#17
Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi, rơi xuống mặt đất tạo thành những cái hố nho nhỏ, một giọt lại một giọt, sau đó, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Trong căn nhà xa hoa kia, lúc này, nam nhân tuấn mỹ đang đứng một mình bên cửa sổ sát đất, dáng người gã cực kì cao lớn, khuôn mặt lộ ra một ít sắc bén cùng lạnh lùng. Gã gấp ngón tay lại, sau đó lại duỗi ra, sau đó lại gấp lại... cứ tiếp tục lặp đi lặp lại động tác này.
Bên ngoài mưa rất to, gã cảm thấy ngay cả ánh sáng của chiếc đèn đường cũng trở nên mờ nhạt, ngẫu nhiên quay đầu lại, gã nhìn căn phòng đã thay đổi quá nhiều này. Dường như gã không còn coi nó là nhà mình nữa, Hanagaki Takemichi đã quang minh chính đại vào đây ở, mà gã là một kẻ đã từng ly hôn. Khôi phục lại những ngày độc thân dường như cũng không làm cho gã cảm thấy thoải mái, thậm chí, còn nặng nề hơn rất nhiều. Ví dụ như, tâm tình của gã.
Còn có, Sano Manjirou... dường như em ấy đã hoàn toàn quên mất gã, cái gì em cũng không cần. Rời đi gã, em sẽ sống như thế nào, mưa lớn như vậy, em lại đang ở đâu. Sự phiền chán khó hiểu làm cho gã không ngủ được, sức khỏe của gã vẫn rất tốt, nhưng gần đây lại luôn cảm thấy nhiều việc thay đổi quá nhiều, thói quen của hai năm cũng đâu hề dễ sửa như vậy.
Inui Seishu nhìn về phía xa, trong đôi mắt đen kia chỉ thấy được một chút cảm xúc khó hiểu.
Một đôi tay nhỏ bé ôm gã từ phía sau, sau đó là một khuôn mặt thanh thuần pha lẫn yêu mĩ tựa sát vào lưng gã.
"Seii, sao anh còn chưa ngủ?" Giọng nói của cậu mang theo một chút buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.
"Một lúc nữa." Inui không có động tác gì, thật lâu sau cũng chỉ mở miệng nói ra vài từ như vậy. Takemichi ôm chặt thắt lưng gã, đáy mắt hiện lên một chút không vui, cậu không thích gã như vậy, luôn quá sâu làm cho cậu không thể nhìn thấu. Là gã thay đổi, hay là cậu? Có lẽ, ai cũng có một chút lòng tham. Trước kia cậu chỉ muốn sống cùng nam nhân này, cậu yêu gã, vừa thấy đã yêu, thậm chí còn chấp nhận làm kẻ thứ ba.
Cuộc sống của cậu vốn không tốt đẹp gì, nhưng để làm người thứ 3 phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, cậu đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ cần có thể ở lại bên người này. Nhưng giờ đây cậu lại thấy chưa đủ, cậu muốn độc chiếm tất cả, nhà của gã, trái tim của gã. Cậu đã đợi cho gã ly hôn, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính ở cùng gã, nhưng là vì sao gã lại chưa từng nói, gã sẽ lấy cậu làm vợ?
Gã như vậy làm cậu cực kì sợ hãi, cậu sợ, sẽ có một ngày gã rời bỏ cậu.
"Seii, đừng rời bỏ em." Hanagaki Takemichi thì thào nói xong, ôm càng chặt thân thể nam nhân.
Inui Seishu đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người, ôm Takemicchi vào trong lòng mình.
"Seii, em yêu anh." Takemichi nói xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của gã, trong ánh mắt xinh đẹp là thâm tình không hề che dấu.
Thân thể Inui Seishu cứng lại một chút, trong trí nhớ, dường như còn có một người đã nói những lời này với gã.
Hình như lúc đó... Em ấy còn khiến gã động tâm hơn một chút, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.
"Chồng, em yêu anh..." Gã cau chặt mày, cuối cùng cũng nhớ lại câu nói kia, 'chồng, em yêu anh', đã bao lâu rồi gã chưa được nghe giọng nói ấy, hiện tại nhớ đến, lại cảm giác dường như đã qua cả một đời người.
Em yêu anh, em yêu anh, yêu là cái gì? Lần đầu tiên gã có một loại cảm giác hoảng hốt, đột nhiên thấy hối hận vì đã ly hôn với em ấy, không chỉ cuộc sống hiện tại của gã là một mớ bòng bong, mà ngay cả lòng gã cũng là như vậy.
Có chút buồn bực nắm lấy mái tóc, gã mím chặt môi, đôi môi đạm sắc trông hoàn mỹ cực kì, nhưng là, khi mím chặt lại làm cho người ta cảm thấy gã là người vô tình.
Có lẽ bản thân gã vốn đã chẳng lấy được bao nhiêu cảm tình từ người khác.
"Seii, chúng ta đi ngủ được không?" Ngón tay Takemichi đặt ở lưng Inui nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dần dần di xuống dưới, khiêu khích cảm giác của gã.
Inui nguy hiểm híp hai mắt lại một chút, lạnh lùng trong mắt dần dần biến mất, tâm cũng chậm rãi thả lỏng, thẳng thắn mà nói, Takemichi quả thật là một người tình lý tưởng, ở trên giường so với Manjirou càng làm cho gã cảm thấy thỏa mãn. Manjirou quá ngượng ngùng, luôn làm gã có cảm giác mình đang bắt nạt em, cho nên, gã đối em vẫn thật cẩn thận. Nhưng Takemichi thì khác, lần đầu tiên cùng cậu trên giường, gã liền phát hiện cậu cũng giống gã, đặc biệt nhiệt tình với việc giường chiếu, cho nên gã mới có thể yêu cậu như vậy.
"Như em mong muốn." Inui Seishu ôm Takemichi đi vào căn phòng kia, căn phòng từng do Manjirou tận tay trang trí, căn phòng bọn họ từng ngủ hai năm, nhưng là lúc này, đã không còn chút hơi thở nào của em ấy kia, em đã mờ nhạt dần trong cuộc sống của bọn họ, thậm chí là, biến mất.
*** 17 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro