Chap 232
Khuôn mặt Thiên Bảo lúc này mới khôi phục một chút thần thái, vội vàng nói: "Chị Gia Ngọc, chị cũng hiểu được có phần không thích hợp đúng không? Một nửa sự tình cũng là tôi nghe ba tôi nói, lúc ấy ba đang hỏi có ai tìm kiếm cô gái này không, lúc này tên Nhị Lại Tử chợt đến hỏi, còn đưa ra bằng chứng, đúng rồi, bằng chứng?"
"Tôi đang giữ ở nơi này." Gia Vân bước lên phía trước, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm: "Các người suy nghĩ nhiều quá rồi. Có chỗ nào không thích hợp, bằng chứng này, còn có thể là giả hay sao?"
Gia Ngọc không nói lời nào, nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm kia, nhìn tới nhìn lui mấy lần, vẫn không tìm ra điểm gì không bình thường. Ba dấu vân tay được ấn rõ ràng, vì ở thôn quê bọn họ không ký tên, công chứng gì đều dùng vân tay.
"Đúng không?" Gia Vân thở dài: "Tôi đã nói không nghe được tiếng địa phương. Chỉ là đáng tiếc Nguyễn Ánh, mặc dù có bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, nhưng là..."
Gia Ngọc đưa mắt nhìn vào bằng chứng, rồi lại nhìn Thiên Thúc nói: "Bà nội tôi còn chưa trở về, người cũng không thể bị đưa đi tuỳ tiện như vậy! Cô ấy lại vẫn đang bệnh nặng! Tên Nhị Lại Tử cả ngày chỉ biết đánh bài, giở trò lưu manh, hắn biết chăm sóc người khác sao? Hơn nữa, xem ra tình huống này là Nguyễn Ánh vì tên Nhị Lại Tử mới chạy đi nhảy sông, bây giờ bị tên Nhị Lại Tử bắt trở về, vẫn không phải lại tìm cái chết sao? Kia là một mạng người đó!"
Gia Ngọc nói có trật tự, từng chữ sáng như ngọc.
Bác Thiên liên tục gật đầu, cuối cùng, ông ném cây búa về hướng cọc gỗ, cây búa phập vào cọc gỗ, không hề nhúc nhích.
"Ngọc Ngọc, cháu nói đạo lý này không sai, chuyện này cũng cần suy xét lại toàn bộ. Đúng là hủ tục này toàn bộ đều quái lạ, người trong gia đình lại lấy tiền bạc ra mà mua vợ, nói độc mồm, mua phải kẻ xấu xí, chẳng khác nào mua phải đầu heo sao. Chúng ta phải ngăn cản hắn đón người trở về, cũng không sẽ không có ý trả người về nha!"
Đây mới là chuyện nơi này khó giải quyết nhất.
Tại đây, đến đường quốc lộ còn chưa thông qua, vẫn có vẻ lạc hậu, mua một người vợ từ tay bọn buôn người là chuyện cực kì bình thường. Bọn họ không thể can thiệp vào chuyện này, nếu không, cực kỳ dễ dàng bị tất cả người trong thôn Thiên Hộ xa lánh.
"Thế nhưng mà..."
Gia Ngọc còn muốn tranh thủ lấy được sự ủng hộ của bác Thiên, dù sao bác Thiên tại thôn Thiên Hộ cũng có người uy tín danh dự, nếu bác Thiên ra mặt, tên Nhị Lại Tử cũng không thể không có vài phần nể mặt.
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, ở cửa vang lên giọng nói quen thuộc: "Các con ở đây ầm ĩ cái gì vậy? Vân Vân, con lại cãi nhau với ai rồi hả? Ta đi từ xa đã nghe các con ồn ào. Ồn ào cái gì? Trong phòng còn có người bệnh!"
"Bà nội!" Khoé mắt Gia Ngọc lập tức đỏ lên, chạy nhanh ra cửa nghênh đón.
"Ôi chao! Con xem mắt con tại sao có thể lại hồng như thỏ vậy? Có phải nha đầu Vân Vân kia nói linh tinh cái gì rồi? Thật sự là không biết phân biệt lớn nhỏ!" Bà nội nói xong, giơ chiếc giỏ nhỏ ở tay phải lên, cười tít mắt nói: "Nhìn xem ta đào được thứ tốt này trở về? Ta còn tưởng rằng sẽ không lấy được, không nghĩ rằng nha đầu kia thật có phúc! Nhìn xem, một củ nhân sâm dại to như vậy!"
"Bà nội!" Vẻ mặt Gia Vân không vui, vì sao mỗi lần nghe thấy tiếng nói chuyện, đều nghĩ cô cùng người khác cãi nhau? Thật sự là bực bội!
"Không phải Vân Vân cãi nhau." Thiên Bảo bước tới.
Sở dĩ, bác Thiên tại thôn Thiên hộ được xem như người có uy tín danh dự, đơn thuần là do trong thôn Thiên Hộ ông xem như là người có tiền, xây được một căn nhà ba tầng. Còn bà nội Gia Ngọc, Gia Vân mới là người mà toàn bộ dân chúng trong thôn Thiên Hộ kính trọng.
Không chỉ vì cao tuổi, mà còn vì bà là người đưa đò, quen biết rộng. Còn nguyên nhân quan trọng là thời điểm động đất hai mươi mấy năm trước, bà cùng với chồng, hai người vì cứu người mà một người nằm viện hơn một năm, một người qua đời. Sau khi bà xuất viện, những người đó mang tiền bạc tới cảm ơn, nói chồng bà vì cứu người mà mất đi, coi như đời này sống không vô ích.
Từ đó về sau, toàn bộ thôn Thiên Hộ, kể cả các thôn lân cận, không ai không cảm phục bà.
"Vậy các con ở đây cùng nhau làm gì?" Bà rốt cục cũng cảm thấy bất thường, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Gia Ngọc: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Bà nội vừa hỏi câu này, khóe mắt Gia Ngọc lập tức rơi lệ, tuy chỉ ở chung một buổi tối, nhưng cô hết sức thích Nguyễn Ánh. Vừa nhìn thấy có thể nhận ra cô ấy là người lương thiện.
"Tại sao lại khóc rồi?" Sắc mặt bà nội thay đổi: "Hay cô gái kia xảy ra chuyện rồi?"
"Là Nguyễn Ánh bị tên Nhị Lại Tử bắt đi." Gia Vân có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng trên mặt biểu tình cũng là căm giận: "Thật sự là vợ của tên Nhị Lại Tử!"
"Tên Nhị Lại Tử?" Vẻ mặt bà nội nghiêm trọng: "Tên Nhị Lại Tử này đã làm gì? Cái gì mà Nguyễn Ánh bị tên Nhị Lại Tử bắt đi? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?"
"Là như thế này." Bác Thiên cố gắng bình tĩnh, nói vài câu đạo lý giải thích từ đầu đến cuối.
Bà nội trầm tư trong giây lát, khuôn mặt càng nghiêm nghị. Nhị Lại Tử là kẻ như thế, tại sao lại thành đôi với cô gái ngọt ngào này? Chẳng lẽ ông trời không có mắt?
"Bằng chứng kia đâu?" Bà nội buông giỏ trúc cùng cái cuốc trong tay xuống, Nguyễn Ánh đã đi mất, nhân sâm dại này cũng không ai ăn.
Nghe bác Thiên nói, bà không nghi ngờ, chỉ là tên Nhị Lại Tử kia, nổi tiếng là kẻ vô lại ở vùng này, cả ngày chơi bời lêu lổng, người như thế, có thể làm nên trò trống gì! Những lời bác Thiên nói ra, dường như một chút sơ hở cũng không có, nhưng không có nghĩa là có thể tin tưởng tên Nhị Lại Tử kia.
Gia Ngọc vội vàng chuyển tờ giấy công chứng nhăn nhúm kia ra, nước mắt trên khoé mắt cô còn chưa khô, hết sức hi vọng Nguyễn Ánh có thể thoát khỏi tên Nhị Lại Tử. Dù sao, làm gì có ai muốn ở cùng một tên vô lại, huống hồ Nguyễn Ánh là người tốt đẹp như vậy?
Bà nhận lấy bằng chứng, bà không biết nhiều chữ lắm, nhưng những thứ này không có gì lạ, bà vẫn có thể đọc được.
"1 triệu..." Bà hít sâu một hơi, suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Thiên Thúc, hỏi: "Tên Nhị Lại Tử kia làm việc ở đâu?""Ngay tại lò gạch." Gia Vân cướp lời nói: "Lần trước con cùng hai bé gái đi chơi, gặp hắn chuyển gạch ở đó, hắn lại còn bắt chúng con đem đồ uống cho hắn, đúng thật là mặt dày!"
"Vân Vân, hắn dù sao lớn tuổi hơn chúng ta." Gia Ngọc kéo tay áo Gia Vân, ý bảo cô nói chuyện phải chú ý một chút.
"Dừng!" Gia Vân không thèm quan tâm nói: "Mười phương tám hương, có ai thèm để mắt đến tên Nhị Lại Tử!"
Nhưng vào lúc này, bà nội đột nhiên nói: "Ngọc Ngọc, mang nhân sâm dại cất đi, chúng ta đi đến lò gạch hỏi một chút. Chờ ta hỏi rõ, nếu tên Nhị Lại Tử thật sự mua cô gái kia, chúng ta cũng không thể làm gì. Mang nhân sâm dại đến nhà tên Nhị Lại Tử cho ta. Nếu hắn nói bậy, ta sẽ không tha cho hắn!"
Mọi người kể cả Thiên Bảo, liên tục gật đầu, Từ Duyệt mơ hồ hỏi một câu: "Nhưng mà bà nội, bà muốn đi hỏi cái gì? Hắn mua vợ, cũng không đến mức nói cho mọi người ở lò gạch biết? Làm gì có ai muốn nói chuyện cùng hắn chứ?"
"Bà nội muốn hỏi, chắc chắn có cách để hỏi." Gia Ngọc kéo tay Gia Vân lại, nói: "Vân Vân, ngày mai là Thứ hai, em còn chưa làm bài tập, ở nhà làm bài tập đi, thuận tiện trông nhà, chị cùng bà nội đi là được rồi."
Chuyện này Gia Vân trái lại không phản đối, lập tức đồng ý: "Nơi đó đều là tro bụi, em cũng không muốn đi, ở nhà chờ tin tức là được rồi. Đúng rồi, anh Thiên Bảo, anh ở nhà giúp em đi, em có nhiều bài không biết làm, anh dạy em đi."
Nhưng Thiên Bảo lắc đầu từ chối: "Thật xin lỗi Vân Vân, anh cũng muốn đến lò gạch cùng bà nội."
Gia Vân nhất thời không vui, chạy đến trước mặt Thiên Thúc làm nũng: "Bác Thiên, bác bảo anh Thiên Bảo dạy con làm bài tập đi! Anh ấy là học sinh cao trung, bài tập sơ trung nhất định biết làm. Bác Thiên..."
Vốn dĩ Thiên Bảo có đến lò gạch hay không phụ thuộc vào ý của nó, nhưng Gia Vân đã nói như vậy, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói với Thiên Bảo: "Con ở nhà đi, đợi chúng ta trở về, con sẽ biết tin tức. Con dạy Vân Vân làm bài tập đi."
"Đúng vậy tiểu Bảo." Bà nội cũng mở miệng: "Bà nội biết con cũng quan tâm Nguyễn Ánh, nhưng nhiều người đi không có tác dụng gì. Con ở nhà dạy Vân Vân làm bài tập đi, lò gạch cũng không xa, đi một chuyến rất nhanh."
Thiên Bảo luôn luôn nghe lời trưởng bối, hai vị trưởng bối đều đã nói vậy, anh cũng chỉ biết gật đầu, đồng ý.
Bà nội tùy tiện lấy nhân sâm dại, cùng Gia Ngọc rất nhanh đi về hướng lò gạch.
"Anh Thiên Bảo, anh xem đề đi, phiền chết, cái gì là câu bị động?" Gia Vân cầm bài tập tiếng anh, vẻ mặt nhăn nhó hỏi han. Cô ghét nhất là tiếng Anh, cô lại không ra nước ngoài, vì sao phải học học tiếng Anh? Còn Toán học, cô đi mua đồ ăn, cũng chưa từng nghe nói tính giá cả phải vẽ đường pa-ra-pon rồi phương trình này nọ. Tóm lại, cô cái gì cũng không muốn học.
Thiên Bảo đứng ở cửa nhìn xung quanh, Gia Vân lấy bài tập ra hỏi, anh cũng chỉ thu hồi ánh mắt, giúp Gia Vân làm bài tập. Nhờ có Thiên Bảo, nhỏ nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đương nhiên, tuy nói là giảng giải, anh chẳng khác gì một người đang lầu bầu, mặc kệ anh nói gì, nhỏ chỉ nghe đáp án.
"Tại sao còn chưa trở về..." Thiên Bảo thêm một lần đi ra ngoài nhìn xung quanh, ba anh đã chặt xong củi trở về nấu cơm trưa, bà nội cùng Gia Ngọc lại chưa trở về.
"Đến lò gạch ít nhất cũng tốn một giờ, đương nhiên không nhanh như vậy!" Gia Vân cũng theo sau, cực kì lo lắng nhìn Thiên Bảo hỏi: "Anh Thiên Bảo, vì sao em cảm thấy rằng, anh cực kỳ quan tâm Nguyễn Ánh? Hai người chẳng phải mới gặp nhau hai lần sao? Tại sao em cảm thấy, anh thích cô ấy nhỉ?"
Biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Bảo lập tức cứng đơ.
Gia Vân không chú ý tới điểm này, tiếp tục nói: "Anh không thể thích cô ấy theo cách đó. Tạm không nhắc đến cô ấy là vợ do tên Nhị Lại Tử mua về, chỉ nói đến vẻ ngoài cô ấy, không phải chiếc mũi cao một chút, đôi mắt to một chút, làn da đẹp một chút thôi sao? Ngoài những thứ đó, có bất kỳ điểm nào so được với em? Em nghĩ lại trước kia anh chưa từng lo lắng cho em như vậy. Anh Bảo, anh thích cô ấy đúng không?"
Gia Vân không tự chủ được tay nắm chặt góc áo, Thiên Bảo quở trách nhìn cô một cái, nói: "Vân Vân, những lời này, không thể nói bậy!"
"Nói bậy?" Gia Vân trên mặt biểu hiện bối rối, như có nét biến động, sau cùng rốt cục lộ ra nét cười nói: "Em biết mà, anh làm sao có thể thích một người vừa gặp mặt chưa đến hai, ba lần. Ngày mai, anh sẽ trở lại trường trung học của thành phố mất năm ngày không được nhìn thấy anh..."
Thấy Gia Vân lại không xoắn xuýt hỏi đi hỏi lại việc thích Nguyễn Ánh.... Trong lòng anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng đồng thời, anh vừa bắt đầu nghi ngờ bản thân mình vì cái gì muốn buông thả một lần, chẳng lẽ, mình thật sự thích người con gái vừa gặp một hai lần đấy sao?
Điều này hình như...không logic gì hết.
Nhất định là ảo giác, chỉ là cảm thấy thương hại thôi, anh ta tự nhủ như thế. Nhất định là như vậy!
Ở trên cầu phía Đông trung tâm thành phố.
"Bao lâu nữa thì mới hết kẹt xe???" Hoàng Phúc căng thẳng cau mày hỏi.
"Không biết ạ." Lái xe thở dài: "Tại sao tai nạn xe lại xảy ra đúng lúc này, con đường này đã kẹt cứng, cho dù chúng ta muốn tiếp tục đi thẳng về phía trước, hay quay xe lại thì cũng không thể nào kịp trở về công ty. Hoàng Phúc thiếu gia, bây giờ phải làm thế nào ạ?
Hoàng Phúc nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ về phía chín giờ ba mươi phút. Hiện tại trừ khi biết bay, bằng không tuyệt đối không kịp đến. Anh từng nghe thư ký nói, những cổ đông kia rất khó đối phó, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho bọn họ leo cây, khẳng định họ sẽ đặt điều linh tinh.
Do dự một lúc, anh bấm điện thoại gọi cho Lâm Lão Thái Gia, nhanh chóng nói ra hoàn cảnh hiện tại.
Lâm Lão Thái Gia sau khi nghe xong, thật sự bình tĩnh như thường: "Hôm nay buổi sáng cho con nghỉ phép, con đi thẳng đến công ty của Thanh Tùng đi, công ty có ông, ông còn chưa có chết, cũng vẫn có thể giúp con chuyện gấp gáp này."
Vừa cúp điện thoại, Mạnh Tiểu Nam nhìn sang, trên người cô băng vải đã dỡ xuống, vội nhảy thẳng xuống một bước, nhìn thấy hơi chút khôi hài.
"Lão Thái Gia, ông nói chuyện điện thoại với ai vậy ạ? Vì sao muốn chạy đến công ty Thanh Tùng thiếu gia? Thanh Tùng thiếu gia làm sao vậy ạ?"
Lâm Lão Thái Gia lúc này mới ý thức đến Mạnh Tiểu Nam còn ở đây, toàn thân bất động cố gắng kìm chế không bối rối, vẻ mặt bình tĩnh hồi đáp: "Tên tiểu tử kia lại cãi nhau với ba nó, nhưng không vấn đề, ta đã bảo Hoàng Phúc đi khuyên nhủ thằng bé."
"Vâng." Đầu óc Manh Tiểu Nam vốn ngây thơ đơn giản. Giấu diếm dở như ông cũng đễ dàng lừa được Tiểu Nam.
Tạm thời vòng vo giấu được Manh Tiểu Nam, rồi ông tiện bấm số điện thoại của thư ký: "Là tôi."
Đầu dây bên kia An Ny vội cung kính trả lời: "Chủ tịch Hội đồng quản trị, người có gì cần giao phó?"
"Cuộc hội nghị lúc chín giờ bốn mươi kia, hãy hủy địa điểm cũ đi." Lâm Lão Thái Gia nhàn nhã dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên mặt sau điện thoại, nói: "Đổi địa điểm thành bệnh viện ở trung tâm thành phố, trong phòng bệnh của tôi. Cô cũng lại đây, lịch trình cả buổi sáng nay có thể đổi thì đổi, không thể đổi tất cả mang đến phòng bệnh của tôi."
An Ny lập tức hiểu rõ là Hoàng Phúc bên kia không kịp về đến đây, vội vàng đồng ý. Lâm Lão Thái Gia là người như thế nào? Có Lâm Lão Thái Gia ra mặt, những cổ đông kia không ai dám nhiều lời.
Hiện trường tai nạn xe hơi rốt cục xử lý xong, con đường từ từ thông thoáng trở lại. Hoàng Phúc đã biết hội nghị sửa lại địa điểm, đối với chính ông nội mình, trong lòng anh vẫn lại mặc cảm. Hiện tại ông nội vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ông nội không thể vẫn sống mãi cùng anh, cho nên, bản thân anh chỉ có thể từ từ trở nên mạnh mẽ, trở nên kiên cường như ông nội.
Hao tổn rất nhiều công sức, cuối cùng vẫn đến được ca-nô của Thanh Tùng.
"Hoàng Phúc thiếu gia, cậu đã tới." Hồ quản gia đứng lên nghênh đón.
Thanh Tùng vạn năm bất biến biểu tình rốt cục buông lỏng một chút, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc, trong ánh mắt anh phảng phất nét bi thương.
Thanh Tùng dường như rất mạnh mẽ, ít nhất đến bây giờ vẫn cố gắng trụ vững được. Nếu là anh, Hoàng Phúc không thể tin bản thân mình sẽ vẫn còn có thể phản ứng, có lẽ sẽ sụp đổ. Nhưng nhìn anh, hiện tại cũng gần như ngấp nghé bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.
Ít nhất thi thể Ánh Hân vẫn chưa tìm thấy, vẫn còn một tia hi vọng. Chính nhờ tia hi vọng mỏng manh này, mới chống đỡ Thanh Tùng đến bây giờ không buông xuôi.
Hoàng Phúc cầm trong tay một lon Red Bull, ném thẳng vào đầu Thanh Tùng. Hồ quản gia nhất thời kinh sợ, thứ này nếu nện vào đầu, còn hơn cả đau! Nhưng anh khẽ vươn tay, thoải mái mà bắt được nó.
Hồ quản gia lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong mắt Thanh Tùng dường như có chút nghi ngờ, nhìn Hoàng Phúc: "Cậu làm gì?"
Hoàng Phúc hơi cong môi một cái bước lên phía trước, đi đến ngồi xuống bên người Thanh Tùng, chính mình như làm ảo thuật bày ra một lon Red Bull khác, cụng nhẹ vào lon trong tay anh, cười nói: "Đã hai ngày cậu không ăn không uống, cho nên mang lon Red Bull này tới cho cậu."
"Tôi không cần." Thanh Tùng lạnh băng nói một câu như vậy, ngay sau đó liền muốn đưa lon Red Bull trả lại cho Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc đưa người dựa vào phía sau, không có ý đinh nhận lại, tự mình mở lon Red Bull, uống một ngụm lớn.
"Uống đi, không cần thiết phải như vậy." Hoàng Phúc ngồi thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn Thanh Tùng, nói: "Cậu có biết là bộ dạng hiện tại của cậu khó coi thế nào không?
Thanh Tùng theo bản năng sờ sờ lên cằm mình một cái, nơi đó gai góc, mới hai ngày không đụng đến râu đã mọc lởm chởm. Đầu tóc anh cũng lộn xộn, quần áo vì gặp phải trận mưa lớn cũng trở nên hỗn độn.
Bộ dạng này, giống hệt như một chú mèo hoang ven đường, không ai muốn nhặt về nuôi.
"Cô ấy cũng không có ở đây, tôi luộm thuộm thế nào cũng chẳng có ai cười nhạo..." Thanh Tùng buông thõng tay xuống, lon Red Bull trong tay cũng rớt xuống lăn sang một bên.
"Ai nói không có ai cười nhạo?" Hoàng Phúc hít sâu một hơi, đến sát bên Thanh Tùng, đè thấp giọng nói: "Cậu cũng đừng quên cậu là ai. Bác Hồ xử lý công vụ trong tập đoàn không rảnh ra được, bộ dạng này mà có người nhìn thấy, lọt ra ngoài, bác khẳng định sẽ giận dữ! Còn mẹ cậu nữa, nhờ tiêm thuốc an thần mới không vật vã yên ổn chờ đợi ở nhà, bộ dạng này của cậu, làm mọi người quá thất vọng."
"Vậy bây giờ tôi còn có thể như thế nào?!" Thanh Tùng giận tím mặt, đứng lên, giang tay nắm chặt cổ áo Hoàng Phúc, hét lớn: "Tôi sắp điên rồi! Cậu biết không?! Tôi sắp phát điên rồi!"
Đàn ông chưa thấy súng chưa rơi lệ, chống đỡ lâu như vậy, Thanh Tùng rốt cục cũng đã rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, không ai cảm thấy Thanh Tùng không giống một người đàn ông.
Mà còn là người đàn ông chân chính, Thanh Tùng thật sự là như vậy.
Lĩnh một cái túm cổ áo của Thanh Tùng, Hoàng Phúc trong lòng bỗng nhiên cảm giác chua xót. Thanh Tùng túm áo cậu, chứng tỏ anh đang tức giận. Biết tức giận vẫn là chuyện tốt, ít nhất cảm xúc nội tâm có thể phát tiết ra ngoài, nếu không nói một lời nào, không nhúc nhích, điều này mới khiến người ta lo lắng.
Dường như cảm thấy bản thân mình không nên nổi giận với Hoàng Phúc, Thanh Tùng cuối cùng buông lỏng tay, gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi."
Thanh Tùng quay người sang chỗ khác, ánh mắt anh hoàn toàn mịt mờ.
Nước chảy vội vàng, nhìn thoáng qua mặt sông thật bình lặng, vậy mà có thể mang Nguyễn Ánh Hân của anh đi thật sao?
Nhìn bộ dạng này của Thanh Tùng, trong lòng Hoàng Phúc không diễn tả được có bao nhiêu khó chịu.
"Thanh Tùng." Hoàng Phúc đến gần cậu ta, đứng sóng vai cùng cậu ta bên ca-nô, cậu cũng không nhìn anh, hai người chỉ cùng nhìn mặt sông, mở miệng nói: "Hãy giữ vững tinh thần, tôi tin tưởng, Ánh Hân không dễ dàng mất như vậy. Tôi có linh cảm, cô ấy có khả năng ở nơi nào đó, chờ cậu đi tìm cô ấy."
Thanh Tùng quay đầu sang nhìn Hoàng Phúc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu cũng có linh cảm này?"
Hoàng Phúc cũng quay đầu lại nhìn cậu ta, hai người ánh mắt giao nhau, anh nhìn thấy ánh mắt Thanh Tùng rốt cục cũng có một tia sáng. Có lẽ chỉ một chút tia sáng lé loi này, đã khiến cho anh gắng gượng bền bỉ mà không nhụt chí.
"Được!" Thanh Tùng gật đầu, phân tích nói: "Chúng ta phái đi nhiều người như vậy, tìm hai ngày, lần mò hai ngày, nếu cô ấy ở trên dòng Lệ Giang này, chắc chắn phải tìm thấy chỗ. Hơn nữa, đã hai ngày trôi qua, nếu không tìm thấy người, thật sự đã chết, hiện tại thi thể phải nổi lên. Nhưng chúng ta cũng không tìm thấy thi thể. Cho dù đã bị mưa lũ cuốn trôi, cũng không có khả năng mất hết dấu vết. Nơi này là Lệ Giang, không phải biển cả, không thể có cá ăn thịt người đến xương cốt cũng không nhả ra."
Khuôn mặt Thanh Tùng tràn đầy kinh ngạc nhìn Hoàng Phúc.
Kể từ hai ngày vừa qua, đầu óc của anh giống như đình công, không minh mẫn. Cho đến bây giờ anh mới thực sự tỉnh táo lại.
"Điểm này kỳ thật..." Hoàng Phúc xấu hổ gãi đầu, nói: "Tôi cũng vừa nghĩ đến."
"Cậu là nói..." Thanh Tùng hít sâu một hơi, đôi mắt của anh ngày càng sáng rực: "Ánh Hân cô ấy, rất có khả năng được người khác cứu lên?"
"Điều này tại sao lại không có khả năng?" Hoàng Phúc hỏi lại, anh đột nhiên vỗ đùi: "Cậu trước kia không phải cài đặt phần mềm định vị gì đấy trong điện thoại Ánh Hân rồi sao? Cậu có thể mở ra xem!"
Thanh Tùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi đã sớm mở phần mềm xem qua, không có biểu hiện định vị, di động của cô ấy, khẳng định đã hỏng rồi."
"Điều này..." Khuôn mặt Hoàng Phúc vừa lộ vẻ tươi cười đột nhiên khựng lại.
Còn tưởng rằng rốt cục có hi vọng, lại quên điện thoại di động rơi xuống nước giống như rơi vào lửa, không giữ được.
----------------------------------------
Thôn Thiên Hộ.
Chim hót hoa thơm - câu thành ngữ này, dường như là để miêu tả thôn Thiên Hộ. Sở dĩ thôn này tên là Thiên Hộ, không phải vì nơi này thật sự có một nghìn hộ gia đình, mà là bởi vì nơi này dân cư rất thưa thớt, cổ nhân mong muốn nơi này thịnh vượng đông đúc hơn, mới đặt tên thôn là Thiên Hộ.
Thôn Thiên Hộ nằm ở hạ du nhánh lớn của sông Lệ Giang, khu vực cực kỳ hẻo lánh, kinh tế cũng không phát triển. Nơi này đường quốc lộ chưa thông qua, con đường xi-măng trong thị trấn vẫn là người dân tự bỏ tiền ra xây dựng.
Chờ đợi thật lâu cũng chưa thấy bà nội các cô trở về, Thiên Bảo vẫn kiên trì đứng ở cổng sân đến cùng, Gia Vân chỉ ngoan ngoãn đứng cùng anh.
"Này..." Cô buồn chán thở dài, lấy chiếc điện thoại di động đã bị xước xát từ trong túi áo ra.
Nhà bọn họ không có điện thoại, bình thường muốn dùng điện thoại đều sang nhà bác Thiên mượn. Hiện tại không dễ dàng gì có một chiếc điện thoại di động, còn là nhãn hiệu Apple, nhưng điện thoại di động không dùng được. Đến màn hình cũng không sáng, chỉ có thể dùng để khoe mẽ trước mặt nhóm bạn chơi cùng một chút.
"Làm sao không thể sử dụng được... em đã cố ý đi mượn máy sấy sấy qua." Gia Vân giận dữ nói, sau đó dùng ngón tay bấm loạn xạ vào các nút viền bên cạnh.
Đột nhiên.
Màn hình phát sáng!
Biểu hiện trên khuôn mặt Gia Vân ngưng trệ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, điện thoại đang ở từ từ khởi động lại, cô không có nhìn lầm! Màn hình điện thoại di động thật sự sáng lên.
"Anh Thiên Bảo!"
Gia Vân hét to một tiếng, đánh thức Thiên Bảo đang trầm mặc suy nghĩ về điều gì đó, như lạc vào giữa cõi thần tiên trở về.
"Chuyện gì?" Thiên Bảo vẻ mặt ảm đạm, tâm trạng mười phần không tốt cả mười, giống như có gì đó cuống quýt.
"Điện thoại di động, điện thoại di động sáng lên!" Gia Vân kinh ngạc nói một câu như vậy.
Nghe Gia Vân nói lời này, trong mắt Thiên Bảo sự kinh ngạc cũng hiển hiện, nhìn về phía điện thoại di động trong tay nhỏ, ngược lại màn hình thật sự sáng lên. Thế nhưng hai người đợi một lúc lâu, màn hình điện thoại chỉ là khoảng trống rỗng, không hiển thị bất cứ thứ gì, rõ ràng, chỉ là một màu trắng toát.
"Có lẽ mang lên trên thị trấn có thể sửa được." Thiên Bảo cất giọng trầm ấm: "Cái này nếu là di động của Nguyễn Ánh, vậy thì rất có khả năng, là Nguyễn Ánh để lại trước khi bị bọn buôn người bán đi. Cũng rất có khả năng có thể liên lạc với người nhà thật sự của Nguyễn Ánh!"
"Nói như vậy, Nguyễn Ánh không cần đi theo tên Nhị Lại Tử nữa?" Sau khi có được cái gật đầu của Thiên Bảo, ánh mắt Gia Vân cũng phát sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi! Em nghĩ cũng không muốn nhìn thấy loại người như tên Nhị Lại Tử này đắc ý!"
Lời này, tuy nói cô không muốn Nguyễn Ánh đi theo tên Nhị Lại Tử vì không muốn nhìn thấy tên Nhị Lại Tử đắc ý, nhưng kỳ thật trong nội tâm của cô, lại vẫn là không muốn nhìn thấy Nguyễn Ánh đi theo tên Nhị Lại Tử phải chịu cực khổ.
Khẩu xà tâm phật, câu thành ngữ này có thể để miêu tả chính xác về Gia Vân.
"Chúng ta cùng trở về nhà bà nội của các em, sau đó xác định tên Nhị Lại Tử có phải lừa người hay không, rồi chúng ta lại lên trên thị trấn." Đôi mắt Thiên Bảo sáng lấp lánh, phải là người trong lòng đang ngập tràn hi vọng thì trong mắt mới toả ra ánh hào quang như thế.
Nguyễn Ánh, rốt cuộc có hi vọng rồi!
"Vâng." Gia Vân mạnh miệng đồng ý: "Em muốn ăn kem."
"Đang là mùa đông, lại còn ăn kem!" Thiên Bảo liếc xéo cô, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Anh làm sao vậy? Anh Thiên Bảo?" Gia Vân nhìn ra manh mối, liền vội vàng hỏi: "Tại sao biểu hiện đột nhiên liền trở nên không vui rồi hả?"
Thiên Bảo khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Lúc Nguyễn Ánh bị mang đi, là đang hôn mê bất tình. Tình hình lúc đó, anh cũng không thể ngăn chặn tên Nhị Lại Tử, cũng không biết hiện tại cô ấy đã tỉnh lại chưa. Càng không biết... Tên Nhị Lại Tử sẽ làm gì với cô ấy."
Tên Nhị Lại Tử này, tuy mười phương tám hương nổi tiếng là vô lại, thế nhưng, hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng lừa đảo kiếm ít tiền hoa hồng, hoặc là trộm con gà. Trái lại nhân phẩm cũng không xấu đến mức lợi dụng lúc Nguyễn Ánh sinh bệnh, mà làm chuyện gì đó với cô.
Mặc dù những lời này nói không hề sai, nhưng trong lòng anh vẫn không nhịn được mà lo lắng.
"Anh nói đúng." Gia Vân cắn cắn ngón trỏ, đột nhiên đề nghị: "Như vậy đi, Anh Thiên Bảo. Dù sao hiện tại bà nội cùng chị Gia Ngọc vẫn chưa trở về, chi bằng, chúng ta đến thăm Nguyễn thế nào một phen?"
"Thăm Nguyễn Ánh?" Thiên Bảo đang chuẩn bị đồng ý, lại bắt đầu do dự, hỏi: "Nhỡ đâu tên Nhị Lại Tử hỏi chúng ta đến làm gì? Chúng ta phải nói như thế nào? Nếu Nguyễn Ánh thật sự bị tên Nhị Lại Tử mua về làm vợ, tên này là tên rắc rối, liệu có chú ý đến chúng ta không?"
"Ai dà!" Gia Vân dậm chân một cái, nói: "Bà nội không phải đào được dã sơn tham (nhân sâm dại) để cho Nguyễn Ánh bồi bổ à? Vậy vừa hay chúng ta có thể nói là mang nhân sâm dại cho Nguyễn Ánh nha! Như vậy, Tên Nhị Lại Tử còn có thể nói cái gì? Hắn còn phải cám ơn chúng ta!"
Đây là biện pháp tốt!
Thiên Bảo lập tức đồng ý, hai người cùng bước đi, bọc nhân sâm dại vào một gói giấy liền đi về hướng nhà Tên Nhị Lại Tử.
Thôn Thiên Hộ hộ dân rất thưa thớt, nhưng là diện tích đất lại lớn, nhà với nhà đều cách nhau rất xa. Khi hai người đi tới cửa nhà tên Nhị Lại Tử, đã thở hồng hộc.
Nhà của tên Nhị Lại Tử gia là nhà vách đất đã nhiều năm, vừa ẩm ướt lại vừa nhỏ, chỉ có hai gian nhà, một gian là phòng ngủ, còn lại là phòng bếp. Nhà không có nhiều đồ đạc, cũng không có sân, phía trước là một khoảng đất trống phủ xi-măng, lẻ loi một đống củi nhóm bếp chất đống ở đó.
Nhà của lão phu nhân so sánh với nơi này, vẫn là một thứ ở trên trời, một thứ ở dưới đất.
Hiện tại hai gian phòng cửa đều là đóng chặt, hai người cực kì ăn ý liếc nhau một cái, đi về hướng cửa sổ bên cạnh phòng ngủ.
Nhà tên Nhị Lại Tử làm cửa sổ rất thấp, khung cửa sổ được làm bằng gỗ, đều đã bị mối đục khoét ăn mòn rất nhiều.
Đôi mắt, từ từ mở ra.
Thị lực cũng được khôi phục lại gần như cùng thời điểm đó, Ánh Hân lập tức hoảng sợ. Một khuôn mặt xấu xí hiện ra cách mặt cô không đến hai mươi centimet! Cô hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào trong ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trung tuổi ngay trước mặt.
"Cô tỉnh lại?" Khuôn mặt tên Nhị Lại Tử lộ vẻ vui sướng nhìn qua, khi cười lộ ra hàm răng vàng khè.
Trong lòng Ánh Hân vô cùng sợ hãi, nhưng lý trí nói với cô, hiện tại cần trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh lại! Ánh mắt cô nhìn xung quanh đánh giá nơi này, cô đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ, trước mắt vẫn là một người xa lạ, người đàn ông trung tuổi xấu xí.
Mà người đàn ông này còn dùng đôi mắt sáng loé nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập ham muốn chiếm hữu. Biểu hiện này, khiến cho tinh thần Ánh Hân lập tức rơi xuống đáy vực thẳm. Kí ức như trận tuyết lở ùa đến với cô. Người đàn ông trung niên này, nói là chi 1 triệu cho để mua cô từ tay bọn buôn người về làm vợ.
Ông trời thương hại, để một lão phu nhân tốt bụng cứu cô, cô hiện tại mới còn sống. Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu đùa, đẩy cô đến nơi này!
Nếu thật sự về sau cô phải sinh sống cùng người đàn ông này tại đây, chẳng bằng đừng cứu cô sống sót làm gì!
Cô nghĩ không muốn khóc, thế nhưng lúc này nước mắt một chút cũng không chịu nghe lời, như là đê vỡ, ào ạt tuôn ra không thể ngừng lại.
"Ai dà...cô đừng khóc." Theo bản năng tên Nhị Lại Tử liền đưa tay ra.
Nhưng Ánh Hân lập tức lùi vào phía bên trong lẩn trốn, né tránh tay hắn, ánh mắt chán ghét, khiến cho động tác của tên Nhị Lại Tử lập tức liền ngưng trệ tại chỗ.
Đúng thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nguyện ý đi theo một người như hắn - tên Nhị Lại Tử?
Nhưng là!
Hắn đã lấy hết tất cả cam đảm, đưa ra bằng chứng giả mạo, dẫn cô đến nơi này, hối hận cũng không còn cách nào nữa! Hắn đã nói dối không ít lần, nhưng nói dối chuyện lớn như thế này, thật sự là lần đầu tiên hắn dám làm. Nếu chuyện này bị tố giác, hắn cũng không thể giả ngốc ở tại Thiên hộ này.
Nếu đã lấy hết cam đảm mang cô về, cũng không còn có thể có đường lui nữa!
"Cô sợ tôi." Tên Nhị Lại Tử rụt tay về thắt lưng lau lau, chân tay có vẻ luống cuống một chút, so với dáng vẻ vô lại bình thường trái lại tựa như là hai người khác nhau.
"Ông..." Ánh Hân há miệng thở dốc, cổ họng dấy lên một cơn đắng ngắt, một luồng khí lạnh từ ngực dẫn lên, khiến cô bỗng nhiên ho khan không ngừng.
Tên Nhị Lại Tử vội vàng đi lấy nước, lấy khăn tay lau vội miệng cốc, rón rén cẩn thận đưa cho cô: "Nước đây, cô uống nước đi."
Ánh Hân không nhận lấy, để mặc cho bản thân mình ho khan mãnh liệt. Nếu không ai tới cứu cô, cô suy nghĩ sẽ cứ như vậy khát đến chết, đói đến chết, cô không cần sống nữa làm gì!
"Cô uống ngụm nước đi." Trong giọng nói tên Nhị Lại Tử mang theo chút âm điệu cầu khẩn: "Cô không nên đối xử như vậy với bản thân mình! Tôi biết, cô cảm thấy đi theo tôi sẽ chịu thiệt thòi, nhưng tôi - Nhị Lại Tử trước kia là tên vô lại, sau khi có cô, tôi bảo đảm sẽ trở thành chính nhân quân tử."
Ánh mắt tên Nhị Lại Tử kiên định, trái lại từ đầu đến cuối thật sự có ý tứ.
Cơn ho khan của bản thân cuối cùng cũng lắng xuống, Ánh Hân nghiêng mặt đi, không nhìn đến tên Nhị Lại Tử, những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi trên khoé mắt.
"Nực cười..." Gia Vân không nhịn được bật cười, thấp giọng nói: "Không nghĩ rằng tên Nhị Lại Tử còn có lúc như thế này? Có lẽ, về sau nhất định hắn cố gắng làm chính nhân quân tử!"
Sắc mặt Thiên Bảo mang theo chút giận dữ, nhìn Gia Vân nhẫn nhịn nói: "Nếu hắn có thể cải tà quy chính, hắn cũng không xứng với Nguyễn Ánh!"
"Là ai?!" Tên Nhị Lại Tử thốt lên một tiếng, hai người giật mình, vội vàng chạy ra khỏi cửa số, thời điểm vừa đến trước cửa, tên Nhị Lại Tử cũng vừa mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy là Gia Vân cùng Thiên Bảo, trong mắt tên Nhị Lại Tử không khỏi hiện lên chút cảnh giác, liền mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi tới làm gì?!"
"Đương nhiên là tới thăm Nguyễn Ánh!" Gia Vân giương cằm, khinh miệt nói: "Chẳng lẽ lại là đến thăm tên Nhị Lại Tử nhà ngươi? Ngươi hỏi vấn đề này cũng là tự hạ thấp trí thông minh của mình rồi? À không, ngươi vốn dĩ làm gì có chỉ số thông minh."
Gia Vân nói chuyện luôn luôn như vậy cay nghiệt như vậy, tên Nhị Lại Tử ngoại trừ trừng mắt nhìn cô ta, cũng không thèm chấp nhặt.
Hắn chỉ nói: "Vợ của tôi vẫn tốt, các các người có thể không cần đến đây làm gì!"
"Chúng tôi muốn nhìn thấy Nguyễn Ánh!" Thiên Bảo nói xong, giơ bóc giấy gói nhân sâm dại lên, tiếp lời: "Bà nội bảo chúng tôi mang nhân sâm dại này cho Nguyễn Ánh bồi bổ, thuận tiện để chúng tôi nhìn xem cô ấy thế nào rồi."
Từ "bà nội" này mới vừa nói ra, tên Nhị Lại Tử hơi có chút dè chừng, nhưng vẫn lại là ương ngạnh không phép bọn họ bước vào.
Hắn cũng không sợ Nguyễn Ánh nói với bọn họ, cô bị bọn buôn người bán đến chỗ này. Thứ nhất, bởi vì Nguyễn Ánh cổ họng đã bị khàn nặng, căn bản không có thể nói được câu gì rõ ràng. Thứ hai, dù cổ họng có hồi phục lại, cô có nói cho họ biết bản thân mình bị bán đến chỗ này, cũng không ai có thể tin được. Bởi vì không ai muốn thừa nhận bản thân mình bị bán đi mua lại.
Hắn chỉ sợ hai tên tiểu quỷ miệng lưỡi sắc bén này sẽ giở trò quỷ quái gì, hắn không thể mạo hiểm làm việc này!
"Ngươi định như thế nào đây?!" Gia Vân nhất tức giận, xắn tay áo lên cao, giọng nói cay nghiệt: "Tên Nhị Lại Tử kia! Đừng trách ta không tôn trọng người lớn tuổi, hôm nay ngươi định tính không cho ta vào sao, không cho ta vào, ta cứ xông vào bằng được đó!"
Tên Nhị Lại Tử là người đã gần bốn mươi tuổi, bình thường luôn say rượu hút thuốc, thân thể gầy guộc tựa như chỉ còn da bọc xương. Vì vậy hai người trẻ tuổi ở trước mặt, nếu bọn ho muốn xông vào, thật sự có thé xông vào bấy cứ lúc nào.
Tên Nhị Lại Tử mặt xanh lét, nhìn nhỏ nói: "Gia Vân, Nhị Lại Tử ta là người thế nào ngươi còn không biết sao. Trong nhà ngươi còn có vài con gà đúng không?"
Gia Vân biến sắc, hắn ta nếu thật sự muốn đột nhập vào nhà cô, mấy con gà trong sân nhà kia chắc chắn gặp hoạ rồi. Tên Nhị vô là kẻ ăn trộm gà thành thần, tuy trong sân còn có một con chó vàng tên Nhạc Nhạc giữ nhà, nhưng tên Nhị Lại Tử có nhiều thủ đoạn ăn trộm gà!
"Tên Nhị Lại Tử! Ngươi không phải mới vừa nói ngươi phải trở thành chính nhân quân tử sao? Như thế nào? lúc này định đổi ý rồi hả?!" Gia Vân không nhịn được nói. Vừa dứt lời, Thiên Bảo liền đi lên bịt kín miệng của cô, nhưng lời đã nói ra mất rồi. Mặt cô biến sắc, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng rồi.
Tên Nhị Lại Tử sắc mặt cũng biến đổi, lửa giận bùng lên, cả khuôn mặt đều sung huyết đỏ bừng: "Hai người các ngươi dám nghe trộm sao?"
Thiên Bảo kéo Gia Vân bỏ chạy, chạy rất xa khi không còn nghe tiếng tên Nhị Lại Tử thét. Bọn họ mới dừng bước, nhỏ cực kỳ xấu hổ nhận lỗi: "Thật xin lỗi anh Thiên Bảo, đều do em lỡ miệng."
"Không sao cả." Thiên Bảo lắc đầu, nói: "Dù sao chúng ta cũng nhìn thấy được Nguyễn Ánh, cô ấy đã thức dậy, còn nữa, anh nhìn tên đó trong lòng có chút sợ cô ấy. Trái lại lúc này cũng sẽ không có gì nguy hiểm, bà nội sẽ sớm trở lại, chúng ta vẫn đi về trước đi."
"Vâng." Gia Vân gật đầu đồng ý.
Kết quả là, vẫn chưa đưa được nhân sâm dại, nhưng nhìn thấy Nguyễn Ánh không có gì nguy hiểm, trong lòng cô cũng yên tâm phần nào. Nếu không thì, thật sự cô sẽ có cảm giác áy náy tội lỗi với Nguyễn Ánh.
Nhưng cảm giác này đến từ đâu, cô cũng không nói rõ được. Cô bỗng nhớ tới mình đã đọc qua một bài kinh thánh.
Trong bài kinh thánh này có một câu cuối cùng là: "Là một người may mắn phải biết xấu hổ khi đứng trước người bất hạnh".
Cô suy nghĩ, có lẽ cảm giác tội lỗi của bản thân đều xuất phát từ chính câu nói này chăng?
Nhưng giống như bác Thiên đã nói, đây là số mệnh, là số mệnh của Nguyễn Ánh, không thể thay đổi. Chỉ hi vọng Nguyễn Ánh có thể tiếp tục cố gắng vượt qua số mệnh, kiên cường để sống sót.
Hai người về đến nhà không lâu, bà nội cùng Gia Ngọc cũng trở lại. Gia Vân vội vàng chạy lên đi nghênh đón, hỏi: "Bà nội, chị, hai người sao lại đi chậm như vậy? Giống hệt như rùa bò, con cùng Thiên Hâm ca ca sắp phát điên lên rồi!"
"Ngày hôm qua trời mưa lớn quá, các con đường gần đây đều ngập nước nên chúng ta đành phải đi đường vòng, cho nên mới lâu như vậy." Gia Ngọc nói xong, cả người liền xìu xuống, ủ rũ đi vào trong phòng.
"Chị ơi!" Gia Vân gọi một tiếng, nhưng Gia Ngọc cũng không quay đầu lại, trực tiếp trở về phòng.
"Chị Gia Ngọc đây là làm sao vậy?" Thiên Bảo thần tình nghi ngờ.
Lão phu nhân thở dài, nói: "Ta đi xuống xưởng gạch đỏ hỏi xưởng trưởng, xưởng trưởng nói, tên Nhị Lại Tử làm việc trái lại cũng siêng năng chịu khó, chỉ thỉnh thoảng mới vụng trộm lười biếng. Tiền lương một ngày của tên đó là 20k, một tháng mà nói, không tính kĩ cũng có hơn hai 200k. Mặc dù hắn thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng tiết kiệm vài năm, có thể dồn được mười 1 triệu. Cho nên... Nguyễn Ánh có khả năng là do hắn mua."
Gia Vân tiếp lời, bộ dạng bừng tỉnh giác ngộ: "Khó trách chị của con cứ ủ rũ."
"Nói cách khác...chúng ta không thể lại nhúng tay vào chuyện của Nguyễn được sao?" Thiên Bảo nắm chặt tay thành nắm đấm hỏi.
Lão phu nhân thở dài, cũng không trả lời vấn đề Thiên Bảo: "Số mệnh, đây đều là số mệnh an bài..."
"Thiên Bảo, đến lúc ăn cơm rồi." Bác Thiên đi tới sân cửa, thúc giục anh về nhà ăn cơm.
Đã đến thời gian ăn trưa, trong sân từng làn khói bếp bay lên, giống như trước đây, không có bất cứ cái gì thay đổi. Thiên Bảo chỉ cảm thấy trọng trách trên vai rất nhiều, có thứ gì đó khiến cho anh không thở nổi. Nhưng thứ này là gì vậy? Anh không biết, anh chỉ biết là, có lẽ chỉ có học tập, mới có thể thay đổi thôn Thiên hộ này. Chuyện mua vợ là chuyện bình thường trong thôn này thì lại lạc hậu ở nơi khác.
Mặt trời dần dần rơi từ trên thiên đỉnh xuống, từ từ, ánh nắng tràn ngập bầu rút dần về phía Tây. Toàn bộ thôn Thiên Hộ như được bao phủ bởi một lớp hào quang vàng rực, hoặc như ở trong một chiếc lồng bằng vàng.
Người nông dân từ đồng ruộng trở về, làn khói bếp lần thứ hai bay lên trong thôn.
Màn đêm sắp bao phủ.
"Cô ít nhiều cũng ăn một chút đi?" tên Nhị Lại Tử bưng một hộp cơm dùng một lần màu trắng, mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Ánh Hân: "Tôi làm cơm khó ăn, sợ cô ăn không quen, nhưng cái này là tôi cố ý mua về từ trên thị trấn, cô ít nhiều ăn một chút. Sau khi cô rời khỏi nhà lão phu nhân, cũng không đụng đên bất cứ thứ gì, cô không đói bụng sao?"
Ánh Hân nghiêng mặt đi, đến nhìn cũng không muốn nhìn tên nhị lăng tử này một cái.
Nếu cô có thể nói chuyện, nếu cô có thể nói chuyện...
Cô khẳng định sẽ lập tức hung hăng nói một câu: "Anh cút cho tôi!"
Thế nhưng cổ họng vẫn chưa khôi phục lại, về sau lão phu nhân đưa thuốc tới, cô nhất quyết không. Cô dự tính sức lực sẽ tiếp tục tiêu hao, buổi sáng mới vừa còn chút sức lực giờ đã tiêu hao gần hết. Nếu thật sự cô phải sống như vậy, chi bằng chết đi cho thoải mái!
Tên Nhị Lại Tử trầm trọng thở dài: "Tôi biết tôi không xứng với cô, nhưng cô cũng đừng vì vậy, tự làm khổ chính mình. Tôi - Nhị Lại Tử nhất định sẽ đối tốt với cô!"
Ánh Hân vẫn quay lưng nằm không nhúc nhích, nếu không phải cô không có sức lực, cô thực sự không muốn nằm ngủ trên giường của tên Nhị Lại Tử này.
Tên Nhị Lại Tử thở dài một hơi, đem hộp cơm dùng một lần kia đặt trên ghế, nói: "Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, tôi vào phòng bếp ngủ, cô có việc gì chỉ vần vỗ một cái vào tường bên cạnh giường, tôi lập tức chạy tới đây. Còn nữa, thức ăn tôi để ở chỗ này, nếu cô đói bụng nhớ phải lấy ăn."
Nói xong những điều này, hắn lôi từ trong ngăn tủ ra đệm, chăn cùng chiếu, tiện bước ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Đói bụng nhất định nhớ phải ăn."
Ngay sau đó âm thanh"kẽo kẹt" vang lên một tiếng, rồi cửa đóng lại, sau đó lại là tiếng chìa khoá leng keng cùng âm thanh khoá cửa.
Cửa bị khóa rồi.
Đèn trong phòng cũng không sáng, là tên Nhị Lại Tử cố ý, để cho cô muốn ăn cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng nếu đèn có bật, cô vẫn sẽ cảm thấy trước mắt đều là bóng tối bao chùm, không thể nhìn thấy một dấu vết của ánh sáng và hi vọng.
Điều này giống với cô một mình đơn độc phiêu bạc trên dòng sông lạnh như băng kia, nước mắt tuôn rơi cùng nỗi đau khổ. Nhưng ít nhất thời điểm đó cô biết rằng, bản thân mình đang chờ đợi cái chết ập đến. Nhưng bây giờ, cô lại không biết điều gì chờ đợi cô ở phía trước.
Đêm dài mênh mang, bàn tay và bàn chân cô đều trở nên lạnh như băng.
"Bốp! Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..." Có âm thanh gì đó bắt đầu vang lên, cô tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm.
"Bốp! Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..." Âm thanh tương tự lại vang lên một lần nữa. Lần này tuyệt đối không phải nghe nhầm rồi.
Ánh Hân từ từ quay lưng lại, thân thể suy nhược khiến cho cô cảm thấy chỉ lật người thôi cũng đau đớn khó thăn lạ thường.
Đúng lúc xoay người sang, vừa hay nhìn thấy khe cửa phía dưới có một viên đá rất nhỏ rơi ra, hòn đá nhỏ kia, thật sự là từ tay một người ngoài khe cửa kia ném vào. Mà âm thanh kia, chính là âm thanh phát ra từ hòn đá nhỏ xoay vòng.
Âm thanh không hề lớn, lại vừa đủ để gây sự chú ý của cô. Như thể...có người cố gắng muốn cô chú ý đến.
Chẳng lẽ là...tên Nhị Lại Tử?
Nghĩ đến tên đó, sự ghê tởm không khỏi tràn ngập trong mắt cô. Nói ra, tên Nhị Lại Tử này đối xử với cô rất tốt, đầy đủ quan tâm và chu đáo. Tuy nhiên, cô làm sao có thể nảy sinh cảm xúc tốt với tên Nhị Lại Tử được.
Cô chán ghét đang định quay người đi, bỗng thấy có thứ gì đó nhét vào phía dưới khe cửa. Cô chăm chú nhìn đến, là một tờ giấy.
Tên Nhị Lại Tử không có khả năng nhét một tờ giấy vào như vậy.
Ánh Hân ánh mắt mạnh mở to, chẳng lẽ là...lão phu nhân?
"Tôi phải đi rồi..." Một giọng nói thì thầm vang lên ngoài cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng nhanh chóng biến mất.
Cô lập tức tỉnh táo lại tinh thần, giọng nói kia không phải tên Nhị Lại Tử, mà là người con trai tên là Thiên Bảo kia!
Ánh Hân lấy tay chống đỡ thân thể, từ trên giường vùng dậy. Trên tờ giấy kia,khẳng định có viết chữ gì đó, hơn nữa là không thể để cho tên Nhị Lại Tử nhìn thấy, cho nên Thiên Bảo mới có thể lựa chọn phương thức đưa vào này.
Tờ giấy kia... cô hít sâu một hơi. Nhất định phải lấy được tờ giấy kia!
Cô lập tức dồn hết sức lực toàn thân, từ trên giường bước xuống, thời điểm chân vừa chạm đất, trước mắt đột nhiên biến thành một màu đen kịt. Bởi vì cô bị thiếu máu trầm trọng, ngoại trừ bữa sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì thêm. Khi tầm mắt khôi phục bình thường, cô dựa vào vách tường, chầm chậm bước tới trước cửa.
Sở dĩ đi chậm như thế, một trong những lý do khiến cô yếu ớt như vậy, là cô không uống thuốc hạ sốt, thêm nữa cũng không ăn cơm, thân thể càng thêm suy yếu.Thứ hai, còn sợ đánh thức tên Nhị Lại Tử ở sát vách.
Không dễ dàng gì mới đi đến bên cửa, cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi,cúi người nhặt tờ giấy mắc kẹt ở trong khe cửa.
Cô không dám xem ngay, sợ Nhị Lại Tử đột nhiên đi đến bắt gặp, mãi cho đến khi về đến giường, cô lúc này mới vội vội vàng vàng mở tờ giấy ra.
"Nguyễn Ánh. Tuy tôi không biết tên của cô có phải là Nguyễn Ánh hay không, nhưng chắc có chữ này, tôi đành gọi cô như vậy. Tôi biết hiện tại tâm trạng cô khẳng định không tốt chút nào, người như tên Nhị Lại Tử này, khẳng định là không xứng với cô! Nhưng tôi vẫn hi vọng, cô sẽ không bỏ cuộc! Ngày mai là Thứ hai, tôi sẽ trở lại trường học, cho nên, đêm nay tôi sẽ đi suốt đêm lên trên thị trấn, tìm người giúp cô sửa điện thoại di động. Khi điện thoại di động được sửa xong, là có thể liên lạc với người thân thật sự trong gia đình cô. Cho nên, nhất định không được bỏ cuộc! Cô hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cô rời khỏi nơi này!"
Dòng chữ cuối cùng là: Thiên Bảo.
Đọc những dòng chữ viết chi chít trên tờ giây, khoé mắt Ánh Hân nhanh chóng đỏ hoe.
Cô còn tưởng rằng, cuộc đời cô đã hết hi vọng, người thiếu niên tên Thiên Bảo này, lại làm cho cô có hi vọng sống sót!
Cô muốn sống! Cô phải đợi Thanh Tùng bọn họ tới đón cô!
Muốn được sống!
Ánh mắt Ánh Hân rơi vào hộp cơm trên ghế mà tên Nhị Lại Tử để đó, muốn sống sót, đầu tiên nhất định phải ăn gì đó, ăn gì cũng được, như vậy mới có sức lực.Ăn gì đó vào, mới có thể khỏi bệnh. Đúng rồi, còn có thuốc! Còn có bát canh nhân sâm lão phu nhân mang đến đây.
Cô khẽ cắn môi, uống xong nước canh, sau khi ăn hết hộp cơm kia cô mới uống thuốc.
Bị sốt nên vị giác có vẻ chậm chạp, những thứ này đồ ăn, ở trong miệng cô đều nhạt như nước ốc. Nhưng điều này không quan trọng. Đừng nói đồ ăn này không có mùi vị gì, cho cái này làm bằng sáp, có thể khiến cô nhanh chóng khỏi bệnh, cô cũng chấp nhận ăn hết!
Một chùm ánh sáng lại xuất hiện ở trong đêm tối.
Đường vẫn còn lầy lội, Thiên Bảo một bên mượn ánh sáng đèn pin tránh những hố nước này, một bên nhanh chóng chạy đến thị trấn.
Đến giờ này, cũng không biết các cửa hàng sửa chữa điện thoại di động trên thị trấn đã đóng cửa hay chưa. Tuy thị trấn và thành phố khác nhau, mặc dù các cửa hàng vẫn mở cửa muộn, nhưng buôn bán suốt 24 giờ đúng thật là không có. Cho nên anh phải nhanh tay nhanh chân hơn.
Bây giờ là cuối mùa thu mùa, trời lạnh nhưng trên khuôn mặt Thiên Bảo chảy đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, anh chỉ có thời gian trong đêm nay, năm giờ ngày mai, anh rời khỏi thị trấn để đến trường, cho dù không học bù, cũng mất thời gian năm ngày mới có thể trở về. Năm ngày, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên đêm nay anh bắt buộc phải sửa xong điện thoại di động.
Thời điểm vội vã đến thị trấn, kim đồng hồ đã chỉ về phía mười giờ mười lăm phút.
Thị trấn này cũng không lớn, Thiên Bảo quen đường cũ chạy về phía cửa hàng sửa chữa điện thoại duy nhất ở đây...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro