Chương 57 Mẹ Yong bất ngờ hiện thân
Chương thứ năm mươi bảy. Mẹ Yong bất ngờ hiện thân
Sau kỳ nghỉ hè bận rộn mà phong phú, lớp 12 hắc ám đã tới.
Mặc dù JunHyung và HyunSeung đều không dự định ở trong nước học đại học, nhưng bài vở của lớp 12 vẫn không thể buông bỏ, đại học ở Mỹ chính là muốn xem điểm trung bình học tập ở cấp 3. Thành tích ba năm của học sinh thường phải dựa theo yêu cầu của phương pháp giáo dục ở Mỹ đổi thành GPA*, GPA càng cao học sinh càng dễ xin vào trường tốt, xác suất lấy được học bổng cũng càng cao.
(*viết tắt của Grade point Average – điểm trung bình; là một chỉ số để đánh giá một học sinh hoặc sinh viên. chỉ số này được tính bằng cách cộng các điểm trung bình của các môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình. GPA được tính theo thang điểm 4, khác với thang điểm của việt nam là 10. trong đó 4 là cao nhất)
Có điều bởi vì những năm gần đây tính xác thực của phiếu điểm cấp 3 của học sinh Hàn Quốc đã bị cơ quan tuyển sinh của Mỹ nghi ngờ, cho nên SAT/ACT* trở thành kiểm tra tiêu chuẩn có độ tin cậy khá cao, cũng trở nên càng ngày càng trọng yếu.
(*Kiểm tra ACT là bài kiểm tra giúp đánh giá kiến thức bạn học được ở trường cấp 3. Bài thi gồm có 5 phần: Tiếng Anh, Toán, Tập Đọc, Khoa Học, và Tập Viết.Kiểm tra SAT lại thiên về khả năng lý luận và các kỹ năng sử dụng ngôn ngữ. Nó bao gồm 3 phần: Tư Duy Lý luận, Toán, và Tập Viết. ACT (là cụm từ viết tắt từ tên tiếng Anh của: American College Testing) là một kiểu kỳ thi chuẩn hóa nhằm giúp ban tuyển sinh của các trường đại học đánh giá và so sánh các đơn xét tuyển. ACT và SAT là 2 kỳ thi song song với nhau, tức là cả hai kỳ thi đều chung một mục đích và hầu hết các học sinh chỉ cần thi một trong hai về English (tiếng Anh), Mathematics (toán), Reading (đọc), Science Reasoning (khoa học luận), và Writting (viết). ACT ngày càng trở nên phổ biến hơn khi hầu hết các trường phía Đông Mỹ bắt đầu chấp nhận.)
Đối với trường danh tiếng mà nói, nhạc khí gần như có thể tính là một tấm giấy thông hành.
Bởi vậy có thể thấy cuộc sống năm cuối cấp của HyunSeung có bao nhiêu khổ cực —– càng thêm khổ sở chính là, một năm này trong trường còn ban bố một quy định mới, đó là tất cả học sinh cuối cấp đều phải ở nội trú, điều này khiến cho rất nhiều học sinh ở ngoại trú kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị là vô hiệu. Cuối cùng trong một mảnh ai oán than thở, JunHyung và HyunSeung cũng dọn vào ký túc xá của trường.
Bởi vì HyunSeung đã từng ở nội trú, chỗ của cậu trước kia lại vừa vặn còn trống, cho nên cậu vẫn như cũ được xếp vào chỗ đó, phải cùng JunHyung tách ra.
Gikwang sau khi biết chuyện này, trực tiếp mỉm cười nói: "Bạn thân, đây là ông trời khảo nghiệm tình yêu của cậu! Tiếp chiêu đi!"
Ai ngờ một câu vui đùa của hắn như vậy, cuối cùng thực sự lại trở thành sự thực.
. . .
. . .
JunHyung chưa từng ở nội trú, lần đầu tiên ở nội trú hắn rất không quen. Tỷ như tắm rửa phải xếp hàng, đi căng tin ăn cơm cũng như đi đánh giặc, trước lúc ngủ còn bị ép tham gia vào "Hội tâm sự đêm khuya", bàn tán đủ loại đề tài chả có bao nhiêu hứng thú, không thể tùy tâm sở dục mà kéo đàn, không thể cứ như vậy, không thể như vậy, đủ loại không như ý người... Nếu như lấy ví dụ từng cái một, thực sự là một ngày một đêm không nói không hết.
Cũng may khả năng thích ứng của JunHyung siêu mạnh mẽ, cuối cùng chính là nhịn xuống, thứ duy nhất khiến hắn nhịn không được chính là không được cùng HyunSeung ở cùng một phòng, không thể mỗi đêm nói ngủ ngon với cậu, nhất là mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt lúc ngủ của HyunSeung vậy mà lại bị năm tên không liên quan nhìn thấy, lửa đố kị trong ngực hừng hừng thiêu đốt...
Vì sao? Vì sao?! Vì sao lại không thể để tôi cùng Seungie vui vẻ mà trải qua một đoạn thời gian cuối cùng ở trong nước chứ! JunHyung quả thực muốn oán trời trách đất!
Hắn vốn nghĩ rằng thế này cũng đã xem như là thời kỳ đau khổ mịt mù tối tăm rồi, nhưng việc đời phát triển thường khó mà dự liệu được, sau khi ở nội trú hai tháng, biến cố đã xảy ra!
Hôm đó là thứ sáu, JunHyung và HyunSeung theo lệ cùng nhau hoan hoan hỉ hỉ quay về nhà JunHyung tính hưởng thụ thế giới của hai người. Nháy mắt đẩy cửa ra, bên trong truyền đến một giọng nữ hòa ái.
"JunHyung, con đã về?" Một vị phu nhân đoan trang hiền thục từ bên trong nhẹ nhàng đi tới, đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn hai người. Rèm cửa nhẹ nhàng bay bay, ánh tà dương khiêu khích từ bên ngoài rọi vào, trong không khí phảng phất như phủ đầy sương, mà người này cũng là mới từ trong màn sương đi tới, sang trọng, ưu nhã, mộng ảo.
HyunSeung ngạc nhiên mà nhìn người trước mặt, lại nhìn JunHyung.
"Mẹ? Sao đột nhiên lại về nước?" Trên mặt JunHyung xuất hiện kinh ngạc khó che giấu,"Sao không gọi điện cho con trước?"
"Mẹ muốn cho con một bất ngờ, không tốt sao?" Bà mỉm cười nhìn con trai mình, đứa con trai cao lớn anh tuấn, dung hợp tất cả ưu tú của bà cùng chồng, đứa con khiến bà tự hào, "Một mình ở trong nước có khỏe không? Không để ý một cái, JunHyung của ta cũng đã lớn như vậy rồi, mỗi lần thấy con, đều có loại cảm giác thấy cha con lúc còn trẻ."
"A, mẹ, mẹ tự nhiên sẽ không ý thức được con lớn lên thế nào, không phải thế sao lại nhẫn tâm đem con ném về nước chứ!" JunHyung giả vờ bị tổn thương, trên mặt lại tươi cười, mở hai tay hướng mẹ mình đi qua, đưa tay ôm lấy bà, dán mặt vào.
"Đứa nhỏ này... Còn biết làm nũng đấy," bà Yong lại nở nụ cười,"Được rồi, lần này mẹ thực chất là đặc biệt bỏ thời gian tới cùng con học đó."
"Thật vậy chăng?"
"Này còn có thể giả?"
Sau khi hai mẹ con thân mật một hồi, bà Yong mới chú ý tới một người khác đang đứng ở cửa, "Đây là?"
"Dạ, Seungie!" JunHyung quay đầu nhìn HyunSeung, cười đến thần thái tung bay, "Đây là mẹ tôi, mẹ, đây là HyunSeung,... bạn tốt nhất của con." Hắn rất nhanh mà suy nghĩ từ để hình dung giới thiệu HyunSeung , lại phát hiện cái gì cũng không đủ để hình dung, cuối cùng đành phải nói như vậy.
"Chào dì." HyunSeung hướng về phía bà Yong khẽ gật đầu, có chút xấu hổ mà đứng ở cửa.
JunHyung lại quay lại bên cạnh HyunSeung.
"Ha ha, chào cháu. Ta đã chuẩn bị xong cơm tối, qua đây cùng nhau dùng cơm đi." Bà Yong nhàn nhạt mà cười, một bộ dáng vẻ kia cực kỳ giống JunHyung. Bà mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng lại không để lại dấu ấn gì nhiều lắm trên người bà, vẫn là một khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhuận như ngọc. Có thể nhìn ra được, đó là một người sống rất tinh tế.
"Không được đâu dì." HyunSeung lắc đầu, lại hướng JunHyung thấp giọng nói, "Mẹ cậu mới về, cậu nên bên cạnh bà, tôi về trước."
"Không cần, cậu sao lại trở về? Hiện tại lại không có xe đi về nhà cậu. Mẹ tôi lại không để ý, vừa vặn làm quen chút." JunHyung kéo cậu lại, lúc này bà Yong cũng hướng phía bọn họ ngoắc tay cười, "Ai, phải đi sao? Ăn xong cơm tối lại đi không muộn. Tới, qua đây đi, nếm thử tay nghề của dì."
"Dạ... vậy được rồi."
JunHyung tựa hồ nhìn ra cậu lúng túng, tự nhiên mà cầm dép lê đặt dưới chân cậu, làm bộ muốn thay cậu đổi giày, HyunSeung cuống quít tự mình đoạt lại.
Lúc đổi giày HyunSeung thấp giọng hỏi JunHyung: "Như vậy tốt không?"
"Có cái gì không tốt?" JunHyung cười, "Mẹ tôi cũng sẽ không ăn thịt cậu... Cảm thấy khó khăn sao, Seungie khẩn trương?"
"Ngu ngốc." HyunSeung liếc một cái xem thường, không để ý đến hắn.
JunHyung cười xoa đầu cậu, "Seungie, đừng sợ, không phải còn có tôi ở đây sao?"
"Ai sợ chứ!"
"Được được, là tôi, là tôi." JunHyung cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, "Là tự tôi khẩn trương sợ sệt."
Trên bàn cơm thật dài, bà Yong ngồi đầu bàn, JunHyung và HyunSeung song song ngồi cùng một chỗ.
JunHyung và mẹ mình chậm rãi nói chuyện, hai người đều là người mạnh bạo, cho nên mặc dù mới gặp lại có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vẫn không lạnh nhạt HyunSeung, chỉ là HyunSeung đã quen trầm mặc, cũng không nói nhiều lắm có thể đáp lại đã tốt rồi. Sau cùng, vẫn là cậu tiếp tục không rên một tiếng mà nghe hai người nói chuyện. Cậu chỉ cảm thấy giữa hai người có một khoảng cách không giống mẹ con bình thường, loại cảm giác này rất khó nói rõ.
JunHyung dường như rất thích mẹ mình, mặc dù lời hắn nói chung quy như là đang nói giỡn... Nhưng hắn rõ ràng đối với việc mẹ hắn tới rất thụ sủng nhược kinh.
HyunSeung bới hai miếng cơm, trong ngực yên lặng mà nghĩ.
Ăn được một nửa, bà Yong đứng lên, "Hết canh rồi, ta đi lấy thêm một chút, Seungie, con ăn nhiều một chút."
"Dạ." HyunSeung cúi đầu đáp lời.
"Seungi, làm sao vậy, hôm nay tâm tình không tốt ." JunHyung cười chọc cậu một cái, "Mẹ tôi tốt lắm, đừng khẩn trương."
JunHyung vừa nói vừa thuận tay đem tôm vừa mới lột vỏ bỏ vào bát của HyunSeung, động tác tự nhiên mà phảng phất như đạo lý hiển nhiên.
Bà Yong bưng canh tiến vào, vừa vặn nhìn thấy một màn này, nao nao, từ nãy bà đã chú ý tới chi tiết này, chỉ là bởi vì còn đang cùng con mình nói chuyện, cũng không nghĩ gì nhiều, lúc này đứng ở ngoài bàn ăn đột nhiên nhìn thấy, trong ngực bỗng nhảy lên một cái.
"Mẹ, canh bưng tới chưa? Vất vả rồi!"
Bà Yong lắc đầu, đem canh đặt lên bàn, thầm than bản thân đa nghi quá, ở Mỹ quá lâu, vậy mà lại lung tung nghi ngờ con trai mình.
. . .
. . .
Trong nhà tuy lớn, nhưng phòng chỉ có hai gian, bà Yong được sắp ở phòng ngủ chính rộng rãi, mà HyunSeung cùng JunHyung thì chen chúc ở một gian phòng khách kia.
Trước khi đi ngủ, hai người theo thói quen mà tiến vào thư phòng đọc sách làm bài tập.
Lúc 9 rưỡi bà Yong đi vào còn đặc biệt làm thức ăn khuya bưng tới.
"Đọc sách rất khổ cực đi? Đây, ta làm đồ ăn khuya, ăn một chút đi, ăn mới có thể có sức lực mà học bài."
"Cảm ơn mẹ," JunHyung nhận khay nhỏ đặt lên bàn, cười ôm bả vai mẹ mình đẩy bà ra ngoài, "Có điều mẹ vẫn là nên đi ngủ sớm đi, đừng quan tâm tới chúng con, mẹ lệch múi giờ còn chưa có đổi lại được, không nên quá mệt mỏi."
"Được," Bà Yong quay đầu nhìn thoáng qua HyunSeung đang miệt mài chuyển bút, lại nhìn lại JunHyung, cười nói, "Vậy con trai, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro