#76
Cuối cùng chap này Seishu của tui cũng xuất hiện rùi QvQ dù fic là SanMi nhưng tui vẫn mê Seishu lắm :< mấy ai thủ đoạn được như anh =))))
~
'Phịch' một tiếng, Shano Manji dùng sức đóng cửa lại, để một mình Akane ở trong căn phòng rộng lớn, run rẩy.
Làm sao cậu ta lại biết, mà rốt cuộc cậu ta còn biết được những gì? Hiện tại nàng phải làm thế nào bây giờ? Vô số vấn đề xuất hiện, làm cho đầu óc của Akane rối thành một mớ bòng bong. Nàng đứng lên, thỉnh thoảng đi qua đi lại, tất cả bình tĩnh vào lúc này đều đã trở thành vô dụng.
Nàng vội vàng chạy đến chỗ điện thoại, nhấc lên, rất nhanh nhấn ra một dãy số, muốn cầu cứu Inui Seishu, nhưng cuối cùng lại không dám gọi đi.
Nàng ngồi xuống sô pha, đặt hai tay lên ngực, cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình. Đúng rồi, cậu ta chỉ là một thằng hầu, chỉ là một thằng hầu mà thôi, không phải sợ, việc bây giờ nàng cần làm chính là phải thật bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó Shano Manji.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng mở cửa khiến nàng giật bắn mình, thiếu chút nữa hét lên hoảng sợ.
"Làm sao vậy?" Một đôi tay ấm áp ôm lấy cơ thể của nàng, khiến trái tim vừa rồi còn run rẩy, rốt cục thì cũng vững vàng một chút.
"Em sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch thế này, liệu có phải bị ốm rồi không?" Haruchiyo đặt tay lên trán Akane, chợt cảm giác được một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.
"Bị sốt?" Hắn hơi hơi nhíu mi, lo lắng hỏi.
"Em không sao, chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thôi mà." Akane cầm lấy bàn tay ấm áp của Haruchiyo, nhẹ nhàng mơn trớn. Một người nam nhân tốt như thế này, thử hỏi làm sao nàng có thể buông tay được.
"Thật sự không sao đâu, anh nhìn xem, hiện tại em đang rất khỏe mạnh không phải sao?" Nàng mềm yếu nở nụ cười, tỏ rõ một bộ 'dù rất mệt nhưng cũng không muốn người khác phải quan tâm đến mình'.
"Em ấy à, lần nào cũng nói như vậy." Haruchiyo cưng chiều nhéo mũi nàng, ôm nàng ngồi vào trong lòng mình, thỉnh thoảng hôn môi lên sợi tóc thoang thoảng vị ngọt dịu mát. Trong trí nhớ của hắn, Manjirou lúc nào cũng nói như thế. Rõ ràng rất khổ cực, rất khó chịu, nhưng lại luôn cố mỉm cười, bảo với hắn rằng không sao đâu, em tốt lắm...
Đừng sợ, Manjirou, lần này sẽ đổi thành anh an ủi em, bảo vệ em, không để em phải chịu thêm ấm ức. Anh sẽ cho em một gia đình, sẽ che chở em cả đời. Bởi vì anh rất yêu Manjirou.
Ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt Haruchiyo bỗng trở nên mê mang khó hiểu, có chút phân không rõ đây là thực hay là mơ.
Akane tựa vào lòng hắn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Mỗi khi ôm nàng, vẻ mặt của hắn lại là như thế này, lại nhớ đến 'Manjirou' có phải không?
Thật sự nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc Manjirou đó có gì mà Haruchiyo mê mẩn đến vậy, đến ngay cả em họ của nàng cũng đòi sống đòi chết chỉ muốn em ta.....
"Sanzu..." Akane đặt tay lên ngực trái của hắn, yên lặng cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực đang truyền đến, khiến hai gò má của nàng không khỏi ửng đỏ.
"Làm sao vậy, bé cưng?" Haruchiyo nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Akane, ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, không hề xâm nhập, chỉ dám dè dặt lướt qua, thực sợ hãi. Sợ có một ngày, hắn sẽ mất đi nàng.
Mất đi Manjirou....
Cho nên, luôn luôn cẩn thận từng chút một giữ khoảng cách - Nghĩ đến đây, Haruchiyo giật mình, khó hiểu vì sao bản thân lại muốn giữ khoảng cách?
"Sanzu, đừng rời xa em lần nữa." Giọng nói thì thào của Akane truyền vào trong tai cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhắm hai mắt lại, Haruchiyo ôm nàng vào lòng, hơi hơi thở dài nói, "Anh sẽ không rời xa em, nhất định sẽ không. Manjirou, Sanzu sẽ không đi đâu hết, cả đời này chỉ yêu một mình Manjirou, chỉ riêng em thôi..."
...
[ Lược bỏ một đoạn Shano Manji phát hiện cậu mang thai; Manjirou đến phòng thí nghiệm của Shion để lấy thuốc cho cậu ta + Manjirou đang quét dọn cùng Yuzuha thì bị Akane bắt gặp, nàng đuổi Yuzuha đi để nói chuyện với Manjirou ]
Manjirou nhìn thấy Akane bước nhanh về phía mình, còn chưa kịp phản ứng lại đây, 'bốp' một tiếng, khuôn mặt của em đã bị hằn lên năm dấu ngón tay đỏ bừng.
"Cái đồ không biết phân biệt tốt xấu, em họ tao đối xử với mày tốt như vậy, mày lại chạy đến nơi này làm người hầu. Trước kia gả cho Inui gia đã là hời cho mày lắm rồi, không tự biết thân biết phận mà ngồi yên hưởng thụ đi, bị em họ bỏ rơi, đáng đời lắm!"
"Sao, hành hạ Seishu không đủ, bây giờ muốn chạy đến chỗ này làm người hầu để khiến tao mất mặt có phải không? Muốn để người khác biết được em tao đã cưới về người thấp kém như mày, tao từng là người thân của một thằng điếm như mày, mày muốn thế có phải không?"
Akane càng nói càng cảm thấy tức giận, vốn bao nhiêu ấm ức vì bị Shano Manji dọa nạt lúc này đổ dồn hết lên người Manjirou. Từ ngày xưa, nàng đã ngứa mắt Sano Manjirou lắm rồi, nay em ta còn đến nơi này định làm nàng mất mặt, bị ăn một cái tát là xứng đáng lắm, hừ!
Thật ra, nàng rất muốn xông lên bóp chết em ta, nhưng quên đi, nàng phải cố gắng kiềm chế lại, bởi vì, nàng là chủ nhân của nơi này, nàng phải hiền lành nhân hậu, đúng vậy, đúng vậy... Akane vừa tự nhắc nhở mình, vừa phải suy tính xem nên đối phó với Manjirou thế nào là tốt nhất.
Khiến em ta rời đi sao? Nhưng là bằng cách nào bây giờ? Không thể quá tàn nhẫn được, nếu không, nhất định Seishu sẽ không tha cho nàng. Seii đã nói nhất định sẽ kết hôn với Manjirou một lần nữa, vậy nên nàng không thể tra tấn em ta, hành hạ em ta. Seishu mà biết, nó nhất định sẽ bay đến Anh quốc đoạt mạng nàng.
Ngay cả bây giờ, một cái tát cũng khiến cho nàng run lên lẩy bẩy. Nhưng biết sao được, việc này đã quá sức chịu đựng với nàng rồi.
Mẹ kiếp!! Inui Seishu, không phải em nói thằng điếm Sano Manjirou nhất định sẽ quay về bên em sớm thôi sao?! Vậy tại sao nó vẫn còn ở đây chứ??
Seishu!!!
Bên kia, Manjirou vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt đỏ hồng, bởi vì, em đau quá, nhưng cũng rất cam lòng, Akane nói đúng...
"Sano, cậu sao vậy, sao lại khóc?" Yuzuha vẫn đứng cách đó không xa, vừa nghe thấy có tiếng động là vội vàng chạy đến nhìn Manjirou liền. Tuy em ấy lắc đầu ý bảo không sao, nhưng cô vẫn không thể tin được. Khuôn mặt đỏ bừng thế kia, lại còn khóc nữa, không lẽ là bị phu nhân đánh?
Chẳng phải mọi người vẫn nói phu nhân thực hiền lành nhân hậu hay sao, hình như hai người lại còn quen biết nữa, tại sao lại tự nhiên đánh người? Nhìn Sano nghẹn ngào rơi nước mắt, cô cũng cảm thấy thực đau lòng.
'Chúng ta đi thôi.' Manjirou vẫn tiếp tục lắc đầu, cố gắng nở ra một nụ cười an ủi Yuzuha, chỉ là, nụ cười này thực sự còn khó coi hơn cả khóc.
Yuzuha dùng sức gật đầu một cái, tuy cô thấy rất ấm ức với phu nhân, nhưng cũng đâu thể làm điều gì khác được. Tốt nhất là rời đi càng nhanh tốt, hy vọng lần sau đừng đụng đến vị phu nhân quỷ quái này. Vẫn biết danh chủ nhân lạnh lùng lãnh khốc, bây giờ gặp được phu nhân cũng không khá hơn được điểm nào, thực đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Akane vẫn đứng ở nơi đó, cũng không còn hứng thú muốn đi tiếp. Một Shano Manji đã là quá đủ rồi, bây giờ còn thêm cả Sano Manjirou nữa. Bọn họ đều ngại nàng thanh nhàn quá có phải không, lần lượt tìm đến đây gây sự? Thực chán ghét!
"Khốn nạn, khổ thân em họ tao đối xử tốt với mày như vậy."
Seishu xứng đáng có một người tốt hơn Sano Manjirou gấp vạn lần!!
"Ai khốn còn chưa biết được đâu."
Một giọng nói lạnh lùng theo gió truyền đến, làm cho Akane không khỏi rùng mình quay lại, trân trối nhìn vào kẻ không biết đã đứng sau mình từ lúc nào.
"Shano Manji, mày, mày nói thế là có ý gì?" Tuy một người là chủ nhân, một người là giúp việc, nhưng kể từ khi chuyện kia xảy ra về sau, nàng đã không thể lại ngẩng cao đầu nhìn cậu ta, chín phần là vì chột dạ.
Shano Manji thương hại nhìn nàng một cái, sau đó chậc chậc lắc đầu ra vẻ thực tiếc nuối.
"Thật ra, tôi rất ngạc nhiên về trí thông minh của cô đấy nhá. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ xem, Sano Manjirou rời bỏ Nhật Bản, một mình đến nơi này là để làm gì hay sao, chẳng lẽ đột nhiên em ta thích đi phục vụ cho người khác? Còn nữa, tại sao người em họ đáng mến của cô lại biết nhiều chuyện về Akashi Haruchiyo như vậy? Không lẽ là tình cờ?"
"Cô không hoài nghi một chút nào hay sao? Đáng tiếc quá nhỉ...Cô cũng chỉ là quân cờ của Inui Seishu, là con tốt thí của Akashi Haruchiyo mà thôi"
"Cô thật sự cho rằng em họ của cô là thật tâm muốn giúp cô? Haha, Inui Seishu chắc chắn đã suy tính đến chuyện Akashi Haruchiyo sẽ nhớ lại lâu rồi. Hắn ta chỉ lợi dụng cô để khiến Manjirou chết tâm mà thôi. Rồi cũng sẽ có một ngày, cái thân phận dởm đó của cô sẽ bị người ta vạch trần, rạch ra từng chút một"
Mỗi một câu nói ra, sắc mặt của Akane lại càng trắng thêm một phần...
"Akane tiểu thư, bây giờ cô nói xem, ai mới khốn nạn hơn một chút đây? Tôi, em họ của cô, hay là cô? Hahaha!" Shano Manji càng cười càng vui vẻ, cười đến nước mắt cũng phải chảy đi ra.
"Akane tiểu thư, chúng ta đều là đồ giả giống nhau cả thôi, chẳng qua số cô may mắn hơn tôi một chút, có được một người em họ thủ đoạn đến mức độ như vậy. Vậy nên tôi thừa nhận lúc này đây cô thắng, nhưng là, đừng có vui mừng đắc ý quá lâu."
"Bời vì, tôi có một ngày này, như vậy, cô cũng sẽ có."
...
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, kéo theo tiếng lá cây xào xạc rơi xuống mặt đất, Akane ôm chặt thân thể của mình, run rẩy. Nàng không ưa Shano Manji, nhưng nàng phải thừa nhận rằng, những điều cậu ta nói hoàn toàn là sự thật. Không phải trước kia chưa từng nghĩ đến, mà thật sự, là không dám nghĩ đến.
Sano Manjirou sao? Chẳng trách em họ biết rõ về Haruchiyo như vậy, muốn biến nàng thành một cô gái nhu mì thiện lương, thậm chí, còn có được chiếc vòng cổ của gia tộc Akashi Royal.
Thì ra, Manjirou của Haruchiyo....
Như vậy, đứa nhỏ trong bụng em ta... Không, không, nàng tin, không thể là như vậy được, Haruchiyo là của nàng, không phải của Sano Manjirou, cũng không phải của Shano Manji.
Em họ không thể lừa nàng... Seishu sẽ không lừa nàng.... Seii đã nói rồi mà, Sano Manjirou chỉ đang giận dỗi nó mà thôi, còn Haruchiyo là của nàng.
Đột nhiên, nàng vội vàng xoay người, chạy về phía phòng ngủ, khóa trái cửa lại, sau đó nhanh chóng nhấn ra một dãy số.
"Seishu, nói thật cho chị biết, 'Manjirou' trong miệng Haruchiyo có phải là Sano Manjirou hay không? Đứa nhỏ trong bụng em ta có phải là của Haruchiyo hay không? Em nói đi, nói đi!" Hiện tại nàng sẽ không tin vào bất kì kẻ nào khác, nàng chỉ tin một mình em họ, chỉ cần em họ nói không, như vậy nhất định sẽ là không. Nhưng là, sự thật vẫn luôn luôn tàn nhẫn như vậy...
"Chị đã hiểu được, như vậy cũng không cần hỏi em làm gì. Chẳng phải chị đã nói, sẽ – không – hối – hận hay sao? Đã làm thì làm cho trót đi, đừng khiến em phải thất vọng"
Inui Seishu lạnh lùng nói xong, sau đó chủ động tắt điện thoại trước, không để cho Akane có thêm một cơ hội níu kéo nào.
Lảo đảo lùi về phía sau, nàng ngã ngồi xuống sô pha, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Thì ra tất cả đều là sự thật, nhưng tại sao lại như vậy, tại sao em họ đã biết mọi chuyện mà vẫn để cho Sano Manjirou đến đây phá hỏng hạnh phúc của nàng? Chẳng lẽ thật sự muốn....lợi dụng nàng?
Nàng không thể tin được, nếu như bọn họ gặp nhau, nếu như Haruchiyo nhớ lại chuyện cũ, số phận của nàng sẽ trở thành thế nào. Nhất định Haruchiyo sẽ giết nàng, hắn sẽ giết chết nàng...
Không được khẩn trương, không được khẩn trương, nhất định là không được! Nàng phải bình tĩnh nghĩ ra biện pháp tiếp tục che dấu bí mật động trời này mới đúng. Lúc này đây không chỉ vì thân phận, mà còn vì tính mạng của mình, nàng phải độc ác, phải mạnh tay hơn nữa.
Mà ở xa xôi Nhật Bản, Inui Seishu nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn, môi mỏng gắt gao mím lại, đáy mắt không tồn tại một tia nhân tình nào.
"Anh đã nói rồi, Manjirou, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt."
Có lẽ đây là cơ hội tốt rồi.
...
*** 76 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro