#13


Trên đường cái náo nhiệt có không ít tuấn nam mỹ nữ, Manjirou cầm một tập tư liệu đi về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh có chút ám sắc, trong đôi mắt tưởng như vô thần lại lộ ra một ít trầm mặc, hai quầng thâm trên mắt chứng tỏ vài ngày nay em không được ngủ đầy đủ. Em cúi đầu xem tư liệu trên tay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã đủ để nuôi sống bản thân, bây giờ chính em cũng chẳng nói rõ được cuộc sống hiện tại là tốt hay không tốt nữa.

Dù sao cũng chỉ là một cuộc sống mới mà thôi, em đã mất đi tất cả, cho nên cũng không lo sẽ mất thêm điều gì. Chỉ là, từ sự việc kia về sau, giọng nói của em cũng không thấy khôi phục lại.

Em đã trở thành một người câm, một người không có giọng nói, chỉ biết gật đầu cùng lắc đầu. Thật ra hiện tại đối với em mà nói, có giọng nói hay không cũng không quan trọng, bởi vì cũng không có ai nghe em nói chuyện nữa, có lẽ hiện tại em thích hợp để làm một người câm hơn.

Em đặt tay ở bụng, ánh mắt hơi hiện lên một chút đau khổ, đứa bé kia, đã không còn. Ngẩng đầu, muốn gió làm khô giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt át, nhưng trong lòng thì sao, có lẽ cả đời này sẽ vẫn ẩm ướt như vậy. Mỗi khi nhớ tới đứa nhỏ đáng thương vô tội kia, lòng em lại đau như bị lăng trì, là do em không tốt, ngay cả đứa bé trong bụng mình còn không bảo vệ được.

Manjirou ngẩng đầu, cắn làn môi đã có chút tái nhợt, đến khi nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa thì sững sờ tại chỗ. Vì sao, vì sao lại vẫn phải gặp lại bọn họ, hay ông trời cho rằng những gì em chịu đựng vẫn chưa đủ đau đớn, thật là chưa đủ sao?

"Seii, em đeo cái này đẹp không?" Hanagaki Takemichi nhìn chiếc vòng kim cương đang đeo trước ngực, mềm mại nói xong, không ngừng diêu tay Inui Seishu, cậu rất thích chiếc vòng này, đương nhiên cậu thích nhất vẫn là gã. Tuy rằng cậu biết gã đã kết hôn, đã có vợ, nhưng vẫn không thể buông gã ra, cậu đối gã là nhất kiến chung tình, cho nên luôn cố làm cho gã chú ý, cố tìm hiểu tất cả về gã. Rốt cục mọi việc cũng như cậu định sẵn, gã chú ý tới cậu, cuối cùng bọn họ cũng được ở cạnh nhau, cậu thành bồ nhí của gã, nhưng là cậu luôn tin sẽ có một ngày gã bỏ vợ, còn cậu thì trở thành Inui phu nhân.

Ngày đó gặp Sano Manjirou đương nhiên không phải tình cờ, cậu chính là muốn biết vợ gã là người như thế nào mà thôi, muốn biết, người đã chiếm lấy nam nhân xuất sắc này hai năm rốt cuộc trông như thế nào.

Kết quả thật khiến cho cậu phải thất vọng, cứ coi như em ấy xem như xinh đẹp, nhưng cũng không có gì nổi bật cả. Người như vậy làm sao có thể là đối thủ của cậu được.

Dường như chính ông trời cũng muốn giúp cậu, khi bọn họ đang ở trên giường thì bị Manjirou thấy được, bây giờ Inui Seishu đã ly hôn, mục tiêu của cậu đã không còn xa.

Nghĩ đến đây, cậu cười càng vui vẻ, không quan tâm đến ai hôn ở trên mặt nam nhân một cái.

Inui Seishu ôn nhu nhìn cậu, gã thích cậu chủ động, cũng thích thế giới của gã chỉ có mình cậu, chính là không hiểu vì sao, gã nhìn về phía trước một chút, luôn cảm giác có người đang nhìn gã từ xa, làm cho gã áp lực kỳ quái.

Ánh mắt quen thuộc làm tim gã đập nhanh, là ai? Em ấy ở đâu?

Gã cố gắng tìm kiếm, lại không thấy người nào.

"Seii, đẹp hay không đây, anh một câu cũng không thèm khen em." Takemichi hơi hơi chu môi, vẻ mặt kiều mỵ đánh nhẹ vào ngực gã, bộ dáng thẹn thùng như vậy làm trong lòng Inui nổi lên một chút nhu tình. Cậu cần gã, cũng yêu gã, điều này làm cho gã cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

"Rất đẹp." Inui Seishu thu hồi ánh mắt, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cậu, làn da mềm mại như vậy làm cho gã cực kì mê luyến.

"Seii, hôm nay chúng mình đến chỗ anh được không?" Hanagaki Takemichi nhìn đến ánh mắt nhiệt tình của gã, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, biểu hiện của nam nhân này trên giường thật sự có thể khiến người ta điên cuồng, cậu thật sự hâm mộ vợ gã, đã được ở bên gã những hai năm. Cho nên từ nay về sau nhất định gã phải thuộc về cậu mới được, bằng không cậu sẽ ghen tị chết mất.

Inui Seishu trầm mặc một hồi, cực kì mâu thuẫn với đề nghị này.

"Đi khách sạn đi." Thản nhiên nói, ánh mắt gã híp lại một chút, quyết định không mang cậu đến nơi cậu muốn, nơi đó hiện tại một người cũng không có, nếu muốn đi cũng không phải hiện tại, đợi gã tìm được người làm, có lẽ, lúc ấy là có thể đi.

*** 13 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro