#16


Manjirou cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng gần sát thân thể hắn, cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay. Em lau nhanh nước mưa trên người hắn, sau đó lau đến tóc, có lẽ bởi vì dính mưa nên trên tóc cũng không có mùi gì lạ.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt, từng mảng sáng như đang vây quanh bọn họ, em nhẹ nhàng chớp động lông mi một chút, có cảm giác tóc của nam nhân không phải là người trong nước, tóc hắn thuần một màu hồng, vô cùng đặc biệt.

Em lắc đầu, hoặc có lẽ là vì ánh đèn đi.

Manjirou đứng lên, có chút khó xử nhìn phía quần nam nhân. Em cũng từng kết hôn, thân thể nam nhân không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng đây lại là một người nam nhân xa lạ.

"Lạnh... Lạnh quá..." Nam nhân thỉnh thoảng phát ra than nhẹ.

Manjirou thở dài một hơi, bỏ khăn mặt xuống, nhắm hai mắt lại, cởi quần của nam nhân ra, sau đó nhanh chóng lau đi nước mưa trên đùi hắn. Thực sự thì cũng không thể tránh khỏi thấy được thứ kia, nhưng là em cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hi vọng có thể giúp hắn bớt đi khó chịu.

Khi đã xong xuôi tất cả em mới phát hiện ra, nơi này không có quần áo gì cho hắn mặc, đành phải lấy một chăn sạch cho hắn khoác. Hắn gắt gao ôm lấy chăn, dường như đang hưởng thụ sự ấm áp đột nhiên xuất hiện, thậm chí, từ trên mặt hắn, em thấy được một chút tươi cười thỏa mãn.

Như vậy thì tốt rồi, Manjirou khó khăn đỡ hắn đến trên giường, giúp hắn nằm xuống. Nam nhân thở dài một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng chân mày cũng đã bắt đầu giãn ra.

Nhẹ nhàng xoay cánh tay, bả vai của em mỏi cực kì, nam nhân này tuy rằng gầy, nhưng lại rất cao, cho nên với em mà nói vẫn là thực nặng. Em nhẹ nhàng lấy ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, nước ấm chảy xuôi trên tóc cảm giác thực thoải mái, lãnh lẽo qua đi lại có được ấm áp càng làm cho người ta cảm thấy quý trọng.

Đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ hắt xì một cái, không phải là em cũng bị cảm đi? Lấy ra vài viên thuốc hạ sốt, trước mang đến bên giường cho nam nhân. Tuy ý thức đang không rõ ràng nhưng nam nhân lại rất phối hợp, hắn ngẩng đầu, hơi hơi mở ra hai mắt, nhìn thấy một viên thuốc thì bản năng há to miệng, hắn nhớ thuốc này tuy đắng nhưng lại giúp hắn ngủ được rất ngon.

Cho nam nhân uống thuốc xong, Manjirou cũng lấy thuốc cho mình, em không thể sinh bệnh được, bởi vì bây giờ em còn phải chăm sóc cho hắn nữa.

Nếu em cũng bị bệnh, bọn họ sẽ không thể tiếp tục cuộc sống này nữa.

Kéo lại góc chăn, em sờ lên trán hắn một chút, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống mới yên tâm đi tới trước máy tính, nó bây giờ là thứ duy nhất giúp em kiếm sống. Những thứ thuộc về em sau khi ly hôn em đều không lấy, thậm chí là căn nhà kia, bởi vì, em không muốn tiếp tục ở lại đó.

Em có tay có chân, em có thể nuôi sống chính mình, không cần bọn họ bố thí.

Ngồi vào máy tính, em lấy ra tập tài liệu kia, may mắn giấy không bị ướt, chữ viết đều cực kì rõ ràng. Trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ bàn phím, ngoài ra còn có tiếng hít thở của nam nhân. Em thỉnh thoảng kiểm tra lại nhiệt độ nam nhân, đến tận lúc hoàn toàn hạ sốt mới thôi. Lúc này em mới phát hiện ra giờ đã là ba giờ sáng, muộn quá rồi, ngày hôm nay sao lại trôi qua nhanh như vậy.

Thu dọn tất cả tài liệu, trong phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này một người nam nhân lại đang nằm trên đó, em cũng không biết chính mình phải ngủ ở đâu bây giờ.

Em xoay người, vỗ vỗ bả vai, mỏi quá, ánh mắt cũng thực mỏi. Em đi đến bên giường, nhìn chiếc giường không coi là rộng, cuối cùng lấy một chiếc chăn khác, vẫn quyết định ngủ ở đây. Em thật sự rất mệt mỏi, nhưng vẫn không quên sờ trán nam nhân một chút. Ngạc nhiên là, em không hề thấy hắn nguy hiểm, em có một loại cảm giác, nam nhân này sẽ không làm gì em, tuyệt đối không.

Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

Manjirou tắt chiếc đèn bàn đặt bên giường, trong bóng đêm, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở của một người khác. Trong phòng có thêm một người, dù ít dù nhiều cũng là cảm thấy không quen thuộc, nhưng là em thật sự quá mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, sau đó không lâu liền ngủ say.

Mà giấc ngủ này, phá lệ yên bình.

*** 16 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro