#52
"Manjirou có đau lắm không? Nói cho Samzu biết Manjirou đau ở đâu?" Hắn gắt gao ôm chặt lấy em, nếu không phải vẫn cảm nhận được tiếng hít thở mỏng manh kia, nhất định hắn sẽ phát điên! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hắn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại không biết phải làm sao mới tốt, hắn không phải một người bình thường, có lẽ hắn đã từng rất thông minh, nhưng loại cảm xúc này cũng là lần đầu tiên gặp được. Lúc này, hắn thật sự hoang mang lo sợ.
Đúng rồi, bệnh viện, phải đến bệnh viện!
Vội vàng ôm Manjirou chạy về phía trước, hắn nhớ tới cách nơi này không xa có một bệnh viện nhỏ, Manjirou sẽ không có việc gì, nhất định là vậy.
Khi Sanzu ôm Manjirou đến bệnh viện, quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối bời, có lúc phải ngừng lại thở hổn hển, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy em, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
"Anh không buông ra, chúng tôi cứu em ấy thế nào?" Bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhìn bé con trong lòng Sanzu, có vẻ như em ấy bị thương rất nặng, nhưng gã đàn ông đi bên cạnh em nói kiểu gì cũng không chịu buông tay, làm sao mà cứu người? Bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp người nhà bệnh nhân nào lại không chịu phối hợp như vậy.
"Các ông có thể cứu Manjirou, phải không?" Samzu nâng lên đôi mắt đỏ bừng, chứng tỏ lúc này hắn đang sợ hãi tới nhường nào. Manjirou không thể có chuyện, tuyệt đối không thể, nếu không, hắn sẽ sống không nổi nữa.
Bác sĩ dùng sức gật đầu một cái, Sanzu cúi đầu chăm chú nhìn Manjirou, lần đầu tiên hắn có loại cảm giác vô lực này, ngay cả khi phải biến thành một kẻ lưu lạc đầu đường hắn cũng chưa từng thấy tuyệt vọng như vậy. Hắn thật sự không thể mất đi Manjirou được...ngoại trừ riêng em ấy... Ngón tay hắn chậm rãi buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên khuôn mặt tái nhợt kia, mãn nhãn bi thương, thật sự, thật sự sẽ không có việc gì sao?
Rốt cục bác sĩ cũng được tiếp nhận Manjirou từ tay hắn, nhanh chóng đặt em lên cáng đẩy đưa vào phòng phẫu thuật.
Manjirou ơi, Sanzu phải làm gì bây giờ đây?
Hắn che mặt mình, ánh mắt không lúc nào dám rời đi cánh cửa phòng phẫu thuật. Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, thời gian từng giây từng giây trôi qua... hắn vẫn giữ nguyên một tư thế, giống như kẻ mất hồn đứng ở nơi đó, muốn nhìn xuyên vào bên trong kiếm tìm người mình quan tâm nhất.
Không biết đợi bao lâu, chỉ biết thân thể đã muốn tê rần chết lặng, cửa rốt cục mở, hai mắt hắn đột nhiên trợn to, nhìn theo Manjirou được đẩy ra từ bên trong.
Hắn tiến lên từng bước, cảm giác đôi môi nứt nẻ cứng đờ, thậm chí, không dám hỏi một câu.
"Anh yên tâm đi, cuộc phẫu thuật rất thành công, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, chẳng qua mất máu nhiều một chút, chúng tôi kiểm tra qua thì thấy nguyên nhân là do trọng vật gây thương tích, về sau nhất định phải cẩn thận." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, giải thích một hồi lại phát hiện ra, nam nhân này căn bản là một cái liếc mắt cũng không cho ông, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm bé con đang nằm trên giường bệnh, dường như sợ vừa sơ ý là em ấy sẽ biến mất vậy.
Nhưng ông không biết Sanzu vẫn chú ý nghe từng lời của mình, hốc mắt hắn bắt đầu nóng lên, nhẹ nhàng chớp hạ, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt.
Em ấy không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi, đây chẳng phải có nghĩa là, hắn sẽ không mất đi em sao?
Bác sĩ lắc đầu, dường như thực hiểu biết hành động này của hắn, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, nhắc nhở nói: "Đúng rồi, anh nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đi."
Samzu sững sờ một chút, thứ gì gọi là thủ tục nhập viện? Hắn không biết, cũng chưa từng nghe nói qua.
Vị bác sĩ thấy Sanzu bối rối nhìn mình thì nghĩ là do không biết đường, hảo tâm chỉ một cái phương hướng: "Anh cứ đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ phải, cũng không xa lắm đâu." Nói xong, ông dặn dò mấy người y tá đưa Manjirou vào một gian phòng bệnh ngay gần.
Sanzu ngơ ngác đi theo hướng ông chỉ, trong đầu vẫn không rõ ràng lắm mình phải làm cái gì. Lúc đến nơi, hắn ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có viết 'Nơi thu phí', ngó nghiêng nửa ngày, cuối cùng học theo những người khác đứng ở phía trước.
"Xin hỏi, anh muốn làm viện thủ tục sao?" Cô y tá nhẹ giọng hỏi hắn.
Sanzu gật đầu một cái.
"Xin hỏi, bệnh nhân là ai?"
"Sano Manjirou." Sanzu nhìn cô ghi ghi chép chép, không biết viết cái gì, dù sao, cô hỏi gì thì hắn trả lời nấy là được, đơn giản ba chữ, sau đó liền gắt gao mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.
"Vậy anh chờ một chút nhé." Cô y tá rất nhanh viết xuống một dãy số, Sanzu chớp nhẹ hai mắt không hiểu, đợi cô giải thích lại.
"Tổng cộng phải thanh toán từng này, anh đến nơi thu viện phí để nộp tiền, dùng thẻ hay tiền mặt đều được cả." Cô vẫn thực kiên nhẫn, ai bảo Sanzu đẹp trai như vậy làm gì, nếu khó coi một chút nói không chừng cô đã sớm phát hỏa rồi đấy, phải biết rằng, cô đã lặp lại đến lần thứ năm rồi mà Sanzu vẫn không hiểu.
Cô cố gắng nói rất rõ ràng rồi, cho nên, hắn cũng có thể nghe rất rõ ràng đi?
Nghiêng đầu một chút, cuối cùng Sanzu cũng hiểu được ý của cô, cô muốn thu tiền, nhưng là, hắn không có. Xoay người bước đi, để lại phía sau cô y tá không ngừng gọi với: "Anh gì ơi, anh không làm thủ tục nhập viện nữa à?"
Làm, tất nhiên hắn muốn làm, nhưng hắn không có tiền.
Cuộc sống của hắn cùng Manjirou vẫn đều phải dựa vào chút tiền kiếm được từ việc phiên dịch tư liệu, nhưng hiện tại em đang bị thương, hắn biết đi đâu tìm tiền? Tự đánh mình vài cái, sâu sắc biết bản thân hiện tại quá mức vô dụng, hắn có một nỗi bất lực không thể nói lên thành lời.
Nhưng không thể mãi tuyệt vọng ở đây được! Sanzu đứng thẳng, xoay người bước về phía trước. Hiện tại hắn cần tiền, bất luận thế nào đều cần, nếu không có tiền Manjirou sẽ không thể khỏe lại được, thậm chí là sẽ chết! Hắn không thể để Manjirou chết, hắn không muốn mất đi em ấy.
Đi được rất lâu, thẳng đến lúc nhìn thấy có vị bác sĩ đưa rất nhiều tiền cho một nam nhân, Sanzu mới dừng bước lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Hắn nắm chặt tay, đợi người kia đi rồi mới tiến lại gần hỏi.
"Sao ông lại đưa tiền cho anh ta?" Anh ta đã làm việc gì, nếu anh ta có thể, vậy hắn cũng có thể chứ? Tuy rằng hắn không phải thực thông minh.
"Đây là tiền anh ta bán máu." Bác sĩ tuy không rõ vì sao Sanzu hỏi như vậy, nhưng vẫn nhã nhặn giải thích cho hắn.
Bán máu sao? Hắn nhìn lại tay mình, có phải chỉ cần làm như vậy là sẽ được cầm tiền?
Bác sĩ chờ đợi rất lâu, thấy hắn mãi cũng không có phản ứng gì thì xoay người bước đi, nhưng lại bị Sanzu kéo lại từ phía sau.
"Tôi cũng muốn bán máu." hắn nói rất nghiêm túc, trong mắt không có một tia do dự nào.
Bác sĩ có đôi chút sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Người như thế này ở trong viện rất nhiều, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chung quy lại bọn họ vẫn là muốn kiếm tiền. Tuy người này trông rất được, có vẻ là con lai, quần áo nhìn qua đều là đồ tốt, nhưng ông vẫn là thấy được vết máu trên ống tay của anh ta, có lẽ là vì cứu người đi?
Sanzh đi theo bác sĩ làm mấy xét nghiệm máu đơn giản, sau đó ngồi ở ghế trên, nhìn mũi tiêm thô to cắm vào cánh tay của mình, một loại ê ẩm đau xâm nhập cốt tủy, thực trướng, nhưng hắn chỉ cau mày, hừ cũng không hừ một tiếng.
"Anh có muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Xong xuôi, bác sĩ nhìn hắn đã tái nhợt mặt mày thì tốt bụng nhắc nhở. Sanzu lúc này cảm thấy thực không thoải mái, nhưng là, Manjirou sẽ càng không thoải mái đi? Hắn lắc đầu, tiếp nhận tiền từ tay vị bác sĩ, thân mình có chút lảo đảo bước ra bên ngoài.
Trước mắt là một mảnh mờ ảo, hắn vỗ vỗ đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh chút ít. Thật ra, số lượng máu hắn bán đã nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nếu không phải gần đây Manjirou nuôi hắn tốt lắm, nói không chừng hiện tại đã sớm ngã xuống. Hắn biết mình không thể gục ngã lúc này, Manjirou còn đang chờ hắn, bọn họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.
Thiếu một người cũng không được.
Làm xong tất cả thủ tục nhập viện, hắn đi tới phòng bệnh của Manjirou, thế này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ có mình em, liền một người cô đơn nằm ở nơi đó, mặt nạ oxy đã được tháo xuống. Hắn nhẹ nhàng bước tới bên giường, gắt gao nhìn khuôn mặt em. Thật ra, sắc mặt bọn họ hiện tại cơ bản rất giống nhau, đều là trắng bệch.
Thật ra như vậy tốt lắm, thật sự rất tốt! Hai người sống nương tựa lẫn nhau, tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Em giúp hắn, vậy hắn cũng có thể giúp em, vốn hẳn là như vậy mới đúng
Ngồi bên giường bệnh, hắn vẫn luôn không ăn không uống chăm sóc Manjirou. Không ai biết em đối hắn có ý nghĩa gì, tất cả mọi người trong viện đều cho rằng bọn họ là tình nhân, hơn nữa nam nhân này thật sự rất yêu bé con đang nằm trên giường bệnh, trừ bỏ em ấy ra, ai hắn ta cũng không muốn nói nhiều một câu.
Quá đẹp trai, quá lạnh lùng. Chính là không ai biết, hắn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, rất sợ hãi mất đi người mình quan tâm nhất.
Manjirou hơi chớp hạ lông mi, em cảm giác mí mắt cực kì trầm trọng, thậm chí ngay cả sức lực để mở ra cũng không có, hơn nữa trước ngực truyền đến rất nhỏ đau đớn.
'Sanzu, Sanzu...' em giãy dụa muốn tỉnh lại, thẳng đến trước mắt xuất hiện một mảnh sáng ngời mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đập vào hai mắt là một mảnh màu trắng, chăn, gối, vách tường, tất cả đều là màu trắng, nơi này là bệnh viện, một côn của nam nhân kia vừa vặn đánh vào lưng em, cho nên em vào đây, vậy Sanzu thì sao?
Giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn trước ngực lại càng mạnh hơn, quay đầu đi, hai mắt em đột nhiên mở to một ít, thân thể cũng không dám lộn xộn nữa.
Sanzu...
Nam nhân ghé vào đầu giường, tay hắn gắt gao cầm lấy góc chăn, hai mắt đã có chút quầng đen, hiển nhiên ngủ không được tốt lắm, hơn nữa, sắc mặt hắn kém quá, có hơi xanh xao quá mức. Như vậy Sanzu thật quá mức chật vật, cũng quá mức làm cho người ta đau lòng.
Em chớp hai mắt, ánh mắt có chút cay cay khó chịu.
"Manjirou ngủ lâu lắm, có đói bụng không?" Sanzu đột nhiên tỉnh dậy, đặt tay lên má em, nhẹ nhàng mơn trớn, trong mắt là ôn nhu vô cùng.
Manjirou giữ chặt tay hắn, lắc đầu hỏi: 'Manjirou ngủ mấy ngày rồi?'
"Hai ngày." Sanzu trả lời. "Nhưng Manjirou đừng ngủ nữa, em thật sự rất sợ hãi, sợ mất Manjirou lắm" Sanzu bối rối nói, lần đầu tiên để lộ ra sự yếu ớt của mình.
Manjirou nhẹ nhàng gật đầu, cho hắn một cái an tâm tươi cười: 'Manjirou sẽ không ngủ nữa đâu, Manjirou làm sao có thể để mặc Sanzu một mình được.'
Em ôn nhu nhìn vào mắt hắn, đúng vậy, làm sao em có thể bỏ mặc hắn được, giờ đây em là người thân duy nhất của hắn, mà hắn, cũng là điều quan trọng nhất với em. Kiếp nạn lớn như vậy bọn họ cũng có thể vượt qua được, như vậy, còn gì là đáng lo sợ đâu?
Cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, cô y tá nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Manjirou đã tỉnh lại thì hơi ngạc nhiên một chút, nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, tiếp theo lại nhìn về phía Sanzu, trong mắt hắn có thản nhiên si mê. Nam nhân tốt đến như vậy bây giờ thật sự quá khó tìm, vì một bé con, thế nhưng có thể...
Nếu cô có thể gặp được một người đàn ông như vậy, chết cũng nguyện ý.
*** 52 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro