PART 6: TRỞ THÀNH THÀNH CHỦ


Nghỉ ngơi hai ngày, Ngô Diệc Phàm cho rằng bản thân đã hoàn toàn khôi phục.

Đêm xuống, Mẫn Thạc như mọi khi mang thuốc đến cho Ngô Diệc Phàm, nhưng hắn lại đem chén thuốc để sang một bên.

"Nghĩa phụ, thuốc cần . . ." Mẫn Thạc còn chưa kịp nói xong, đã bị hắn kéo vào lòng.

"Nghĩa phụ, Lộc Đường chủ căn dặn cần phải tĩnh dưỡng. . . ." Những lời còn lại đã bị Ngô Diệc Phàm nuốt lấy, áo của Mẫn Thạc cũng bị hắn cởi ra.

"Tiểu yêu tinh, đã hai ngày rồi không thương ngươi. . . . . ." Ngô Diệc Phàm cơ khát hôn lên thân thể của Mẫn Thạc. Mẫn Thạc cũng không khuyên can nữa, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

"Có muốn không nào?" Dục vọng của Ngô Diệc Phàm từ lâu đã không thể tự khống chế, mà Mẫn Thạc dưới sự âu yếm của hắn, nhẹ nhàng rên rỉ. Hai chân bị tách ra, Ngô Diệc Phàm thô bạo tiến vào bên trong Mẫn Thạc, toàn thân y căng cứng lại. Chút khoái cảm lúc nãy vụt tan biến, chỉ còn lại nỗi đau thấu tận tâm can. Mẫn Thạc nhắm chặt mắt lại, chịu đừng từng cơn đưa đẩy không ngừng. . . . . Ngô Diệc Phàm thở dốc, mồ hôi tuôn như mưa, tí tách rơi trên người của Mẫn Thạc.

"A. . . . ." Trong cơ thể mỏng manh phài chịu đựng dục vọng khuynh tiết của Ngô Diệc Phàm, Mẫn Thạc nhịn không được, khẽ rên, nhưng áp lực thình lình xuất hiện, khiến y gần như ngạt thở. Mở mắt ra đã thấy thân thể bất động của Ngô Diệc Phàm đang đè lên người mình.

"Nghĩa phụ?. . ." Mẫn Thạc nghi hoặc gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Y thử đẩy nhẹ thân thể Ngô Diệc Phàm, hắn nặng nề trở mình, té khỏi giường. Huyền kinh hãi, dưới ánh đèn, nửa bên mặt của Ngô Diệc Phàm không ngừng co rút, một con mắt trợn trừng hung tợn, lại còn sùi bọt mép, thân thể căng cứng như một tử thi. Mẫn Thạc đưa tay kiểm tra hô hấp của hắn, vẫn còn thở. Cố tự trấn an bản thân, y qua loa chỉnh lại y phục, lên tiếng gọi "A Bân!"

Khánh Thù lập tức đi vào, vì lo lắng cho Mẫn Thạc, Khánh Thù đêm nào cũng đứng canh ngoài cửa.

"Nhị thiếu gia, làm sao vậy?" Cảnh tượng trên giường làm Khánh Thù thất kinh.

"Ngươi khoan hỏi đã, lập túc thỉnh Lộc đường chủ đến đây."

"Vâng." Vừa ra đến cửa, đã nghe Mẫn Thạc căn dặn: "Tuyệt đối không để kinh động đến những người khác."

"Là Thượng mã phong." Lộc Hàm nói. Nửa đêm bị gọi đến, vừa nhìn thấy thân thể xích lõa của Ngô Diệc Phàm cùng y phục xốc xếch của Mẫn Thạc, y đã đoán được tám, chín phần.

"Còn cứu chữa được không?"

"Miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng, nhưng e rằng sau này, ngài ấy khó có thể tỉnh lại." Lộc Hàm nhìn Mẫn Thạc: "Nếu như có thể chết thì phần nào bớt được tội nghiệt."

"Chuyện này không đến lượt ta quyết định." Trên mặt Mẫn Thạc không chút cảm xúc: "Xin đường chủ toàn lực giúp đỡ. Người chẳng phải đã từng nói qua sẽ không để bất kỳ bệnh nhân nào phải chết trước mắt mình sao."

Lộc Hàm nhíu mày lại, khi xưa chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ y đến giờ vẫn không quên. Hắn không nói gì, liền rút túi ngân châm mang theo bên mình ra, chuyên tâm châm cứu. . .

Trời gần sáng, Lộc Hàm rốt cục thở phào một cái, thu hồi ngân châm.

"Tính mạng đã được bảo toàn, tuy nhiên ta đã nói rồi, hắn vĩnh viễn cũng không thể phục hồi."

"Làm phiền Lộc đường chủ." Mẫn Thạc cung kính nói, không nhịn được lại ho khan. Trên người chỉ có một chiếc áo mỏng, vừa rồi còn không chú ý, hiện tại đã bắt đầu thấy lạnh.

"Đừng lo quá." Không đợi Khánh Thù động thủ, Lộc Hàm đã cầm lấy chiếc trường bào để ớ cuối giường khoác lên cho Mẫn Thạc.

"Không có việc gì đâu." Mẫn Thạc đưa tay kéo lại y phục, lại vô tình chạm phải tay của Lộc Hàm. Tay của hắn rất ấm, không giống những ngón tay băng lãnh của bản thân. Tay Lộc Hàm khẽ run, chợt vội buông xuống. Chút ấm áp vừa có đã mất đi, trong mắt Mẫn Thạc, một tia đau khổ chợt lóe lên liền lập tức biến mất.

"Sáng sớm mai còn phải thông báo tin này cho các đường chủ khác, hiện giờ thiếu chủ lại không có ở đây. Ta sợ sẽ có không ít phiền phức." Vạn Nhất Hạc cùng Tần Kiêu ngoài mặt đều như không có chuyện gì, nhưng trong lòng luôn có dã tâm, Hoàng Tử Thao tính tình nóng nảy, nhất định sẽ không tin đây là sự thật. Lộc Hàm có ý muốn nhắc nhở Mẫn Thạc, mặc kệ y tài ba đến đâu, y căn bản chỉ mới mười tám tuổi.

"Ta biết, nhưng thành chủ lâm trọng bệnh, đại ca lại không có ở đây, ta dù tốt xấu gì chăng nữa củng là nghĩa tử của ngài, không thể chuyện gì cũng không quản."

"Sợ rằng đến lúc đó, bọn họ sẽ gây khó dễ cho ngươi."

"Người khác thì Mẫn Thạc không dám nói, chỉ mạo muội xin hỏi Lộc đường chủ có tính toán gì chưa?"

"Ta?" Lộc Hàm cười cười: "Ta từ trước đến nay đếu không thích phân tranh."

"Mẫn Thạc đương nhiên không dám yêu cầu Lộc đường chủ ra mặt." Mẫn Thạc giương mắt nhìn Lộc Hàm: "Chỉ hy vọng đến lúc đó người vì Mẫn Thạc mà nói vài lời công đạo."

Đôi mắt trong veo mang theo thành ý khẩn cầu cùng tín nhiệm. Lộc Hàm muốn nói gì đó, nhưng chung quy hắn vẫn không mở miệng được.

...

"Thành chủ bệnh nặng, thiếu chủ lại không có ở đây, vấn đề cấp bách hiện nay chính là phải tìm một người để thay quyền đương gia." Tần Kiêu chỉ hỏi vài câu về bệnh tình của Ngô Diệc Phàm sau đó rốt cục nhịn không được, đề cập thẳng vấn đề chính.

"Quan trọng là ngươi đó phải có khả năng phục chúng mới được." Vạn Nhất Hạc vuốt râu, suy tư nói.

"Ta thấy đúng nhất chính là đi tìm thiếu chủ về đây." Hoàng Tử Thao liếc mắt nhìn bọn họ.

"Thiếu chủ đương nhiên là phải tìm về, nhưng hiện tại Cực Lạc Thành sao có thể một ngày vô chủ?" Vạn Nhất Hạc lắc đầu.

"Lời của Vạn đại ca quả thật không sai, thiếu chủ không rõ tung tích, Cực Lac Thành không thế không có người chủ trì đại cuộc." Tần Kiêu phụ họa nói.

"Chủ trì đại cục, chỉ sợ có người chủ trì đại cục lâu ngày sẽ sinh nghiện, không chịu buông tay." Hoang Tử Thao trào phúng nói.

"Hoàng Tử Thao, lời này của ngươi là có ý gì?" Tần Kiêu giận dữ quất.

"Có vài người đã hiểu rồi đó chứ." Hoàng Tử Thao không chịu thua kém.

"Chẳng hay Lộc đường chủ thấy thế nào?" Vạn Nhất Hạc không thèm để ý đến hai người đó nữa, mà quay sang hỏi ý kiến của Lộc Hàm. Lộc Hàm từ đầu đến giờ chưa hề lên tiếng. Trong lòng hắn hiểu rõ cả ba người bọn họ đều không ai phục ai, điều này càng khiến cho ý kiến của Lộc Hàm thêm vài phần quan trọng.

Lộc Hàm cẩn trọng nói: "Tiểu đệ nguyên muốn nghe ý kiến của ba vị đại ca, bất quá xem qua khó mà thống nhất được. Ta cũng hiểu được Cực Lạc thành cần có người cai quản, có điều xem ra không ai phục ai. Tiểu đệ có một biện pháp giải quyết, không biết ba vị có thể nghe tiểu đệ nói một lời không?"

"Cứ nói, đừng ngại."

"Nếu có thể tìm được thiếu chủ vẫn là tốt nhất, thiếu chủ kế nhiệm, cha truyền con nối là lẽ tất nhiên. Hiện tại thiếu chủ không có ở đây, nếu xét theo danh phận ta nghĩ nên chọn nhị thiếu gia là thích hợp nhất. Nhị thiếu gia tuy không phải thân sinh nhi tử, nhưng nói thế nào cũng là nghĩa tử của thành chủ. . . . ."

"Lộc Hàm, ngươi có biết mình đang nói gì hay không? Hắn mà là nhị thiếu gia cái gì, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của thành chủ mà thôi. Thành chủ ra nông nỗi này cũng là do một tay hắn gây ra. Yêu tinh! Hạ tiện! Nếu để hắn tiếp quản cái ghế thành chủ, chẳng phải sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ sao?" Lộc Hàm còn chưa nói xong, Hoàng Tử Thao đã ngắt lời.

"Hoàng Tử Thao, ngươi nói như vậy, chẳng khác nào đang nhục mạ thành chủ." Tần Kiêu lạnh lùng nói.

"Ngươi. . . . ."

Mẫn Thạc vẫn im lặng, đứng một bên, giống như đang quan sát một việc không liên quan đến mình, trên mặt không hề có chút biểu cảm.

"Hai vị, sao không để cho Lộc đường chủ nói hết lời đã." Vạn Nhất Hạc khuyên nhủ.

Lộc Hàm liếc nhìn Mẫn Thạc rồi nói tiếp: "Nhị thiếu gia tuổi còn trẻ, nếu đảm nhận trọng trách này đương nhiên có chút miễn cưỡng. Ý của ta là không bằng một mặt ta để nhị thiếu gia nắm quyền thành chủ, mặt khác tiếp tục tăng cường tìm kiếm thiếu chủ. Làm như vậy, một khi có đại sự gì cần quyết định, sẽ do các vị thành chủ cùng nhau thương lượng định đoạt."

"Nhị thiếu gia tạm thời tiếp nhận quyền thành chủ, trên danh nghĩa cũng nên như thế." Vạn Nhất Hạc trầm ngâm nói, hắn đã phần nào hiểu được ý tứ của Lộc Hàm. Cùng nhau phân tranh, chưa hẳn định được thành bại, chi bằng lập ra một thành chủ bù nhìn. Căn bản mà nói, việc Ngô Diệc Phàm phát bệnh là quá đột ngột, nếu làm như vậy sẽ cho hắn thêm thời gian bố trí mọi việc. Mẫn Thạc tuổi trẻ đơn độc, không ai trợ giúp, một khi nắm chắc đại cục thì việc đá văng hắn dễ như trở bàn tay.

Tần Kiêu cũng chìm trong suy tư, hắn cũng đã hiểu được vấn đề. "Ta đồng ý cách làm này." Vừa nói, vừa lạnh lùng liếc Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao kinh ngạc, tuy rằng trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng cũng hiểu rõ, lấy một chọi ba, phản đối của hắn không thể xoay chuyển được cục diện vấn đề. Chỉ có thể oán hận, trừng mắt liếc nhìn Tần Kiêu.

"Chẳng hay nhị thiếu gia có ý kiến gì không?" Vạn Nhất Hạc hỏi.

Mẫn Thạc từ nãy đến giờ dường như không tồn tại, bỗng chốc trở thành trung tâm của sự chú ý.

"Mẫn Thạc làm sao dám đảm nhận trọng trách này." Mẫn Thạc vội vàng từ chối.

"Nhị thiếu gia không cần từ chối, chỉ là đối sách tạm thời mà thôi, tất cả mọi chuyện chờ thiếu chủ trở về sẽ định đoạt." Tần Kiêu thản nhiên nói, ngụ ý mọi chuyện không tới phiên Mẫn Thạc quyết định.

"Vâng. . . . ." Mẫn Thạc do dự nhận lời.

"Vậy cứ quyết định thế đi."

"Hừ..." Hoàng Tử Thao không thèm nhìn đến Mẫn Thạc, nổi giận đùng đùng rời đi.

"Vậy chúng ta cũng cáo từ. Bệnh tình của thành chủ, phiền nhị thiếu gia cùng Lộc đường chủ chiếu cố." Vạn Nhất Hạc cùng Tần Kiêu thái độ kính cẩn.

"Nhị vị đường chủ đi thong thả." Mẫn Thạc cúi chào cho có lệ.

"Ngươi vì sao lại làm như vậy?" Mẫn Thạc giương mắt nhìn Lộc Hàm. Trong phòng chỉ còn có y và hắn, cùng với Ngô Diệc Phàm vô tri vô giác nằm trên giường.

"Ta chỉ muốn tránh một cuộc phân tranh mà thôi. Bọn họ một khi đã lộ đuôi hồ ly, chẳng phải cũng sẽ kéo ta vào vòng chiến sao?" Lộc Hàm ngữ khí lạnh nhạt, nhưng hắn lại cố tình né tránh ánh mắt của Mẫn Thạc.

Mẫn Thạc không nói gì nữa, chỉ bước tới bên cạnh giường, đắp lại chăn cho Ngô Diệc Phàm.

"Tính mạng thành chủ đã không đáng ngại. Có chuyện gì ngươi cho người báo lại với ta."

"Lộc đường chủ vất vả rồi, thứ cho Mẫn Thạc không thể tiễn." Mẫn Thạc xoay người, vẫn giữ thái độ nho nhã như cũ.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lumin#semin