Chap 237

"Ý của cậu là..." Trần Niệm Niệm chớp chớp mắt nói: "Để cho tớ đi làm gián điệp?"

"Không sai!" Ánh Hân trịnh trọng gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tại lần trước gặp mặt ở quán cà phê trong trường học, cậu nói người đã cắt hỏng lễ phục đánh đàn dương cầm để lên sân khấu của tớ là Đỗ Giản Nhiên, tớ liền nghi bọn họ rồi. Hơn nữa, người đem ảnh chụp Giang Nam thời sơ trung theo người ta đi đánh nhau gửi tới cửa tòa soạn báo cũng là bọn họ. Tuy động cơ họ làm vậy tớ còn chưa rõ ràng, nhưng là, mấy sự việc xảy ra liên tiếp như vậy, chúng ta không thể không đề phòng bọn họ."

"Được." Trần Niệm Niệm gật đầu đồng ý: "Tớ đây sẽ tiếp tục duy trì trạng thái đối địch ở trước mặt các cậu, trước tiên cùng bọn họ làm quen, sau đó sẽ thu thập chứng cứ bọn họ làm chuyện xấu."

"Đây là hiện thực bản Mission Impossible sao?" Manh Tiểu Nam hai mắt lấp lánh, có vẻ cực kì hưng phấn.

"Mission Impossible được thì tớ kỳ thật chính là nhân tài đối với các cậu rồi, đúng không?" Trần Niệm Niệm bất đắc dĩ nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái, người này cũng không biết nên nói là lạc quan, hay là đùa nghịch giỏi nữa.

Manh Tiểu Nam gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi han: "Là sao?"

So với Manh Tiểu Nam tinh thần thoải mái, Ánh Hân lại có vẻ mặt nghiêm trọng, cô thở dài một hơi nói: "Cho tới nay chúng ta đều đã quá bị động rồi. Tớ nhớ lại, mọi người có thể vừa gặp đã là duyên phận, có thể đại sự hóa sẽ không cần lại chơi trò ngươi lừa ta nữa rồi. Nhưng xem ra, tớ cho tới giờ luôn nghĩ thế giới này thật hoàn hảo. Cho nên, chúng ta không thể cứ bị động như vậy, để ai đánh rơi xuống được."

"Nào... Tới đây! Thành lập liên minh Phản mã đỗ!" Manh Tiểu Nam vươn tay ra, đặt giữa không trung. Ngay sau đó, Trần Niệm Niệm cũng vươn tay ra, đặt tay lên tay Manh Tiểu Nam, Ánh Hân cũng bị hành động ngây thơ của Manh Tiểu Nam đùa cười, đưa tay qua đặt lên trên mu bàn tay Trần Niệm Niệm.

"Một! Hai! Ba! Tất thắng!"

Đêm, dần dần sâu.

Một người mặc chiếc vày dài màu đỏ bước xuống từ chiếc Bentley đen, khoác trên mình chiếc áo lông cáo quý giá hiệu Chanel.

"Irene, mấy ngày nay không thông cáo, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải dưỡng da thật tốt a...!" Củi tỷ chen đầu xen vào, cười khanh khách nói với ả.

"Dưỡng da em đương nhiên làm tốt rồi, chỉ là, củi tỷ, chị quên sao a? Em còn muốn đi học ở Thất Đế Tứ a, lúc đi học thì chị không cần đi theo rồi." Irene nói xong, giày cao gót đã trực tiếp đặt xuống đất.

"Ôi chao, ai, ôi! Irene! Em muốn lên lớp, chị cũng phải đi cùng em a!" Củi tỷ lúc này mới nhớ tới ả vẫn muốn tiếp tục tới lớp ở học viện Thất Đế Tứ, vội vàng nhảy xuống xe, còn chưa cất bước a, ả đã đóng cửa lại rồi.

Củi tỷ khóc không ra nước mắt, làm người đại diện cho vị minh tinh đại tiểu thư tính tình kiểu này, đúng là mỗi ngày đều đã cảm thấy mệt mỏi a!

Tới cửa nhà, Irene cởi giày cao gót trực tiếp đi chân trần trên nền gạch, nhưng gian phòng trước tiên kêu người đến mở điều hòa, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh. Sau khi đặt túi sách cùng chìa khóa kêu leeng keeng trên bàn trà, cô thuận tay mở TV.

"Trần Đổng Sự Trưởng đưa vợ đi thăm hỏi Hồ gia, muốn xoa dịu quan hệ hai nhà. Xem ra trước đó giải trí khắp nơi suy đoán quan hệ hai nhà họ Trần- Hồ từ đây sẽ tan rã là không nhầm lẫn rồi. Giải trí Nam Phương là kết thúc, chúng ta cũng mong Nguyễn tiểu thư có thể nhanh chóng hồi phục sức khỏe, quý vị thính giả, hẹn gặp lại vào mười một giờ tối ngày mai!"

Irene lạnh lùng dừng ở màn hình TV.

Rất lâu sau, môi đỏ mọng của cô ta hơi hơi gợi lên: "Cũng được, còn sống mới có ý nghĩa chứ. Nguyễn Ánh Hân, chúng ta còn nhiều thời gian!"

Thời tiết lạnh dần, thứ sáu rốt cục tháng mười một cũng đến nơi, mùa đông lặng lẽ đến.

Sáng sớm đã đổ trận mưa lớn, nhiệt độ chợt giảm xuống, khiến cho người ta thực sự cảm nhận được mùa đông đến đây.

"Mấy đề bài này mà nói, kỳ thật cũng phải cần kết hợp vài dạng, cùng những đề làm nhiều cũng đã thông thạo rồi. Nguyễn tiểu thư chăm chỉ như vậy, nhờ trò giỏi khiến thầy dạy đỡ vất vả, thật sự rất vui lòng." Thầy dạy kèm tại nhà cười nói xong, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ban công, thở dài nói: "Tuần trước thầy còn có thể không mặc áo ấm, nhưng mấy ngày nay lại không chịu được, người lớn tuổi rồi càng ngày càng sợ lạnh."

"Cũng không phải là lớn tuổi mới sợ lạnh, em cũng sợ lạnh a, đã sớm xuyên tam kiện rồi." Ánh Hân hạ bút, cùng lúc đứng lên đi theo thầy dạy kèm..

"Không không không." Thầy khoát tay, ôn hòa nói: "Chờ em về sau lớn tuổi rồi sẽ biết, không giống với cảm giác sợ lạnh lúc trẻ. Được rồi, thầy đi đây, em cũng đừng tiễn thầy, trước tiên chú ý xem lại đề bài này một chút, nhớ kỹ, làm một trăm đề không bằng nhớ kỹ một loại phương pháp."

"Vâng." Ánh Hân gật đầu, nhìn theo thầy giáo đang rời đi.

Trở về đã năm ngày, thân thể của cô cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, Ánh Hân ngồi lại cạnh bàn học, lấy bút ra làm bài tập.

Người lớn tuổi càng ngày càng sợ lạnh...

Bút trong tay cô đột nhiên ngừng lại, thầy dạy kèm khiến cô nhớ tới một người.

 Từ lão thái thái.

Cũng không biết bà thế nào rồi.

"Anh về rồi đây, mới vừa nhìn thấy thầy dạy kèm tại nhà được Hồ quản gia tiễn ra khỏi cửa. Đi thôi, ra ngoài mặc quần áo cho Phách Thiên nào." Thanh Tùng đi vào, gương mặt hưng phấn mà nói với nàng.

"Mặc quần áo?" Ánh Hân sửng sốt, liếc mắt một cái, thấy trong tay Thanh Tùng mang theo chiếc áo len màu trắng kì ảo, trên mặt anh vui vẻ: "Phách Thiên không phải giống đực sao? Anh cho nó mặc đồ trắng như vậy, anh có chắc chắn nó đồng ý chui qua sao?"

"Sao lại không chịu?" Thanh Tùng trợn trừng mắt nói: "Nó không biết thẩm mỹ. Hơn nữa, áo lông này là Viên Thanh Thanh tỷ đan, mẹ quyết định chuyện này, anh có quyền lên tiếng sao?"

Lời này cũng có lí. Người Thanh Tùng kiêng kị chỉ có Viên Thanh Thanh rồi.

Ánh Hân nhịn không được che miệng cười trộm, đứng lên đi theo Thanh Tùng.

"Tiểu Ánh Hân, con đi xuống a? Tối hôm nay ăn lẩu a...!" Viên Thanh Thanh nói xong cười tít mắt đi tới, đến trước mặt cô, khẽ vươn tay, đeo thứ lông lá xù xì gì đó lên trên cổ cô.

Ánh Hân theo bản năng cúi đầu xem, là một chiếc khăn quàng cổ. màu trắng.

"Đây là mẹ đan sao?" Ánh Hân vui sướng sờ lên chiếc khăn quàng cổ, nhìn Viên Thanh Thanh hỏi.

Trước kia mẹ cũng đan khăn quàng cổ cho cô, còn có thể đan cả bao tay cùng bít tất, chỉ là hiện tại...

"Còn không phải là mẹ đây khéo tay đan thành?" Viên Thanh Thanh đắc ý, tiện đà nói: "Tiểu Ánh Hân, mẹ là coi con như con gái ruột mà đối đãi, cho nên nha, về sau không được cảm thấy mình không có người thân, chúng ta chính là người nhà của con."

Ánh Hân mắt long lanh, trong mắt tràn đầy cảm động.

"Vâng! Cảm ơn mẹ!"

Khóe miêng cô cong lên nở nụ cười, có thể có người đối xử ấm áp và tốt với cô như vậy, coi như là không uổng công cuộc đời này rồi.

"Già mồm cãi láo!" Thanh Tùng lạnh lùng nói: "Nguyễn Ánh Hân, mẹ anh lớn tuổi già mồm cãi láo không tính, em còn mù quáng đi theo tham gia làm cái gì đứa bé ngoan a?"

"Thằng nhóc Hồ Lê Thanh Tùng, con nói cái gì a?! Người nào làm kiêu?!" Viên Thanh Thanh trừng mắt, xông lên muốn đánh người.

Thanh Tùng lập tức nắm tay Ánh Hân nói: "Chạy mau!"

Ánh Hân còn chưa có ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người đã bị Thanh Tùng lôi đi chạy ra bên ngoài, nhắm thẳng nhà nhỏ của Phách Thiên chạy tới. Phách Thiên đang uống sữa ở xa đã chú ý tới bọn họ, hưng phấn sủa "Uông uông uông".

"Chạy cái gì?!" Nàng giật tay khỏi Thanh Tùng, tức giận nói: "Chạy nhanh như vậy, khăn quàng cổ của em sẽ rơi mất!"

"Không chạy còn chờ mẹ anh đuổi giết anh à? Không phải vừa vỡ khăn quàng cổ sao? Em thật đúng là đương kim bảo bối a?" Thanh Tùng liếc xéo cô một cái, lắc đầu chính mình đi tới trước mặt.

"Em xem như là anh ghen tị với em đi?" Ánh Hân đảo con ngươi một vòng, đuổi kịp bước đi của Thanh Tùng, chắc chắn nói: "Anh là vì đang ghen tị mẹ đan khăn quàng cổ cho em, mà anh không có!"

Nghe được cô nói như vậy, bước chân Thanh Tùng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu vẻ mặt sát khí đằng đằng nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nguyễn Ánh Hân, đừng đem tất cả mọi người nghĩ thành người ngây thơ như em! Trong ngăn tủ của anh đủ loại khăn quàng cổ, có loại nào không có a? Người nào hiếm lạ!"

Thanh Tùng hừ một tiếng, không nhìn cô nữa, bước nhanh tới hướng Phách Thiên.

Phách Thiên hưng phấn le lưỡi vẫy đuôi muốn chạy tới, nhưng bất đắc dĩ vì dây xích kia ngăn nó không chạy được..

"Tức giận?" Ánh Hân có chút khó hiểu lắc lắc đầu, cô không biết, Thanh Tùng tức giận là vì bị cô nói trúng tâm sự.

Nhưng may mà Thanh Tùng người này nhất mạch liền quá, rất nhanh đã cùng Phách Thiên đi chơi rồi.

"Anh không cho nó mặc quần áo a?" Ánh Hân xa xa hướng nơi lộn xộn một người một chó hô to.

Thanh Tùng lúc này mới nhớ tới mục đích, anh mang theo tiểu y phục kia, cùng Phách Thiên đi tới. Ngay sau đó giơ tay lên, đem tiểu y phục trực tiếp ném lên người cô. Tiện đà nhìn nàng chớp chớp mắt nói: "Nếu em có thể đem quần áo này này trong năm phút mặc vào cho Phách Thiên, anh sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em, không phạm pháp là được."

"Thật ư?" Ánh Hân nghi hoặc nhìn Thanh Tùng, nghĩ thầm, đơn giản như vậy lại có thể thực hiện cho cô một nguyện vọng, bên trong có phải hay không anh đào khoét hố chờ cô nhảy vào a?

"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!" Thanh Tùng khó có được nói ra chính xác một câu thành ngữ.

Đề phòng đó là một cái hố, cô cố ý hỏi: "Nếu không mặc vào được a?"

"Nếu không được thì thôi..." Thanh Tùng sờ sờ cằm, làm bộ trầm tư, một lát sau, anh vô tay một tiếng, không xấu hổ nhìn cô nói: "Không mặc được thì em phải hôn anh!"

Một nguyện vọng so với hôn, quả thực là trọng hơn tốt sao?

Ánh Hân đánh giá biểu tình trên mặt Thanh Tùng, tên kia rõ ràng là bộ dạng tình thế bắt buộc.

Tới cùng muốn hay không đáp ứng a?

"Em tới cùng có đánh cược hay không?" Thanh Tùng mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói: "Nếu em không dám cược, vậy anh mặc cho nó vậy!"

Anh nói xong người đã đi tới, Ánh Hân vội vàng làm tư thế STOP, cười nói: "Không phải là cho Phách Thiên mặc áo vào thôi sao? Cược thì cược! Anh cũng không được đổi ý, em nếu là năm phút mặc quần áo cho nó xong, anh phải đáp ứng cho tôi một nguyện vọng!"

"Đã nói nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy rồi! Đừng nói nhảm nữa, thời gian bắt đầu!" Thanh Tùng nói xong nhanh chóng mở đồng hồ bấm giờ trong điện thoại di động ra, thời gian năm phút bắt đầu!

Ánh Hân lập tức căng thẳng thần kinh, cầm áo gọi to: "Phách Thiên, tới đây!"

Phách Thiên đang cắn trái bóng lập tức vẫy đuôi chạy đến trước mặt cô.

Ánh Hân đắc ý nhìn về phía Thanh Tùng , anh nhún vai nói: "Tiếp tục đi."

Ánh Hân thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ đầu Phách Thiên, ôn nhu nói: "Phách Thiên ngoan, chị mặc áo ấm cho em, như vậy sẽ không bị lạnh nữa!"

Cô nói xong, một tay đè đầu Phách Thiên lại, giơ cánh tay muốn mặc áo vào cho Phách Thiên, lúc chiếc áo vừa mới vừa đụng tới tai Phách Thiên, nó liền nhảy dựng lên, trực tiếp chạy tới một bên. Đôi mắt tinh ranh nhìn cô, làm bộ cực kỳ không muốn mặc quần áo.

"Em đừng chạy nữa Phách Thiên!" Ánh Hân lập tức đứng dậy: "Qua đây!"

Phách Thiên vẫy vẫy cái đuôi, lại đi tới phía cô, nhưng cô vừa cầm lấy chiếc áo nhỏ, Phách Thiên lại lập tức chạy đi.

Sau hai ba lần liên tiếp, Ánh Hân hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Tùng liếc một cái: "Quả nhiên là anh đào sẵn hố!"

Thanh Tùng nhún nhún vai, hơi nhếch môi nói: "Anh không phủ nhận đây là anh đào hố a, nhưng chính em nguyện ý nhảy anh còn có biện pháp nào sao? Vẫn nghi ngờ anh?"

Bộ dạng này của Thanh Tùng đúng là phải rất đáng bị ăn đòn! Anh nói xong cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, dùng ngón trỏ gõ gõ màn hình nhắc nhở: "Còn hai phút nữa, em trực tiếp chịu thua, vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết một lúc nữa?"

Đây thật sự là bộ mặt chó a!

Ánh Hân khẽ cắn môi nói: "Em còn lâu mới chịu thua!"

Cô không tin, cô lại không thể mặc xong chiếc áo cho một con chó!

"Phách Thiên, qua đây!" Ánh Hân ném áo xuống, vỗ vỗ tay với Phách Thiên cách đó không xa.

Phách Thiên lại vẫy đuôi đi tới, hẳn là chú ý tới cô đã vứt áo xuống.

"Tới đây, uống sữa tươi!" Ánh Hân đưa bát sữa qua, Phách Thiên vui sướng hài lòng liếm liếm sữa, mà sữa vẫn còn ấm, Phách Thiên uống sữa ấm, giống như người đang uống sữa đậu nành, tâm trạng rất thỏa mãn.

Cô chậm rãi đưa một bàn tay tới, nhân lúc Phách Thiên đang uống sữa, trước tiên mặc từ dưới bụng. Cô còn tưởng rằng Phách Thiên sẽ lập tức phản ứng, không ngờ Phách Thiên cư nhiên không hề phản ứng chút nào!

Trong lòng cô vui vẻ, vuốt ve bộ lông mềm mại của Phách Thiên, thấp giọng nói: "Phách Thiên, cúi đầu."

Phách Thiên có lẽ là uống đến mê man, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cô căn chuẩn thời gian chụp áo lên, kéo khóa lại, bước cuối cùng cũng hoàn thành!

"Thế nào?" Ánh Hân đắc ý đứng lên, nhìn về phía Thanh Tùng.

Thanh Tùng cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhân tiện để điện thoại vào trong túi áo, cực kì không vui nhìn cô nói: "Em làm sao lại biết chỉ cần cho Phách Thiên ăn nó sẽ ngoan ngoãn chịu mặc áo hả?"

Cô có thể coi như mèo mù đụng phải chuột chết không?

Ánh Hân bĩu môi, học dáng vẻ của Thanh Tùng vừa rồi nói: "Đừng nói nhảm, anh có phục hay không mau chịu thua đi?"

Thanh Tùng theo chóp mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, không can tâm nói: "Nói đi! Em muốn cái gì?"

Ánh Hân không do dự, giống như đã sớm đã suy nghĩ xem muốn cái gì, mở miệng liền nói: "Em muốn ăn cơm tối xong anh đi cùng em thôn Thiên Hộ một chuyến. Lúc anh đưa em đi, cả người em mơ mơ màng màng, ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cho nên, em muốn đến gặp họ, nhân tiện mua chút đồ linh tinh cho bọn họ."

Cô còn nhớ chuyện Gia Vân vẫn giận mình về chiếc áo ngủ, cô ngày đó đã trực tiếp mặc áo ngủ mặc, đồ cũ này đương nhiên là không thể cứ thế mang trả cho Gia Vân, nên cô mới muốn đi mua một bộ đồ ngủ mới cho Gia Vân và Gia Ngọc.

"... Là chuyện này?" Thanh Tùng có chút không dám tin nhìn cô hỏi.

"Ừm." Ánh Hân gật đầu: "Không thế thì là gì a?"

"Anh thật không biết nên nói em như thế nào nữa. Nói em ngốc, nhưng trong mỗi cuộc thi em đều đứng nhất, còn nói em không ngốc, có nguồn tài nguyên tốt như anh ở đây, em lại yêu cầu một việc nhỏ như vậy... Quên đi, em muốn vậy thì làm vậy đi!" Thanh Tùng thở dài một hơi, huýt sáo.

"Thiếu gia." Người giúp việc phụ trách quản lí Phách Thiên từ đằng xa chạy tới.

"Đưa Phách Thiên về đi, thời tiết lạnh, đừng để nó ở ngoài lâu." Thanh Tùng giao việc xong, trực tiếp đi về.

"Đi đi Phách Thiên, cảm ơn sự phối hợp của mày!" Ánh Hân vỗ vỗ cái đầu to mềm mại của Phách Thiên, cất bước đuổi theo Thanh Tùng.

Hồ Tuấn Khải đang đi công tác, cho nên cơm tối chỉ có Viên Thanh Thanh, Thanh Tùng và cô là ba người ăn. Một đống thức ăn như thế cuối cùng vẫn còn lại rất nhiều, vì thế Viên Thanh Thanh liền gọi Hồ quản gia cùng Anh Tú, còn có thím Trương tẩu cùng mấy người giúp việc khác ăn cơm chung.

Nhân lúc tất cả mọi người đang nói về tin tức hôm nay ở phương Bắc đã có tuyết rơi, Thanh Tùng ghé sát vào tai Anh Tú, đè thấp giọng hỏi: "Cậu với cô bạn gái kia là như thế nào?"

Anh Tú buông lỏng đũa trong tay, suýt nữa đánh rơi xuống.

Anh ta xấu hổ nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, thấp giọng nói: "Đội trưởng, cậu có thể đừng ở chỗ này hỏi được không? Cha tôi còn ở đây!"

"Chú Bùi cũng không phải người cổ hủ như cậu nghĩ, tư tưởng của ông ấy rất tân tiến!" Thanh Tùng nói xong, dùng ánh mắt sáng liếc nhìn Hàn quản gia một cái, mọi người đang hăng say nói chuyện phiếm, chỉ có Hồ quản gia bộ dạng vẫn tỏ ra câu nệ.

Cũng không biết cái này là chuyện tốt hay chuyện xấu, Thanh Tùng ở trong lòng thở dài một hơi.

"Tôi thực sự không thấy ông ấy có chút tư tưởng tân tiến nào. Tư tưởng của ông ấy a, vẫn dừng lại ở những năm bảy mươi, tám mươi! Có thể phóng khoáng được sao?" Anh Tú nhỏ giọng nói.

"Đừng chuyển đề tài!" Thanh Tùng trợn mắt nhìn anh ta, nói: "Thành thật khai báo! Lần trước trong căn tin, cậu đi cùng cô gái kia, chúng ta gặp nhau ở cùng một chỗ đúng không?"

Anh Tú vươn đũa gắp một miếng cá viên đặt vào trong bát Thanh Tùng: "Không nói, hiểu không? Không nói."

Thanh Tùng trừng mắt nhìn Anh Tú, tức đến nỗi thở gấp, tên tiểu tử thối này, cư nhiên dám nói dối anh!

Anh còn muốn tiếp tục hỏi, Ánh Hân đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ, ăn cơm xong con cùng Thanh Tùng tới thôn Thiên Hộ một chuyến. Là bọn họ đã cứu con, lúc đi con còn chưa từ biệt đàng hoàng, cho nên con muốn đi thăm bọn họ."

"Cũng được." Viên Thanh Thanh đồng ý gật đầu: "Vốn mẹ cũng muốn tới cảm tạ họ, nhưng con biết đấy, tác phẩm của mẹ vừa kết thúc, sách mới cũng cần khẩn trương xuất bản, gấp đến sứt đầu mẻ trán, cho nên mẹ không đi được."

"Vâng, được ạ." Ánh Hân gật đầu: "Mẹ cứ an tâm viết truyện đi."

"Ừm." Viên Thanh Thanh buông đũa xuống, dặn dò; "Các con đi cũng đừng đi tay không, ăn xong thì đến trung tâm thành phố hoặc là Trung tâm thương mại thế giới mua vài thứ linh tinh mang về. Mẹ nghe nói Thanh Tùng đưa cho bọn họ một tấm chi phiếu trắng, nhưng chi phiếu này đến bây giờ vẫn chưa mang tới ngân hàng rút tiền. Mẹ nhận thấy là, người nhà này sẽ không làm vậy, cho nên không cần mang tiền đến đó nữa."

"Vâng." Ánh Hân lại gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng hỏi: "Anh đã đưa chi phiếu cho bọn họ rồi hả?"

"Đúng vậy." Thanh Tùng nói: "Lúc ấy anh sốt ruột muôn trở về, cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho bọn họ một tờ chi phiếu trắng, để họ muốn bao nhiêu cũng được."

Ánh Hân thở dài nói: "Trách em không nhắc nhở anh trước, bọn họ đều là những người cực kì thật thà, nếu anh cho bọn họ tấm chi phiếu có mức độ thích hợp còn được, nhưng một tấm chi phiếu trắng, bọn họ e là mãi mãi sẽ không dám dùng đến."

Không chỉ có vậy, còn có thể cảm thấy bị tiền bạc sỉ nhục?

Ăn cơm tối xong, Thanh Tùng từ chối khi Hồ quản gia chủ động đề nghị lái xe chở bọn họ, lấy một chiếc Panamera, nhìn thoáng thì khá khiêm tốn nhưng chỗ trống sau xe lại rất rộng, cùng Ánh Hân xuất phát đến Trung tâm thương mại thế giới của thành phố A trước.

Mùa đông, trời đặc biệt tối sớm, ăn cơm tối xong mới là sáu giờ, vậy mà trời đã tối sầm lại.

"Không biết vì sao, em cảm thấy được gặp bọn họ có chút căng thẳng, anh nói đây là vì sao vậy, Thanh Tùng đại thiếu gia?" Ánh Hân quay đầu nhìn về phía anh đang lái xe hỏi.

Ánh sáng bên trong xe cực kì tối, từng góc cạnh trên mặt Thanh Tùng lại càng lúc càng nổi bật lên một cách rõ ràng.

Anh nghiêng mặt qua, nhưng chỉ liếc cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi và nói: "Anh nghe nói cảm xúc dị thường, hay đa nghi và lo âu là biểu hiện của thời kì mãn kinh."

"Anh mới là thời kì mãn kinh ấy!" Ánh Hân hung hăng liếc anh một cái cháy mặt, tâm trạng lại trở nên thoải mái hơn.

Khi đó, cô được cứu lên từ Lệ Giang, nhưng bởi vì cổ họng bị nhiễm trùng nên không thể nói chuyện, hiện tại cổ họng cô đã hoàn toàn hồi phục, nhất định phải nói chuyện. Có thể nói được rồi, nhưng không biết nên nói điều gì.

Xe đến bãi đỗ xe sau Trung tâm thương mại thế giới, Ánh Hân vừa định xuống xe, Thanh Tùng đột nhiên nhàn nhạt nói một câu: "Thực không nghĩ ra, có anh ở đây em còn sợ gì nữa!"

Ánh Hân sửng sốt, quay đầu lại, Thanh Tùng đã mở cửa xe bước xuống rồi.

Anh chàng này, đây là vì muốn giúp cô đừng căng thẳng nữa sao? Những cái kia không dịu dàng chút nào?

Xuống xe, Ánh Hân đề nghị đi siêu thị trước, cô dự định mang chút đồ ăn cho Gia Vân và Gia Ngọc, đương nhiên, còn có ngàn thịnh vượng. Thôn Thiên Hộ có vẻ hẻo lánh, cách thị trấn cũng xa, trong thôn dường như đến quầy bán quà vặt cũng không có, mua đồ ăn vặt rất phiền toái, cho nên cô tính mua nhiều một chút cho bọn họ.

Dưới tầng một Trung tâm thương mại thế giới có một siêu thị, cách bãi đỗ xe cũng không xa, hai người một trước một sau rất nhanh liền đi đến đó.

"Anh không thể đi chậm một chút sao?!" Ánh Hân nhịn không được mắng một câu, chân dài thì tốt lắm sao?!

"Anh mà đi chậm một chút chờ lúc chúng ta đến thôn Thiên Hộ đã là ngày hôm sau rồi." Thanh Tùng nghiêng mặt liếc cô một cái, nhưng bước chân rõ ràng đang chậm lại.

"Đi mua đồ ăn vặt trước!" Trước kia cô cũng đã tới siêu thị này, bởi vì cô và Manh Tiểu Nam từng phát tờ rơi ở bên cạnh nơi này, cho nên ngựa quen đường cũ lôi kéo Thanh Tùng đi tới khu đồ ăn vặt.

Một thời gian không tới nơi này, cô nhận ra đồ ăn vặt càng có nhiều loại hơn, ánh mắt của cô chợt sáng lên, lựa chọn một vài món.

"Em không cần xe sao?" Thanh Tùng không biết khi nào đã đẩy một chiếc xe đựng đồ lại đó, ngây ngốc nhìn cô, bỏ đống đồ ăn vặt trong ngực cô từng cái một vào xe.

"Oa?" Ánh Hân nghi hoặc nhìn anh, lại nghi hoặc hỏi: "Anh lấy xe này từ đâu ra?"

Cô nhớ rõ xe đựng đồ đặt ở nơi ra vào, mà nơi đó cách nơi này rất xa, Thanh Tùng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm đến lối ra kia, hơn nữa còn đẩy một chiếc xe đựng đồ lại đây...

Thanh Tùng bĩu môi, kéo cô, chỉ vào trong khu vực vật dụng nằm cách đó không xa, nhàn nhạt nói: "Nơi đó."

Ánh Hân theo hướng ngón tay của anh nhìn qua, đã thấy ở chỗ đó có mấy cuốn khăn tay và đồ dùng nhà bếp bị ném lung tung tứ phía trên mặt đất. Cô há to miệng, hung hăng nuốt nước miếng một cái mới hỏi: "Mấy thứ kia, không phải là anh ném từ chiếc xe đựng đồ này ra ngoài đó chứ?"

Ném?" Thanh Tùng nhíu đôi lông mày đẹp đẽ lại, mười phần vô tội nhún vai, vô sỉ nói: "Sao có thể nói là ném được? Anh chỉ để trên mặt đất mà thôi."

​"Anh!" Ánh Hân chán nản, giơ tay đẩy bả vai của Thanh Tùng và nói: "Đó là xe đựng đồ của người khác đó! Sao anh có thể lấy của người khác như vậy!"

​"Nơi này không phải nơi công cộng à?" Thanh Tùng làm ra bộ dạng "Anh không làm sai chuyện gì", tỏ vẻ nghiêm mặt nói: "Còn nữa, nơi đó không ai, sao anh biết xe đựng đồ này là của người khác còn đang sử dụng?"

​"Đây là lẽ thường mà, được chưa?!" Ánh Hân cảm thấy bản thân mình sắp bị Thanh Tùng làm cho tức giận đến thổ huyết rồi!

​Cô đành phải nhanh chóng lấy hết những thứ mình vừa chọn trong xe đựng đồ ra, suy nghĩ một lát, rồi ném tất cả chúng vào trong Thanh Tùng. Ngay sau đó đẩy xe đựng đổ về lại chỗ ban đầu kia, nhặt đồ của người khác lên bỏ vào trong đó. Cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi quay trở về.

​Mới vừa bước trở về không bao lâu, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ lôi kéo một đứa bé, trách cứ nói: "Bảo con đừng có chạy lung tung mà con không nghe, không được chạy lung tung một lần nữa, con có nghe hay không?! Siêu thị lớn như vậy, mẹ rất khó tìm thấy con!"

Ánh Hân liếc xéo Thanh Tùng một cái: "Thấy chưa? Những đồ đạc bên trong đều của người khác đang sử dụng."

​"A...." Thanh Tùng gật đầu, bộ dạng giống như vừa ngộ ra, thật sự khiến người nhìn vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Cô và anh đi lấy một chiếc xe đựng đồ khác, rất nhanh chiếc xe đã ngập đầy đồ đạc, Ánh Hân đột nhiên vỗ đùi: "Sữa chua rất tốt cho dạ dày, mua cho Từ lão phu nhân một lốc đi!"

​"Liệu sau này anh già rồi em có nghĩ đến dạ dày của anh không?" Thanh Tùng biểu hiện ai oán, phụ giúp đẩy chiếc xe đựng đồ đầy tràn đi theo phía sau cô.

​Thời điểm Ánh Hân chuyển cho anh hai lốc sữa chua, mỗi lốc một vị, anh đột nhiên liền hối hận lúc ấy tại sao lại từ chối mà không để Hồ quản gia đi theo! Quả thực anh đã trở thành người khuân vác sữa chua thuê rồi!

​Thời điểm này người đi dạo siêu thị rất đông đúc, lúc đi tính tiền người đã xếp thành hàng dài trước quầy tính tiền, Thanh Tùng nhấc chân muốn tiến lên, Ánh Hân vội vàng kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh định đi đâu? Xếp hàng!"

​"Xếp hàng?" Thanh Tùng liếc nhìn dòng người đang xếp hàng, rồi lại đưa mắt sang nhìn về khuôn mặt Ánh Hân một lần nữa, nhíu mày hỏi: "Em chắc chắn?"

​"Chẳng thế thì sao?" Ánh Hân kéo kéo tay áo của anh, thấp giọng nói: "Anh luôn không biết phân biệt trời đất, phía trước đều là bác gái và đại thúc, nếu anh dám chen ngang, một người nhổ một bãi nước miếng nhỏ đều có thể dìm anh chết đuối! Nghe lời chút, theo em đi xếp hàng!"

​"Như vậy, chắc phải đến sáng ngày mai chúng ta mới đến thôn Thiên Hộ mất." Thanh Tùng cực kì hờn giận nói xong, nhưng vẫn ngoan ngoãn xếp hàng phía sau cô.

​Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hàng mới ngắn đi một nửa. Ánh Hân nghĩ ngợi, quay lại nói với Thanh Tùng: "Hay là anh đi tìm bên trong kia có chỗ nào nghỉ ngơi một chút, khi nào đến lượt em, em sẽ gọi điện thoại cho anh."

​Cỗ cũng thật sự sợ tính tình đại tiểu thư của Thanh Tùng phát tác, à...không, đại thiếu gia tính tình phát tác, trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ siêu thị này mở ra cửa sau. Siêu thị trong Trung tâm thương mại thế giới này, cũng không biết có phải dưới sự quản lý của Tập đoàn Hồ thị hay không?

Nhưng Thanh Tùng lại liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nguyễn Ánh Hân, em xem anh là loại người không có một chút kiên nhẫn như vậy sao?"

​"Không phải, đương nhiên không phải!" Ánh Hân vội vàng nói.

Khoé miệng ​Thanh Tùng trong chốc lát tạo thành một hình vòng cung, hơi chút vô lại nói: "Em sai lầm rồi, anh đi vào tìm một chỗ ngồi, đến lượt em gọi điện thoại di động cho anh."

​Nói xong, anh lại không chút do dự đi tới, ngay cả đầu cũng không ngoái lại một lần nào!

​Chết tiệt!

​Trong đầu cô đột nhiên vang lên một câu hát: Em đã khóc và nói với tôi, chuyện cổ tích đều là gạt người.

​Nam chính bá đạo nhưng dịu dàng gì đó hay xuất hiện trong phim thần tượng, toàn bộ đều chỉ có trong giấc mộng của các cô gái mà thôi!

​Ước chừng lại nửa giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô gọi điện thoại cho Thanh Tùng, trái lại anh rất nhanh liền tới đây, bên này cũng đang đến lượt cô. Trước tiên là hai thùng sữa chua xanh trắng, anh trực tiếp đưa cho cô chìa khoá xe, để cô xách sữa chua đi trước.

​So với những túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt này, cô xách sữa chua vẫn tương đối dễ dàng hơn. Cô xách theo sữa chua không lưu tâm xoay người nhìn thoáng qua.Thanh Tùng dường như lấy từ trong túi áo lấy ra hộp gì đó vứt xuống mặt bàn, cô cũng không để ý, tiếp tục bước nhanh tới bãi đậu xe. 

​Đi mua đồ trong siêu thị xong, bước tiếp theo chính là là đi chọn đồ trong cửa hàng quần áo, cô muốn mua cho Gia Ngọc và Gia Vân mỗi người một bộ quần áo ngủ.

​"Hai vị, hoan nghênh đến cửa hàng, xin hỏi hai người muốn mua loại quần áo như thế nào?" Vừa đi đến tầng ba, nhân viên bán hàng liền nhiệt tình đón chào, chưa từng quên đã nhìn thấy Thanh Tùng vài lần.

​"Quần áo ngủ của con gái, mặc vào mùa đông." Ánh Hân vội vàng trả lời.

​Nhân viên bán hàng mỉm cười, đi bên cạnh Thanh Tùng, đôi má đỏ lên, vô cùng dịu dàng nói một câu: "Hai vị, xin mời đi theo tôi."

​Lại để mắt đến Thanh Tùng, Ánh Hân bĩu môi, đi theo.

​Mua xong quần áo ngủ, ngoài cho Gia Vân và Gia Ngọc còn mua cho Từ lão phu nhân một chiếc áo khoác mùa đông, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Trước hết mua những thứ này đi, nếu thiều gì khác em nghĩ có thể mua trên thị trấn gần đó."

​"Được." Thanh Tùng vô cùng thuận theo gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng.

​Dịu dàng? Anh chàng này... Không bình thường a!

Ánh Hân nghi hoặc liếc anh một cái, trầm giọng hỏi: "Anh làm sao vậy, đột nhiên lại nhìn em như thế?"

​"Anh nhìn bất cứ người nào cũng như thế đó." Thanh Tùng nhún vai, lại giả vờ bày ra bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo.

​"Coi như quên đi, như em chưa hỏi gì cả." Ánh Hân kéo anh qua, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một chút, dường như tự mình lẩm bẩm: "Dáng người cao ráo không khác Thiên Bảo là mấy, Thiên Bảo gầy hơn một chút... Tuy nhiên, cũng gần giống nhau cũng không khác biệt lắm."

​"Em đang nói cái gì?" Thanh Tùng nghi hoặc liếc nhìn cô một cái và hỏi.

​"Không có gì, bên kia hình như là khu vực quần áo nam, chúng ta đi bên kia nhìn xem." Ánh Hân nói xong, trực tiếp lôi kéo anh đi về hướng khu vực quần áo nam. Cô đưa lưng về phía Thanh Tùng, tự nhiên không nhìn thấy khuôn mặt anh chợt lóe lên kinh ngạc cùng thỏa mãn.

​Cuối cùng cô chọn một chiếc áo khoác màu đen trắng, mượn kích thước của Thanh Tùng tới mặc thử.

​Khi đến quầy thu ngân tính tiền, lúc nhân viên thu ngân báo "năm triệu tám", cô nhịn không được liền cao giọng hỏi: "Cái gì?!"

​"Năm triệu tám." Nhân viên thu ngân cho rằng cô không nghe thấy, đưa hoá đơn ra và nói lại một lần nữa.

Thanh Tùng lắc đầu, giơ thẻ tín dụng của mình ra, thừa dịp nhân viên thu ngân quét thẻ, anh tiến đến bên người cô thấp giọng nói: "Bà xã, dù gì anh cũng là từng trải việc đời, sau này có thể bình tĩnh một chút không?"

Ánh Hân thè lưỡi: "Em đã quên anh là cường hào nha!"

​Ra khỏi cửa hàng, không có điều hòa bao phủ, cô bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ hạ xuống, nhịn không được liền run lên cầm cập.

Thanh Tùng liếc nhìn cô: "Cảm thấy lạnh thì đi nhanh lên."

​"Đi nhanh, đi nhanh một chút!" Ánh Hân nói xong, trực tiếp chạy về hướng bãi đỗ xe. Dù sao, tất cả đồ đạc đều là Thanh Tùng khuân vác, cô không xách đồ gì toàn thân thoải mái, rất nhanh liền bỏ lại anh ở phía sau.

​Nhưng khi đến xe, cô mới cảm thấy giật mình, khi nãy cô đã trả lại chìa khoá xe cho Thanh Tùng rồi! Khó trách anh chàng này lại bình tĩnh như vậy, không đuổi theo cô!

Thanh Tùng chậm rãi bước tới, thậm chí cũng chưa khinh bỉ chỉ số thông minh của cô, bấm mở khoá xe, thở dài nói: "Lên xe đi."

​Cô đành phải vác khuôn mặt tối sầm lên xe.

​Cuối cùng đặt mấy bộ quần áo ở đằng sau xe, Thanh Tùng cũng lên xe, nhưng trong tay vẫn cầm một túi đựng quần áo. Ánh Hân nghi hoặc nhìn chiếc túi trong tay anh liếc mắt một cái, hỏi: "Lúc nãy anh mua đồ gì sao?"

​"Anh mua?" Thanh Tùng nhíu mày: "Cái này không phải em chọn cho anh à?"

Ánh Hân sửng sốt, lập tức giơ tay chiếc túi trong tay anh nhìn thoáng qua, đây đúng là chiếc áo khoác màu đen trắng đan xen cô chọn cho Thiên Bảo!

​Nhìn thấy phản ứng của cô, Thanh Tùng nhíu mày càng sâu, mang theo ánh mắt lạnh lẽo muốn làm đông cứng chết người hỏi: "Nguyễn Ánh Hân, em đừng nói chiếc áo này không phải là em lựa chọn cho anh!"

​Ngữ khí, băng lãnh so với nhiệt độ bên ngoài trời vẫn lạnh hơn gấp bội!

​Anh chàng này.. Không ngờ rằng anh cho là chiếc áo này là cô lựa chọn cho mình! Cô nhớ rõ bản thân mình dường như đã nói với anh đây là chọn cho Thiên Bảo? Nếu bây giờ nói không phải là chọn cho anh, sợ là anh sẽ giận dữ, sau đó sẽ không cho cô đi đến thôn Thiên Hộ, cũng sẽ không gặp được Thiên Bảo. Thiên Bảo đêm khuya mang đến cho cô lá thư đó, khiến cho cô dấy lên dũng khí để sống sót, cô không thể ngay cả một chút đáp lễ cũng không mang đến.

​Quần áo của Thanh Tùng, một năm lại thay đổi kiểu dáng khác, chắc chắn không giống hoàn cảnh của Thiên Bảo rồi.

​Nhưng tên khốn Hồ Lê Thanh Tùng kia, cũng quả thật là khó xoa dịu.

​Do dự một hồi, cô đưa cơ thể mình về phía bên kia cánh cửa, co người lại, mỉm cười và nói: "Đây là chọn cho Thiên Bảo, anh ta cũng giúp em rất nhiều. Không có anh ta, e là em đã không có hy vọng sống."

​Đôi mắt Thanh Tùng càng lúc càng âm trầm.

​Cô lại vội vã bổ sung thêm một câu: "Sau này, em còn rất nhiều thời gian chọn quần áo cho anh, mong anh là "đại nhân có đại lượng", cũng đừng để ý đến một chiếc áo như thế nhé!"

​Có thể là "đại nhân có đại lượng" những lời này có tác dụng đúng chỗ. Lúc này, ánh mát Thanh Tùng mới nhu hòa một chút, quay đầu khởi động xe. Chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.

​"Heo, đến nơi rồi!"

​Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người lay cô một phen, cô lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt là một mảng ánh sáng chói loá. Cô theo bản năng giơ tay che mắt lại, đồng tử chưa điều chỉnh kịp để thích ứng với ánh sáng, cho nên nhất thời không có cách nào mở mắt ra.

​"Rút cuộc đã thức dậy? Anh còn tưởng rằng em ngủ như chết." Giọng nói hờn giận củaThanh Tùng vang lên.

Ánh Hân thân thể cứng đờ, lập tức giơ tay dụi mắt và mở mắt to hơn, đã thấy Thanh Tùng nửa thân trên không mặc áo, thân dưới quấn quanh một chiếc khăn tắm màu trắng, mặt trên chiếc khăn còn thêu bốn chữ "Khách sạn Kim hỉ" to đùng màu vàng.

​Kim hỉ... Quả là tên gọi tốt!

​Từ từ, hiện tại không phải là thời điểm chú ý đến chuyện này. Cô quay đầu đánh giá xung quanh, là một căn phòng xa lạ bài trí ấm cúng, trong phòng đặt một máy tính, hai chiếc ghế sô pha căn cách bời một bàn trà bằng thuỷ tinh nhỏ, mà giờ phút này cô đang nằm trên một chiếc giường đôi màu trắng.

​Nơi này rõ ràng là khách sạn, còn là dạng cực kỳ phổ biến, cũng không tính là khách sạn.

​"Chúng ta không phải là muốn đi đến thôn Thiên Hộ sao? Tới khách sạn để làm gì?" Ánh Hân lập tức ngồi dậy, giờ phút này mi mắt của cô đã thích ứng với ánh sáng chói lọi kia rồi.

Thanh Tùng bước vài bước, đi đến trước mặt cô, vươn ra ngón chỉ vào đầu cô một phen, tức giận nói: "Chỉ số thông minh của em có phải đều đã đốt hết một lần rồi không? Hay là gửi nó vào ngân hàng để sinh lợi nhuận rồi hả? Tới khách sạn thì còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi ngủ!"

​"Em biết là đi ngủ!" Ánh Hân giơ tay đẩy tay Thanh Tùng ra, tăng cao âm lượng và hỏi: "Em hỏi là, tại sao không đến thôn Thiên Hộ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro