#74


Manjirou cầm lấy một chén nước ấm, mông lung nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Em đã tới đây được mấy ngày, nhưng ngay cả một cơ hội để nhìn thấy Sanzu cũng không có, bởi vì, người hầu là không được phép tự ý tiến vào nơi ở của chủ nhân.

Em đã nghe Shano Manji kể rất nhiều chuyện, bao gồm, cả chuyện cô gái kia được Sanzu sủng ái tới mức nào.

Em luôn nghĩ bản thân đã đau đến chết lặng, hóa ra, tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người.

Shano Manji nói, cậu ta là thế thân của em, mà cô gái hiện tại ở bên cạnh Sanzu cũng là thế thân của em. Đáng mừng sao? Em cũng không biết nữa, bởi vì ngay cả 'chính phẩm' hắn cũng không nhận ra, vậy thì còn nói gì đến tương lai cùng hy vọng.

Có khi, em còn tự hỏi mình, liệu Sanzu có phải chỉ là một giấc mộng. Đơn thuần như hắn, làm sao có thể đột nhiên biến thành Akashi Haruchiyo cao quý kia được? Tất cả cố gắng của em, phải chăng chỉ là để vô vọng cứu vãn về một người chưa từng tồn tại?

...

Chifuyu vui vẻ bước đi, ánh mắt còn cong cong thành hình trăng rằm xinh đẹp. Tất nhiên rồi, chủ nhân đã tìm được người mà ngài muốn tìm, cuối cùng thì nó cũng được chủ nhân giải phóng tự do. Cho nên, việc cấp thiết nhất bây giờ chính là đi tìm mỹ nữ để vui vẻ.

Chỉ là chưa đi được bao lâu, nụ cười của Chifuyu đã trở nên cứng ngắc, bởi vì ở phía trước không xa, nó nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc. Lui ra phía sau vài bước, lại tiến tới phía trước vài bước, nó xoa nhẹ hai mắt của mình, muốn xác định rõ ràng kia không phải là ảo ảnh.

Khóe môi rất nhanh lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.

Quả nhiên hôm nay tâm tình vui vẻ, ánh mắt nhìn thấy thứ gì cũng là màu hồng, đâu đâu cũng có trò vui để ngoạn.

Người nó thấy còn là ai được nữa?

Chính là thế thân trước kia của chủ nhân, Shano Manji

Mà cũng không đúng, hiện tại nó nên gọi cậu ta là thằng giúp việc họ Shano mới phải.

Không nên trách Chifuyu bỏ đá xuống giếng, không có chút lòng thương cảm nào, có trách thì trách trước kia Shano Manji rất không biết tự lượng sức mình, tra tấn nó quá lâu. Làm lái xe cho cậu ta? Thật sự khiến nó mất hết cả thể diện. Nếu để người bên ngoài biết được Chifuyu này từng phải đi phục vụ một thằng hầu, thử hỏi nó còn mặt mũi nào để sống trên đời?

Bảo nó đồng cảm với cậu ta, không có cửa đâu, hừ!

"Ôi chao, Shano thiếu gia, bộ quần áo này mới thích hợp với cậu làm sao, đẹp lắm đẹp lắm! Không biết là nhà thiết kế lừng danh nào đã tạo ra nó vậy? Thật sự quá thích hợp với cậu."

Chifuyu tựa người vào gốc cây, vừa châm chọc lại vừa thở dài, khen ngợi Shano Manji xong, nó còn không quên giơ ngón cái lên thán phục.

Shano Manji đứng thẳng người, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Chifuyu. Lâu đài Royal lớn như vậy, cậu ta không có chỗ nào để đi hay sao? Vì sao lại cứ cố tình tới nơi này gây phiền toái, chẳng lẽ, cậu ta còn ngại số phận của cậu chưa đủ thảm?

"Không liên quan đến mày." Shano Manji cắn răng nói xong, hận không thể trực tiếp nhào lên xé nát gương mặt giả dối của Chifuyu. Cậu ta cười lớn như vậy làm gì, muốn cậu tức chết có phải không?

Mà Chifuyu cũng rất không cho cậu mặt mũi, cười càng lúc càng vui vẻ. Nó tự nhận mình không phải là quân tử, nhưng cũng chưa đến mức tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Nếu trước kia cậu ta biết điều một chút, vậy thì cũng đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay.

Đi qua bên người Shano Manji, nó cố tình châm chọc nhìn cậu thêm một cái.

"Giúp việc họ Sano này, hôn lễ của chủ nhân nhất định cậu phải đến tham dự đấy nhé!" Chifuyu ác ý nói xong, thản nhiên quay đầu bước đi, không thèm để ý đến sắc mặt của ai đó đã đỏ bừng vì tức giận.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nó bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng mới sáng lạn làm sao, bởi vì rốt cuộc, nó cũng đánh ngã được Shano Manji.

Shano Manji nhìn theo bóng dáng của Chifuyu, cười lạnh một tiếng, "Chifuyu, mày quá coi thường tao rồi. Những thứ tao biết còn nhiều hơn mày nhiều lắm. Một ngày nào đó, tao nhất định sẽ khiến cho mày, thằng khốn Shion và Akashi Haruchiyo, tất cả chúng mày sẽ phải hối hận."

"Nằm mơ đi." Chifuyu khiêu khích nói xong, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Hối hận, hối hận cái gì, cậu ta thì có thể làm gì khiến nó phải hối hận? Cả chủ nhân nữa, cậu ta đủ sức động vào chủ nhân sao? Chẳng lẽ cậu ta ngã chưa đủ đau, cho nên, chưa học được sợ hãi?

Shano Manji tức giận ném chiếc khăn lau xuống, xoay người rời đi nơi đáng ghét này.

Bọn họ muốn kết hôn, phải không? Nhưng là, nếu cậu bảo không được thì sẽ làm sao đây?

Mùa đông ở nước Anh dường như còn lạnh hơn Nhật Bản rất nhiều, Shano Manji mệt mỏi xoa bả vai, thỉnh thoảng còn đánh đánh cánh tay cứng ngắc của mình. Đã lâu rồi không phải làm việc kham khổ, bây giờ dù chỉ bắt đầu từ một việc nhẹ nhàng nhất thôi, cả người cũng đều đau muốn chết.

Tất cả đều là lỗi của Akane, nếu như không phải vì cô ta đột nhiên xuất hiện, giờ này cậu vẫn sẽ được ở bên Haruchiyo tận hưởng sung sướng, không phải vất vả làm việc mà còn bị người khác chê cười như thế này.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu bỗng trở nên u ám. Mọi người đều nói, một khi người ta bị hận ý bao phủ, như vậy, người ta sẽ chẳng còn giữ được chút lý trí nào. Kể cả, có là người thông minh như cậu- Shano Manji.

Mà cậu vẫn không hề chú ý tới, từ khi rời khỏi phòng đến giờ, luôn có một bóng người lén lút theo dõi cậu, chờ đợi thời cơ tiếp cận.

Thẳng đến khi cảm giác được bất thường, cậu giật mình quay đầu lại, đã bị một đôi tay thô ráp bịt kín miệng. Cậu muốn kêu to cầu cứu, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra được mấy tiếng ậm ừ bất lực. Dùng sức đánh vào người nam nhân, hắn ta lại chẳng lay động chút nào, thậm chí, còn có vẻ rất hưng phấn, phả nhiệt khí vào đỉnh đầu của cậu, làm cậu ghê tởm muốn nôn.

[ lược bỏ đoạn Shano Manji bị Akane sai người đến cưỡng hiếp ]

Một người nam nhân, một người mà ngay cả tên cậu cũng không biết, mặt cậu cũng không được nhìn rõ, cứ như vậy cướp đi trong sạch của cậu.

Ánh mắt Shano Manji ảm đạm nhìn không tới một chút ánh sáng nào, trống rỗng, tuyệt vọng.

Đột nhiên, khóe mắt của cậu trào ra một giọt lệ, bị tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào làm tản ra một chút lạnh lẽo. Mặc kệ trước kia cậu độc ác đến mức nào, kiên cường đến mức nào, nhưng là một khi gặp phải chuyện này, cậu cũng sẽ sợ hãi, cũng biết yếu ớt đau lòng.

Nắm chặt hai tay, cậu chịu đựng đau đớn truyền đến từ phía hạ thân, chống tường cố gắng đứng thẳng dậy.

Đưa lưng về phía mặt trời, toàn bộ khuôn mặt của cậu đều ẩn trong bóng tối, phá lệ bí hiểm thâm trầm.

"Akane, tôi thề, nhất định sẽ không cho cô được chết tử tế."

Cậu sẽ không chịu thua cô ta, nhất định sẽ không. Cô ta phá hủy cuộc sống của cậu, như vậy, cậu sẽ khiến cô ta phải trả giá càng nhiều.

Chuyện đi đến nước này, cậu không dám nói mình là hoàn toàn vô tội, nhưng xét cho cùng, lỗi cũng đâu phải do một mình cậu gây ra, cớ gì bọn họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Shano Manji này?

Muốn đau, mọi người phải cùng nhau đau, muốn chết, mọi người phải cùng nhau chết. Cho dù là bản thân bị hủy hoại, cậu cũng sẽ kéo theo vài người xuống địa ngục cùng với mình.

"Akashi Haruchiyo, Akane, tôi hận các người." Sano Manjirou, tôi cũng hận cả em nữa.

...

Yuzuha cầm lấy một ly nước nóng, cẩn thận đưa cho Manjirou, hai mắt nheo nheo lại thành hình trăng rằm, rõ ràng là đang cực kì vui vẻ.

"Sano, uống nhiều nước một chút đi, nếu không em bé sẽ bị khát mất." Sano đang bị ốm, thế nên, cô phải cố gắng làm xong phần việc của cả hai người. Tuy có chút vất vả, nhưng là cũng không sao, cô chỉ mong em bé được sinh ra an toàn khỏe mạnh.

Chỉ là, bệnh của em ấy dường như càng ngày càng nặng, cô lại không thể đi tìm bác sĩ, bởi vì bé con Sano không muốn, sợ rằng dùng thuốc sẽ có hại cho thai nhi.

"Sano, cậu thật sự không sao chứ?" Yuzuha thực lo lắng hỏi lại một lần.

Manjirou gật đầu nhìn cô, mỉm cười viết, 'Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm.'

"Không cần cảm ơn, chúng ta đều là đồng hương, cũng nên giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn mà, phải không?" Yuzuha vội vàng xua tay, tuy rằng mới ở chung với nhau vài ngày, nhưng cô với Sano đã cực kì thân thuộc. Nói đến cảm ơn, đột nhiên lại thành ra có chút xa cách.

Yuzuha ngồi ở bên cạnh em, thỉnh thoảng lớn tiếng ba hoa chuyện tình bên trong lâu đài, từ người hầu đến chủ nhân, từ quần áo đến cây cối. Cô kể chuyện cực kì hăng say, cho nên không hề để ý tới, mỗi khi cô nói về chủ nhân, ánh mắt của Manjirou lại trở nên đượm buồn.

"Tôi thích nhất chính là vị thiên sứ kia, cậu ấy xinh đẹp cực kì, so với chủ nhân còn vượt trội hơn vài phần. Bởi vì sao ấy à, bởi vì chủ nhân lúc nào cũng âm trầm đáng sợ, vừa nhìn thôi đã khiến người ta phát hoảng rồi. Còn thiên sứ của tôi, cậu ấy không quá hoạt bát, nhưng là, cũng không quá lạnh lùng. Tuy còn hơi ít tuổi, nhưng là cũng không sao, hahaha..."

Thiên sứ sao? Manjirou nhẹ nhàng cười một chút, phải chăng Yuzuha đang nhắc đến cậu bé tóc vàng hay đi theo phía sau Sanzu? Thật sự cũng có chút giống thiên sứ...

Yuzuha đang nói hăng say, đột nhiên 'phịch' một tiếng, cánh cửa bị người dùng sức mở ra, một trận gió lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào, khiến Manjirou hơi co người lại. Chỉ là, khi nhìn rõ người đến là ai, em không khỏi mở to hai mắt, ngay cả Yuzuha cũng há mồm kinh ngạc, lắp bắp nửa ngày mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Shano Manji, sao cậu lại ngã thành thế kia, quần áo rách hết cả rồi." Thật ra cô chỉ muốn quan tâm thôi mà, sao Shano Manji lại có vẻ giận dữ như vậy.

Còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng cánh tay đã bị Manjirou kéo lại, sau đó em lắc đầu với cô.

Yuzuha luôn luôn tại sinh hoạt tại nơi này, cho nên, tâm tư vẫn vô cùng trong sáng, không hiểu được chuyện gì khủng khiếp vừa xảy ra với Shano Manji, nhưng là, Manjirou lại hiểu.

Môi của em hơi hơi giật, vừa định ngồi dậy, đã bị ánh mắt oán hận của Shano Manji làm cho ngây người. Dường như, kẻ làm ra tất cả những chuyện này chính là em vậy.

Thật ra, em cũng không biết phải làm gì trong trường hợp này, em muốn an ủi Shano Manji, nhưng lại sợ với người luôn cao ngạo như cậu ta, đó lại là một điều sỉ nhục. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chưa bao giờ là tốt đẹp.

Shano Manji đi đến tủ quần áo của mình, lấy ra một bộ quần áo mới. Trước khi tiến vào phòng tắm thay đồ, cậu còn không quên lạnh lùng cảnh cáo.

"Tốt nhất là hãy quên tất cả những gì đã thấy trong ngày hôm nay đi, nếu không, tôi sẽ giết hai người!" Cậu không hề quay đầu, nhưng là, giọng nói âm trầm vang lên trong căn phòng nhỏ bé này, phá lệ áp lực.

Thẳng đến khi cửa phòng tắm đã được đóng lại, Yuzuha mới chạy tới bên người Manjirou, sợ hãi nói: "Sano, cậu ấy bị làm sao vậy? Chỉ ngã một chút thôi, có cần phải đáng sợ như vậy không?"

Từ khi trở về từ Nhật, Shano Manji đã kỳ quái hơn rất nhiều, lẽ nào là vì bị chủ nhân vứt bỏ, cho nên đầu óc không được tỉnh táo?

'Chuyện này đừng nói với ai cả, được không?' Manjirou kéo lấy tay cô, chậm rãi viết, nét mặt còn nghiêm túc thật sự.

Yuzuha vội vàng gật đầu, cô nào có định nói. Shano Manji đã bảo sẽ giết kẻ nào dám ba hoa, mà cô thì tin tưởng, Shano Manji nhất định nói được làm được, cậu ấy, hình như đã phát điên mất rồi.

Nước ấm phun xuống, Shano Manji dùng sức chà xát thân thể của mình, mạnh tới mức, dường như làn da đã có thể chảy máu. Cậu thấy mình thực bẩn, thực sự rất bẩn, bẩn đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Cậu nhớ nam nhân kia dùng đôi tay thô ráp của mình chạm vào người cậu, ở ngực, ở lưng, cả ở bộ vị tư mật kia nữa. Thậm chí, gã ta còn dám hôn cậu, dùng đôi môi ghê tởm kia để hôn cậu. Nghĩ đến đây, dạ dày của cậu đột nhiên quặn lại, cậu thụp người ngồi xuống sàn nôn khan, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đáng ghét, đáng ghét, thật sự rất đáng ghét.

Cậu muốn giết Akashi Haruchiyo kia, cậu muốn giết Akane.

Ôm lấy thân thể của chính mình, cậu thê lương gào khóc, tiếng khóc hòa với tiếng nước chảy xuôi, phá lệ đau lòng.

Ở bên ngoài phòng tắm, Manjirou tựa người vào tường, khóe mắt ướt đẫm. Mặc kệ trước kia cậu ta đã làm những việc gì, nhưng là, phía sau cũng chỉ là một người yếu đuối, cần được người ta yêu thương che chở.

Hơi hơi cúi xuống, em đặt chiếc khăn tắm ở bên cạnh cửa, sau đó xoay người rời đi.

Để cho Shano Manji yên lặng, cũng là, giúp cậu ta giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân mình.

*** 74 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro