#45


Takemichi nhìn chằm chằm vào Manjirou, cảm giác không vui vừa rồi bắt đầu biến mất, bởi vì cậu cũng nhìn ra hiện tại Inui Seishu muốn vũ nhục Manjirou. Được nhìn em xấu mặt thực vui vẻ, cực kì vui vẻ, nhưng sự bất an trong lòng cậu cũng càng ngày càng mạnh.

Manjirou cúi đầu một lần nữa, ánh mắt rơi xuống bộ quần áo đã bị giẫm bẩn, tự tôn của em so với Sanzu, thứ nào mới càng quan trọng?

Em chậm rãi đi qua, không nhìn đến ánh mắt Inui Seishu càng ngày càng lạnh như băng, không nhìn Hanagaki Takemichi coi thường, cũng không nhìn những người khác rõ ràng thương hại, em không muốn nhìn cái gì, cũng không muốn nghe điều gì.

Manjirou chậm rãi ngồi xuống nhặt bộ quần áo lên, cẩn thận phủi đi bụi đất. Thật sự là em không thể mua cho Sanzu được thứ đồ đắt như vậy, nên nếu chỉ cần ngồi xuống, chỉ cần cúi đầu là có thể được đến nó, vậy thì em sẽ làm, em sẽ buông tha cho tự tôn của mình, không vì chính em, mà vì một người khác.

Em ôm chặt quần áo, nhìn thẳng vào người đàn ông đứng ở trước mặt, dường như là có thể nghe thấy tiếng hít thở áp lực của gã.

'Cảm ơn anh.' em loan hạ thắt lưng, cho dù đây chỉ là một sự bố thí em cũng muốn cảm ơn, chẳng qua, là cảm ơn không tiếng động mà thôi.

Mở cửa ra, Manjirou không ngừng bước đi, thậm chí không dám quay đầu, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Inui Seishu ngày càng lạnh như băng thẳng tắp bắn vào cơ thể em. Thực lạnh, cũng rất đau.

Khép lại cánh cửa, vài cơn gió nhẹ thổi qua mơ hồ làm khô đi làn hơi nước vừa nhen nhóm. Em bước nhanh về phía trước, đem tất cả mọi việc đều đá ở sau lưng, từ nay nơi này đã không phải thế giới em có thể tiến vào.

Không biết đây là loại cảm giác gì, em cảm giác chính mình hoàn toàn hết hy vọng, sự ảo tưởng bấy lâu nay đã hoàn toàn tan biến, không còn chút ánh sáng nào.

Manjirou vươn tay đặt ở khóe mắt, rất khô, thì ra em không hề khóc, cũng không khóc được. Dường như tất cả đã không còn giá trị, thời gian hai năm của em, hơn bảy trăm ngày có yêu, thật sự đã trôi qua.

Nhìn bộ quần áo ở trong lòng, em dừng lại, cố gắng lau đi vết giày còn lưu lại, cũng may chỉ có bụi đất, phủi sạch một chút là được. Mặc kệ bộ quần áo này là như thế nào có được, em cũng đã tiết kiệm được không ít tiền, thế nên hôm nay em sẽ làm thật nhiều đồ ăn, nhất định Sanzu sẽ rất cao hứng.

Mà bên trong cửa hàng, Inui Seishu nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Manjirou rời đi. Không biết phải nói vừa rồi em không có cốt khí vẫn là rất biết nhẫn nhịn nữa, nhưng làm cho gã không thể chấp nhận là, tất cả mọi điều em làm đều là vì một kẻ khác.

"Seii, anh đang nhìn gì thế?" Takemichi vẻ mặt phức tạp nhìn Inui. Liệu có phải là bọn họ đang xem nhẹ điều gì không, tại sao cậu lại cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên thay đổi, không thể đoán trước được điều gì nữa.

"Đi thôi." Inui Seishu đột nhiên buông lỏng tay ra, bước nhanh rời khỏi cửa hàng, không giống như trước kia chăm sóc đến Takemichi, gã hiện tại rất muốn yên tĩnh. Thì ra khi gặp lại người kia, phản ứng của gã còn kịch liệt hơn cả những gì đã tưởng tượng. Đây là loại tình cảm gì, gã không biết, cũng không muốn biết.

Takemichi vội vàng đuổi theo Inui, lần đầu tiên cậu thấy tâm tình của bọn họ xa cách đến như vậy, mà tất cả dường như là vì sự xuất hiện của em ấy...

*** 45 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro