#19


Nam nhân nghiêng đầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng mặc đồ, sau khi cài xong cúc áo cuối cùng thì ngồi yên ở trên giường như một đứa bé ngoan chờ Manjirou khen ngợi.

"Anh ơi, em mặc xong rồi." Giọng nói thành thục mang theo từ tính, nhưng ngôn ngữ lại là ngây thơ vô cùng.

Quả nhiên, hắn là có chút ngốc.

Manjirou nhìn hắn, thật ra em cũng chỉ là một đứa nhỏ đang chờ người lớn khen ngợi mà thôi, em không khỏi cười lên tiếng.

"Thật ngoan." Em không tiếng động thầm nói, xoa nhẹ đầu hắn, có vẻ thật sự coi nam nhân cao lớn, thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi này trở thành một đứa nhỏ.

"Ha ha, em nghe hiểu được, anh đang nói em ngoan", dường như nam nhân cực kì có cảm giác thành tựu, hắn thấy rõ khẩu hình miệng của em , tuy rằng em không nói ra tiếng. Nhưng hắn thật sự có thể nhìn hiểu được.

Em đang nói hắn thật ngoan.

Manjirou lại gật đầu một cái.

Nam nhân nhìn thấy em gật đầu, tựa như vừa được ăn một khối đường, cực kì cao hứng. Hắn nắm một chút tóc, dường như là theo thói quen, ngón tay khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp, thế này làm Manjirou mới chú ý tới, thì ra đêm qua em không nhìn lầm, tóc hắn toàn bộ đều là màu hồng.

Một người ngoại quốc, không phải, là một người con lai mới đúng, tuy trông hắn có vẻ thiên về Tây phương một chút, đường cong ngũ quan hoàn mỹ cực kì, nhưng vẫn nhìn ra được bóng dáng của người phương Đông.

"Anh à, anh đang nhìn gì vậy, em đói quá." Nam nhân buông tay, đặt trên bụng, thậm chí lúc vừa nói xong thì bụng hắn còn rất phối hợp kêu một tiếng.

Hắn ngượng ngùng cười cười, mang theo vài nét ngại ngùng hồn nhiên, Manjirou gật đầu một cái, đi vào phòng bếp. Phòng bếp của em rất nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ, chẳng qua bởi vì quá bận nên ít khi dùng đến, bình thường em đều làm mấy món tùy tiện, em cũng không kén ăn, chỉ cần no là được, thậm chí nếu việc quá nhiều em sẽ chỉ ăn một gói mỳ mà thôi.

Công tác phiên dịch cực kì vất vả, nhất là với em hiện tại, phần công tác này đã là thứ duy nhất giúp em kiếm tiền, mà em phải dịch xong rồi mới được nhận tiếp tài liệu, cũng chỉ như vậy mới có thể kiếm được tiền.

Làm nhanh một nồi cháo, bưng ra ngoài mới phát hiện ra, người nam nhân ngay cả chính mình cũng không biết là ai kia lúc này đang tò mò nhìn khắp nơi trong nhà em, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt, giống như ánh mắt của một đứa nhỏ, sạch sẽ cực kì.

Em thở dài một hơi, em đã có thể khẳng định, đầu óc nam nhân này nhất định là không bình thường, lòng em hơi hơi tê rần, một người nam nhân đẹp đến như vậy, thật sự là đáng tiếc.

"Anh." Nam nhân thấy được em, lập tức đi xuống, trông mong nhìn đồ ăn trong tay Manjirou, nuốt một chút nước miếng, đã mấy ngày nay hắn không được ăn qua thứ gì. Mọi người nhìn thấy hắn nhưng không thèm để ý đến hắn, mà hắn cũng không chủ động vươn tay về phía người khác, bất kể là ai hắn cũng đều làm như vậy, chỉ có hắn, không biết vì sao, hắn không muốn thế, dù có đói chết hắn cũng sẽ không xin ăn của người khác.

Hắn không giống bọn họ.

Nhưng thật sự hắn cũng rất đói bụng.

Hắn nhìn Manjirou đặt đồ ăn ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, em lấy ra hai cái bát, nhường cái to hơn cho hắn, em ăn bát nhỏ. Bình thường em ăn không nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi, với lại em có thể nhìn ra, hắn đã cực kì đói bụng.

Manjirou nhìn về phía hắn, lông mi đen hơi hơi rung động, đáy mắt có chút ý cười tươi mát, đây có lẽ là lần đầu tiên em cười từ ngày ấy đi? Nam nhân thực ngoan ngoãn đứng ở xa, dường như vẫn đang rất khẩn trương, em vươn tay vẫy vẫy hắn.

Lúc này nam nhân mới hớn hở ngồi đối diện em, nhìn bát lớn hơn trước mặt mình, lại không hề động đũa. Manjirou hơi nở nụ cười một chút, cầm đũa đặt vào tay hắn, chỉ vào bát, sau đó gật đầu một cái.

Nam nhân nhìn em, xem ra đã hiểu được, hắn cúi đầu, bưng bát lên, ăn từng miếng thật to, xem ra là đói bụng cực kì, cho nên hắn ăn rất nhanh. Nhưng Manjirou ngoài ý muốn phát hiện ra, động tác của hắn tuy mau chóng lại mang theo vài phần tao nhã, tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh.

Manjirou vừa bắt đầu ăn, lại nhìn thấy bát của nam nhân tuy lớn gấp đôi bát mình nhưng đã sạch sẽ rất nhanh.

Bởi vì quá lâu rồi không được ăn gì, cho nên hiện tại hắn muốn ăn thật nhiều thật nhiều, tuy rằng vừa rồi cũng rất nhiều, nhưng hắn cũng mới chỉ ăn no có sáu phần. Hắn nhìn về phía Manjirou, trong mắt có thật nhiều khát vọng đối với đồ ăn, nhưng cũng không dám nói gì.

*** 19 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro