#61
'Làm sao vậy?' Từ lúc về tới giờ trông Sanzu vẫn rất yên lặng, nét mặt cũng không được vui vẻ như mọi ngày, không biết là lại có chuyện gì xảy ra đây.
"Manjirou, anh không được tới công trường nữa, cũng không thể giúp em được nữa rồi." Hắn nói rất nhẹ, nhưng là, cũng không thể giấu được bất đắc dĩ cùng đau lòng.
'Vậy Sanzu đi giúp em được không?' em cũng không hỏi nguyên nhân, nếu Sanzu muốn thì hắn đã nói rõ ngay từ lúc đầu rồi. Chuyện không lấy gì làm vui vẻ, chi bằng làm cho hắn được thoải mái một chút đi.
"Ừ." Hắn hào hứng gật đầu, vươn tay vuốt ve mái tóc dài màu vàng của em. Thật không ngờ, hắn lại có thể đi giúp Manjirou, hắn sẽ không vô dụng.
'Em đi nấu cơm đây, Sanzu muốn ăn cái gì?' Nhìn đến tươi cười trên mặt Sanzu, em cũng cảm thấy ấm áp cực kì.
"Thứ gì cũng được, anh không kén ăn."
'Ừ.' Manjirou vui vẻ gật đầu, hôm nay em vừa mua được một con cá rất ngon, lát nữa nấu canh cá chua, nhất định hắn sẽ thích...
Mỗi buổi sáng Sanzu luôn dậy từ rất sớm, chẳng qua trước kia phải giả vờ ngủ say để chờ Manjirou yên tâm đi trước mà thôi, đương nhiên hiện tại đã không cần.
"Đi thôi, mình đi làm đi." Sanzu hào hứng kéo tay Manjirou ra ngoài, nhưng lúc vừa mở cửa ra thì lại có một cơn gió mạnh thổi đến, dường như mang theo lạnh lẽo của mùa đông.
"Chờ anh một chút." Sanzu đột nhiên dừng lại, quay trở về phòng ngủ lấy ra một chiếc khăn lụa màu xanh lục, mặt trên có thêu mấy đóa hoa nho nhỏ, xinh đẹp cực kì.
Hắn đi tới, nhẹ nhàng đem khăn lụa quàng trên cổ Manjirou. Thứ này hắn nhìn thấy ở bên đường, lúc ấy có một người đàn ông mua khăn tặng cho người yêu của anh ta, thế nên, hắn cũng mua một chiếc.
Chỉnh lại khăn cho vừa vặn, hắn hài lòng gật đầu: "Ừ, được lắm, vừa đẹp lại vừa không sợ bị gió lùa."
'Xinh đẹp sao?' Manjirou vuốt ve chiếc khăn, ánh mắt lại đột nhiên có chút đau đớn, thật là... Chỉ cần một hành động nho nhỏ của hắn thôi là cũng có thể khiến em cảm động phát khóc, Sanzu thật xấu...
"Đẹp lắm, rất được, Manjirou xinh đẹp nhất." Sanzu đương nhiên nói xong, Manjirou của hắn tất nhiên là đẹp nhất rồi, không cần phải bàn cãi.
Manjirou cười gật đầu, kéo tay hắn đi tới tòa soạn báo. Nhìn từ xa, bóng dáng của hai người trông phá lệ hài hòa, có loại ánh sáng dịu dàng dừng trên người bọn họ, giống như hàng ngàn sợi tơ quấn quít đan xen, nhẹ nhàng mà sạch sẽ.
Vào trong kho hàng, Sanzu thật nhẹ nhàng khiêng lên một chồng báo lớn, chỉ để lại cho Manjirou một tập nhỏ ôm trên tay, tuyệt đối không nặng. Mấy người đàn ông xung quanh thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Sanzu, dường như đang cố nhớ lại điều gì.
Nam nhân này, hình như bọn họ đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng lúc này cố nghĩ thế nào cũng không ra. Mà thôi, chắc cũng chẳng có gì quan trọng, có người đến giúp Manjirou là bọn họ thấy vui rồi, công việc này với em mà nói, thật sự quá vất vả.
...
Inui Seishu buồn bực ngồi trên sô pha, ngón tay đều đều gõ vào mặt bàn, đột nhiên lại chạm đến thứ gì đó. Cúi đầu, gã thấy được tờ thiếp cưới đỏ rực, ngày tháng ghi trên đó thế nhưng chính là ngày kia.
Ngày kia rồi sao? Chỉ cần hết ngày kia, gã sẽ lại phải tiến vào một cuộc hôn nhân với Takemichi? Vốn đã giao tất cả mọi việc cho công ty hôn khánh chuẩn bị, gã chỉ cần yên tâm làm chú rể là được, nhưng là, tâm trạng lúc này của gã lại không rõ ràng lắm.
Gã tựa đầu vào sô pha, xoa xoa mi tâm đang cau chặt, lần đầu tiên, cảm thấy bản thân bất lực đến như vậy.
Mở to hai mắt, gã có chút phức tạp nhìn chằm chằm đống thiếp cưới trên bàn, đột nhiên có loại xúc động muốn phá huỷ tất cả. Gã đây là làm sao vậy?
Takemichi đẩy cửa ra, chậm rãi đi đến phía sau Inui Seishu, ôm chặt lấy thắt lưng của gã: "Seii, cuối cùng thì mình cũng có thể danh chính ngôn thuận sống với nhau rồi." Cậu tựa mặt vào cổ gã, bên mũi ngửi được hương vị nam nhân thành thục, thật sự cảm thấy bản thân hạnh phúc vô cùng.
"Chồng." Nhẹ nhàng một tiếng, lại làm cho thân thể Inui Seishu trở nên cứng đờ.
"Em cứ gọi tên anh như cũ thì hơn." Gã lạnh nhạt đẩy cậu ra, đứng lên đi đến bên cửa sổ. Một tiếng 'chồng' này, dường như đã đánh gã tỉnh lại, tâm trí vẫn luôn mê mang rốt cục cũng hiểu ra được một điều.
Sai lầm rồi, tất cả, đều sai lầm rồi.
Hanagaki Takemichi cứng ngắc đứng tại chỗ, cảm giác tay chân bắt đầu rét run, nhưng cuối cùng cậu vẫn bình tĩnh ngẩng cao đầu. Inui Seishu, anh hối hận rồi phải không, nhưng là, mặc kệ anh hối hận tới mức nào, 'hôn' này chúng ta cũng nhất định phải 'kết', anh sẽ trở thành chồng tôi, mà tôi, sẽ trở thành Inui phu nhân của anh. Khóe môi đắc ý cong lên, Takemichi tiến lại gần Inui Seishu, một lần nữa ôm lấy gã, mà lúc này đây, gã đã không còn kháng cự.
...
Sanzu nhàm chán nằm trên giường nghịch nghịch ngón tay của mình. Hắn chỉ mới cúm nhẹ thôi, đâu phải việc gì to tát, vì sao lại bắt hắn ở nhà, Manjirou thật là cẩn thận quá đáng, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ buồn chết mất.
Xuống giường, hắn quyết định thay quần áo rồi sẽ đến tòa soạn giúp Manjirou một tay, cùng lắm thì cũng chỉ bị em véo má mà thôi, hắn không sợ. Nghĩ đến là làm, Sanzu nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn đến sắc trời u ám thì không khỏi lo lắng một chút, có lẽ lát nữa trời sẽ mưa đi? Nghĩ vậy, hắn lại quay trở về cầm lấy một chiếc ô cho yên tâm, nếu lát nữa mưa to mà không có ô, Manjirou sẽ lại ướt sũng mất.
Hắn đi nhanh về phía tòa soạn báo, trong lòng vui vẻ vì sắp được gặp Manjirou, lại không hề biết được bất ngờ gì sắp xảy đến...
Trong xe đưa dâu, Hanagaki Takemichi cầm trong tay bó hoa hồng trắng muốt, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay còn diễm lệ hơn vài phần. Đều nói ai nấy đẹp nhất là vào ngày kết hôn, quả nhiên không hề sai, cậu hạnh phúc cười, quay đầu nhìn sang Inui Seishu.
"Seii, hôm nay em rất hạnh phúc." Cậu tựa vào vai anh, nỉ non nói. Rốt cuộc thì cậu cũng gả cho hắn, lát nữa chỉ cần tuyên thệ xong trước mặt cha sứ, trao đổi nhẫn cưới cho nhau là cậu sẽ trở thành vợ gã, trở thành người duy nhất có thể đứng bên người gã.
Inui Seishu thản nhiên quay đầu, ánh mắt hơi khép lại như đang suy nghĩ điều gì quan trọng. Thực ra ngay từ lúc đầu gã cũng đã như vậy rồi, thậm chí ngay cả một câu cũng lười nói với cậu.
"Seii, anh làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì không?" Hanagaki Takemichi lo lắng hỏi, mơ hồ cảm thấy được điều gì không ổn.
"Takemichi." Inui Seishu đột nhiên mở miệng, ánh mắt gã thẳng tắp nhìn về phía cậu, bên trong là u lượng thâm trầm, lại không thấy được nửa phần ôn nhu ngày trước.
"Làm sao vậy, Seii?" Trái tim Hanagaki Takemichi đập nhanh hơn một chút, có chuyện gì vậy, có chuyện gì còn quan trọng hơn cả hôn lễ của chúng ta hay sao? Cậu xích lại gần Inui Seishu, vừa muốn hôn lên môi gã, lại bị gã quay mặt từ chối.
"Takemichi, hôn lễ của chúng ta cần chậm lại vài ngày." Gã đẩy Hanagaki Takemichi ra, nặng nề gằn từng tiếng, giọng nói mang theo bình tĩnh cùng lạnh nhạt.
"Seii, anh nói đùa gì vậy, thiếp cưới đã phát ra hết rồi, tất cả mọi người đều biết hôm nay chúng ta sẽ kết hôn, hơn nữa, đây cũng đâu phải ngày Cá tháng Tư?" Takemichi hốt hoảng nói xong, sau đó lại dường như nghĩ đến điều gì, bĩu môi làm nũng. Chắc chắn là gã đang đùa cậu, hôn lễ đã chuẩn bị xong cả, tân khách cũng đã đến hết, chỉ thiếu một chút thủ tục cuối cùng mà thôi. Hủy bỏ hôn lễ? Điều này sao có thể!
"Anh nói, hôn lễ bị hủy bỏ." Inui Seishu lạnh lùng nói, cho tới bây giờ gã vẫn chưa từng là một người thích nói đùa. Gã nói hủy bỏ hôn lễ, tức là cậu và gã, bọn họ cần thêm thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này.
"Seii, anh biết mà, điều này là không có khả năng." Hanagaki Takemichi đánh rơi bó hoa cưới, không dám tin nhìn về phía Inui Seishu. Gã nói thật sao, gã muốn hủy bỏ hôn lễ, điều này làm sao có thể xảy ra được? Cậu sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, gã muốn thế phải không? Từng giọt nước mắt hạ xuống làm nhòe đi lớp phấn trang điểm cầu kì, khiến cậu lúc này trông cực kì chật vật. Không được hủy, tuyệt đối không được, cậu sẽ không để cho người khác có cơ hội cướp mất gã, nhất là em ấy, Sano Manjirou!
Inui Seishu nhìn bó hoa rơi trên sàn xe, lại nhìn Hanagaki Takemichi khóc lóc, quyết định quay đầu coi như không thấy. Nếu đã biết sai lầm rồi, như vậy, gã sẽ không lại tiếp tục lún sâu hơn nữa.
"Dừng xe." Gã lãnh đạm nói một tiếng. Lái xe nghe thấy, lại không hiểu rõ ý tứ của gã. Còn chưa tới giáo đường, vì sao muốn dừng xe?
"Không được dừng!" Hanagaki Takemichi nóng nảy lớn tiếng hô.
Lái xe kỳ quái nhìn hai người, bọn họ đang làm cái gì vậy?
"Dừng lại!"
"Không được dừng."
Lái xe toát ra một ít mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ngừng hay là không đây, anh phải nghe ai bây giờ?
"Dừng lại." Inui Seishu kiên nhẫn nói thêm một lần nữa, lái xe nhìn sắc mặt âm trầm của gã, gật đầu, chuẩn bị ngừng xe lại.
"Không được ngừng, không được!" Takemichi muốn ngăn cản, nhưng là, cậu vừa đứng lên lại bị dẫm vào tà áo cưới, cả người mất thăng bằng nhào ra phía trước. Người lái xe theo bản năng tránh sang một bên, tay lái không có người điều khiển xoay loạn từng vòng, chiếc xe chuệch choạc đâm về phía một người đi đường gần đó.
'Két' một tiếng thật lớn, tất cả đều diễn ra nhanh như vậy, người nam nhân phía trước còn chưa kịp phản ứng gì, cứng ngắc đứng tại chỗ. Lái xe vội vàng nắm tay lái, vừa muốn nhấn phanh lại không chú ý phía đối diện có một chiếc xe tải lao nhanh tới.
Lại là một tiếng va chạm thật lớn, hai chiếc xe méo mó dính vào nhau, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng thét.
Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát, người đi đường loạn thành một mớ hỗn độn, đám cưới hào môn này cuối cùng dù muốn hay không cũng đã không thể tổ chức. Một hồi hôn lễ long trọng cuối cùng lại biến thành tai nạn xe hơi bi kịch, cả dâu cùng rể đều phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch.
Xe cứu thương đã đi xa, trên đường lại vẫn lưu lại một mảnh vết máu, phân không rõ là của ai. Đột nhiên, một cơn mưa to ào đến, cuốn trôi tất cả đau thương theo dòng nước. Mọi người nhanh chóng rời đi tìm chỗ trú mưa, ai cũng không để ý tới phía dưới lan can phòng hộ có một nam nhân đang bất tỉnh, đầu của hắn bị đập vào thanh chắn đường, trong tay cầm chặt một chiếc ô, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại...
Manjirou đưa xong tờ tạp chí cuối cùng, toàn thân của em hầu như đều đã ướt đẫm, nhìn bầu trời rộng lớn chỉ toàn một màu xám xịt, em đột nhiên lấy tay áp lên ngực, nơi đó, dường như đang truyền đến từng đợt đau nhói. Em đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại mà không khỏi ảo não thở dài. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định đội mưa về nhà, Sanzu đang ốm, em phải về nhanh để chăm sóc cho hắn.
Manjirou không ngừng chạy về phía trước, trong mưa, bóng lưng gầy yếu của em dường như ngày càng bé nhỏ, cuối cùng, mờ nhạt không thể nhìn đến.
Mà em cũng không hề biết, cách nơi mình vừa trú mưa không xa, Sanzu của em đang chật vật nằm trên mặt đất. Ngón tay của hắn hơi co lại, lông mày cũng nhíu thật chặt, chậm rãi mở hai mắt ra, hắn ngồi dậy, sờ sờ phía sau đầu, không hiểu sao nơi đó lại đã sưng thành một khối. Toàn thân bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn khẽ nheo hai mắt lại, nghi hoặc nhìn chiếc ô trong tay, lại nghi hoặc nhìn bộ quần áo mình đang mặc, cuối cùng vẫn là bỏ qua. Hắn đứng dậy, mở ô ra, xoay người đi về phía trước.
Manjirou nâng bước chân trầm trọng bước vào nhà, bên trong lại chỉ có một mảnh tối đen ảm đạm, mơ hồ hiểu được điều gì, em chớp nhẹ hai mắt, cũng là thật vô lực. Em máy móc thay ra bộ quần áo ướt sũng, sau đó cuộn người trên sô pha, ôm chặt lấy mình, dường như chỉ có như vậy mới khiến bản thân ấm áp hơn một chút.
Nhưng là, em sai lầm rồi, không có Sanzu, tất cả chỉ là tối tăm lạnh lẽo.
Sanzu, hắn đã nói, chỉ cần nơi nào có Manjirou, nơi đó sẽ là nhà của hắn hay sao, hắn nói hắn sẽ không quên em, hắn nói, hắn sẽ không quên đường về nhà...
Sanzu, anh đang ở nơi nào, ở nơi nào?
Tựa đầu chôn vào hai tay, Manjirou rốt cuộc không thể kiềm chế được khóc òa nức nở. Trong không khí dường như vẫn còn quanh quẩn hơi thở của hắn, nhưng là, cũng đang dần dần thản nhiên biến mất.
...
Trước cửa một khách sạn năm sao, nam nhân nheo hai mắt lại, thẳng tắp nhìn vào phía trong. Hắn đang định bước vào, lại không nhịn được ngừng lại, nhìn về chiếc ô trong tay, vẫn không hiểu vì sao mình lại có thể cầm thứ đồ cũ nát như vậy. Hắn định buông ra, trực tiếp ném nó vào thùng rác, nhưng cuối cùng lại vẫn thu tay, nhanh chóng bước vào khách sạn.
Nhân viên tiếp tân vừa thấy một nam nhân chật vật, toàn thân ướt đẫm tự nhiên bước vào trong đại sảnh thì muốn mắng cho vài câu, nhưng là, vừa nhìn thấy dung mạo xuất chúng của hắn thì không khỏi dịu giọng vài phần, tươi cười chào hỏi.
"Kính chào quý khách, xin hỏi, chúng tôi có thể giúp ngài điều gì?"
"7 0 3 2″ Nam nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp báo ra một dãy số. Nhân viên tiếp tân vừa nghe được hắn nói thì không khỏi giật mình một chút, dãy số này cô nhớ rất rõ, nó không phải là của...
"7 0 3 2." Nam nhân không vui nhếch môi, lặp lại một lần, hiển nhiên là rất không hài lòng với phản ứng chậm chạp của cô gái.
"Dạ vâng. Vậy xin hỏi ngài, mật mã là gì?" Cô có chút nơm nớp lo sợ hỏi, trên trán hạ xuống một giọt mồ hôi lạnh., chỉ hy vọng điều mình nghĩ không phải là sự thật.
Nam nhân nhanh chóng nói ra một chuỗi số, cô nhập vào máy tính, dĩ nhiên lại hoàn toàn chính xác. Run rẩy lấy ra một chùm chìa khóa, lúc này đây ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên, bởi vì, cô thật sự chọc tới nhân vật lớn!
Nam nhân cầm lấy chìa khóa, trực tiếp đi tới một thang máy chuyên dụng. Đến tầng cao nhất, hắn mở cửa bước vào, thuận tay bật điện lên. Bên trong vẫn cực kì sạch sẽ, dường như không có một chút tro bụi nào. Đặt ô ở trên bàn, hắn đi vào phòng tắm, muốn tẩy rửa một thân chật vật.
Đột nhiên, ánh mắt hắn hơi híp lại, nhìn về phía ngực của mình, vòng cổ của hắn đã không còn, rốt cuộc là đánh mất ở đâu, tại sao một chút kí ức hắn cũng không nhớ được? [...] Tùy ý cầm lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi đi ra, bọt nước từ mái tóc hắn một đường chảy xuôi xuống ngực, rồi đến bụng, biến mất trong khăn tắm, trông phá lệ cuồng dã gợi cảm.
Ngồi xuống sô pha, hắn cầm lấy điện thoại cố định đặt trên bàn, thuần thục bấm ra một dãy số, còn chưa kịp ra tiếng, bên kia đã truyền đến thanh âm trêu đùa tếu táo, làm cho người ta phiền chán không thôi.
"Lão đại ơi là lão đại, sao bây giờ ngài mới gọi điện cho tôi? Ngài nói muốn đi nghỉ ngơi vài ngày, sao cuối cùng lại biến thành vài tháng đây, ngài muốn tôi mệt chết chắc? Tôi còn chưa kịp kết hôn sinh đứa nhỏ đâu đcm!!!." Liên tiếp oán giận thanh âm truyền tới, làm cho nam nhân nhíu mày, hiện lên một chút không vui.
"Lão đại, ngài không cần tức giận, tôi biết sai rồi, biết sai rồi." Dường như là biết nam nhân đang phát hỏa, giọng nói bên kia lập tức chuyển từ than vãn sang cầu xin tha thứ.
"Shion, bên kia hiện tại thế nào?" Nam nhân tựa vào sô pha, nét mặt lười nhác nói xong.
"Mọi thứ vẫn rất tốt, ba tháng nay hoàn toàn giống nhau, không có gì thay đổi, chỉ là..." Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Tất cả đều bình thường, chẳng qua, tiểu thư nhà Shina đã rất sốt ruột chờ ngài trở về."
"Phải không?" Nam nhân nhướng mày lên một chút, thản nhiên nói: "Ngày mai cho người đem một chiếc điện thoại mới đến đây, điện thoại của tôi đã đánh mất rồi." Nói xong, hắn trực tiếp dập điện thoại, không quan tâm người bên kia còn đang cố lải nhải điều gì.
*** 61 ***
Sanzu nhớ ra tất cả rồi nhá 😝 chỉ quên mỗi Mjr thui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro