#38
Kịch liệt tình tự đi qua, Inui Seishu ngồi ở trên giường, trong lòng ôm Takemichi .
Gã châm một điếu thuốc, mở hai mắt, quả thật thân thể gã là thỏa mãn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại bắt đầu thấy hư không. Cúi đầu, gã nhìn cậu ở trong lòng gã đang nhắm nghiền hai mắt, cậu đã bị gã ép buộc đến không còn sức lực, nếu là trước kia hẳn gã sẽ kiêu ngạo vì năng lực của chính mình, nhưng hiện tại thậm chí gã còn chẳng thèm quan tâm.
Hình như, có gì đó đang dần thay đổi.
Nhìn cậu ta như vậy, không hiểu vì sao lòng gã lại bắt đầu cảm thấy trống vắng.
Hơi nhếch môi, Inui đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Màu sắc nhẹ nhàng trước kia đã bị thay toàn bộ thành màu đậm, bắt mắt cực kì, nhưng lại làm đau mắt gã. Tất cả đã không còn thanh lịch như trước, gã rốt cuộc không tìm thấy kí ức của ngày xưa.
Ngày xưa căn phòng này trông như thế nào? Đã bao lâu rồi gã không nhìn thấy nó? Hiện tại nhìn màu sắc xa lạ này, thậm chí gã còn có chút hoài nghi liệu thật sự bản thân sẽ thích như vậy hay sao?
Trong mơ hồ, dường như ngũ quan của Inui trở nên cứng rắn hơn một chút, ánh mắt bị nhiễm một loại lạnh lùng khiến chính gã cũng cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.
Trong lòng gã, đột nhiên trở nên thực trống vắng...
Buổi chiều, ánh nắng vàng ảm ảm lan đến, nhà trọ của Manjirou tuy rất nhỏ nhưng lại có một ô cửa sổ hướng về phía tây, có thể nhìn thấy hoàng hôn.
Xoay thắt lưng một chút, Sanzu vươn tay, đụng đến mặt bàn trống trơn.
"Đã hết." Hắn cong lên khóe môi, cuối cùng cũng làm xong, hắn làm xong việc cho Manjirou rồi. Nhưng cổ của hắn thật sự đau quá, chỉ làm một chút thôi đã như vậy, không biết em của hắn lại đau tới chừng nào.
Hắn xoay người, Manjirou vẫn đang ngủ, có lẽ em đã quá mệt mỏi... Sanzu nhìn chăm chú vào khuôn mặt em, đưa tay đặt ở lưng ghế dựa, nhắm mắt. Một vòng ánh sáng mông lung dừng ở trên người hắn, dường như phủ thêm cho hắn một tầng ấm áp.
Manjirou chậm rãi tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu, em chỉ cảm giác hình như thời gian thật sự rất dài. Xoa nhẹ hai mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi, đã thật lâu em không được ngủ một giấc đầy đủ. Em ngồi dậy, nhìn thấy Sanzu đang ngồi cách đó không xa chuyên chú nhìn em, trong ánh mắt xanh lục là một mảnh sạch sẽ nhu hòa, thấy em tỉnh lại, vẫy vẫy tay.
"Manjirou, chào mừng đã về nha." Giọng nói cực kì dễ nghe, hơn nữa cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc này của hắn tốt lắm. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng hắn lại cảm giác được một loại thành tựu vô cùng. Sau này hắn sẽ giúp Manjirou, em không cần phải vất vả như vậy nữa.
Sano Manjirou hơi cong lên hai mắt, bên môi có ý cười thản nhiên, xinh đẹp cực kì. Sanzu vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy, em chỉ ngủ mà thôi, đâu phải đi xa nhà.
"Manjirou, vai em đau." Hắn đứng lên đi đến bên giường, ngồi xuống, sau đó chỉ vào bả vai của mình bắt đầu kêu khổ.
Manjirou nhẹ nhàng cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa bờ vai của hắn. Dáng người của hắn rất đẹp, có lẽ vì thời gian dài phải sống lang thang nên mới gầy một chút, màu da cũng hơi nhợt nhạt. Nhưng là qua mấy ngày nay điều trị cơ thể hắn đã tốt lên rất nhiều, không tính việc đầu óc có chút ngu ngơ thì hắn thật sự là một đứa bé cực kì khỏe mạnh.
*** 38 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro