#36



Sano Manjirou, tốt, tốt lắm. Khóe môi của Inui Seishu cong lên, lạnh như băng, ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt. Em thật đúng là có bản lĩnh, thời gian ngắn như vậy đã kiếm được một người đàn ông khác.

Mà có lẽ, em đã kiếm được từ lâu rồi cũng nên, trước cả khi bọn họ ly hôn.

Gã không thể quên được những gì thấy được trong cửa hàng ngày hôm ấy, em thế nhưng cúi người đi giày cho gã đàn ông kia, điều này ngay cả gã cũng chưa từng được hưởng thụ, dù cho em từng là vợ của gã.

Inui Seishu không thích em đối xử với người khác tốt hơn với gã, không những không thích, mà còn chán ghét cực kì.

"Seii..." Một giọng nói mềm mại đánh gãy dòng suy nghĩ, Inui theo bản năng nheo hai mắt lại, không vui nhìn chằm chằm người tới, nhưng lúc nhận ra là ai thì nhanh chóng ẩn đi cảm xúc trong ánh mắt.

Takemichi tiến lại gần, đột nhiên thấy được sự chán ghét chưa từng có ở trong mắt Inui, lòng cậu trầm xuống, cảm giác được một loại nguy cơ mơ hồ. Cho tới bây giờ gã vẫn rất ôn nhu với cậu, tuy không thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng là cậu muốn cái gì gã cũng đều đồng ý, thậm chí còn luôn kèm theo những bất ngờ đặc biệt.

Nhưng là từ khi nào thì quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi? Rõ ràng gã vẫn yêu cậu, nhưng vì sao lại không mãnh liệt như trước kia. Cậu ngày càng gần gã, nhưng dường như, gã lại ngày càng muốn cách xa cậu.

"Seii, hình như gần đây anh có rất nhiều tâm sự, không thể nói cho em biết sao?" Takemichi quan tâm nói, nhưng Inui Seishu lười không muốn trả lời.

Takemichi cười miễn cưỡng, trong mắt hiện lên một chút đau đớn. Cậu đến gần Inui, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt quá mức thâm trầm của gã, còn có một loại cảm xúc rõ ràng như muốn thể hiện cậu mau cút đi, bây giờ gã không có tâm trạng.

Cắn răng, Takemichi đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Inui, tựa đầu vào ngực gã, thút tha thút thít như đang khóc. Lúc này, bàn tay Inui sững lại không nỡ đẩy cậu ra, cuối cùng, cánh tay buông lỏng một chút, vòng tay ôm lấy cậu.

Đúng rồi.... Gã lại đang làm gì!? Không phải Hanagaki Takemichi mới là người mà gã yêu sao, nhưng kỳ quái là, rõ ràng bọn họ đã chuyển về sống chung, nhưng gã lại không muốn cưới cậu. Dường như trong ý thức của mình, gã vẫn đang có một người vợ, em ấy chỉ rời đi một chút, sau đó sẽ lại trở về, gã muốn để trống chỗ ngồi đó cho em ấy, không muốn bất cứ kẻ nào có quyền được cướp đi.

"Seii, anh nghĩ gì vậy, em gọi mấy tiếng mà anh vẫn không nghe được?" Takemichi nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt ngân ngấn nước, mùi nước hoa nhè nhẹ trong nháy mắt làm cho Inui buộc phải chú ý đến cậu: "Seii, chẳng lẽ anh hối hận rồi?" Takemichi ngẩng đầu, gắt gao nhìn vào mắt gã, lại nhận ra cơ thể gã đang không ngừng run rẩy....

Hối hận, hối hận cái gì? Tôi sẽ không bao giờ hối hận đâu. Người nên hối hận đáng ra là Sano Manjirou mới đúng...

Inui Seishu nhắm mắt, không trả lời mà ôm chặt lấy Takemichi, gã muốn lừa dối bản thân, nhưng lại bởi vì hai chữ của cậu mà lâm vào trầm tư.

Dù sao mọi chuyện đã xảy ra cũng không thể làm lại. Vậy nên gã hối hận được gì? Nếu có hối hận thì Manjirou sẽ trở về đây sao? Đó không phải là tính cách của gã, gã sẽ không bao giờ hối hận...

Gã vĩnh viễn sẽ không quên sống cùng Sano Manjirou một thời gian rất lâu đã khiến gã phát chán cái cảm tình bình thường như nước kia, chán ghét em lúc nào cũng không nhìn ra cảm xúc thật sự của gã. Đến tận bây giờ, gã thậm chí còn không nhớ rõ vì sao ngày ấy nhiều người như vậy, gã lại liếc mắt một cái liền chọn ngay một người bình thường như em.

Nhưng ít nhất thì vào 2 năm qua, Inui vẫn luôn tin lựa chọn của mình đúng, tuy gã không phải thật sự yêu Sano Manjirou, nhưng em lại vô cùng tốt. Tốt đẹp đến mức dù cho gã được chọn lại, ở trong hàng vạn người ấy, sẽ lại một cái liếc mắt nhìn ra em.

*** 36 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro