#5
"Manjirou à, xin lỗi em, em biết đấy, gần đây Inui thật sự rất bận, cho nên chỉ có một mình em. " Nhìn em lẻ loi một mình, Kokonoi thật sự cảm giác được một loại đau lòng cùng tiếc nuối. Em ấy thật sự rất đáng thương...
"Không có việc gì đâu, em biết mà." Manjirou gật đầu một cái, em biết chồng em bận, cho nên em cũng có thể đi dạo một mình rất vui vẻ. Nhưng, nhẹ nhàng chớp hai mắt, ảm đạm hiện rõ trong mắt em, vui vẻ ư? Thật ra, em cũng rất muốn có người đi bên cạnh.
Chẳng qua, đây chỉ là mong ước của riêng em mà thôi.
Xoay người, em cũng không nhìn đến ánh mắt phức tạp của Kokonoi, trong ánh mắt ấy dường như có cả sự đồng tình lẫn thương cảm.
Nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa kia, Kokonoi nhẹ nhàng thở dài."Inui Seishu, mày vậy mà nhẫn tâm bỏ rơi một người tốt như vậy, rồi sẽ có ngày mày phải hối hận lắm đấy"
Sano Manjirou, em ấy sinh ra đã có số phận nhất định bị tổn thương, còn không thể yêu thương em ấy tử tế được hay sao?
Từ trong bệnh viện đi ra, Manjirou ngẩng đầu thấy bầu trời trong xanh lạ thường, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt em, làm cho em hơi híp mắt lại, vài cơn gió khẽ thổi qua bên má mang đến một cảm giác mát mẻ thanh lương, em cúi đầu, từ túi xách lấy ra một tờ giấy, dòng chữ trên giấy ánh vào trong mắt em, xét nghiệm thấy có thai.
Em có thai, kết hôn hơn hai năm, em cuối cùng cũng có thai rồi.
Inui nhất định sẽ rất vui phải không!? Manjirou mỉm cười, đây là kết tinh tình yêu của em và gã mà! ...Em đặt tay ở trên bụng, rất khó tin nghĩ, nơi này đã có một sinh mệnh bé nhỏ đang trưởng thành. Chỉ mấy tháng nữa thôi, sẽ có một đứa nhỏ xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, không biết con sẽ giống em hay là giống gã.
Manjirou vừa nghĩ vừa không giấu nổi nụ cười, hạnh phúc bên môi có thể say lòng người, em gả cho Inui từ lúc còn chưa tốt nghiệp đại học, gả cho một chàng trai vừa đẹp vừa giàu có khiến em tự hào nhiều lắm. Gã là một người cực kì xuất sắc, tuy rằng khi ở trường là bạch mã hoàng tử của rất nhiều bạn học, nhưng là, cuối cùng gã lại chọn em. Bởi vì gã từng nói qua, ở bên em gã thấy được an tâm.
Cho nên, em kết hôn. Thời gian hai năm tuy tình cảm vợ chồng không quá mãnh liệt, nhưng cũng cực kì ấm áp. Mỗi ngày, em đều cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người vợ, công ty của gã một năm này đã phát triển vượt bậc nên bề bộn nhiều việc, cho nên em luôn thực săn sóc không đi quấy rầy gã, cho dù gã quên ngày kỷ niệm kết hôn, em cũng không trách gã. Cho dù gã không quan tâm em giống như trước kia, em cũng không trách gã.
Bởi vì em biết, gã thật sự rất bận, rất bận.
Con à, nếu ba của con biết con tồn tại, nhất định sẽ rất vui— Tuy rằng bọn họ chưa có kế hoạch sinh con, tuy rằng đứa bé đến có chút ngoài ý muốn, nhưng Manjirou tin rằng Inui sẽ rất thích đứa con này.
Từ nay bên cạnh em không chỉ có mình gã nữa, mà sẽ có thêm một đứa bé của em và gã.
Đem giấy xét nghiệm cẩn thận bỏ vào trong túi, em vỗ mặt mình một chút, cười thật lâu, khuôn mặt của em cũng sắp bị cứng lại rồi, có lẽ người khác còn nghĩ em là một đứa ngốc. Vẫy tay gọi một chiếc taxi, đến tận lúc ngồi trong xe, môi của em cũng không ngừng cong lên được, tươi cười trên mặt em phá lệ ôn nhu. Tài xế từ kính sau nhìn thấy em cũng cảm nhận được em dường như đang rất hạnh phúc, khuôn mặt em cũng dễ nhìn, con ngươi đen láy vậy mà cũng có chút lấp lánh rồi, bên trong luôn có nhu hòa, đôi môi hồng hào đáng yêu, cái mũi tuy rằng không cao lắm, nhưng là rất hợp ngũ quan, làm khuôn mặt em thêm một phần ôn nhu.
Kiểu người như Manjirou thật sự đem cho người ta cảm giác thoải mái, nụ cười của em, cảm giác giống như gió xuân, cuốn hút cả người lái xe, làm cho tâm tình của hắn ta cũng tốt hơn rất nhiều.
Sano Manjirou thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hiện tại về nhà, coi như cho gã một bất ngờ đi, dù sao em cũng đã nói là hôm nay khả năng về nhà muộn một chút. Em phát hiện đã hai tháng , cơ thể luôn có triệu chứng kì lạ nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, không nghĩ tới thật là mang thai, a, ý cười trên khóe môi lại lớn một ít, em thật sự rất hạnh phúc, mà tất cả hạnh phúc của em đều là Inui cho.
Đặt túi xách ở trong lòng, em xem phong cảnh bên ngoài xe, một loạt cảnh vật trôi nhanh về phía sau, cho dù cuối cùng chỉ là hình bóng mơ hồ lưu lại trong đầu, nhưng ai có thể nói là nó không xinh đẹp?
Xuống xe, em đứng ở trước cửa nhà mình, vẫn đứng, vài cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua khuôn mặt mang theo tươi cười của em, làm mấy sợi tóc vương vào trên má, có chút lạnh như băng, lại có chút ngứa.
Em hít một hơi thật sâu, hôm nay là cuối tuần, gã hẳn là ở nhà, không biết đang xem tivi hay là đang nghỉ ngơi đây. Không biết, bất ngờ em cho gã có đủ lớn hay không. Đi tới, em mở ra cửa ra, tươi cười trên mặt cứng lại.
*** 5 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro