#67



[Lược bỏ một đoạn Inui Seishu đưa Manjirou đến bệnh viện khám thai.]

Đứng trước cửa bệnh viện, Manjirou nhìn chằm chằm dòng xe qua lại, đột nhiên không biết phải trở về đâu. Thế giới một người, dường như luôn thực trống trải.

Mà em không hề chú ý tới, có một cậu trai đang đi rất nhanh về phía này, trên tay cầm điện thoại bấm liên tục, một chút cũng không để ý trên đường có ai hay không.

Thẳng đến khi va vào Manjirou, chiếc di động 'phịch' một tiếng rơi xuống đất, bung thành hai mảnh, cậu ta mới ngẩng đầu lên.

"Cậu có mắt không hả? Sao tự nhiên đứng giữa đường giữa lối thế này?" Thanh âm bén nhọn vang lên, cao tới mức làm Manjirou có chút đau tai.

Manjirou bị đẩy lui về phía sau từng bước, hoảng sợ dùng hai tay gắt gao bảo vệ bụng của mình. Tai nạn lần trước khiến em bị ám ảnh thật lâu, giờ đây mỗi bước đi đều phải đắn đo cẩn thận, nhưng là, em không va vào người khác, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không va vào em.

Cậu trai cúi đầu nhặt di động lên, hai hàng lông mày khó chịu nhíu chặt lại. Di động vừa mới mua của cậu, cứ như vậy đã tan thành hai mảnh.

"Trên thế giới chỉ có vài chiếc như thế này, cậu có đền nổi không?" Shano Manji xem Manjirou trước mặt ăn mặc tuềnh toàng, vừa nhìn đã biết là dân lao động, chẳng thể đền nổi cho cậu thứ gì. Thật là mất hứng!

Manjirou nhẹ nhàng cắn môi, thật ra, em cũng không đứng ở giữa đường, là cậu ta đột nhiên va vào mới đúng, vì sao bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người em?

Mà mấy người bên cạnh đứng xem thấy Manjirou cúi đầu trầm mặc, đương nhiên nghĩ em là người có lỗi, bởi vì quá chột dạ nên mới không dám giải thích gì.

"Đụng vào người ta thì nói một câu xin lỗi đi, đứng đấy giả câm chắc?"

"Đúng rồi đấy, làm sai thì nhận lỗi đi chứ, nghĩ đến giả câm giả điếc cho xong chuyện à, thật đúng là một người kém cỏi."

"Nhưng tôi lại không nhìn thấy như vậy, làm sao bây giờ?" Đột nhiên ở phía sau xuất hiện một thiếu niên tóc vàng, cậu có nụ cười đẹp như thiên sứ, chẳng qua, đôi mắt lại bắn ra vài phần lạnh lùng. Cậu chậm rãi đến gần, cao ngạo đứng trước mặt Shano Manji.

"Shion, cậu lại muốn làm cái gì?" Shano Manji nghiến răng nghiến lợi hỏi, cái tên Shion này, đúng là âm hồn không thể tiêu tán của cậu.

"Cậu nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây chắc, nếu không phải là chủ nhân yêu cầu, tôi thà đi đối mặt với một con lợn còn hơn!" Người hầu quả nhiên chỉ là người hầu, lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm sao có thể xứng đáng đứng bên cạnh chủ nhân được? "Shano thiếu gia ạ, làm sao vậy, xuất thân là người hầu thì sẽ không biết nói có chừng có mực?"

"Shion!" Shano Manji cảnh cáo một tiếng, cậu ta liền ghét cậu như vậy sao, trước mặt bao nhiêu người nhục nhã gọi cậu là người hầu? Shion, cậu cứ đợi đấy, đợi đến một ngày...

"Làm sao vậy, cậu có sao không?" Shion đi về phía Manjirou, dịu giọng hỏi, đồng thời cũng âm thầm đánh giá em, chỉ cao tới bả vai của mình, thực nhỏ bé, nhưng là, cũng rất thuận mắt.

Manjirou lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì.

"Cậu không thể nói chuyện?" Shion đột nhiên vươn tay đặt ở cổ họng em, khiến Manjirou kinh ngạc lui về sau một bước.

"Đừng sợ, tôi là bác sĩ, tôi chỉ là muốn xác định chẩn đoán của mình thôi." Shion thấy em sợ hãi, nhẹ giọng trấn an một câu.

"Dây thanh của cậu rất bình thường, nhưng lại không thể nói chuyện, đúng không?" Shion đến gần hơn một chút, Manjirou nhìn thẳng vào em, lúc này mới phát hiện ra em có một đôi mắt màu đen đặc rất cuốn hút, quan trọng nhất là, không hề mang theo ác ý.

Em nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy, dây thanh của em vẫn bình thường, bác sĩ nào cũng nói như vậy, nhưng là, em quả thật không thể phát ra âm thanh.

"Shano Manji, cậu thật đúng là biết bắt nạt người khác đấy nhỉ?" Shion quay đầu châm chọc hỏi Shano Manji, khiến mọi người đứng xung quanh bắt đầu mặt đỏ tai hồng. Thì ra bọn họ nghi oan cho người tốt, bắt nạt một đứa nhóc không thể nói chuyện, thật là đáng xấu hổ.

"Manjirou!!!!, Manjirou!!!!!!" Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng gọi lo lắng. Shano Manji khó hiểu ngẩng đầu lên, không nghĩ ở nơi này lại có người gọi mình.

"Manjirou, em làm sao vậy?" Inui Seishu khó khăn lắm mới tìm ra được Manjirou, gã sợ hãi ôm chặt em vào lòng, mặc kệ em có giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay.

Em có biết lúc nãy gã ra khỏi bệnh viện lại không thấy em chờ bên ngoài, đã sợ hãi đến tới mức nào không? Sao em lại vô tâm vậy, không muốn chờ gã, chẳng lẽ cũng không thể gọi cho gã một cú điện thoại hay sao?

Shano Manji phức tạp nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau ở phía trước. Thì ra cái đứa vừa câm vừa nghèo kiết xác kia lại trùng tên với cậu. Điều này chỉ vừa nghĩ đến thôi, cũng đã đủ làm cho cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng kì quái là ở chỗ, nam nhân đang ôm em ta lại không phải người tầm thường, bộ vest gã ta mặc là hàng thuần thủ công của Italy, cực kì đắt tiền. Sở dĩ cậu nhận ra được, chính là bởi vì Haruchiyo cũng có một bộ như vậy. Quan hệ của bọn họ, rốt cục là như thế nào?

"Thực xin lỗi thưa tiên sinh, thiếu gia nhà tôi vừa mới đụng vào em ấy. Đều là do chúng tôi không đúng." Shion cúi người xin lỗi Inui Seishu, tuy đây không phải là lỗi của hắn, nhưng dù gì Shano Manji cũng là người của chủ nhân, hắn không muốn chỉ vì cậu ta mà mọi người chỉ trích gia tộc Akashi Royal là kẻ trốn tránh trách nhiệm.

"Đụng vào em ấy? Xin hỏi vị thiếu gia này, đụng vào người của tôi có cảm giác như thế nào? Em ấy còn đang mang thai đấy" Inui Seishu âm trầm nhìn về phía Shano Manji, giọng nói lạnh lùng không độ ấm.

Mang thai? Ai mà biết em ta lại đang có thai chứ, chẳng cần đến câu này cậu cũng đã đủ mất mặt lắm rồi! Mà tệ hại nhất là, mọi chuyện lại xảy ra ngay trước mặt thằng nhãi Shion. Xoay người nhanh chóng rời đi, cậu không thể ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa, cậu chịu đủ lắm rồi!

Ánh mắt Inui Seishu vẫn gắt gao nhìn theo bóng lưng của Shano Manji, nếu không phải Manjirou viết bảo gã 'quên đi', gã tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu ta dễ dàng như vậy.

"Bé con xinh đẹp, xin nhớ kĩ tôi gọi là Shion, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại." Shion hơi hơi khuỵu gối, làm ra một tư thế chào rất tao nhã của quý tộc Anh, sau đó cũng xoay người rời đi theo Shano Manji. Thật ra, hắn còn muốn ở lại xem cổ họng cho Manjirou, nhưng là...

Nam nhân đang đứng bên cạnh em ấy, hắn biết đó chính là Inui Seishu, tổng tài của tập đoàn Inui Ryl, một kẻ không tầm thường.

...

Haruchiyo nhìn tập văn kiện trên bàn, môi mỏng hơi hơi cong lên, tốt lắm, quyền sở hữu của tòa nhà kia cuối cùng cũng đã thuộc về hắn.

Thật ra, hắn cũng không biết vì sao chính mình lại muốn nó đến vậy, dù quả thật nơi ấy có vị trí thuận lợi, kinh doanh sẽ thực khả quan, nhưng là, từng ấy thôi thì còn chưa nhập vào mắt hắn được.

Dường như, có một nhân cách nào đó ở bên tai hắn từng nói qua, nhất định phải giành được nơi đó...

Haruchiyo đứng lên, nhấn mật mã mở ngăn bảo mật ra, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo, cẩn thận vuốt ve. Đột nhiên, ngón tay lại đụng phải một chỗ cứng rắn, hơi nổi lên so với phần còn lại.

Là tiền? Haruchiyo có chút đăm chiêu nhìn mấy tờ tiền trên tay, chỗ này, là của hắn sao? Ít ỏi như vậy, lại khiến hắn cảm thấy đau lòng...

"Haruchiyo, anh làm sao vậy?" Shano Manji vừa tức tối trở về khách sạn chưa được bao lâu, nhưng chỉ cần nhìn thấy Haruchiyo là tâm tình của cậu sẽ thoải mái hơn hẳn.

"Em ra ngoài trước đi." Haruchiyo lạnh nhạt nói, hiện tại hắn không muốn gặp ai hết. Kể cả cậu.

"Haruchiyo, là em đây." Shano Manji vốn đang định làm nũng Haruchiyo, muốn nghe hắn an ủi một hồi, ai ngờ hắn lại lạnh nhạt với cậu như vậy, còn muốn cậu đi ra ngoài. Nhất thời, Shano Manji cảm thấy ủy khuất cực kì.

"Anh nói rồi, đi ra ngoài." Haruchiyo nâng hai mắt lên, nghiêm khắc lặp lại một lần nữa. Hắn hiện tại đang cảm thấy rất khó chịu, không có thời gian dài dòng với cậu.

Shano Manji cố bám trụ nửa ngày, nhưng ngay cả một cái liếc mắt Haruchiyo cũng lười cho cậu, cuối cùng, chỉ có thể hậm hực chạy ra ngoài.

Shion vẫn dựa người vào cửa, nhìn Shano Manji rơm rớm bỏ đi mới vừa lòng bước vào.

"Chủ nhân, ngài nhớ được điều gì phải không?" Shion thấy Haruchiyo hai tay ôm đầu, trước mặt là bộ quần áo cũ thì không khỏi có chút tò mò.

"Không, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc thôi." Hắn khó chịu xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cẩn thận cầm quần áo đặt vào ngăn bảo mật.

"Hôm nay tôi gặp được tổng tài của tập đoàn Inui Ryl. Quả nhiên, là một đối thủ rất xứng tầm." Tuy bọn họ vẫn chưa chính thức giao thủ, nhưng là, loại khí thế này cũng không phải người bình thường có thể có được.

"Như thế nào lại gặp được hắn?" Haruchiyo thản nhiên hỏi lại, trong lòng lại có vài phần suy tư. Có lẽ hắn cần phải gặp nam nhân này một lần, dù sao, hắn cũng là kẻ vừa cướp mất món hời trên tay của gã ta.

"Còn không phải tại người của ngài hay sao?" Shion khinh thường bĩu môi. "Hôm nay cậu ta đụng phải người của Inui Seishu, đã thế người kia còn đang có thai. Shano Manji thật là khiến chúng ta mất hết mặt mũi!" Vừa nghĩ đến bộ dáng chua ngoa đanh đá của cậu ta, Shion sẽ cảm thấy tức đến ngứa răng ngứa lợi.

"Chỉ có vậy?" Haruchiyo không vui nhướng mày.

"Thực xin lỗi, chủ nhân, tôi sẽ lập tức đi điều tra lại." Shion vội vàng đứng thẳng người, lúc này mới nhớ ra mình chưa đi tìm hiểu rõ bé con bị câm kia. Trong tài liệu của bọn họ, bên người Inui Seishu dường như chỉ có mình Hanagaki Takemichi, mà từ khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi về sau,cậu ta đã phẩy tay bỏ đi. Như vậy, bé con này rốt cuộc là ai đây?

Haruchiyo khoát khoát tay, ý bảo Shion có thể ra ngoài.

Một người khác của Inui Seishu, là ai vậy?

Chính hắn cũng cảm thấy thực tò mò.

...

Hôm nay, bầu không khí ở Inui Ryl trở nên rất khẩn trương, bởi vì lát nữa sẽ có một nhân vật đặc biệt quan trọng xuất hiện, là truyền thuyết trong truyền thuyết, ác ma của ác ma. Hơn nữa, đây còn là kẻ vừa cướp mất tòa nhà mới xây của tập đoàn bọn họ.

"Bọn họ đã tới rồi sao?" Kokonoi Hajime lo lắng hỏi, lòng bàn tay còn chảy ra một ít mồ hôi lạnh. Cũng không trách anh được, đối thủ ghê gớm như vậy, dù là ai cũng phải sợ hãi vài phần.

"Đúng vậy."

Inui Seishu nặng nề gật đầu, tâm trạng cũng không thoải mái được là bao. Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cửa 'cốc cốc' vang lên. Hắn ta đã đến!

"Mời vào!" Inui Seishu đứng dậy, đích thân ra mở cửa, thấy được thư ký dẫn ba nam nhân bước vào.

Người trẻ nhất có mái tóc màu vàng, khuôn mặt mang theo nhàn nhạt cười, ánh mắt lại rất lạnh. Hình như, hắn đã gặp cậu ta ở đâu đó, không lẽ... Người tóc ngả vàng trông có vẻ ôn hòa hơn, nhưng chắc chắn cũng không phải là hạng tầm thường.

Mà đứng ở giữa hai người đó, là một nam nhân cao lớn, bởi vì mang theo kính râm nên không thể nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt. Nhưng từ khí chất cao ngạo của hắn ta, có thể dễ dàng đoán được ai là kẻ cầm đầu.

"Chào các vị, tôi là quản lí của tập đoàn Inui Ryl , Kokonoi Hajime, rất vinh dự được quen biết." Kokonoi tươi cười vươn tay ra, lại chỉ có Chifuyu hời hợt đáp lại, còn Shion lại nhàm chán nghịch dao mổ, như có như không hù dọa anh.

Về phần Inui Seishu cùng Haruchiyo, hai người nam nhân đồng dạng cao lớn, lúc này đang lấy một loại đối địch ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.

Inui Seishu hơi nheo mắt lại, nam nhân này làm cho gã cảm thấy rất quen thuộc, dường như, đã gặp qua hắn ta ở nơi nào.

Mà Haruchiyo cũng là lạnh lùng nhìn lại, lần đầu tiên trong đời, hắn gặp phải một kẻ vừa thấy đã chán ghét như vậy, có lẽ, bọn họ chính là kẻ thù trời sinh.

"Tôi là Inui Seishu, rất vui được gặp." Inui Seishu vươn tay, lịch sự giới thiệu.

"Akashi Haruchiyo." Giọng nam nhân thành thục phát ra, lại khiến cho Inui Seishu không khỏi sững sờ một chút. Giọng nói này, rất quen thuộc.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, nam nhân đối diện đã bắt lấy tay của gã, âm thầm phân cao thấp.

"Akashi tiên sinh, ngài dường như là rất vừa lòng tòa nhà đang xây dở của chúng tôi?" Inui Seishu uyển chuyển nói xong, hàm ý dò hỏi.

"Cũng bình thường." Haruchiyo thản nhiên đáp lại, hiển nhiên không quá hứng thú với đề tài của Inui Seishu. Chỗ kia đã thuộc về hắn, hắn có muốn đem nó làm toilet cũng không có người dám ngăn cản.

"Akashi tiên sinh, xin hỏi, ngài cần điều kiện gì thì mới bằng lòng bỏ qua cho nó? Đó là dự án chúng tôi đã theo đuổi hai năm, thật sự rất quan trọng." Inui Seishu chấp nhận xuống nước, bởi vì tòa nhà kia thật sự rất quan trọng đối với Inui Ryl. Mất đi nó, không chỉ là phung phí tiền bạc và thời gian hai năm, mà còn là vuột mất khoản lợi nhuận béo bở trong tương lai.

Chẳng qua, Haruchiyo dường như không quan tâm chút nào với lời đề nghị này, từ đầu tới đuôi, vẫn luôn im lặng ngồi ở chỗ đó. Nửa ngày, hắn mới hơi ngẩng đầu lên, vươn tay tháo xuống kính râm, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng màu lục bảo.

"Lạch cạch" một tiếng, chiếc bút trong tay Inui Seishu rơi xuống mặt bàn.

"Thật có lỗi, chủ tịch Inui Seishu, trước mắt tôi vẫn còn một chút hứng thú với nó, cho nên, tôi sẽ không đàm phán." Giọng nói của hắn cực kì bình tĩnh, mang theo vài phần lạnh lùng, mà không ai nhìn ra đồng tử của Inui Seishu lúc này đột nhiên co rút lại một chút, sau đó sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Sao vậy, ngài Inui đã từng gặp tôi rồi sao, nét mặt kích động như vậy?" Haruchiyo thản nhiên gợi lên khóe môi, châm chọc nói.

Hắn đối với nam nhân này, chỉ có một loại cảm xúc tên là chán ghét, mà tin chắc gã ta đối với hắn cũng sẽ cảm thấy y như vậy.

"Ngài Akashi nói đùa, ngài luôn ở Anh quốc, làm sao có thể gặp qua tôi?" Inui Seishu cầm lại bút, rất nhanh che dấu đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, bình tĩnh trả lời.

"Phải không?" Haruchiyo hơi hơi nhướng mày. "Nhưng là tôi lại nhìn ra ngài Inui đây đã từng gặp tôi ở đâu đó rồi?"

"Có lẽ là do ngài nhìn nhầm."

"Tôi tin vào hai mắt của mình."

"Có lẽ đêm qua ngài không nghỉ ngơi tốt, có chút hoa mắt."

"Ngài Inui, ngài đúng là hiểu biết tôi, tối qua quả thật là tôi bị mất ngủ, nhưng còn chưa đến mức bị hoa mắt."

"Ngài Akashi đúng là thích nói đùa"

Hai nam nhân, ngươi một lời ta một lời, ngôn ngữ tuy rằng bình thản, mùi thuốc súng bên trong lại càng ngày càng đậm, dường như chỉ cần thêm vài câu nữa thôi, hai người bọn họ sẽ nhảy lên bóp cổ đối phương.

Thẳng đến cuối cùng, cuộc trò chuyện vẫn chẳng đi đến đâu. Haruchiyo đeo lại kính râm, khốc khốc đứng lên. "Có vẻ hôm nay chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện được nữa rồi, chờ ngày nào đó ngài Inui đây nghĩ thông, chúng ta sẽ lại gặp mặt."

"Ha....." Inui Seishu cười lạnh, mục đích đã không đạt tới, có nói thêm cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, nhất là khi hai bên lại không vừa lòng nhau như vậy.

"Seishu, cậu làm sao vậy, sao hôm nay cư xử kì lạ thế?" Kokonoi Hajime đợi cho ba người kia đi khuất bóng mới dám lại gần hỏi Inui Seishu

Mà Inui Seishu vẫn chịu không nói gì, coi anh là người vô hình hay sao?

"Seishu?." Kokonoi vỗ nhẹ vào vai gã.

Inui Seishu lúc này mới giật mình nhìn lại: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, cậu tiếp tục ngẩn người đi, tôi về trước." Kokonoi Hajime chán nản lắc đầu, bước nhanh ra ngoài, bỏ lại mình Inui Seishu trầm ngâm ở nơi đó.

Nam nhân kia, nếu gã không nhìn lầm thì...

Nhưng vì sao lại như vậy được, vì sao 'hắn ta' lại đột nhiên biến thành 'hắn', hay là 'hắn ta' vốn chính là 'hắn', hoặc là, gã nhận sai?

Gã hi vọng chính là loại thứ ba, nếu không, gã sẽ nổi điên lên mất.

Dường như không thể ngẩn người ở trong này lâu hơn được nữa, gã đi nhanh ra khỏi phòng họp, sau đó lái xe thẳng về nhà trọ của Manjirou.

...

"Cốc cốc cốc" từng tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, tiếng sau to hơn tiếng trước, dường như muốn gõ hỏng cửa nhà em thì mới yên lòng. Manjirou bước chậm ra ngoài, vừa mở cửa đã bị một nam nhân ướt nhẹp mồ hôi vội vàng ôm lấy.

Em dùng sức đẩy gã, nhưng gã lại ôm càng chặt, chặt đến mức khiến em khó có thể hô hấp. Lung tung đánh vào cánh tay gã, gã mới giật mình buông ra, rối rít xin lỗi.

"Manjirou, xin lỗi em, xin lỗi, anh không cố ý." Lắp bắp nói xong, Inui vội vàng đẩy Manjirou vào trong nhà, sau đó đóng sầm cửa lại, dường như muốn ngăn cản em khỏi điều gì.

Manjirou kỳ quái nhìn gã, tuy gã đã trở thành khách quen ở đây, nhưng hôm nay lại cư xử rất lạ lùng.

Pha một ly trà đưa cho Inui Seishu, gã nhận lấy, nhẹ hít thở hương vị ngọt thoang thoảng, thế này mới cảm thấy hơi yên lòng.

"Manjirou, thời gian tới đây em đừng đi ra ngoài, anh sẽ đem tài liệu đến cho em." Inui Seishu vụng trộm nhìn em nửa ngày, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh một ít.

Thật ra, gã muốn nói nhất là, nếu có thể, em hãy chuyển đến nhà anh đi. Nhưng gã biết, chắc chắn em sẽ không đồng ý.

Manjirou khó hiểu nhìn gã, gã lại làm sao vậy? Công việc này cũng đâu có gì nặng nhọc?

Em không muốn cả ngày ngồi buồn ở nhà, cũng không muốn tiếp xúc với gã quá nhiều, vậy nên, chỉ có thể từ chối.

Inui Seishu nắm chặt tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào em: "Manjirou, mỗi ngày đi ra ngoài như vậy đều rất nguy hiểm, hơn nữa em quên bác sĩ đã nói gì rồi sao? Đứa nhỏ tuy giờ rất khỏe mạnh, nhưng nếu em quá mệt mỏi, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến nó. Em có thể không để ý đến mình, nhưng phải để ý đến đứa nhỏ chứ, không lẽ em đã quên chuyện suýt bị ngã hôm trước rồi?"

Inui Seishu lần này lôi cả đứa bé ra làm tiền đặt cược, bởi vì, gã không thể để cho Manjirou của gã gặp lại nam nhân kia lần nữa, tuyệt đối không thể.

"Manjirou, em cứ suy nghĩ kĩ đi, anh cũng không hề có ý gì khác cả, chỉ mong em và đứa nhỏ được an toàn khỏe mạnh thôi." Tuy chưa có bằng chứng gì xác thực, nhưng gã vẫn tin chắc rằng nam nhân kia chính là tên ngốc Sanzu ngày nào, cuộc gặp gỡ nguy hiểm này, dù khả năng xảy ra có nhỏ bé tới đâu, gã cũng phải ngăn chặn nó ngay từ trong trứng nước.

Manjirou nghe gã nói xong, hơi hơi nhíu mày. Tuy em không quá hài lòng với đề nghị của Inui Seishu, nhưng thẳng thắn mà nói, gã cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi, rõ ràng có thể cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt, vì sao em lại đắn đo lâu như vậy?

Nặng nề gật đầu đồng ý, lại không biết Inui Seishu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngón tay mân mê chén trà trở nên có chút lạnh lẽo.

...

Inui Seishu cầm tư liệu trên tay, lật xem một tờ lại một tờ, thẳng đến mặt cuối cùng hiện ra, gã mới dùng sức vo nó ném vào thùng rác.

Akashi Haruchiyo, luôn xuất quỷ nhập thần, rất ít khi xuất hiện ở chốn đông người, nhưng lại có chứng cớ xác thực, hắn ta đã biến mất trong khoảng ba tháng.

Ba tháng, vừa vặn là ba tháng. Chẳng lẽ, chính là ba tháng kia?

Inui đứng lên, chỉnh một chút quần áo của mình, gã đã điều tra ra chuyện của hắn, như vậy, chắc chắn hắn ta cũng đã rõ ràng về chuyện của gã. Lần này trở lại, phải chăng là vì Manjirou? Không được, gã không cho phép, Manjirou chỉ có thể là của gã.

Đứng trước tòa cao ốc đang xây dở, đột nhiên gã nhớ tới ngày nào đó, hắn ta nói, nhất định sẽ lấy lại tòa nhà này. Lúc ấy gã còn cười nhạo hắn ta không biết tự lượng sức mình, thật không ngờ...

Mà ở lúc gã còn đang thất thần, phía sau đã có một chiếc xe hơi màu đen đi tới, sau đó một đôi tình nhân khoác tay nhau bước ra.

"Haruchiyo, nơi này là nơi nào, sao mình lại phải tới đây?" Shano Manji nhìn ngó xung quanh, thấy thế nào cũng chỉ là một công trường bừa bộn, khó hiểu hỏi.

"Không có thứ gì hay cho cậu xem, là chính cậu muốn tới đấy chứ." Shion không khách khí cười lạnh.

"Cậu đừng có mà quá đáng.. Tôi..." Shano Manji vừa muốn phát hỏa, lại vừa vặn thấy được nét mặt âm trầm của Haruchiyo, đành phải ngoan ngoãn im miệng.

"Ngài Inui, thật trùng hợp, ngài cũng đến xem tòa nhà của tôi sao?" Haruchiyo mỉa mai nói xong, còn không quên cắn nặng hai chữ 'của tôi'.

"Đúng là thật trùng hợp, tôi vừa đi ngang qua thì nhân tiện vào thăm thôi." Inui Seishu tươi cười đáp trả, không có vẻ gì là đang tức giận.

"Haruchiyo." Shano Manji lắc lắc cánh tay Haruchiyo, nhẹ giọng gọi.

"Làm sao vậy, Manjirou?" Haruchiyo quay đầu lại, dịu dàng vuốt tóc cậu, ánh mắt ôn nhu chết người.

Manjirou? Sao lại là Manjirou?

Cậu ta là ai? Là một Manjirou khác, hay là hắn ta đang cố ý diễn trò cho gã xem?

"Xin hỏi, vị này là...?" Thoạt nhìn, có một số việc không như gã suy nghĩ.

"Tôi là người yêu của Haruchiyo, gọi là Shano Manjiro" Haruchiyo còn chưa kịp mở miệng, Shano Manji đã đắc ý nói trước. Cậu là người yêu của hắn, về sau sẽ trở thành vợ.

Ngón tay Haruchiyo đặt trên tóc cậu hơi cong lại một chút, dường như không vừa lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.

"A, thì ra là như vậy." Inui Seishu gật đầu một cái, ánh mắt cố che dấu đi ý cười đắc thắng. Vấn đề này gã thực vừa lòng, thật là quá mức vừa lòng. Chỉ muốn cầu mong hai người bọn họ nhanh nhanh gửi cho gã thiệp cưới.

"Cậu Shano thật xinh đẹp, Akashi tiên sinh quả là rất có phúc khí mới có được người yêu như cậu." Inui Seishu khẩu thị tâm phi nói xong, hiện tại trong mắt gã, tất cả mọi người đều không bằng một góc của Sano Manjirou.

"Cảm ơn." Shano Manji ngọt ngào tựa vào người Haruchiyo, vui vẻ tới mức không nhận ra nụ cười bên môi Inui Seishu là đùa cợt.

"Nghe nói, Akashi tiên sinh đã từng đến Nhật ba tháng, tôi còn không biết ngài lại có hứng thú với nơi này đến vậy cơ đấy!" Inui Seishu đút tay vào túi quần, cực kì uyển chuyển hỏi.

"Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh." Haruchiyo trực tiếp từ chối. "Tôi đi trước." Sau đó kéo tay Shano Manji nhanh chóng vào xe.

Inui Seishu bước lại gần Shion, ánh mắt mỉm cười dò hỏi.

"Anh muốn hỏi tôi điều gì?" Shion ngẩng đầu."Nếu là về cậu Shano Manji kia thì anh yên tâm, chúng tôi không vì cậu ta mà làm ra loại chuyện này đâu."

"Tôi không tò mò về điều đó." Inui Seishu thản nhiên nói.

"Thế thì là cái gì? Tôi nói trước, anh sẽ không nghe ngóng được gì từ tôi đâu!" Shion lấy dao mổ ra, lạnh lùng cảnh cáo.

"Yên tâm đi, tôi chỉ muốn biết, Akashi tiên sinh có phải đã từng đến Nhật ba tháng hay không thôi?" Chỉ muốn biết, có thật là hắn ta hay không thôi.

"Vậy sao?" Shion nghi ngờ nhìn gã vài lần, sau đó ném lại một câu, "Nếu anh muốn hỏi chuyện đó, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi thì hơn, bởi vì ngay cả chủ nhân cũng không nhớ, làm sao tôi có thể nói cho anh được?"

Nói xong, cậu bước thẳng lên xe, không để ý đến nụ cười sáng chói trên khuôn mặt Inui Seishu.

Quên? Quên rồi sao? Tốt, tốt lắm! Ông trời quả nhiên đang giúp gã.

Nếu bây giờ đã quên, như vậy, cả đời cũng đừng nhớ tới làm gì.

Bởi vì, Sano Manjirou đã được định sẵn là vợ của Inui Seishu từ lâu rồi, kẻ nào cũng không chen vào nổi.

Nhìn thoáng qua tòa cao ốc trước mặt, đột nhiên gã lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn ta nhớ có mối hận với gã, nhớ có 'Manjirou' nào đó từng tồn tại, nhưng là, cuối cùng lại nhận sai!

Hắn ta nhận sai, hahaha!

Cuộc chiến này, Inui Seishu gã đã thắng!

...

'Cốc cốc cốc.'

'Cốc cốc cốc.'

Inui đứng gõ cửa đã nửa ngày, tại sao Manjirou lại vẫn chưa đi ra? Chẳng lẽ là bị bệnh? Nghĩ đến đây, gã không khỏi dùng nhiều lực hơn một chút. Nhưng là...

'Rắc... Rắc... Rầm.' Cánh cửa xiêu vẹo ngã vào trong một nửa. Gì đây?, cũng không thể trách gã được, có trách thì hãy trách nó quá cũ nát.

"Manjirou." Gã đi vào trong, lo lắng gọi em, nhưng nửa ngày cũng không có người đáp lại.

Nhắm chặt hai mắt, trong lòng gã là lo lắng cùng bất lực, quả nhiên, em vẫn là đi ra ngoài...

Manjirou giao xong tài liệu cho công ty, lúc trở về đã là giữa trưa. Đứng thất thần nhìn về phương xa, bất chợt cảm thấy mới mấy tháng trôi qua, với em lại không khác gì nửa đời người.

Sanzu, anh đang ở đâu? Hiện tại, liệu có sống tốt hay không?

Em vừa muốn rời bước, đột nhiên lại thấy được thân ảnh quen thuộc của một người. Em không dám tin mở to hai mắt, hai cánh môi cũng run rẩy không thôi, người kia, người kia...

Là anh sao, Sanzu?

Khuôn mặt giống nhau, màu tóc giống nhau, thậm chí, ngay cả màu mắt cũng là tương tự... Nhưng cậu trai đang đứng bên cạnh kia, là ai vậy?

"Chúng ta đi thôi." Haruchiyo ôm chặt cậu trai vào lòng, dường như thật sự sợ thời tiết như vậy sẽ làm cậu bị lạnh. Chỉ là, còn chưa bước vào khách sạn, cánh tay hắn đã bị người kéo lại.

Quay đầu, hắn nhìn thấy một bé con xa lạ đang kéo tay áo mình, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương.

"Xin chào, xin hỏi cậu có việc gì sao?" Haruchiyo nheo lại hai mắt, không biết vì sao, nhìn đến bộ dáng khổ cực của em trong lòng lại có chút khó chịu. Rõ ràng, hắn không hề quen biết em, nhưng lại cảm thấy tim mình như bị xé ra.

Thật nhục nhã, thật xấu hổ, sâu trong thâm tâm, hắn không muốn để em ấy nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, nhưng lại chẳng hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ kì lạ như vậy.

Tại sao lại nói chuyện một cách xa lạ như vậy? Manjirou buông lỏng tay một chút, sau đó rất nhanh lại nắm thật chặt, hắn đâu phải là không biết em, vì sao lại phải cố tình giữ khoảng cách, làm như cả hai không quen biết?

Hắn rõ ràng chính là Sanzu, là người sống cùng em suốt mấy tháng vừa qua, vì sao, vì sao hắn lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy? Em dùng sức mở to hai mắt, đồng tử co rút ra hai hình bóng nho nhỏ của hắn, nhưng là hắn...

Gặp nhau, lại chỉ như người lạ....

Thì ra, không phải hắn lạc đường, mà là không nhớ em, cho nên mới không về tìm em, có phải hay không?

Shano Manji quay đầu lại, vừa thấy Manjirou đứng kia thì sắc mặt không khỏi âm trầm hơn một ít. Như thế nào lại là em ta, hôm trước khiến cậu bị sỉ nhục ở chốn đông người còn chưa đủ hay sao?

Chẳng lẽ, bây giờ còn muốn quyến rũ Haruchiyo? Hừ, cũng không nhìn lại bộ dáng của mình như thế nào đi, chưa nói đến thân hình gầy xơ gầy xác, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, chỉ tính riêng cái khoản đang có thai thôi đã không có tư cách so sánh cùng cậu rồi.

"Có thể là người ta muốn xin tiền?" Shano Manji nắm chặt tay Haruchiyo, cố ý để cho Manjirou nhìn thấy.

Haruchiyo hơi nhíu mày một chút, đưa tay lấy ra một tệp tiền giá trị lớn, có lẽ Manjiro của hắn nói đúng, bé con này chỉ muốn tiền mà thôi. Ánh mắt hắn thoáng lộ ra một loại thản nhiên khinh thường, có tay có chân lại hạ mình đi làm ăn xin, người như vậy, không đáng được đồng tình.

Manjirou nhìn động tác của hắn, trong mắt hiện lên một chút tuyệt vọng bi thương. Em lắc đầu, em không cần tiền, chỉ cần...

"Như thế nào, chê ít?" Haruchiyo lại rút ra thêm mấy tờ nữa, thầm nghĩ, đứa nhóc này quả thật quá tham lam.

"Haruchiyo, chúng mình đi thôi, đừng để ý đến em ta nữa." Shano Manji chán ghét ánh mắt cô gái này nhìn vào Arthur, thật giống như hai người thân thiết lắm vậy, định thấy người sang bắt quàng làm họ?

"Ừ." Haruchiyo nặng nề gật đầu, nhét cả tệp tiền vào trong tay Manjirou, chỗ này sẽ đủ dùng cho em ta trong cả vài năm, vậy đã được chưa? Hắn không muốn đứng ở đây thêm nữa, nhất là khi bị một người không quen biết cố tình dây dưa.

Nhưng là, Manjirou vẫn gắt gao cầm lấy tay của hắn, dùng sức tới mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Em sẽ không buông ra, em đã mất đi quá nhiều thứ rồi, không thể mất hắn thêm lần nữa.

Sanzu, đừng như vậy nữa được không, đừng bỏ em...

"Này! Bỏ tay ra" Arthur khó chịu nhíu chặt mày, chỉ là, khi hắn nhìn thấy em đột nhiên ngã nhào, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đáy lòng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, thậm chí, còn có chút quen thuộc.

"Đã bảo cậu bỏ ra rồi, không nghe thấy hay sao?" Shano Manji giật mạnh tay Manjirou ra, làm cho em lảo đảo lui về sau vài bước.

'Sanzu...' Manjirou hơi hơi run môi, nước mắt rốt cuộc không kìm chế được từng giọt từng giọt trào ra, đau khổ gọi.

Haruchiyo phức tạp nhìn em một cái, cuối cùng, vẫn là lựa chọn xoay người. Chỉ là một đứa câm xa lạ mà thôi, không liên quan tới hắn.

Manjirou gắt gao nhìn theo bóng lưng của bọn họ, tầm mắt đã mơ hồ đến không thể nhìn rõ được thứ gì. Em cố gắng đứng thẳng người đi về phía trước, từng bước từng bước một, theo sau Sanzu.

Shano Manji cắn chặt môi, vụng trộm quay đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén như muốn băm vằm Manjirou ra làm nghìn mảnh mới hả giận. Sao em ta lại dai dẳng đến như vậy, không đi theo bọn họ thì không chịu được sao?

"Haruchiyo, em có việc muốn đi chỗ này một chút, anh trở về trước được không? Lát nữa em sẽ quay lại ngay." Shano Manji tiến sát vào tai hắn thì thầm, cố ý để người khác nghĩ rằng cậu đang hôn lên sườn mặt của hắn.

"Tùy em." Haruchiyo lạnh nhạt nghiêng đầu, dường như muốn cách xa cậu ta hơn một chút, khiến nụ cười trên mặt Shano Manji nháy mắt cứng đờ.

Haruchiyo chủ động bỏ tay Shano Manji ra, thản nhiên bước vào thang máy trở về phòng. Cậu muốn làm gì thì tùy cậu, không quan hệ tới hắn, lòng hắn bây giờ đang rất loạn, không có thời gian để ý nhiều việc như vậy.

Manjirou đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm động tác thân mật của bọn họ, lông mi hơi hơi rung rung.

'Sanzu, đừng đi.' Em cố gắng bước nhanh hơn, muốn đuổi theo nam nhân phía trước. Nhưng là, một cánh tay đột nhiên xuất hiện chắn ngang đường đi của em, khiến em chỉ có thể bất lực nhìn thân ảnh kia càng ngày càng xa, cuối cùng, biến mất.

"Cậu định làm cái gì, muốn quyến rũ đàn ông cũng không phải dùng cách này đâu nhé, Haruchiyo không phải người mà cậu có thể mơ tưởng biết không?" Shano Manji khoanh tay trước ngực, một thân quần áo hàng hiệu làm cậu có vẻ phá lệ quý khí, khiến cho Manjirou càng thêm chật vật vô cùng.

'Anh ấy là Sanzu của tôi.' Manjirou dùng khẩu hình nói, mà Shano Manji hiển nhiên là không hiểu được gì.

"Đủ rồi, cái đồ không biết xấu hổ, vị hôn phu của tôi không phải người mà cậu có thể quyến rũ đâu nhé, tốt nhất là hãy mang theo đứa nghiệt chủng trong bụng cậu biến nhanh đi cho tôi." Shano Manji lấy tay chỉ ra phía ngoài, chán ghét nói. Cậu không muốn gặp lại đứa câm này thêm lần nào nữa, vĩnh viễn cũng không muốn.

'Vị hôn phu, là Sanzu sao?' Manjirou chớp nhẹ hai mắt, trái tim truyền đến đau nhói không thôi. Không phải, nhất định không phải là như vậy, Sanzu của em sẽ không lấy người khác, cậu ta nói dối.

Manjirou dùng sức đẩy Shano Manji ra, muốn chạy tới phía trước đuổi theo Sanzu, không ngờ lại bị cậu ta kéo lại, đẩy ngã xuống đất. Em hoảng sợ trợn to hai mắt, gắt gao bảo vệ bụng của mình, đừng, đừng để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.

Đột nhiên, một đôi tay hữu lực đỡ lấy em từ phía sau, đồng thời lạnh giọng lên tiếng, "Shano Manji, em ấy còn đang mang thai!!!!"

"Chẳng phải cậu là bác sĩ hay sao, cậu cứu cậu ta là được rồi." Shano Manji nâng cằm lên thách thức, cậu biết em ta có thai nên mới làm thế đấy, thì sao nào? Hừ lạnh một tiếng, cậu xoay người rời đi, cả một bụng tức vẫn chưa được giải tỏa.

"Em có khỏe không." Người kia cẩn thận đỡ Manjirou dậy, sau đó đứng ở trước mặt em. Cậu có mái tóc vàng rất đẹp, ánh mắt là màu bạc, màu bạc sao?

Người cứu em, là thiếu niên ngày đó?

"Chúng ta lại thấy mặt." Shion mỉm cười nhìn em, vẫn lo lắng em có bị thương hay không.

"Em phải cẩn thận hơn một chút, về sau nếu thấy cậu ta thì nên tránh xa ra, cậu ta là người điên đấy biết không?" Shion khó được nói nhiều như vậy một lần, Shano Manji , thật đúng là càng ngày càng kỳ cục.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy trước cổ Manjirou đeo thứ gì đó rất quen thuộc, thứ hoa văn này, cậu đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Chẳng qua, khi muốn nhìn kỹ hơn thì em đã cúi người cảm ơn, sau đó chậm rãi đưa lưng về phía cậu rời đi.

Lúc này đây từng bước một rời xa, em cảm giác như mình đã bị cả thế giới ruồng bỏ. Thì ra, đến cuối cùng vẫn phải cô đơn một mình.

Hắn có vị hôn thê, hắn quên Sano Manjirou từng tồn tại.

*** 67 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro