#22


Sanzu cao hứng kéo tay Manjirou, khóe môi cong cong, làm ánh mắt xanh màu nhạt càng có vẻ thiên chân trẻ con.

Một gã đàn ông cao lớn đi theo phía sau một em bé nhỏ nhắn, tuy rằng không phải trông rất phối hợp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được một loại ấm áp nói không nên lời. Bầu trời sau cơn mưa trở nên trong xanh hơn rất nhiều, dường như không khí cũng mang theo một ít hơi nước của ngày hôm qua, nam nhân có ngũ quan lập thể tuấn mỹ, đi đến nơi này khiến rất nhiều người phải chú ý, một bé con xinh xắn, một anh chàng đẹp trai, xét từ dung mạo mà nói thì đây tuyệt đối là một bức tranh hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc là hai người bọn họ, một kẻ bị câm, một người lại ngây ngốc.

Manjirou muốn dẫn Samzu đi mua quần áo, em cúi đầu nhìn túi xách, tự hỏi tiền bên trong không biết có thể mua được mấy bộ, tiền của em không nhiều, tiền lương mấy tháng nay đều đang ở trong này... em nhấp môi một chút, sau đó cười nhẹ, tiền vẫn có thể kiếm lại được, nhưng nếu không mua đồ mới cho Sanzu thì sẽ cảm thấy rất có lỗi.

Hắn đã thành ra như vậy, em không muốn làm hắn thêm ủy khuất.

Manjirou trầm mặc một lúc, mà Sanzu đang đứng ở phía sau em thì lại cảm thấy rất hoang mang, chớp hai mắt, không rõ tại sao lại phải đến nơi này.

"Anh ơi, mình đứng ở đây làm gì?" Hắn nhìn nhìn bốn phía, thấy được mọi người đang nhìn bọn họ một cách rất kỳ quái, giống như hâm mộ, lại giống như kinh ngạc. Nhưng từ lúc nghe được hắn gọi một câu 'anh ơi' kia xong thì ngay lập tức chuyển thành khinh bỉ cùng đáng tiếc, mà hắn bản năng không thích những ánh nhìn như vậy.

Thực chán ghét, thật sự, thực chán ghét.

Lạnh lùng trừng mắt đám người xung quanh, đôi mắt màu xanh lục bỗng trở nên âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ như bị phủ thêm một tầng băng tuyết, phá lệ lạnh lùng. Loại lãnh đạm trời sinh này giống như một người đế vương đang đứng ở nơi cao nhất vậy, chỉ cần vừa liếc mắt là có thể đem vận mệnh của người khác nắm ở trong tay, chỉ cần nhấc một ngón tay là sẽ khiến bọn họ tan xương nát thịt.

Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một tên ngốc nên có, mọi người không khỏi thở gấp một hơi, rõ ràng gã đàn ông này cũng không phải là kẻ dễ chọc, bọn họ cúi đầu, bản năng cảm thấy sợ hãi.

Một bàn tay nhỏ bé chợt kéo lại tay Sanzu, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay làm lãnh đạm trong mắt hắn nhanh chóng biến mất, khóe môi rất nhanh cong lên, nét mặt như đế vương vừa rồi xuất hiện trên mặt hắn tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng hiện lên, lại dường như chưa từng tồn tại.

Manjirou quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua đám người bên cạnh, bọn họ nghĩ gì em đều biết, chỉ là em cũng không có cách nào bảo vệ Sanzu, bởi vì, em không thể nói. Sanzu không phải kẻ ngốc, hắn chỉ là quên những việc trước kia mà thôi, Sanzu rất thông minh, hắn biết chữ, cũng biết đọc khẩu hình, xét cho cùng thì hắn chỉ là một đứa nhỏ trong cơ thể người trưởng thành mà thôi.

Chỉ là một đứa nhỏ, người khác không nên quá nghiêm khắc.

Manjirou nở nụ cười với hắn, tươi cười thật sạch sẽ tươi mát, cũng thật trong suốt, trong ánh mắt tuyệt đối không có chê cười, làm cho Sanzu chậm rãi an tâm trở lại.

'Không cần để ý', môi của em khép mở, tuy không có thanh âm, nhưng em biết Sanzu sẽ hiểu em nói gì.

"Ừ." Gật nhẹ đầu, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, Sanzu không biết bọn họ, cho nên không quan tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ có Sano Manjirou, bé con đã nhặt được hắn, hiện tại em là duy nhất đối với hắn.

Người thân duy nhất, gia đình duy nhất.

Manjirou kéo Sanzu đi vào một cửa hàng quần áo, bên trong có đồ tốt, có đồ bình thường, tất nhiên cũng có đồ hơi kém một chút.

Nắm chặt túi xách, em ngẩng đầu, thấy được ánh mắt kinh diễm của người bán hàng trẻ tuổi xinh đẹp lộ ra với Sanzu. Quả thật khi Sanzu không nói lời nào, cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người khác không thể bỏ qua được, diện mạo của hắn quá mức tuấn mỹ, hơn nữa dáng người lại không khác gì người mẫu, quả thật rất có tư chất khiến mọi người phải ngắm nhìn.

Nhưng đây cũng chỉ là trong tình huống hắn không nói lời nào.

*** 22 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro