#15
Manjirou ngồi thấp xuống, nghiêng ô về phía trước một ít, che ở trên đầu nam nhân, mặc cho hạt mưa rơi xuống người em. Dường như bởi vì không bị mưa đánh vào, nam nhân ngước lên khuôn mặt trắng bệch, mơ hồ trông thấy khuôn mặt em đang bị mưa làm ướt đẫm.
Cánh tay Manjirou vốn đang cầm tài liệu đột nhiên buông ra, che ở trên môi, một giọt nước mắt thật lớn cứ rơi xuống như vậy. Dưới màu vàng choáng váng của ánh đèn đường, em nhìn ra trên mặt nam nhân không còn một chút huyết sắc nào, đôi môi nứt nẻ, khuôn mặt hốc hác, đã có thể nhìn thấy xương gò má gồ ra, ánh mắt trống rỗng vô cùng, lại đang thừa thãi điều gì đó nhiều lắm... là khổ, là đau, là sợ hãi, còn có mê mang bất lực.
Em vươn tay đặt trên trán nam nhân, quả nhiên hắn đang sốt. Nếu vừa rồi em không để ý thấy hắn, nếu hắn phải ở ngoài này một đêm, nhất định hắn sẽ không sống nổi.
Cắn cắn môi, em vươn tay nâng nam nhân dậy, em không thể bỏ mặc hắn, bởi vì từ mắt hắn em thấy được bóng dáng của chính mình. Hắn đang mê man, mơ hồ, giống như một đứa nhỏ vừa mất đi tất cả.
Bọn họ đều đã mất đi tất cả, vì sao, ngay cả sinh mệnh đều phải mất đi, em không muốn để cho hắn phải chết.
Nam nhân vô thần nhìn em, theo bản năng đứng lên, đến gần nơi có nhiệt độ, ấm áp, mềm mại, dựa vào thật thoải mái. Hắn rất lạnh, thật sự rất lạnh.
Manjirou khoác tay nam nhân đặt lên vai mình mới phát hiện ra, hắn thật sự rất cao, có lẽ trên dưới 1m80, nhưng lại không hề nặng. Ánh mắt của em hiện lên một chút đau lòng, hắn gầy như vậy, nhất định rất lâu rồi chưa được ăn uống tử tế.
Mặc kệ hắn là một người ăn xin, một kẻ ngốc, hay là một người dân du cư, em vẫn sẽ cứu hắn.
Mưa tiếp tục rơi xuống, một chiếc xe chạy qua nhanh, dưới ánh đèn đường có thể nhìn đến một bóng dáng nhỏ nhắn đang cầm ô, cố hết sức dìu tay một gã đàn ông, đi từng bước một về phía trước. Tuy nhìn không rõ mặt bọn họ, lại vẫn có thể nhận ra cả hai đều đã ướt đẫm.
Manjirou một tay dìu nam nhân, một tay tìm chìa khóa trong túi, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, thậm chí còn có thể nghe được tiếng mưa đánh vào trên mặt, 'ba' một tiếng, giống như tiếng lòng nứt vỡ, sau đó lại lần nữa tích lạc. Một trận gió thổi lại đây, em rùng mình một cái mới phát hiện ra quần áo đã ướt đẫm, dính sát ở trên người, em không khỏi lo lắng liếc nhìn nam nhân ở bên cạnh, toàn thân hắn cũng đã bị mưa làm cho ướt sũng.
Em không biết vì sao mình lại muốn mang nam nhân này về, em không phải thánh mẫu, không có lòng lương thiện lớn đến như vậy, nhưng thật sự em không thể bỏ mặc hắn. Dù sao cũng là một mạng người, không phân biệt sang hèn, sinh mệnh nào cũng là trân quý...em cúi đầu tiếp tục tìm chìa khóa, từng giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay, sinh mệnh là gì mà lại yếu ớt như vậy, giống như cành hoa mọc bên biển rộng, có khi chỉ chớp mắt một cái sẽ không bao giờ có thể thấy lại. Nghĩ tới lúc này, em dùng sức chớp hai mắt, giọt nước từ lọn tóc rơi xuống đôi mi, chậm rãi hạ xuống theo khóe mắt.
Nhấp khóe môi, em nếm được một chút mằn mặn.
Thì ra, mưa cũng đã thay đổi hương vị.
Mở cửa, em giúp đỡ nam nhân đi vào. So với bên ngoài, nơi này thật sự cực kì ấm áp, nơi em ở tuy không lớn, không có nhiều gia cụ, cực kì đơn sơ, nhưng vẫn luôn là nơi có thể che gió che mưa.
Đặt tài liệu xuống, em giúp đỡ nam nhân ngồi lên ghế, đây là chiếc ghế dựa duy nhất trong nhà em. Em ngồi xuống, nhìn thấy nam nhân hai mắt hơi híp, khuôn mặt bị mưa đánh cho trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào.
Manjirou vươn tay vỗ nhẹ hai má nam nhân, nam nhân ý thức mơ hồ mở ra ánh mắt có chút vô thần, nhìn thấy khuôn mặt Manjirou cũng là ướt đẫm, cực kì chật vật.
Môi Manjirou hơi giương lên, lại phát hiện ra mình không thể nói được, em cười tự giễu, em đã là một người câm, đâu thể nói được nữa. Em giúp nam nhân đứng lên, đưa hắn vào phòng tắm, nhưng cuối cùng bản thân vẫn ở đứng ngoài, không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Đối phương là một người nam nhân, nhưng lại là một nam nhân có ý thức không rõ ràng, đang sốt cao, hơn nữa quần áo trên người hắn không thể không thay được.
Khẽ cắn môi, em đứng ở trước người nam nhân, vươn tay cởi ra quần áo hắn. Hắn chỉ mặc một bộ quần áo trắng, cổ áo cùng cổ tay áo cực kì sạch sẽ, không giống như một người ăn xin.
Nút áo cởi bỏ làm lộ ra thân thể bị mưa làm cho lạnh như băng của hắn, trán anh thực nóng, nhưng người lại rất lạnh.
"Lạnh..." Nam nhân rụt người một chút, cái lạnh khiến cho hắn chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.
*** 15 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro