#7


Mùa đông sao, vì sao lại lạnh như vậy, Manjirou ngẩng đầu, nhìn thấy vài tia nắng xuyên vào từ cửa sổ. Đôi chân vô ý thức bước qua phòng khách, dẫm lên quần áo, đồ lót được vứt chổng chơ... em lại vẫn không có tri giác gì, chỉ biết giọng nói không thể phát ra được. Em ôm chặt bụng mình, trừ bản năng này ra, em không nghĩ được điều gì khác nữa.

Thẳng đến bên người có tiếng bước chân tới gần em mới ngẩng đầu, thấy được gã đã đổi một bộ quần áo mới, chớp nhẹ, không biết từ lúc nào hai mắt chỉ thấy một mảnh mông lung mơ hồ, không thể phân biệt được màu sắc gì ngoài màu trắng, lại chớp nhẹ, mới coi như thấy rõ gã, đương nhiên, còn có thêm cả cậu trai kia nữa.

Chồng của em, Inui Seishu. Gã lạnh lùng đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống em, nét mặt là âm trầm khó chịu.

Từ trong mắt gã, em nhìn thấy sự chán ghét, khoảng cách, còn có một loại hàn ý nói không nên lời.

Hàn ý kia thật là lạnh, mùa đông này, thật là lạnh. Em ôm lấy cơ thể của chính mình, vô thức mà lui xuống nhượng bộ bọn họ.

"Seii." Phía sau Inui truyền đến giọng nói thật cẩn thận của cậu trai, nức nở mà dễ nghe, cùng với khuôn mặt cực kì diễm lệ của cậu ấy, thật giống như trời sinh đã quyến rũ như vậy. Cậu ta cắn chặt môi, nhìn đồ lót rơi trên mặt đất có chút xấu hổ, nhưng là nháy mắt khi nhìn về phía Manjirou, cũng có một loại thản nhiên khinh bỉ.

"Không có việc gì." Inui nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của cậu, bởi vì cậu sợ hãi mà trong mắt nhiều hơn một ít đau lòng.

Manjirou dùng sức cắn chặt môi, dường như đều có thể cảm nhận được vị máu. Em có thể chất vấn, chất vấn bọn họ phản bội, chất vấn bọn họ kinh tởm, nhưng hiện tại thanh âm nào cũng không phát ra được, dường như trong nháy mắt kia em đã mất đi giọng nói của chính mình.

Đây là chồng của em sao? Vì sao sẽ như vậy, không phải gã yêu em sao? Vì sao lại giao triền cùng người khác ở trên giường tân hôn của bọn họ, mà cậu trai kia, chiếc caravat kia...em nhớ ra, rốt cục cũng nhớ ra, gần đây gã đều đeo chiếc caravat này, chỉ là, nó lại không phải của em mua.

Thì ra cậu trai này đã biết em từ lâu, như vậy, bọn họ qua lại đã bao lâu, em không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Người khác đều nói là bảy năm mới xung đột, nhưng là bọn họ mới có hai năm, hai năm thời gian đã khiến gã thay lòng đổi dạ. Người nam nhân từng cho em ôn nhu, hiện tại cũng đã đem toàn bộ tình yêu của mình cho người khác.

Từ lúc nào thì, gã đối em bắt đầu qua loa cho có lệ, đối em bắt đầu không kiên nhẫn, lại là từ lúc nào thì, gã bắt đầu không trở về nhà, luôn nói rằng bề bộn nhiều việc. Em tin gã, vẫn đều cho rằng gã thật sự là bận việc.

Em chưa từng nghĩ hôn nhân của bọn họ có nguy cơ, nếu không phải em hôm nay vừa vặn trở về, chuyện như vậy liệu sẽ tiếp tục bao lâu, có phải hay không chỉ có em là người cuối cùng biết đến.

"Đều thấy được?" Dung nhan tuấn mỹ của nam nhân một mảnh lãnh đạm, ôm chặt hơn cậu trai trong lòng, nhìn chằm chằm người đang ngồi ở sàn nhà, trong mắt hiện lên một chút thản nhiên phức tạp, nhưng rất nhanh đã biến mất vô tung.

Sano Manjirou máy móc gật đầu một cái, thấy được, cái gì em cũng thấy được, ở thời điểm em chuẩn bị nói cho gã em có thai, ông trời lại tặng em một chuyện vui đùa lớn như vậy. Em định cho gã một bất ngờ, mà gã cũng vậy, gã cho em một bất ngờ còn lớn hơn nữa.

Vốn nên là kinh hỉ, cuối cùng không có hỉ, chỉ có kinh, là kinh hồn khiếp vía.

Bàn tay em đặt ở bụng dùng sức hơn một chút, chẳng qua, không ai để ý đến.

"Thực xin lỗi anh, Manjirou, em thật sự rất có lỗi, em không phải cố ý muốn phá hỏng hôn nhân của anh, nhưng là em rất yêu Seii." Cậu trai điềm đạm đáng yêu nhìn Manjirou, dường như cậu mới là người đang bị ủy khuất.

Manjirou ngẩng đầu nhìn đối phương đang ở trong lòng Inui Seishu. Lại giống cái ngày ở siêu thị, em nghĩ phải chăng cậu ấy vẫn luôn diễn trò giỏi như vậy, cứ như chính cậu ấy mới là người bị thương tổn, bị phản bội đi.

"Không cần xin lỗi cậu ta." Inui nghiêm mặt, cúi đầu hôn hai má hơi tái nhợt của cậu trai, trong lòng giống như có rất nhiều cảm tình phá tan mà ra, khiến gã quên mất vợ gã còn ngồi ở cách đó không xa nhìn bọn họ. Nhìn bọn họ phản bội, nhìn bọn họ ngoại tình.

Sano Manjirou trợn to hai mắt, nước mắt cuối cùng rơi xuống, một giọt, hai giọt, chảy tới bên môi, hương vị có chút mặn mặn chua sót. Lần đầu tiên em nếm đến nước mắt của chính mình, thì ra nó là vị đắng. Đắng, ngay cả trong lòng đều đắng.

Gã cho tới bây giờ đều chưa từng đối với em dịu dàng vậy, trước kia có lẽ gã từng có vài cử chỉ yêu thương, nhưng cũng chỉ đến thế, em luôn nghĩ đây là cách gã yêu, cách gã biểu đạt, là vì cảm tình của gã quá mức nội liễm, không thích thể hiện ra bên ngoài... Nhưng hình như em sai rồi...

Không phải gã không biết biểu đạt, chỉ là tình cảm ấy chỉ dành cho người gã yêu, mà người ấy lại không phải là em.

Inui Seishu quay đầu nhìn Manjirou, nhìn đến nước mắt trên mặt em, không vui cau chặt mày, trong lòng có loại cảm giác cực kì không thoải mái.

Nước mắt của em làm cho gã buồn bực, đồng thời, cũng làm cho gã sinh ra loại cảm giác tên là hận, chính là hận em cái gì, gã sợ hãi không dám nghĩ đến.

*** 7 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro