Chap 224

Tiếng nói vừa dứt, dạ dày cô không nghe lời lại tiếp tục "càu nhàu" réo lên một tiếng.

Thanh Tùng đột nhiên bật cười: "Em còn mạnh miệng... Được rồi, anh không gọi bọn họ tỉnh dậy, đi theo anh."

"Đi đâu..." Ánh Hân mới vừa hỏi ra miệng, đã bị Thanh Tùng kéo đến đại sảnh.

"Em còn hỏi lại, muốn tất cả mọi người bị đánh thức sao?" Thanh Tùng cảnh cáo cô, tiếp tục kéo cô đi ra bên ngoài.

Ra khỏi đại sảnh, thông qua ánh đèn trái lại không cần sợ tối, một mạch đi thẳng tới phòng tập thể thao.

"Tới nơi này làm cái gì?" Lúc này cũng không có ai bên cạnh, Ánh Hân mới yên tâm thoải mái hỏi ra miệng.

Ai biết Thanh Tùng thần bí nói câu "bí mật", sau đó liền kéo cô vào phòng tập thể thao, vượt qua những máy tập thể hình, trực tiếp đi lên lầu hai.

Đèn bật lên trong nháy mắt, Ánh Hân nhịn không được phải thốt lên: "Trời ơi..."

Nơi này quả thực giống như ngôi nhà thu nhỏ lại, có giường, có rất nhiều giá sách, có bàn bi-a và máy chơi game, thậm chí còn có một phòng bếp nhỏ.

Những thứ này, đều được giá sách tự động ngăn cách, thành một nơi đầy đủ tiện nghi lại còn cách biệt với thế giới bên ngoài...

"Hồ Lê Thanh Tùng , trước kia anh ở trong này sao?" Ánh Hân nhịn không được cất tiếng hỏi.

"Không phải đã nói, xoá chữ "Hồ Lê" đi sao?" Thanh Tùng nhíu mày: "Ở nhà quá nhàm chán, cho nên thường xuyên tới nơi đây. Ông bà già ấy đôi khi thật sự quá phiền phức... A! Tại sao em đánh anh?"

Thanh Tùng giữ cánh tay, cực kì bất mãn trừng mắt nhìn cô.

Cô không sợ!

Ánh Hân cong khóe môi, ra dáng một vị trưởng bối: "Anh nói chuyện với người khác không chú ý như vậy sao? Tuy nhiên... Nơi này cảm thấy có vẻ tốt."

"Tốt?" Thanh Tùng vênh mặt lên: "Về sau phòng tân hôn cũng không cần chuẩn bị, ở luôn trong này đi."

Ánh Hân trừng mắt nhìn anh: "Hồ Lê Thanh Tùng , anh có phải có hai mặt không? Lúc thì lạnh lùng, lúc không lạnh lùng đều vô lại như vậy sao?

"Chuyện này có gì vô lại sao?" Trên mặt Thanh Tùng hiện ra một chút hờn giận, nhưng anh cũng không tiếp tục truy cứu, mà đi thẳng tới phòng bếp nhỏ.

Sau khi lục lọi một trận, Thanh Tùng lôi trong ngăn tủ lấy ra một gói mì ăn liền, nhìn thoáng qua trước sau, gọi cô lại: "Còn chưa quá hạn sử dụng, ăn không?"

"Ăn!" Cô cúi gằm đầu xuống giống như gà con mổ thóc, lúc này có thứ đề ăn, cuộc sống quả thực hạnh phúc rồi!

"Được, em tùy tiện xem xét xung quanh, anh giúp em nấu mì, dù sao cũng cám ơn em hôm nay đưa thức ăn cho anh. Từ từ..." Thanh Tùng kinh ngạc nhìn về phía cô: "Không phải là anh không đi ăn cùng em, nên buổi tối em cũng không đi ăn, phải không?"

Ánh Hân kinh ngạc, đôi mắt nhấp nháy, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có. Em đương nhiên ăn, em cũng không phải đứa ngốc, anh nấu mì đi, em đứng đây xem."

Cô nói xong, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Tuy cô phủ nhận, nhưng Thanh Tùng sao có thể không nhìn ra ý tứ che giấu trong mắt cô?

Anh thật sự là thằng ngốc! Thanh Tùng thở dài một tiếng sau đó đi đun nước.

Ánh Hân vì tránh khỏi sự truy vấn của Thanh Tùng , liền đi đến góc trong cùng phòng bên cạnh, tất cả những thứ này ở nơi này đều được ngăn cách bằng giá sách, nhưng không có một chút không phù hợp. Về sau cô hỏi mới biết được nơi này được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng.

Những cuốn sách trên giá sách...Ánh Hân nằm ở phòng ngủ kề bên giá sách, rút ra một quyển sách kì lạ.

Thực ra là một cuốn sách giáo khoa mẫu giáo! Bên trên còn có bốn chữ "Hồ Lê Thanh Tùng " viết xiêu xiêu vẹo. Thào nào cô thấy giá sách này như thế nào, mỗi cuốn sách đều đã sờn gáy, vì đây đều là sách giáo khoa dành cho trẻ con.

"Em đang xem gì vậy?" Thanh Tùng đi từ xa lại gần: "Những thứ này anh nhớ lại là đã ném đi, không nghĩ rằng vẫn ở đó. Bỏ đi."

Ánh Hân gật đầu, nhìn những cuốn sách này, nội tâm cô xuất hiện một loại cảm giác xao động.

Ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt thâm thúy của Thanh Tùng , trong lòng cô không yên, nhịn không được, nói: "Sách giáo khoa mẫu giáo của em, đã sớm bán cho người thu nua phế liệu, một chồng hai mươi centimet giấy, đại khái có thể đổi được hai cây kem ăn. Em một cây, mẹ em một cây... Chỉ là..."

Một vòng tay giang rộng cô vào lòng, giọng nói Thanh Tùng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đừng nghĩ nữa, có anh ở đây. Mẹ em biết hiện tại em đang sống tốt, bà ấy ở trên trời nhất định cũng sẽ rất vui. Cho nên, không được nghĩ ngợi lung tung, có nghe hay không?"

"Vâng." Ánh Hân gật đầu, hít sâu một hơi, nuốt nước mắt trở lại.

Mẹ... Vẫn là không thể kìm nén được mà nhớ tới.

Nhớ tới những ngày cực kì nghèo khổ bần hàn, nhưng cũng là những ngày cực kì vui vẻ hạnh phúc.

"Có anh ở đây, về sau không cho phép em khổ sở." Thanh Tùng nói xong, kéo tay cô, đi tới phòng bếp.

Vừa di chuyển sang nơi khác, mùi vị "Khang sư phụ" kinh điển kết hợp với hương liệu lập tức lan tràn trong không khí. Dạ dày Ánh Hân lại kiềm nén không được réo lên.

"Ngồi trên bàn chờ anh." Thanh Tùng nhịn không được bật cười, thúc giục cô ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc này mới đặt đồ ăn lên bàn.

Hiện tại, Ánh Hân mới chú ý tới trong bát thả một quả trứng gà, thế nhưng vừa rồi nơi này rõ ràng chỉ có một gói mì ăn liền. Chẳng lẽ...

Cô nhớ tới lúc mình trong phòng bếp, trong tủ lạnh có một quả trứng gà. Xem ra... Đây chính là quả trứng gà đó. Hồ Lê Thanh Tùng , anh chàng này, cư nhiên lặng lẽ chạy về đó lấy trứng.

Thực sự là...

Ánh Hân vội ho một tiếng, cầm lấy đôi đũa anh đưa, giả vờ như vô tình hỏi một câu: "Trứng gà này... anh trở về lấy?"

"Ừm." Thanh Tùng cũng không giấu giếm, nói thẳng nói: "Vốn dĩ muốn thuận tiện lấy một ít rau, nhưng tất cả đều đã ướp lạnh, phòng đông lạnh có khóa, chỉ có thể cầm theo quả trứng gà này. Em miễn cưỡng ăn đi."

Anh cho rằng cô chê ít, Ánh Hân cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Tất cả đồ ăn ở đây đều ướp lạnh thật sao?"

"Ừm." Thanh Tùng gật đầu, đưa tay ra: "Cho anh ăn thử một miếng."

Cô đầy bát qua, có vẻ đăm chiêu nói: "Khó trách em tìm mọi ngóc ngách trong phòng bếp đều không có đồ ăn, không ngờ đều được ướp lạnh! Ướp lạnh trong phòng đó...! Hồ Lê Thanh Tùng , anh ăn quá nhiều rồi! Để lại cho em ăn nữa chứ!"

Thanh Tùng ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý như sóng nước chẳng xao động, khóe miệng nhếch lên nghịch ngợm nói: "Muốn ăn sao? Trước tiên hôn bản thiếu gia một cái.

""Vô lại!" Ánh Hân nghiêng mặt đi: "Không ăn nữa!"

Tuy cô mới ăn được vài đũa, hoàn toàn còn chưa no! Nhưng trời đất bao la, mặt mũi là vĩ đại nhất!

Thanh Tùng thở dài, đẩy bát trở lại: "Coi như anh sợ em, ăn đi, đại tiểu thư."

Ánh Hân quay đầu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, vui mừng khôn xiết cúi đầu ăn mỳ.

"Ngày xửa ngày xưa, cả ngựa và thư đều đến chậm, cả đời chỉ đủ để yêu thương một người. Ổ khoá cũ nhìn rất đẹp mắt, chìa khoá cũng tinh tế, ai khoá,mọi người đều đã hiểu..."

Điện thoại di động phát ra âm thanh nhẹ nhàng, tất cả giống như một giấc mơ.

Sáng sớm hôm sau.

"A - -" Một tiếng thét chói tai cắt ngang phía chân trời.

Thanh Tùng gãi đầu, mang theo chút ngái ngủ, còn hơi chút bất mãn hỏi:"Em hét như vậy để làm gì?!"

Ánh Hân cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng các cúc áo vẫn an toàn, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn nhanh chóng nhảy xuống giường

Dường như bị âm thanh này của cô đánh thức hoàn toàn, Thanh Tùng nheo đôi mắt lại liếc qua: "Mới năm giờ, dậy sớm như vậy làm gì?"

Hai tay cô chống nạnh, tức giận nói: "Hồ Lê Thanh Tùng , tốt xấu gì em cũng là con gái!"

Đên hôm qua thật sự quá muộn, cô ăn mì xong nghe nhạc liền ngủ thiếp đi. Ngẫm lại cũng là anh chàng này bế cô đến trên giường, thế nhưng tốt xấu gì cô cũng là con gái, sao có thể ngủ cùng con trai?

Thanh Tùng nhíu mày, giống như không nghe thấy lời cô, mỉm cười nói:"Anh biết, đã sờ qua."

Đã sờ qua, đương nhiên biết cô là con gái.

Ánh Hân lập tức liền đỏ mặt, vô cùng giận dữ, giơ chân đá anh một cái. Nhưng cú đá không đủ mạnh, chỉ là gãi ngứa cho Thanh Tùng , khóe miệng anh vẫn cong lên như cũ: "Không đủ mạnh, đá lại được không?"

"Khốn nạn!" Ánh Hân hung hăng giậm chân, không muốn ngủ tiếp cùng anh, xoay người bỏ chạy.

Để cho người khác biết cô ngủ cùng anh... Tốt thôi, đây không phải lần đầu tiên,tuy không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu truyền ra ngoài, về sau cô làm sao có thể lấy chồng?

Từ từ, được rồi, cô là vị hôn thê của Thanh Tùng , về sau cũng phải gả cho anh.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên!

Không được, về sau phải giữ khoảng cách với anh ấy. Tuy cô và anh là quan hệ hôn thê nhưng dù sao cũng chưa kết hôn!

Một mạch chạy như điên về biệt thự, cô không may va vào một người giúp việc.Người giúp việc bê một rổ nấm trắng trên tay, tất cả lập tức đều rơi xuống đất.Còn cả người cô cũng mất trọng tâm, đặt mông xuống nền đá cuội.

Thật là xui xẻo! Nước mắt đột nhiên dâng lên như phản xạ có điều kiện, rồi theo gió bay ra ngoài.

"Ôi! Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Nữ giúp việc chẳng quan tâm đến đống nấm kia, liền bước lên phía trước đỡ cô dậy, kinh sợ nhận lỗi: "Thật có lỗi thưa thiếu phu nhân, tôi không phải cố ý! Cô mau nhìn xem ngã có bị thương chỗ nào không? Ôi thật sự là lỗi của tôi..."

"Tôi không sao, không có việc gì. Nấm đều rơi hết ra rồi." Ánh Hân phủi mông mình, ngồi xổm cùng người giúp việc nhặt nấm.

"Rơi thì rơi, vẫn còn rất nhiều, cô không cần nhặt, để cho phu nhân nhìn thấy tôi liền gặp xui xẻo rồi!" Nữ giúp việc kéo tay cô qua, sống chết cũng không cho cô nhặt.

Ánh Hân bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, trong lòng ảo não trách mình chạy không nhìn đường, làm hại tất cả nấm đều rơi xuống, e là phải vứt đi hết.

Nữ giúp việc mải nhặt nấm rơi trên mặt đất vào rổ nhựa, lúc này mới chú ý tới thời gian, nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, thiếu phu nhân hiện tại mới có sáu giờ,vẫn còn sớm, tại sao cô lại dậy sớm như vậy? Đang tập thể dục buổi sáng sao?"

"Ừm..." Ánh Hân gãi đầu xấu hổ: "Đúng, là tập thể dục buổi sáng, tập thể dục buổi sáng... Tôi lên lầu trước."

Nói xong, cô vội vã bước nhanh vào đại sảnh, để tránh đối phương lại hỏi thêm gì đó.

Trở về phòng, nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, cô liền điều chỉnh đồng hồ báo thức rồi ngủ thêm một giấc. Lúc xuống lâu, Viên Thanh Thanh đã dậy, bà đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh xem các tin tức mới trong tạp chí.

"Tiểu Ánh Hân, dậy rồi sao?" Viên Thanh Thanh để tạp chí xuống cười tít mắt hỏi: "Nghe nói, sáng nay con ra ngoài tập thể dục sao?"

Ánh Hân tim đập nhanh hơn, phản ứng chậm nửa nhịp: "Ah...?"

Tại sao Viên Thanh Thanh cũng biết rồi...Chắc chắn là nữ giúp việc khi nãy nói,lần này thật sự xấu hổ!

Đang nghĩ ngợi, nên tiếp tục giấu giếm hay là nói ra tình hình thực tế lúc đó,thì Thanh Tùng mặc áo ngủ xuất hiện ở cửa.

"Tại sao con lại đi vào từ bên ngoài..." Viên Thanh Thanh hỏi xong,nhanh chóng quay đầu về phía cô, sau đó sắc mặt thay đổi, trên mặt đã tràn đầy ý cười: "Tới đây, tiểu Ánh Hân, cùng mẹ làm điểm tâm, buổi sáng hôm nay sẽ uống canh nấm..."

Khẳng định bà đã đoán được điều gì, Ánh Hân chỉ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nhưng nơi đây căn bản không có khe đất nào, cô chỉ có thể kiên nhẫn ăn xong bữa sáng.

May mắn thay, tiếp đó Viên Thanh Thanh cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ nói rằng lần sau phải mặc lễ phục dạ hội đàng hoàng, đừng để hối tiếc như lần này.

Có thể vì hôm qua trời mưa, nên hôm nay thời tiết rất lạnh, dù đã mặc ba chiếc áo, nhưng xuống xe cô vẫn lại cảm thấy hơi lạnh một chút. Lúc đi đến chỗ đầu cầu thang chuẩn bị tách ra, Thanh Tùng đột nhiên nói một câu: "Giữa trưa sau khi tan học, em trực tiếp đi ra cổng trường, Hồ quản gia ở đó chờ em."

"Còn anh?" Ánh Hân dừng bước hỏi.

"Gần đến thời gian thi đấu với trường cao đẳng, bọn anh phải ở lại huấn luyện, mãi cho đến năm giờ chiều mới có thể về nhà. Buổi chiều em có thể đi chơi cùng Giang Nam, đúng rồi, hôm nay là thứ Sáu, anh đánh bóng xong sẽ đưa em đi chơi." Thanh Tùng nói xong, đi lên phía trước, gõ một cái lên đầu cô:"Được rồi, về lớp học đi."

Đùa với cô như với thú cưng vui thế sao!

Ánh Hân trừng mắt nhìn anh: "Ai muốn đi chơi cùng với anh, anh cứ đánh bóng rổ đi!"

Nói xong, cô mất hết cam đảm và bỏ chạy, cũng không thấy được, Thanh Tùng ở phía sau đang mỉm cười.

Hôm nay lớp không có tiết, sớm tinh mơ mọi người đã tới và bắt đầu thảo luận chuyện hôm qua, không ít người đều đã suy đoán có thể chính là người trong lớp mình báo cáo.

Nhưng chuyện ai báo cáo đã không còn ý nghĩa gì, sự việc đều đã được giải quyết rõ ràng, Hiệu trưởng quyết định như thế não mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.

"Ánh Hân, cậu có cảm thấy được kì lạ không?" Momo thúc khuỷu tay vào người cô, chộp lấy chiếc bút trong tay cô, thấp giọng hỏi: "Chắc là không phải người của lớp chúng ta, có tên ngốc nào lại đi báo cáo lớp của chính mình. Đúng là người của lớp khác rồi, nhưng cũng không có ai chú ý tới Tố Viện đến lớp chúng ta a. Thật sự là kỳ quái."

Ánh Hân  vốn định cầm lại bút tiếp tục làm bài, nhưng một khi nghe Momo nói, trong lòng cô cũng nổi lên nghi ngờ. Đêm qua, cô trái lại thật sự không suy nghĩ cẩn thận xem là người nào báo cáo.

Momo đặt một chiếc gương lớn trên góc bàn, bất động nhìn về phía chiếc gương đó, vừa lúc gương chiếu lên mặt Mã Cách. Mã Cách đang bình tĩnh cúi đầu xem tranh, ánh mắt sâu thẳm liếc mắt một cái không thấy đáy.

Chính là... Cô ta sao?

Nếu nói hoài nghi, cô thật sự có phần hoài nghi Mã Cách. Nhưng làm như vậy, Mã Cách cũng không thu được lợi lộc gì. Lại thêm chuyện này cũng không có bằng chứng,thật là khó có thể nói ra.

Cô thu hồi ánh mắt, chủ nhiệm lớp bước vào đúng lúc tiếng chuông vang lân, gần đây chủ nhiệm lớp thật là đúng giờ.

"Được rồi các vị bạn học, tất cả hãy bình tĩnh lại, chuyện đêm qua, trường học đã điều tra xong, báo tường của chúng ta tất cả đều là do chính học sinh lớp ta vẽ. Kết quả cuối cùng, chúng ta đợi lát nữa liền biết. Tôi tin rằng tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, nhưng mọi người vẫn phải giữ vững tinh thần.Đi, xếp hàng, đến tập hợp trước sân khấu." Chủ nhiệm lớp nói xong, tự mình dẫn đầu đi ra ngoài.

Radio giờ phút này vang lên kia âm nhạc kinh điển, mọi người toàn bộ rời phòng học, chuẩn đi tới sân khấu.

Mười phút sau.

Hiệu trưởng vẫn mặc quần áo chính trang, sắc mặt nghiêm túc đứng trên sân khấu,còn ban lãnh đạo mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Biểu hiện nhất thời có phần nghiêm túc.

"Tại sao tớ cảm thấy được... Không khí có phần không quá im ắng sao?"Momo nhỏ giọng nói một câu.

"Suỵt." Ánh Hân làm động tác ra hiệu chớ có lên tiếng: "Đừng nói nữa, tất cả mọi người đang cực kỳ tập trung."

Momo gật đầu, Hiệu trưởng nắm lấy micro, dõng dạc nói với mọi người phía dưới:"Sự việc đêm qua, chúng tôi đã điều tra xong, đứng ở vị trí cao nhất là các học sinh lớp A, căn cứ vào sự đoàn kết tinh thần, nên hoạt động tại tuần lễ văn hóa nghệ thuật hiệu suất vượt trội."

"Còn về chuyện có người báo cáo hôm qua, camera giám sát và đương sự đều có khả năng chứng minh, học sinh lớp A đạt kết quả cao nhất. Tuy đã mời Tố Viện hỗ trợ chỉ điểm sáng tác báo tường, nhưng toàn bộ quá trình Tố Viện cũng không làm bất cứ công đoạn nào. Cho nên giải nhất báo tường, là lớp A giành được.Phía dưới chú ý, mời đại diện của ba lớp lên sân khấu nhận giải thưởng."

Toàn trường nhất thời đều rộ lên, nhưng là đại đa số mọi người đều thảo luận về Tố Viện. Tố Viện ở Thất Đế Tứ coi như là truyền kỳ, đột nhiên xuất hiện tên cô ấy,người biết đến ai lại không hào hứng?

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người thảo luận về giải thưởng. Thậm chí có người cho rằng, là vì có Tố Viện chỉ điểm, bọn họ mới có thể giật giải, nhận kết quả này cũng không công bằng.

Có lẽ vì ý kiến này của mọi người, cho nên ngay từ đầu sắc mặt Hiệu trưởng mới có thể cứng ngắc như thế.

"Lớp các người cư nhiên nhờ Tố Viện... Xin hỏi, Tố Viện nổi tiếng như vậy,căn bản không cần động tay cũng có thể giúp các người, đúng không?" Tiểu mập mạp lớp bên cạnh nhịn không được nói.

Momo vừa nghe thấy, đầu tiên liền cùng mắng cô ta lia lịa một trận: "Đồ mập mạp chết bầm! Cậu nói cái gì a?! Chúng tôi chỉ hỏi bố cục thôi, không phải sao? Nếu không có Tố Viện, chỉ bằng ý sáng tạo của bọn tôi cũng có thể đạt được giải nhất. Cậu không hiểu không được nói lung tung!"

"Cắt!" Tiểu mập mạp khinh thường quay đầu đi, nhưng cô ta chỉ nói một câu này thôi cũng đủ làm cho những người khác bất mãn, lúc này tiếng tranh luận nổi lên ồn ào hơn.

"Thật sự là chịu không nổi rồi..." Manh Tiểu Nam nói: "Ánh Hân, hiện tại tớ muốn đánh người, làm sao bây giờ?!"

Momo thích giở võ mồm, cô lại thích hành động bằng nắm đấm!

Ánh Hân liền vội vàng kéo Manh Tiểu Nam, lập tức cảnh cáo, nói: "Cậu cũng không thể kích động, dù sao Hiệu trưởng đã đã trao giải, lớp trưởng cũng đi lên nhận giấy khen rồi, những người này không chừng chỉ dám dùng võ mồm. Chắc chắn muốn chúng ta mất bình tĩnh a!""Thế nhưng..." Manh Tiểu Nam lo lắng dậm chân, thở dài một tiếng:"Thôi vậy, không kích động, bây giờ tớ lui về lớp đây, ở nơi này sẽ phát điên tiếp, nói không chừng có thể bóp chết bọn họ!"

Nghe những lời nói ác ý của bọn ho, đừng nói Manh Tiểu Nam, đến ngay cả cô cũng cảm thấy tức tối trong lồng ngực, huống chi là người dễ kích động như Manh TiểuNam.

Do dự một chút, Ánh Hân thăm dò nhìn về phía trước, chủ nhiệm lớp đang đứng ở đầu hàng, dù cô không muốn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, không quên dặn dò:"Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng để bị chủ nhiệm lớp phát hiện nhé."

"Biết rồi." Manh Tiểu Nam gật đầu một cái, khom lưng chạy tới sau hàng sau cùng, nhằm chuẩn thời cơ chuồn ra khỏi sân khấu.

"Momo cậu cũng đừng theo những người đó cãi nhau, chúng ta giành giải nhất thì tốt rồi, đừng loạn làm loạn nữa." Ánh Hân khuyên bảo ,nhìn về phía lớp trưởng đang lên sân khấu.

Lớp trưởng đi lên, bị không ít người xem thường.

Ngay lúc trân cô chuẩn bị bước lên sân khấu, một bàn tay ngăn cản cô lại.

"Đứng lại!"

Trần Niệm Niệm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, không cho lớp trưởng lên sân khấu.Trước ánh mắt bao người, cô ta đạp bước hùng hồn lên sân khấu, nhanh chóng đi tới trước mặt Hiệu trưởng cướp lấy micro trong tay ông, trực tiếp đối chất:"Thật xấu hổ, quấy rầy một chút."

"Đó là học sinh lớp nào? Mau xuống đây!" Lãnh đạo phía dưới răn đe.

Nhưng Trần Niệm Niệm căn bản không để ý đến những lời đó, cầm micro, nói với mọi người: "Rất nhiều người đều biết Tố Viện là thiên tài hội họa. Thế nhưng lớp A giành giải nhất lại nhờ thiên tài tới hỗ trợ. Tuy nói là không trực tiếp vẽ tranh, nhưng đó là Tố Viện, còn cần phải ra tay sao? Chỉ cần mở miệng chỉ điểm một chút cũng đủ để cho lớp A bọn họ giật giải nhất, không phải sao?"

Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ này càng thêm lôi cuốn những người không phục phía dưới, họ hét lớn hơn yêu cầu tước bỏ giải thưởng giành cho lớp A.

"Ánh Hân, cậu xem Trần Niệm Niệm..." Momo nước mắt sắp sửa muốn rơi ra..

"Không có việc gì..." Ánh Hân vỗ về Momo, trong lớp không chỉ có nhỏ, rất nhiều nữ sinh hốc mắt đều đã đỏ ửng lên.

"Ở đây..." Trần Niệm Niệm hít sâu một hơi, dùng micro, giọng nói của cô ta vang vọng đến tất cả mọi người trong hội trường: "Tôi đề nghị, huỷ bỏ giải nhất của lớp A, đồng thời bình chọn lớp khác xứng đáng hơn."

Dưới sân khấu hai giáo viên thể dục rút cuộc cũng chạy lên, lôi Hứa Niệm Niệmxuống sân khấu.

Lớp trưởng xấu hổ đứng trên sân khấu, chờ Hiệu trưởng bày tỏ thái độ.

Nhưng Hiệu trưởng cũng không nói ra lập trường của riêng mình ngay lập tức, vỗ vai lớp trưởng một cái rồi nói: "Thật có lỗi với các em học sinh, ban lãnh đạo chúng ta cần bàn bạc một lúc, ba em về lớp của mình trước đi."

Lớp trưởng không thể nề hà liền gật gật đầu, trở về dưới những ánh mắt khác thường của mọi người trong lớp.

Bởi vì mọi người đứng cách khá xa sân khấu, cho nên cũng không nghe thấy Hiệu trưởng nói gì, tiện giữ chặt lớp trưởng lại hỏi: "Lớp trưởng... Tại sao cậu lại trở về? Giấy khen đâu?"

Lớp trưởng sắc mặt cứng ngắc nói: "Hiệu trưởng nói cần thảo luận cùng lãnh đạo khác một chút, có khả năng chúng ta đã bị huỷ bỏ tư cách nhận giải."

"Ôi? Tại sai lại như vậy? Quá đáng lắm rồi!!!"

"Thật sự là! Rõ ràng chúng ta dựa vào thực lực của chính mình, chỉ bằng mấy câu nói của Trần Niệm Niệm, dựa vào cái gì huỷ bỏ tư cách nhận giải của chúng ta!"

Lớp bên cạnh liền đổ thêm dầu vào lửa: "Chuyện này có gì không công bằng sao hả? Nếu không huỷ bỏ tư cách các người trong cuộc thi này, mới gọi là không công bằng!"

Hai lớp lập tức cãi nhau om sòm, nhưng may mắn thay, giáo viên chủ nhiệm hai lớp xuất hiện kịp thời, mới tránh được "chiến tranh" bộc phát.

Thời gian từng phút từng giây qua đi, mấy lãnh đạo rốt cục từ sau sân khấu đi tới, vẫn là hiệu trưởng đi lên chủ trì mọi việc.

Hiệu trường vốn xoa xoa thái dương, tiện đà mới nói nói: "Ta cùng các thầy giáo đã cùng bàn bạc cuối quyết định, đem lớp A năm nhất giải nhất hạ xuống còn giải nhì, bắt đầu phát giấy khen cho các lớp, mời lớp trưởng của các lớp này lên nhận thưởng..."

" Không được!" Momo nắm chặt nỗi nhục trong tay, cực kì phẫn nộ nói: "Cứ như vậy, lớp của Trần Niệm Niệm không phải là giải nhất rồi hả?"

Nguyên nhân mọi người nghĩ như vậy là trước đây lớp của Trần Niệm Niệm là đối thủ lớn nhất, mà bây giờ đây, giải nhất đã trong tay rồi còn bị lớp của Trần Niệm Niệm giành mất. Như vậy tới nay, giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất lập tức liền càng thêm khó cầm.

Từ khi học tổ chức tuần lễ hoạt động văn hóa nghệ thuật tới nay, trong lớp từng học sinh đều đã dùng hết khả năng nghệ thuật của mình để tham gia, đúng là hiện tại xem ra, cái giải thưởng đã tuột khỏi tầm tay, biến thành khó có thể lấy.

Kết quả như vậy, các lớp khác tuy vẫn lại là không hài lòng lắm, nhưng xem bọn họ từ giải nhất bị kéo xuống, trái lại ổn định rồi.

" Ánh Hân... Bằng không cậu cũng làm như Trần Niệm Niệm, đoạt lấy micro của hiệu trưởng nói đạo lý đi? Nể mặt cậu, nói không chừng hiệu trưởng đem giải nhất trả lại cho chúng ta." Một người nữ sinh chần chờ nói.

Nghe người nữ sinh đó nói như vậy, bạn học khác cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy Ánh Hân, cậu nhanh đi cùng hiệu trưởng nói một chút. Hoặc là, cậu đi cùng Thanh Tùng thiếu gia nói một chút, Thanh Tùng thiếu gia một câu, giải nhất này lại vẫn không phải chúng ta?"

"Đúng vậy..." Một vị nam sinh nói: " Tố Viện cũng là cậu mời đến, nói ra còn không phải bởi vì cậu chúng ta mới bị tố cáo sao. Bằng không, cậu liền hy sinh một phen..."

Ánh Hân xiết chặt mép váy, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người Phương Viên.

Nếu không là vì Phương Viên, cô thậm chí cũng không biết Tố Viện kia là ai. Nếu không là vì Phương Viên khuyên bảo, cô lại làm sao có thể gọi Tố Viện tới giúp đỡ?

Nhưng mà cái người đề xuất gọi một người bận rộn như Tố Viện đến giúp, lúc này lại đang nhìn xuống chân mình một câu cũng không nói.

Có lẽ, đây là lòng người?

Ánh Hân thu hồi ánh mắt, mâu quang của cô vẫn bình tĩnh, như vậy hiểu được, thật đúng là để cho lòng người lạnh ngắt.

"Nguyên nhân là do cô gọi Tố Viện đến... Vậy cô nên đi đem giải nhất của chúng ta trở về đi." Trong đó một người nữ sinh thậm chí có chút gây sự nói như vậy.

Cô thật sự là thật không ngờ, nguyên bản vẫn là mất đoàn kết, cư nhiên trong nháy mắt mọi người đã chỉ hướng về phía cô.

Nên làm cái gì bây giờ? Phát giận là tất nhiên không thể, sẽ chỉ làm sự tình càng thêm xấu đi.

Chẳng lẽ, thật sự là phải làm giống Trần Niệm Niệm?

Đúng là làm như vậy cũng hiển nhiên là không làm được, sẽ chỉ làm cho các lớp khác càng thêm dùng ánh mắt khác thường mà nhìn lớp A của cô. Liền tính, nếu có thể lấy được giải lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất thì cũng không được ai công nhận.

"Các cậu nói đủ chưa đi?" Momo cầm tay cô, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bọn người nói: "Chuyện này cũng không phải lỗi của Ánh Hân, các cậu dựa vào cái gì bắt cậu ấy làm như vậy?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc Tố Viện là do cậu ấy gọi tới!"

Mọi người vẫn nhất quyết không buông tha, không có muốn bỏ qua cho cô. Nhưng mà lại bởi vì thân phận của cô, chỉ dám mở mồm nói như vậy.

"Các cậu..." Momo trong lòng tức muốn chết, đúng là cô trong lúc này lại tìm không thấy những lời phản bác khác.

Ánh Hân  lại nhìn thoáng qua Phương Viên, Phương Viên cũng đang ngẩng đầu nhìn cô, nhưng là lập tức lại cúi đầu xuống.

Rõ rang một câu nói có thể giúp cô giải vây, mà mọi người lại sợ hãi đem mọi chuyện đổ lên người cô. Ánh Hân miệng nhếch lên, khóe miệng một mảnh hàn ý.

Ngay lúc cô định nói, một người đột nhiên kéo cô lại.

"Cậu.." Cô kinh ngạc khẽ nhếch miệng.

"Các người nói đủ chưa? Rõ ràng là bị kẻ ác ý chơi xấu, lại đem mọi chuyện đổ lên đầu Ánh Hân. Liền tính Tố Viện là cậu ấy gọi tới, cậu ấy cũng là có ý muốn tốt. Còn nữa nói, ngoài chuyện này, các người chẳng lẽ đều đã quên rồi sao? Lúc trước lớp chúng ta làm thế nào thành tích mới tăng mạnh? Chẳng lẽ, các người cả đám đều là không có mắt sao?!" Tiếng nói kia vang lên hoàn toàn có trọng lượng, ánh mắt kiên định, che chở tâm ý của anh, lúc này đứng ra giải vây, thực ra là rất lâu Đình Nam không cùng cô nói chuyện.

Tính tình khiêm tốn có phần giống con trai của Nguyễn Thành Cát rồi.

Mọi người cũng chỉ ngậm miệng lại.

Giờ phút này lớp trưởng đã đem giấy khen cầm trở về, gặp không khí trong lớp có phần không tốt, còn tưởng rằng mọi người nói về chuyện giải nhất biến thành nhì, nhao nhao khuyên mọi người yên tâm bớt buồn, giải thưởng hoạt nghệ thuật xuất sắc vẫn lại là còn có cơ hội lấy.

"Khụ khụ." Hiệu trưởng đứng trên trên sân khấu, hắng giọng nói: "Sau đây, cũng là đang tiến hành công bố về hoạt động văn hóa nghệ thuật lần này, đó chính là trao giải lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất. Cuối cùng hai lớp, lớp nào mới là lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất. Mời tổ trưởng Mỹ Thuật thầy giáo Kim của chúng ta tuyên bố."

Đáng nhắc tới là, năm ba là không tham gia bình chọn lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất, mà lớp A năm hai từng đoạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất..

Năm trước lớp đạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất là lớp A lớp của Thanh Tùng.

Mà nay năm, Thanh Tùng học lớp A năm hai thành tích vẫn như cũ là rất tốt, là có khả năng nhất đoạt được danh hiệu lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất.

"Cảm ơn." Cô gật gật đầu, chân thành nói.

Ít nhiều nhờ có Đình Nam, cô mới có thể toàn thân mà lui, không đến mức cùng người khác cãi nhau, tổn thương hòa khí.

"Tôi chỉ nói điều nên nói, cậu đừng quên, cậu là con gái nuôi của cha tôi, không phải sao?" Đình Nam cong lên khóe miệng cười, một lần nữa lui trở lại vị trí của cậu ta.

"Nguyễn Đình Nam quá vô danh, tớ thiếu chút nữa liền quên cha cậu ta là Nguyễn Thành Cát rồi. Đúng rồi..." Momo dừng một chút ngữ khí, đè thấp thanh âm nói: "Trước cậu ta không phải lại vẫn thích cậu sao?"

Ánh Hân mâu quang trầm xuống: "Chuyện quá khứ không cần nhắc đến."

Vừa đúng lúc này thầy giáo Kim mở miệng nói: "Cực kỳ vinh hạnh có thể do tôi tới tuyên bố giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất đã có chủ. Tôi đây tuyên bố, đối với năm hai, năm nay lớp A năm hai đoạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất!"

Quả nhiên! Có ba cái nhân vật trong đó, lớp A năm hai giành giải thưởng này dường như là không phí sức.Nói xong, thầy giáo Kim lần thứ hai tuyên bố lớp nhận được giải nghệ thuật tốt nhất của năm nhất -"

"Là của lớp C của chúng ta! Chúc mừng!"thầy giáo Kim vỗ tay, học sinh của lớp C vui mừng hò hét.

" Tớ đã nói! Chúng ta liền bị lớp bọn họ kéo xuống như thế vài phần, báo tường đạt giải nhất cũng bị bọn họ cướp đi, lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất liền không phải chúng ta!" Momo nói xong, cuống quít che miệng lại, thật cẩn thận nhìn về phía cô dò hỏi: "Ánh Hân, tớ không phải nói cậu, tớ chỉ là..."

" Tớ biết." Cô cong lên khóe miệng ôn hòa nói: " Tớ biết cậu không phải có ý đó.."

Cách đó không xa, một đôi mắt rơi vào người Ánh Hân.

"Cái này là chỉ là mới bắt đầu..." Mã Cách lẩm bẩm nói.

"Nhưng là - -" sau khi công bố hết giải thưởng, thầy giáo Kim lời nói xoay chuyển, cười nói nói: "Chúng ta đã phải cạnh tranh kịch liệt, điểm số các lớp cùng với lớp đạt giải nhất không xê xích ít điểm. Nhìn thấy các lớp mọi người đoàn kết cùng tinh thần cạnh tranh như vậy đáng ngợi khe, trường học quyết định, tạm thời chúng ta phá lệ cho các lớp đồng hạng nhất. Cúp tuần sau sẽ được làm hoàn thành đưa đến các lớp. Cũng hi vọng năm tiếp theo, còn có thể xem tinh thần mọi người cạnh tranh!"

Dưới đài, một mảnh tiếng vỗ tay vang lên.

Hiệu trưởng lần thứ hai lên đài, nói xong tổng kết từ còn nói về Chủ nhật chú ý an toàn, này một vòng rốt cục tại radio phát nhạc kết thúc

"Thanh Tùng, cái chuyện phá lệ... Là cậu đề nghị?" Hoàng Phúc dò hỏi nhưng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy.

Thanh Tùng ngừng một trận, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Hoàng Phúc, hỏi ngược lại: "Tôi làm như thế cậu thấy nhàm chán sao?"

Có nữ sinh mới vừa đi đến cửa phòng học, đã bị một cái bóng đen cho kéo đi vào.

Cô lại vẫn không kịp thét chói tai, liền nghe thấy Manh Tiểu Nam lo lắng hỏi: "Như thế nào? Lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất là lớp nào?"

Nữ sinh kia hung hăng rợn trừng mắt: "Lớp C, còn không phải bởi vì... Thôi, không nghĩ muốn nói."

Cô ta đại khái là muốn nói không phải là tại Ánh Hân sao, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, cùng Ánh Hân thật đúng là không có quan hệ tốt.

"Làm sao có thể là lớp C? Lớp chúng ta chẳng lẽ không thắng giải nhất làm báo tường sao?" Manh Tiểu Nam vội vàng hỏi han: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai có thể giải thích cho tôi nghe một chút không?"

Vừa lúc Momo đi vào phòng học, sắc mặt âm trầm nói những chuyện đã trải qua, nhưng cố ý không nói đến chuyện mọi người chỉ trích Ánh Hân. Bởi vì Ánh Hân cận lực dặn dò cô không cần đem chuyện này nói với Manh Tiểu Nam.

"Trần Niệm Niệm này kẻ tiện nhân!" Manh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nắm chặt quả đấm, toàn bộ khớp xương trên tay đều đã nổi khí trắng bệch lạnh ngắt.

Momo nhìn cô một cái, vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: "Coi như quên đi, chúng ta tiện không bằng bọn họ, chỉ có thể thôi. Không phải lại vẫn có việc hiệu trưởng phá lệ thưởng hết cho các lớp sao? Dù sao đều là thưởng, mà còn năm nay giải thưởng của lớp nghệ thuật tốt nhất là, đi đảo Bali. Tớ dù sao nghỉ đông muốn đi Australia, cái phần thưởng kia với tớ mà nói cũng không ý nghĩa gì. Mà còn phần thưởng phá lệ lần này là mỗi người một ngàn phiếu ăn có thể mua bất cứ món gì, lần này tớ không cần lo lắng cho cha mẹ không cho tớ tiền tiêu vặt rồi!"

Những lời này hiển nhiên Manh Tiểu Nam đều không có nghe lọt tai, cô gạt tay của Momo ra, hùng hổ liền hướng bên ngoài phòng học, cùng lúc đó Ánh Hân đi WC xong thì có thấy thoáng qua.

"Giang Nam đi đâu vậy?" Ánh Hân hỏi Momo một câu.

Momo sửng sốt một hồi, lập tức tất cả sắc mặt đều đã thay đổi: "Cậu ấy hẳn không phải đi tìm Trần Niệm Niệm tính sổ chứ? Oh my god! Này nếu như thật là đi tìm Trần Niệm Niệm không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn á! Khẳng định là đánh nhau!"

"Đi tìm Trần Niệm Niệm rồi hả?" Ánh Hân tim đập lỡ một nhịp, nhưng là phản ứng nhanh chóng, trực tiếp xoay người liền chạy ra bên ngoài, Momo cùng mấy học sinh khác cũng đuổi theo.

Phải biết rằng Manh Tiểu Nam chuyện gì đều có thể làm ra được, vài người ngăn đón thật đúng là không ngăn được cô!

Ánh Hân chạy vội đi tới cửa lớp Trần Niệm Niệm, đã thấy vài người vây quanh Manh Tiểu Nam, cả đám đều là sắc mặt không tốt: "Đã nói chị Niệm Niệm đã về nhà, cô vẫn lại nên nhanh chóng cút đi! Đừng ở chỗ này chướng mắt bọn tôi!"

"Về nhà? Chỉ sợ là trốn đi thôi?" Manh Tiểu Nam hùng hổ, tiến lên phía trước một bước, liền bị nữ sinh kia kéo về phía sau một bước.

"Giang Nam! Theo tớ trở về!" Ánh Hân vài bước tiến lên giữ chặt cô: "Nghe lời, đừng làm náo loạn."

"Tớ không muốn! Tớ phải ở chỗ này đợi cho Trần Niệm Niệm đi ra!" Manh Tiểu Nam hất tay cô ra, nói từng chữ từng câu: "Đáng ra lúc ấy tớ thật sự không nên đi, tớ mà ở đó, trực tiếp theo cô ta lên sân khấu! Xem cô ta làm cách nào nói xấu người khác!"

"Người nào vu oan rồi hả? Mỗi câu nói của chị Niệm Niệm đều có lý!" Một nữ sinh nhịn không được nói, nhưng bị Manh Tiểu Nam trừng mắt nhìn liền lui lại một bước.

"Các cô ở nơi này làm gì vậy?"

Là tiếng Hoàng Phúc.

Tim Manh Tiểu Nam đập mạnh, quay đầu đi: "Không dính dáng tới anh, hôm nay không về cùng anh, anh đi trước đi!"

"Em..." Hoàng Phúc nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía Thanh Tùng, nhưng dáng vẻ anh cũng tỏ ra khó hiểu.

Ánh Hân do dự, đi đến trước mặt Hoàng Phúc nói: "Anh dẫn cậu ấy trở về đi, tôi sợ cậu ấy quá kích động."

Nơi này là cửa lớp Trần Niệm Niệm, Hoàng Phúc đảo mắt, lập tức liền hiểu tất cả mọi chuyện.

Anh gật gật đầu, đi lên phía trước kéo tay Manh Tiểu Nam, cong môi cười nói: "Tiểu mỹ nữ, không có gì đáng ngại, cùng anh về nhà đi."

Manh Tiểu Nam đang nổi nóng a, trực tiếp hất tay anh ra: "Em nói anh đi trước, anh không nghe thấy sao?"

Hoàng Phúc sửng sốt, rũ bỏ khuôn mặt tươi cười, miệng nói một câu: "Tha thứ cho anh a". Tiện đà ngay trước mặt tất cả mọi người, anh khom lưng, trực tiếp bế Manh Tiểu Nam lên vai.

Lúc này toàn thân đột nhiên bị di chuyển, Manh Tiểu Nam lắc lư eo: "Nguyễn Lâm Hoàng Phúc anh là đồ khốn nạn! Buông em ra!"

"Thật sự xin lỗi! Anh không thể để em bị kích động!"Hoàng Phúc nói một câu như vậy, đi đến trước mặt Thanh Tùng, nói tiếp: "Cậu đi đến sân bóng rổ trước, tớ đưa cô ấy về nhà."

Thanh Tùng gật đầu, mọi người trơ mắt nhìn Manh Tiểu Nam bị bế xuống cầu thang.

"Thời gian không còn sớm, em cũng mau trở về đi thôi, trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi."Thanh Tùng vỗ đầu cô một cái, xoay người mang theo đội bóng rổ rời đi.

"Tạm biệt phu nhân đội trưởng!" Mấy nam sinh nghịch ngợm hướng về phía cô vẫy tay.

"Phu nhân đội trưởng?" Momo bật cười thành tiếng: "Xưng hô không sai."

"Cậu đi chết đi!" Ánh Hân lườm Momo, rồi trở về trong lớp cùng mấy học sinh khác. Cô còn phải dọn dẹp đồ dùng, mang theo một vài cuốn sách về nhà, để Chủ nhật có thứ để đọc.

Học viện Thất Đế Tứ có một đặc điểm là Chủ nhật chưa bao giờ học thêm, ba cấp đều như vậy. Nhưng một số học sinh lại lén học thêm.

Ánh Hân dọn dẹp đồ đạc xong nhanh chóng chạy ra cổng trường, Hồ quản gia sớm đã chờ ở chỗ này. Một người đứng ở phía bên kia, cũng là cha mẹ đến đón con nhịn không được đi lên phía trước, chào hỏi khách sáo vài câu với ông.

Hồ quản gia tuy là một quản gia, nhưng chỉ một chữ"Hồ", cũng mang uy nghi lớn. Ai cũng biết Hồ quản gia có địa vị như là bậc nguyên lão. Tại nhà họ Hồ, ông chỉ cần nói một câu trước mặt Hồ Tuấn Khải,có thể sánh bằng đưa lên một tờ chi phiếu.

Đương nhiên, Hồ quản gia đối với nhà họ Hồ thật sự có thể dùng "Trời đất chứng giám" để hình dung, ông chưa bao giờ quá nhiều lời ở nhà họ Hồ,cũng chưa bao giờ lấy việc công làm việc tư, lén lút kiếm tiền.

Riêng điểm này, Hồ quản gia cũng tuyệt đối là người khiến người khác phải kính nể.

Chờ đợi một hồi lâu, khuôn mặt Hồ quản gia đầy lo lắng, mãi cho đến khi ông nhìn thấy Ánh Hân, biểu hiện trên khuôn mặt ông mới buông lỏng trở lại, mỉm cười hiền lành tới nghênh đón: "Thiếu phu nhân, cô đã tan học, nhanh lên xe đi.Phu nhân sợ cô đói bụng, cho nên giao cho tôi chuẩn bị một chút điểm tâm, để cô ăn trên xe."

Ánh Hân cảm kích gật đầu, lập tức hỏi: "Hồ quản gia, buổi chiều liệu trời có mưa không ạ? Nếu trời mưa thì chuẩn bị cho Thanh Tùng một cái ô."

"Chuyện này cô không cần lo lắng, nếu trời mưa, tôi sẽ đến sân bóng rổ chờ."Hồ quản gia mỉm cười, vẫn dáng vẻ hiền lành như trước.

Chiếc xe từ từ chạy tới, Ánh Hân bình tĩnh mở cửa ra, đang ăn điểm tâm Viên Thanh Thanh chuẩn bị, điện thoại đột nhiên phát sáng lên.

Màn hình hiển thị là Viên lão gọi tới.

Có phải Đỗ Hoàng Dương đã xảy ra chuyện gì sao? Ánh Hân không do dự giơ tay chạm xuống nút nghe, nuốt miếng bánh ngọt hương táo xuống.

Hồ quản gia nhìn qua kính chiếu hậu, lấy chai nước khoáng bên phía ghế lái đưa cho cô.

"Cảm ơn bác." Ánh Hân nhận lấy nước khoáng, uống một ngụm, lúc này mới nuốt toàn bộ bánh ngọt ở cổ họng xuống.

"Tiểu nha đầu, các cháu tan học rồi phải không?" Viên lão trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, ông luôn luôn không phải người thích nói chuyện vòng vo.

"Vâng ạ." Ánh Hân gật đầu, hắng giọng nói: "Thế nhưng, cháu nghe Hồ Lê Thanh Tùng nói, câu lạc bộ bóng rổ sẽ ở lại sân bóng rổ huấn luyện, chắc là buổi chiều năm giờ mọi người mới huấn luyện xong."

"Khó mà thực hiện được." Viên lão bình tĩnh và uy nghiêm nói: "Bốn giờ chiều ta sẽ đáp chuyến bay đi Pháp. Chuyến đi này chắc phải mất mấy tháng,cho nên nó phải hoàn thành xong trước ba giờ chiều, đến quán cà phê phía đông sân bay gặp mặt ta."

"Vâng..." Ánh Hân do dự nói: "Việc này cháu sẽ thử hỏi anh ấy một chút, dù sao..."

"Được, cháu giúp lão già này một chút, nếu thật sự không được mà nói, chỉ có thể chờ sau khi ta về nước rồi." Viên lão nói xong thở dài một tiếng.

Ánh Hân nghe vậy cảm thấy hơi chút chua xót trong lòng: "Cháu sẽ cố gắng."

"Vậy thì phiền cháu rồi." Viên lão nói xong liền cúp điện thoại.

Lúc này, Thanh Tùng đã nói qua, hôm nay cơm trưa do trường học miễn phí cung cấp, cho nên Hoàng Dương chắc còn đang ở trường học, rất có khả năng điện thoại để chế độ im lặng.

"Vẫn nên gửi một tin nhắn đi."

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định gửi tin nhắn.

"Hoàng Dương, Viên lão bốn giờ chiều sẽ bay đi Pháp, hi vọng trước khi lên máy bay có thể gặp anh một lần. Ông hẹn thời gian là ba giờ chiều, tại quán cả phê phía đông sân bay. Anh có thể giành một chút thời gia không?"

Bấm liên tiếp một tin nhắn thật dài gửi đi, cô vốn tưởng rằng phải rất lâu sau Hoàng Dương mới có thể trả lời, lại không ngờ rằng cô vừa mới đặt điện thoại di động xuống, màn hình lại phát sáng lên.

Cư nhiên là tin nhắn trả lời!

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

"Được, em cùng đi với tôi."

Chỉ năm chữ, nhưng đã hoàn toàn giải thích sự việc trên.

Ánh Hân thở dài, suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Thanh Tùng , anh sẽ đồng ý cho cô cùng đi với Hoàng Dương sao? Sợ là khó khăn.

Ăn cơm trưa xong, Viên Thanh Thanh trở về phòng làm việc của bà viết tiểu thuyết.Tiểu thuyết của bà sắp kết thúc, mấy ngày nay cần đặc biệt chú ý thời gian sáng tác.

Ánh Hân không lên lầu, mà đi tìm Phách Thiên chơi đùa, người giúp việc mới vừa đồ thức ăn vào trong bát cho Phách Thiên, Phách Thiên đang cúi đầu tập trung ăn.

"Thiếu phu nhân, cô đến chơi đùa với Phách Thiên sao?" Chuyên gia phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Phách Thiên nhìn thấy Ánh Hân, thân mật gật đầu,hiểu ý chuyển chai nước trong tay cho cô: "Đợi lát nữa Phách Thiên ăn xong, cô có thể lấy cái này cho nó uống. Nhưng không thể uống quá nhiều..., đồ ăn cho chó rất giàu năng lượng, ăn quá nhiều sẽ thừa dinh dưỡng."

"Được." Ánh Hân vui vẻ nhận lấy chai, trên mặt chai viết một hàng chữ tiếng Anh cô đọc không hiểu lăm, nhưng DOG DRINK là hai từ đơn giản dễ dàng hiểu được.

Tuy nhiên, đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe nói còn có đồ uống chuyên giành cho chó.

Phách Thiên rất nhanh giải quyết song bát thức ăn kia, ngoe nguẩy cái đuôi di chuyển xung quanh cô, nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chai nước trong tay cô.

"Đại quỷ thèm ăn!" Ánh Hân nhịn không được bật cười một trận, ngồi xổm xuống rót đồ uống vào bát cho Phách Thiên, dựa theo lời chuyên gia kia nói, cô không dám đổ nhiều.

May mà Phách Thiên cũng không tham lam, uống xong đồ uống trong bát cũng không đòi thêm, mà lôi kéo cô đến trước sân, rồi cắn chiếc đĩa ném đến trước mặt cô.

"Là muốn ta chơi cùng với ngươi phải không?" Ánh Hân mỉm cười, cầm lấy đĩa ném, đứng lên dùng lực ném nó về phía trước mặt.

Không biết cô vừa mới ném khỏi tay thủ khoảng cách vài mát, Phách Thiên đã phi thân một liền đớp được đĩa ném, tư thế này, hoàn toàn không thể dùng hai chữ"Đẹp trai" để hình dung hết được.

Ánh Hân kinh ngạc hét to: "Phách Thiên, đây là ngươi thi chạy sao? Tuy gọi ngươi là Phách Thiên, nhưng...cũng không cần trâu như vậy..."

Chuông điện thoại di động vào thời điểm này vang lên, Phách Thiên cắn chiếc đĩa ném chạy đến trước mặt cô, Ánh Hân sốt ruột muốn nghe điện thoại, liền tiện tay dồn hết sức lực ném chiếc đĩa ra ngoài.

Nhưng bây giờ cô rút kinh nghiệm từ lần trước, ném đĩa ném cao hơn một chút,Phách Thiên cũng phi thân lên, nhưng không đớp được đĩa ném, sủa một tiếng rồi chạy theo chiếc đĩa.

"Nguyễn Ánh Hân, em đang làm gì vậy?" Mang theo tiếng thở nhẹ, nhưng Thanh Tùng không mất đi khí phách, hỏi: "Có phải đang nhớ đến bản thiếu gia đúng không?"

Quả thực là không biết xấu hổ!

Ánh Hân hung hăng trợn trừng mắt, hận không thể mở hết cỡ mí mắt lên.

"Đại thiếu gia, quá tự luyến sẽ giảm thọ, giảm thọ đó hiểu không?" Ánh Hân nói xong, đặt mông ngồi trên mặt cỏ. Mặt cỏ vừa mới được tân trang lại,tuy đang là cuối mùa thu, nhưng vẫn một thảm xanh mượt như cũ.

"Giảm thọ thì giảm thọ luôn đi? Dù sao bản thiếu gia sống một vạn năm cũng là quá dài rồi." Thanh Tùng trêu đùa xong, lúc này mới nói vào chuyện chính: "Năm giờ ba mươi, đúng giờ đứng chờ anh ở cổng nhà, bản thiếu gia đưa em đi chơi, nghe rõ không?"

Năm giờ ba mươi...

Viên lão sẽ bay lúc bốn giờ, từ sân bay về đến đây đại khái cũng mất gần một giờ đồng hồ, không sai lệch lắm.

Ánh Hân nghĩ như vậy, liền gật đầu hỏi: "Được rồi, em sẽ chú ý thời gian,đúng giờ chờ ở chỗ đó. Tuy nhiên... anh muốn đưa em đi chơi ở đâu?"

"Chuyện này em không cần quản, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, anh đi huấn luyện, nhớ rõ đúng giờ chờ ở chỗ đó!" Thanh Tùng nói xong liền cúp điện thoại, thậm chí cũng không cho cô có thời gian nói một chứ "Vâng".

Thật là...

Ánh Hân phủi váy đứng lên, lúc này mới nhớ tới một vẫn đề cô đã quên! Muốn nói vớiThanh Tùng một chút về chuyện cô sẽ đi đến sân bay!

Nghĩ như vậy, cô vội vàng mở khóa màn hình. Nhưng ngay tại thời điểm tay chạm xuống màn hình chuẩn bị quay số điện thoại, cô tự nhiên lại tắt màn hình đi.

Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, dù sao cô cũng không phải vụng trộm lén lút đi làm chuyện gì. Rõ ràng không cần nói cho anh biết, miễn cho anh nhất thời xúc động lại phát sinh chuyện khác, chi bằng gạt anh...

Nhưng lúc này, Ánh Hân không biết là, ngay tại nhà họ Giang, Giang Nam đang nổi giận đùng đùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro