên kia đã phản hồi.

'Cậu đang làm gì đấy?' Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn người lái xe, không dám gửi giọng nói.

'Phải có tiếng Anh bạn mới đáng tin!' (Mèo con phát điên rồi.jpg)"

Điền Nguyên Vũ hơi kinh ngạc, chỉ thấy bên kia liên tục gửi tin nhắn tới.

'Lão thần tiên Moise nói là sau khi tôi học xong đại học sẽ tiến cử tôi đi du học, tôi phải thi IELTS với TOEFL! Trong thế giới thực tôi còn không thi qua được cấp bốn nữa, bây giờ bảo tôi thi còn khó hơn!'

'Những người khác xuyên sách đều đạt đến đỉnh cao cuộc sống. Còn tôi! Mụ nội nó chứ lại đi xuyên sách để học tiếng Anh. Đã bảo ra chính sách giảm thiểu việc học cơ mà, mẹ tôi mà biết thì chắc phải cảm động phát khóc.'

Điền Nguyên Vũ nhìn một đoạn chữ dài lại nở nụ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nghĩ đến môn Toán học cao cấp của mình, cậu cũng không cười được nữa.

Cùng là người lưu lạc giống nhau cả thôi.

'À đúng rồi, đồng hương có chuyện gì vậy?' Cuối cùng Điền Thắng Khoan cũng phản ứng lại.

'Tôi muốn hỏi liệu những chuyện như kế thừa công ty có thể không theo nguyên tác hay không.' Điền Nguyên Vũ nhanh chóng gõ chữ.

Bên kia hiển thị đối phương đang nhập.

'Theo kinh nghiệm xuyên sách lần trước của tôi thì trừ việc sinh tử, về cơ bản phải khớp với nguyên tác, còn những chi tiết khác đều có thể thay đổi. Ví dụ như chuyện chồng cậu và ông cụ Kim bao giờ sẽ chết ở trong nguyên tác, lần trước xuyên sách là bao giờ chết.'

Điền Nguyên Vũ sửng sốt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Dường như Điền Thắng Khoan cũng nhận thấy điều mình nói không thỏa đáng, vì vậy nhanh chóng thu hồi đoạn này về, một lúc sau lại gửi tin nhắn khác.

'Tôi đoán là về việc thừa kế công ty, ngoại trừ chuyện có liên quan đến nam chính thì những thứ khác đều có thể thay đổi.'

Điền Nguyên Vũ cụp mắt nhìn màn hình, gửi câu 'Cảm ơn' rồi cất điện thoại đi.

Người tài xế thấy sắc mặt cậu thiếu niên không tốt lắm bèn quan tâm hỏi thăm một câu, Điền Nguyên Vũ nhìn bụi cây bên đường rồi bảo tài xế dừng lại.

Điền Nguyên Vũ bật điện thoại lên đặt hàng, đợi hai mươi phút sau anh trai shipper đã giao một bó hoa cát tường to đến cho Điền Nguyên Vũ.

Ở vườn sau biệt thự có trồng hoa cát tường, trồng mấy bụi lớn. Nhưng bây giờ đã là tháng mười hai rồi, Tấn Thành trời lạnh hoa đều đã tàn, may mà trong nhà kính chuyên trồng hoa vẫn còn hàng bán.

Điền Nguyên Vũ chọn loại màu trắng và hồng nhạt, không chỉ có hoa đã nở mà xung quanh còn có vài nụ hoa, cắm vào bình sẽ từ từ nở ra.

Xe chạy đến trước biệt thự thì trời đã nhá nhem tối, Điền Nguyên Vũ cầm một bó hoa lớn, nhìn thấy đèn trong các gian phòng đều bật sáng.

Biệt thự rực rỡ ánh đèn, nhìn từ xa giống như ngọn hải đăng trên núi hoang, vì sợ người đi ra khỏi nhà không tìm được đường về.

Điền Nguyên Vũ mỉm cười ôm hoa bước vào biệt thự, thím Dương đang buồn ngủ chờ ở phòng khách lầu một, thấy Điền Nguyên Vũ về bà liền vui mừng muốn gọi Kim Mẫn Khuê.

Điền Nguyên Vũ lại ra hiệu im lặng, thím Dương lập tức hiểu, cười tủm tỉm giơ tay "like" cho Điền Nguyên Vũ một cái.

Điền Nguyên Vũ đứng trước cửa phòng ngủ, nghiêm túc gõ cửa ba lần, dán lỗ tai tới nghe, nghe thấy tiếng bước chân mang theo tiếng gió của người đàn ông.

Cửa phòng ngủ nhanh chóng được mở ra, Điền Nguyên Vũ nhướng mắt cười, lấy ra bó hoa đằng sau lưng.

Người đàn ông gần như ôm cậu vào lòng ngay lập tức, ôm rất chặt.

Đã dần đến giờ chú đi ngủ rồi, Điền Nguyên Vũ đi ra từ trong phòng tắm, nhìn thoáng qua lại thấy Kim Mẫn Khuê đang đứng trước bình hoa, cố gắng dùng tay bóp mấy bông hoa bị méo vì cái ôm lúc trước cho tròn trở lại.

Điền Nguyên Vũ nín cười tránh ra nhường chỗ phòng tắm: "Chú Kim, rửa mặt đi."

Kim Mẫn Khuê đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn Điền Nguyên Vũ, cuối cùng bóp tròn bông hoa bị méo một lần rồi bước vào phòng tắm.

Điền Nguyên Vũ ngồi trên giường, nhìn một mớ hoa cát tường đáng thương bị méo, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Cậu đặt bảng ghép vần bính âm treo tường sang một bên sau đấy cầm điện thoại lướt mạng, định mua một cuốn từ điển. Sách mua trên mạng rẻ hơn so với sách bán ở cửa hàng nhiều, lại còn được miễn phí vận chuyển.

Sau khi dạo quanh Taobao một lúc, Điền Nguyên Vũ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, ngày thường thời gian rửa mặt của chú rất cố định, sao hôm nay đã sắp hai mươi phút rồi mà chú vẫn không ra?

Điền Nguyên Vũ đi dép lê bước đến cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong có tiếng nước, nhưng không phải là tiếng vòi hoa sen hay vòi nước bình thường.

"Chú Kim?" Điền Nguyên Vũ gõ cửa: "Chú không sao chứ?

"Nguyên Nguyên." Bên trong truyền ra tiếng nói.

Điền Nguyên Vũ nhanh chóng vặn nắm cửa, nhìn thấy Kim Mẫn Khuê đang đứng trước vòi hoa sen cả người ướt sũng.

"Làm sao vậy?" Điền Nguyên Vũ nhìn thấy bộ đồ ngủ bằng lụa trắng của Kim Mẫn Khuê đã dính sát vào cơ thể, những giọt nước không ngừng rơi xuống từ cằm anh.

Kim Mẫn Khuê ấn vào nút bấm trên cùng, chỉ thấy vòi xịt cố định ở trên cùng bị hỏng, một phần vòi xịt không ra nước, một phần khác thì nước bị áp lực lớn tràn xuống, bắn thẳng vào đầu Kim Mẫn Khuê.

"Mau khóa vòi lại đi!" Điền Nguyên Vũ luống cuống tay chân đi lấy khăn tắm, quay đầu thì thấy Kim Mẫn Khuê đã tắt vòi nước phía trên, một tay vén mái tóc gãy ướt đẫm trên trán lên, vẩy nước ra phía sau.

Vốn dĩ ngũ quan của người đàn ông này đã rất đẹp rồi, vào lúc này lại càng lộ ra vẻ tinh tế. Điền Nguyên Vũ nhìn những giọt nước lăn trên da Kim Mẫn Khuê giống như sương đọng trên cánh hoa, trong suốt như pha lê.

Lông mi Kim Mẫn Khuê ướt át, mấy cọng lông mi bị ướt nước xẹp vào một chỗ khiến chúng trông càng dày và dài hơn.

Bộ đồ ngủ bằng lụa bị nước làm ẩm ướt bám chặt vào cơ thể Kim Mẫn Khuê, kết cấu trong suốt khiến Điền Nguyên Vũ có thể nhìn rõ đường cong cơ bắp trên người anh.

Không ngờ chú lại có cả cơ bụng! Có thể thấy rõ hình dạng phần cơ bụng phía trên cạp quần, đều đặn không khoa trương, phía dưới cạp quần có thể thấy rõ đường nhân ngư lộ ra.

Làn da Kim Mẫn Khuê trắng lạnh, cơ thể như ngọc lạnh lộ ra bên dưới bộ đồ ngủ bằng lụa, sạch sẽ như không tạp chất, thấy Điền Nguyên Vũ mang khăn tắm đến anh liền giơ tay cởi cúc áo ngủ rất tự nhiên.

Chiếc cúc áo đầu tiên được ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cởi ra, Điền Nguyên Vũ thấy được mảng lớn xương quai xanh và phần trên của cơ trước ngực Kim Mẫn Khuê. Làn da trắng lạnh có giọt nước trượt xuống, đẹp đến chói mắt.

Trước khi chiếc cúc thứ hai được cởi ra, Điền Nguyên Vũ đã che mắt quay người đi, tim đập thình thịch như sắp bật ra khỏi cổ họng.

Cả cơ thể người đàn ông lộ ra khí chất quyến rũ và trong trẻo trộn lẫn vào nhau, nhưng sự mâu thuẫn ấy lại hòa quyện một cách kỳ lạ, thế tấn công mãnh liệt khiến Điền Nguyên Vũ cảm thấy không thể thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro