#11

CV11

Manjirou đã ở đây rất nhiều ngày, dự định vẫn sẽ ở lại, dù nó rất cũ nát nhưng lại khá yên tĩnh, bình thường cũng không có nhiều ồn ào. Em đã tìm được một công tác phiên dịch, thật ra trước đây em cũng làm việc này, nhưng trước kia là để giết thời gian, hiện tại lại là để kiếm sống. Cũng may em còn có công tác này, nếu không nhất định sẽ bị chết đói. Em còn muốn sống, dù cuộc sống ấy có đau khổ tới mức nào.

Em muốn nhìn thế giới này một chút, xem nó liệu có thể còn đen tối hơn được nữa không, hoặc là nói, em vẫn đang cố chấp tìm kiếm một chút ánh sáng trong bóng đêm mờ mịt, chờ đợi bình minh đến, nhưng, dường như em sẽ không có cơ hội này.

Buổi tối này, không gió không mưa, Sano Manjirou ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một chén trà, nhiệt độ từ nước trà làm ấm tay em, lại không làm ấm được lòng em. Không khí lạnh lẽo đang hòa tan lòng em, cuối cùng, thành một vực sâu không nhìn thấy đáy.

Lòng của ai đã bắt đầu lạnh như băng, có lẽ sẽ không thể ấm áp lại được nữa.

Inui Seishu xoa xoa mi tâm đi vào trong nhà, gã nhíu mày một chút, bóng tối bên trong làm cho gã không biết nên đi hướng nào, gã không thích bóng tối như vậy. Bật đèn lên, quá nhiều ánh sáng làm gã không khỏi nheo mắt lại, khẽ nhếch môi, hiển nhiên có chút không vui.

Gã nới lỏng caravat, ngồi xuống sô pha.

"Mikey, lấy cho anh cốc nước." Vừa nói những lời này ra, ngón tay gã lại cứng đờ, Mikey, là tên gọi thân mật của vợ gã.

Inui đã quên mất chuyện gã đã đề nghị ly hôn với em, cũng quên mất, trong ngôi nhà này chỉ còn một mình gã. Cúi đầu, gã thấy được giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, mặt giấy đã có đủ hai chữ ký, cho nên bây giờ bọn họ đã không còn là vợ chồng.

Em đã ký lúc nào? Sao lại ký nhanh như vậy? Không phải từng nói yêu gã lắm hay sao? Tại sao em không làm ầm ỹ, không khóc không nháo với gã? Tại sao có thể buông tha gã dễ dàng như vậy, gã còn nghĩ rằng em sẽ không đồng ý, sẽ điên lên chất vấn gã, có lẽ còn khóc lóc van xin gã đừng bỏ rơi em... Nhưng tất cả đều không có, dù chỉ một việc cũng không, thậm chí gã còn không nhìn thấy em.

Ly hôn, không phải là chuyện gã muốn sao, vì sao khi nhìn đến chữ ký kia lại thấy chói mắt như vậy, trong lòng cũng có một loại mất mát không thể giải thích, nheo lại hai mắt, gã lấy ra một điếu thuốc lá, một điếu lại một điếu, làn khói thuốc phun ra làm mơ hồ khuôn mặt gã, thậm chí cả lòng gã.

Gã dùng sức đập tay lên bàn, cảm thấy ngón tay bị đâm có chút đau, nâng tay lên, đồng tử gã co rụt một chút, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đặt trên bàn. Hơi nhếch môi, gã cầm lấy nó, nhẫn của gã từ lâu đã không đeo, bởi vì gã không muốn Takemichi buồn, luôn cố ý quên đi chuyện mình đã kết hôn. Nhưng vì sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này gã lại nghĩ tới tất cả những việc trước kia.

Em ấy có nụ cười thanh thuần như thế, khi ở bên cạnh gã lại là một bé ngoan đúng nghĩa. Cứ như vậy mà đi ra khỏi cuộc sống của gã, không phải gã vẫn muốn như vậy sao, tại sao đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc.

Luyến tiếc cái gì, một người bảo mẫu hay là một người hầu, hay là thứ gì khác?

Luyến tiếc cái chết tiệt, Inui dùng sức ném chiếc nhẫn trong tay ra ngoài, không có tiếng động gì, chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ lóe lên rồi hạ xuống, hai năm hôn nhân này cuối cùng đã đi tới chung điểm, cũng giống như tia sáng vừa rơi xuống kia, sẽ không bao giờ trở lại.

Phòng ở không cần, tốt, tiền cũng không cần, tốt lắm, Sano Manjirou, em đúng là rất có cốt khí!— Inui Seishu vò nát tờ giấy ly hôn, cười lạnh lùng. Gã muốn nhìn xem một người không có người thân, không có bạn bè sẽ sống như thế nào, em sớm sẽ phải trở về cầu xin gã, nói rằng em làm vậy chỉ là để cho gã thấy áy náy, em sẽ giả vờ đáng thương làm cho gã đồng tình, nhưng là thực đáng tiếc cho em, gã sẽ không bao giờ như vậy.

Nếu không làm sao gã có thể sống yên từng ấy năm ở trên thương trường tàn ác này.

Chính là, hai mắt của gã vẫn đang nhìn chằm chằm nơi chiếc nhẫn rơi xuống, thật lâu không muốn rời đi.

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt lan tràn vào khắp phòng, chiếu sáng mọi vật, bao gồm cả bộ đồ lót màu đen của Takemichi kia. Đã qua rất nhiều ngày, không có ai dọn dẹp, nó vẫn nằm ở nơi đó, dường như đang cười nhạo điều gì.

Inui Seishu mở hai mắt có chút mê mang, xoa nhẹ thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Chiếc giường gã đã ngủ hơn hai năm này trở nên cứng rắn từ khi nào vậy.

"Mikey, mấy giờ rồi? Sao không gọi anh?" Gã ngồi dậy, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nhưng là đợi một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.

"Mikey....?" Gã lại gọi một tiếng, trên mặt hiện lên một chút không vui. Đến tận lúc đứng lên, tờ giấy bị vo tròn trên bàn dừng ở đáy mắt gã, thân thể gã mới run một chút. Ừ đúng rồi... Gã lại quên cả hai đã ly hôn, Sano Manjirou giờ chỉ còn là vợ cũ của gã, đương nhiên em không thể xuất hiện ở nơi này.

*** 11 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro