#8


"Sano Manjirou, cậu đã thấy được, như vậy tôi cũng không cần giấu diếm nữa. Đơn ly hôn tôi đã ký rồi, sẽ ủy quyền luật sư chuyển cho cậu, cậu muốn cái gì thì tự đề xuất." Gã ngừng một chút nhìn Sano Manjirou vẫn còn đờ đẫn không nói lời nào, trầm giọng tiếp tục: "Nếu không phải do Takemichi không cho tôi làm như vậy, chúng ta đã sớm ly hôn, sẽ không chờ tới bây giờ."

Inui nói xong, nhếch môi, đối với Manjirou, bây giờ ngay cả một chút thương tiếc cũng không có.

Không yêu, như vậy, cũng chỉ có thương tổn.

Có lẽ trước đây gã từng thích em, cũng cho rằng em sẽ là người tốt nhất gã có thể chọn. Xác thực em là một người vợ tốt lắm, nhưng là theo thời gian trôi qua, gã đã quên mục đích ban đầu của mình. Gã gặp một cậu trai giống như hồ ly tinh, mỹ mạo của cậu, sự quyến rũ của cậu, còn có tính cách bất đồng của cậu so với Manjirou, giống như tia nắng mặt trời soi rọi vào thế giới thâm trầm của gã. Sano Manjirou không thể khiến gã có được cảm giác như vậy, chỉ có cậu mới làm cho gã một lần nữa cảm nhận được cảm giác xao xuyến rung động, giống như yêu, thậm chí còn xúc động hơn yêu.

Cho nên chuyện ngoại tình của gã càng không thể vãn hồi, cho nên, gã quên mất mình đã kết hôn, trong nhà còn có một bé con rất ngoan, em ấy là vợ gã, nhưng lại không khác gì bảo mẫu.

Cuối cùng thì gã cũng có thể chấm dứt cuộc hôn nhân này, gã không muốn lại vây khốn chính mình, cũng không muốn ủy khuất cậu trai mà gã yêu. Thực ra cũng giống như đối với Manjirou trước đây, nếu thích gã sẽ mang em về bên người, không cho người khác cơ hội, chỉ là, Sano Manjirou hiện tại đã quá hạn mà thôi.

Thực ra trong thâm tâm, Inui cũng có chút không đành lòng, dù sao sinh hoạt hai năm cùng nhau, cảm tình vẫn là có, nhưng giờ em đã biết tất cả, như vậy cũng không có lý do nào để tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Sano Manjirou há miệng thở dốc, vẫn không nói ra được điều gì, em chỉ im lặng như thế, lại không cảm giác được dây thanh âm rung động.

Ly hôn, Inui muốn ly hôn... Thì ra, từ rất lâu rồi gã đã không còn thích em, không còn thương gia đình này. Nhưng là em đang có thai, có đứa bé của bọn họ. Đứa bé còn nhỏ, không thể không có cha...

Em đứng lên chạy về phía bọn họ, em không muốn ly hôn, Inui, không muốn, không cần như vậy được không? Em có thai, anh không thể vứt bỏ con được, em có thể giả vờ như không nhìn thấy gì hết...

"A..." Takemichi sợ hãi hét lên một tiếng, nhìn Manjirou giống như phát điên chạy về phía bọn họ, bản năng trốn sau lưng Inui Seishu.

Khuôn mặt Inui lạnh đi vài phần, thẳng đến Manjirou ngay gần sát, gã mới nhanh ôm chặt lấy Takemichi tránh sang một bên.

"Sano Manjirou, cậu bị điên à!?" Inui một bên trấn an cậu trai dường như đã bị kinh hãi thật lớn, một bên đối Sano Manjirou gào thét khinh thường. Gã chưa bao giờ biết Sano Manjirou tính cách hiền dịu cũng sẽ có lúc nổi điên như vậy. Ánh mắt gã trở nên rất lạnh, nhìn thẳng trước mặt em đã tái nhợt mặt mày, rốt cuộc tìm không thấy cảm tình từng dành cho em.

Sano Manjirou lắc đầu, không phải, không phải, em không có, em không muốn dọa ai cả. Em chỉ muốn nói cho gã, em có con của bọn họ...

"Đủ rồi, tôi không muốn nói thêm điều vô nghĩa với cậu nữa, tôi đã quyết định ly hôn rồi." Inui quát lạnh một tiếng, ôm cậu trai đi nhanh rời đi.

Không... đừng đi mà, Sano Manjirou dùng sức lắc đầu, lại đuổi theo một lần nữa, môi của em không ngừng khép mở, nhưng vẫn không có thanh âm gì. Em chỉ ôm chặt lấy một cánh tay của nam nhân, bởi vì cánh tay kia đang che chở cho một người khác.

"Sano Manjirou, mau cút ra, chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa." Inui Seishu có chút ghét bỏ nhìn em, lúc này trong mắt gã trừ Hanagaki Takemichi ra sẽ không còn ai khác, nhất là hiện tại giống như người điên Sano Manjirou. Hai năm hôn nhân, hai năm cảm tình, cuối cùng bị thời gian hòa tan, cảm giác thích ngày trước đã biến mất vô tung vô ảnh, hiện tại em dường như là một người thừa thãi trong cuộc sống của gã, để càng lâu sẽ càng chán ghét. Bởi vì sự tồn tại của em làm thương tổn, làm ủy khuất người mà gã yêu.

Sano Manjirou chỉ lắc đầu, nắm càng chặt cánh tay gã, em sẽ không bỏ ra. Nếu bỏ, em sẽ mất đi gã, còn con của em sẽ mất đi cha.

"Cút." Inui cực kì không kiên nhẫn dùng sức giật tay lại, nhưng bởi vì lực quá mạnh, mà Manjirou lại kéo thật chặt, cho nên, em cứ như vậy bị gã hất ngã.

Manjirou mở to hai mắt, trong nháy mắt ngã xuống, em hoảng hốt dùng hai tay ôm lấy bụng, nhưng là bụng của em vẫn rất đau, rất đau.

Em ôm bụng, dùng sức cắn môi, không nhịn được loại toàn tâm đau đớn này, đau đớn như bị hỏa thiêu, nó đang phá hủy em, phá hủy con của em.

Con của em....

Inui Seishu quay đầu nhìn chằm chằm Manjirou, trong mắt hiện lên không đành lòng mà ngay cả chính gã cũng không phát hiện, dù sao tình cảm vợ chồng hai năm, dù không có tình yêu, cũng sẽ có chút cảm tình. Gã dừng bước, nhưng là vào lúc này Takemichi lại níu chặt áo gã.

"Seii, em rất sợ " Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ánh mắt xanh long lanh như nước, làm cho cánh tay Inui đặt trên người cậu dùng sức nắm chặt, thẳng đến trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng ôm lấy cậu rời đi. Hôn nhân không tình yêu, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn, mặc kệ Manjirou có nguyện ý hay không, ngày này cũng nhất định phải đến.

Như vậy, là tốt cho cả em lẫn bọn họ.

Luôn có một người phải bị thương tổn, gã chỉ là lựa chọn mà thôi.

Mà vào lúc này Hanagaki Takemichi lại quay đầu, khóe môi cong lên, trong ánh mắt ngân ngấn nước kia có một ít quỷ dị châm chọc.

*** 8 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro