PART 7: BƯỚC ĐẦU CỦA KẾ HOẠCH


Nhìn cánh cửa đang khép lại, mắt Mẫn Thạc chợt đượm buồn. Những tưởng rằng Lộc Hàm ít nhiều cũng có chút quan tâm đến y, cuối cùng chẳng qua là hắn vì bản thân mà lo tính. Lời của Hoàng Tử Thao còn văng vẳng bên tai y. "Hạ tiện!" Hắn chửi không sai. Mẫn Thạc nhếch môi thành một nụ cười thê lương. "Trên đời này, không ai là không thể sống chỉ vì mất đi một ai đó." Đây chính là những gì Lộc Hàm đã nói với y. Mất đi ai cũng đã không còn quan trọng nữa, vì người duy nhất có thể trông cậy chỉ có chính bản thân mình. Y rốt cục cũng đã thông suốt rồi.

Phía sau chợt truyền đến âm thanh y y a a. Mẫn Thạc kinh ngạc quay người lại. Trên giường, Ngô Diệc Phàm đang ra sức mở miệng, hắn dường như muốn nói cái gì đó. Nhưng Mẫn Thạc không sao hiểu được lời hắn nói, chỉ có nước bọt không ngừng chảy xuống.

Xem ra hắn không phải đã hoàn toàn hồ đồ, Mẫn Thạc nhíu mày nhìn hắn, lấy ra chiếc khăn lụa lau miệng cho hắn: "Ngươi muốn nói cái gì? Ta không hiểu và cũng chỉ sợ rằng không ai hiểu được."

...

"Đường chủ, nhị thiếu gia cho người báo, thành chủ muốn gặp người." Hoàng Tử Thao đang tức giận ngồi ở đại sảnh, chợt nghe có hai người báo lại.

"Thành chủ muôn gặp ta?" Hoàng Tử Thao có chút nghi ngờ, bất quá lập tức nghĩ: "Lẽ nào ta lại sợ tên tiểu tử đó sao?"

"Biết rồi, người cho người hồi báo lại, ta sẽ đến ngay."

Cho đến nửa đêm, Hoàng Tử Thao mới đến. Bốn bề vắng lặng, ngay cả thủ vệ cũng không có, chỉ có Mẫn Thạc đang đứng hầu ở cửa.

"Hoàng đường chủ, mời." Mẫn Thạc dẫn đường cho hắn.

"Thành chủ."

Trên giường, Ngô Diệc Phàm trợn mắt nằm yên, không phản ứng.

"Ngươi dám trêu đùa lão phu?" Hoàng Tử Thao giận quát.

"Mẫn Thạc không dám." Mẫn Thạc vội vàng giải thích: "Hồi chiều, thành chủ có chút tỉnh táo được một chút, người mơ hồ gọi tên của đường chủ và đại ca. Mẫn Thạc không còn cách nào khác, đành cho người mời đường chủ đến, tiếc rằng đường chủ trăm sự bộn bề, mà ngay sau đó thành chủ lại không còn nói gì nữa. Mẫn Thạc sao có gan trêu đùa đường chủ."

Xem ra bản thân vì quá cẩn thận mà đã làm hư việc lớn rồi. Nét mặt già nua của Hoàng Tử Thao ửng đỏ, bỗng đổi đề tài: "Thành chủ có thể kêu tên người sao?"

"Kỳ thật trong lòng thành chủ biết rõ nhất, chỉ là không thể nói ra mà thôi."

"Ngài gọi thiếu chủ thì còn hiểu được... Vậy ngài có gọi tên của bọn Vạn Nhất Hạc không?"

"Mẫn Thạc chưa hề nghe qua."

"Ồ. . . . ." Hoàng Tử Thao ngồi xuống bên giường, tận lực che giấu vẻ mặt đắc ý của mình: "Đáng tiếc là không biết thành chủ muôn phân phó điều gì."

"Mẫn Thạc khẩn xin Hoàng đường chủ thay nghĩa phụ hoàn thành tâm nguyện." Mẫn Thạc bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao sửng sốt, bởi trong lòng đang đắc ý nên đối với Mẫn Thạc cũng phần nào ôn hòa hơn: "Nhị thiếu gia, xin đứng lên rồi hãy nói."

"Xin Hoàng đường chủ cho Mẫn Thạc được nói hết." Mẫn Thạc không chịu đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: "Nghĩa phụ tuy vì hôn sự của đại ca mà tức giận, nhưng kỳ thực trong lòng của người vẫn luôn nhớ đến đại ca. Giờ đang lâm trọng bệnh, đại ca lại không ở bên cạnh, nghĩa phụ thật quá đáng thương. Nghĩa phụ đương nhiên mong muốn đại ca tiếp quản chức vị thành chủ, thế nhưng, theo tình hình hiện tại, e rằng. . . . . . ."

"Ân, Vạn Nhất Hạc cùng Tần Kiêu đều mộng tưởng chức vị thành chủ này, Lộc Hàm lại là kẻ không quản sự đời." Hoàng Tử Thao ra vẻ đồng cảm.

"Trước đây, nghĩa phụ từng có lần nói với đại ca, trong bốn vị đường chủ, Vạn đường chủ tâm cơ âm trầm, Tần đường chủ lòng dạ hẹp hòi, Lộc đường chủ tuy văn võ song toàn, nhưng lại không muốn phân tranh. Người duy nhất có thể tin tưởng được, e là chỉ còn có Hoàng đường chủ."

Hoàng Tử Thao tuy không nói lời nào, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ dương dương tự đắc.

"Năm xưa Hoàng đường chủ đã từng cùng nghĩa phụ vào sinh ra tử, cùng nhau gây dụng nên cơ nghiệp của Cực Lạc Thành. Mẫn Thạc thầm nghĩ hiện nay đại ca không có mặt ở đây, chức vị đường chủ này Hoàng đường chủ tiếp nhận cũng không có gì quá đáng."

"Như vậy không được, chức vị thành chủ phải do thiếu chủ kế nhiệm mới đúng." Hoàng Tử Thao lắc đầu. Hắn thật sự không có dã tâm này, chỉ là nếu bắt hắn phục tùng Vạn Nhất Hạc hay Tần Kiêu, hắn đều không cam lòng.

"Mẫn Thạc đương nhiên hiểu rõ Hoàng đường chủ đối với nghĩa phụ hết mực trung thành, ý của Mẫn Thạc là ngài tạm thời tiếp nhận vị trí thành chủ, cho đến khi tìm được đại ca trở về. Chỉ có Hoàng đường chủ mới có thể đảm nhận trọng trách này và có thể làm nghĩa phụ tin tưởng mà thôi."

"Chuyện này. .." Hoàng Tử Thao có chút chần chừ.

Trên giường của Ngô Diệc Phàm bỗng phát ra tiếng động, Hoàng Tử Thao vội vàng bước đến. Một con mắt của Ngô Diệc Phàm nhắm nghiền lại, một con mắt khác dường như đang nhìn Hoàng Tử Thao, miệng mở lớn, cố gắng phát ra những âm thanh mơ hồ. Hoàng Tử Thao bất giác thấy viền mắt chợt nóng, nhớ khi xưa hắn từng bị vây ở bạch sơn hắc thủy, cũng là nhờ Ngô Diệc Phàm đánh bại "Quỷ Môn Tứ Hùng" cứu hắn. Từ đó về sau, hắn giống như là Thiên Lôi, Ngô Diệc Phàm sai đâu đánh đó. Nhớ năm xưa Ngô Diệc phàm oai nghiêm vũ dũng ngời ngời, mà giờ đây lại ra nông nỗi này.

"Xin Hoàng đường chủ thay nghĩa phụ hoàn thành tâm nguyện." Mẫn Thạc khẩn cầu hắn.

Hoàng Tử Thao quay đầu lại nhìn Mẫn Thạc. Vẻ mặt Mẫn Thạc thành khẩn vô cùng, trong ánh mắt chớp động lệ quang. Căn bản chỉ là một tên nam sủng, nhưng không ngờ y đối vối thành chủ lại trung thành đến vậy. Nghĩ đến việc trước đây từng xem thường Mẫn Thạc, trong lòng Hoàng Tử Thao không khỏi có chút áy náy. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đi, tựa hồ đang đắm mình trong suy tư.

Bỗng hắn tiến về phía trước, nâng Mẫn Thạc đứng dậy: "Nhị thiếu gia, xin hãy đứng lên."

Mẫn Thạc thụ sủng nhược kinh: "Ta nào dám."

"Khó có được người hết lòng trung thành với thành chủ như cậu. Có điều, muốn ta tiếp nhận vị trí thành chủ, vốn dĩ là không thể."

"Hoàng đường chủ. . . ." Mẫn Thạc vội kêu lên.

"Cậu hãy nghe ta nói, nếu như hôm nay đã quyết định cho cậu tạm thời giữ quyền thành chủ, chúng ta cứ thuận theo thời thế. Vạn nhât sau này có biến cố gì, Cừu mỗ sẽ cùng đứng về phía cậu. Quyết không để chức vị thành chủ lọt vào tay bọn người dã tâm đó."

"Mẫn Thạc vẫn chưa hiểu ẩn ý của ngài."

"Nhị thiếu gia, cậu phải hiểu rõ, nếu như ta nắm quyền thành chủ bọn Vạn Nhất Hạc chắc chắn sẽ có hành động. Nhưng nếu cậu tiếp nhận, bọn họ sẽ không có cớ gì để động thủ. Trong thời gian này, chúng ta có thể tăng cường việc tìm kiếm thiếu chủ. Cậu đã hiểu chưa?"

"Mẫn Thạc thân phận hèn mọn, tuổi trẻ nông cạn, tất cả xin dựa vào sự sắp xếp của Hoàng đường chủ." Mẫn Thạc cúi người thi lễ, ngữ khí cảm kích nói: "Có một chuyện bây giờ Mẫn Thạc có thể yên tâm mà bẩm báo với Hoàng đường chủ."

"Là chuyện gì?"

"Mẫn Thạc biết tung tích của đại ca."

"Vậy thì tốt quá." Hoàng Tử Thao vô cùng kinh hỉ: "Vì sao cậu không chịu nói sớm?"

"Vạn đường chủ bọn họ dã tâm quá lớn, Mẫn Thạc sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho đại ca."

"Cậu lo lắng vậy cũng đúng. Hôm nay ta về trước, tránh để kẻ khác phát hiện. Ngày mai ta sẽ phái người đến, cậu hãy nói rõ hành tung của thiếu chủ cho ta biết."

"Mẫn Thạc cung tiễn Hoàng đường chủ."

"Không cần đa lễ, cậu hãy chăm sóc thành chủ thật tốt."

"Vâng."

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu đi ra ngoài, cảm giác trong mình đang mang trách nhiệm trọng đại.

Mẫn Thạc quay người lại, ngồi xuống giường, mắt của Ngô Diệc Phàm đang nhìn chằm chằm vào y.

"Xem ra trong lòng ngươi cũng đã hiểu rồi phải không?" Mẫn Thạc khẽ mỉm cười: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho bọn chúng cướp đi chiếc ghế thành chủ này đâu."

...

"Lộc đường chủ, nhị thiếu gia cho mời ngài."

"Thành chủ trở nặng sao?" Lộc Hàm có chút giật mình.

"Khánh Thù cũng không rõ, chỉ được lệnh cho mời Lộc đường chủ."

...

Cực Lạc thành ngự uyển.

Lộc Hàm vừa định đi đến phòng của Ngô Diệc Phàm, lại bị Khánh Thù ngăn cản: "Lộc đường chủ, mời bên này."

Đi đến cửa, Lộc Hàm có chút nghi hoặc, đây là phòng của Mẫn Thạc. Đang định mở miệng hỏi thì Khánh Thù đã thay hắn đẩy cửa phòng ra.

Cửa phòng khép lại phía sau, Khánh Thù đứng hầu ở bên ngoài.

"Chẳng hay nhị thiếu gia đêm khuya triệu kiến, có chuyện quan trọng?" Lộc Hàm trong lòng đã rõ chuyện này vốn không kiên quan đến Ngô Diệc Phàm.

Mẫn Thạc đứng bên cạnh thư án, lẳng lặng nhìn hắn.

"Nếu không có gì, Lộc Hàm xin phép cáo từ." Lộc Hàm lãnh đạm nói. Dứt lời, xoay người muốn bỏ đi.

"Lộc đường chủ xin dừng bước." Mẫn Thạc vội giữ hắn lại.

Lộc Hàm xoay người lại. Mẫn Thạc cúi đầu, khẽ cắn môi, dường như có gì đó rất khó nói.

"Nhị thiếu gia, có gì cần nói cứ nói, đừng ngại." Lộc Hàm ngữ khí đã ôn hòa hơn.

Rốt cục, Mẫn Thạc tự hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Ta cầu ngài giúp ta."

"Giúp ngươi?" Lộc Hàm nhất thời chưa hiểu được ý của y.

"Ta cầu ngài giúp ta giữ vững vị trí thành chủ." Mẫn Thạc nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng.

"Giữ vững vị trí thành chủ? Không phải ngươi muốn ta đối đầu với ba người bọn họ chứ?"

"Không cần thiết. Hoàng đường chủ tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng đối với vị trí thành chủ lại không có dã tâm, hơn nữa từ trước đến nay, hắn cùng với Vạn đường chủ bọn họ vẫn luôn có bất hòa. Lộc đường chủ nếu chịu giúp ta, thì thế lực hai bên sẽ ngang nhau."

"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đồng ý?" Lộc Hàm lạnh nhạt cười.

"Bởi vì. . . . . . . Ngài đã giúp ta rồi."

Đôi mày kiếm của Lộc Hàm chợt nhíu lại.

Mẫn Thạc cười nhẹ, nói: "Ngài đề nghị ta tạm thời nhận quyền thành chủ, tuy rằng ngài vẫn nói là vì chỉ vì bản thân mình. Nhưng mặc kệ, nói thế nào đi chăng nữa thì ngài cũng đã giúp ta một việc lớn. Căn bản, nếu như cùng nhau phân tranh, tất cả bọn họ đều có thể giết được ta, bởi chỉ cần ta chết đi, bọn họ sẽ không cần quan tâm đến sông chết của thành chủ, thậm chí có khả năng còn vu oan giá họa cho ta. Nhưng hiện tại, không ai có quyền động thủ với ta."

"Vạn Nhất Hạc và Tần Kiêu đồng ý đề nghị của ta, chẳng qua chỉ vì sự viêc quá đột ngột, chính bọn hắn cũng chưa có chuẩn bị gì. Một khi bọ họ sắp xếp xong, ngươi chính là mục tiêu cần trừ khử."

"Bọn họ cần thời gian, ta cũng vậy. Huống hồ, ta còn biết thiếu chủ đang ở đâu."

Y đã suy nghĩ rất lâu, mới quyết định cầu đến sự giúp đỡ của hắn.

"Vì sao?" Lộc Hàm nhìn thẳng vào mắt Mẫn Thạc: "Ngươi đừng nói với ta là vì lòng trung thành với thành chủ." Hắn đã từng thấy qua bộ dạng thương tích đầy mình, hấp hối cận kề cái chết của y. Hắn không tin rằng một người đã bị vũ nhục như vậy lại không hề có một chút nào oán hận, chứ đừng nói đến trung thành hay tận tâm.

Mẫn Thạc mím chặt môi, né tránh ánh mắt của Lộc Hàm. Tựa hồ ánh mắt ấy có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp y phục, để nhìn thấu được bộ dạng khuất nhục của y.

"Là vì đại ca." Mẫn Thạc nhẹ giọng nói.

"Vì thiếu chủ sao?" Lộc Hàm nhìn y, chẳng hiểu tại sao, trong lòng lại mơ hồ đau nhói.

"Ngươi vì thiếu chủ, mà cái gì cũng có thể làm sao?" Lộc Hàm tiến lại gần y, Mẫn Thạc bất giác muốn lùi lại phía sau, nhưng lại bị án thư cản lại.

"Hắn từ lâu đã bỏ Cực Lạc thành mà đi, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là xứng đáng sao?" Lộc Hàm dường như đang ép cung y.

"Ta mặc kệ đối với huynh ấy mà nói có ý nghĩa gì hay không, ta biết ta cần phải làm gì, chỉ có như vậy, ta mới không còn nợ nần gì huynh ấy nữa." Hồi lâu, Mẫn Thạc chậm rãi nói, thanh âm nhịn không được mà run rẩy.

Thế Huân đã cho y những gì mà có thể làm cho y cố chấp đến thế? Đơn giản chỉ là bố thí một chút yêu thương, một chút quan tâm đã làm cho y khắc cốt ghi tâm đến vậy sao? Lộc Hàm nhìn y, trong mắt hiện ra một vẻ thương xót khó lòng phát hiện. Hắn bất giác đưa tay nâng mặt Mẫn Thạc lên. Dưới ánh đèn, gương mặt tái xanh, tựa hồ như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan, làn mi khẽ run, ánh mắt phảng phất lệ quang, làn môi vì bị cắn lâu quá nên ửng đỏ.

. . . . Trong lòng hắn bị kích thích đến cực điểm, cầm lòng không đặng mà hôn lên môi y, dây dưa cuốn lấy đầu lưỡi đang muốn trốn chạy của y. Mẫn Thạc sửng sốt, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại bị đôi tay hắn giữ chặt lại.

Một lúc lâu, Lộc Hàm nhận thức được sự thất thố của bản thân, kinh hãi buông Mẫn Thạc ra. Mẫn Thạc hổn hển thở gấp, có chút sợ hãi nhìn Lộc Hàm... Hắn cưỡng hôn y, làm y hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề cảm thấy khuất nhục.

"Thực sự cái gì cũng có thể làm sao?" Lộc Hàm ngữ khí lạnh lùng nói, cố gắng che giấu sóng gió trong lòng mình.

"Phải." Mẫn Thạc trả lời không chút chần chừ: "Chỉ cần là thứ trong khả năng của ta."

"Nếu như ta nói ta muốn ngươi?"

"Đây là giao dịch sao?"

"Cứ coi là vậy."

Nỗi sợ hãi trong mắt y biến mất, thần tình lạnh băng nhìn thẳng Lộc Hàm. Y đưa tay, cởi thắt lưng của mình ra.

Trên giường, hai thân thể xích lõa dây dưa với nhau. Lộc Hàm ôm Mẫn Thạc vào lòng, không ngừng hôn lên trán y, mặt y, môi y, cổ y. . . . Tâm tư hỗn loạn, chỉ duy nhất ý niệm "muốn y" là mạnh mẽ hơn hết. Cơ thể xanh xao của Mẫn Thạc dưới sự kích thích, dần trở nên hồng hào.

"Ngươi thật sự cam tâm tình nguyện sao?" Lộc Hàm đột nhiên dừng lại hỏi.

"Ngươi nhất định không được nuốt lời." Mẫn Thạc không ngừng thở dốc, nhưng thanh âm vẫn rất kiên định.

Lộc Hàm không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống, tiếp tục chiếm lấy đôi môi y. . . . Sự choáng ngợp trước giờ chưa hề có, là do thân thể y hư nhược sao? Cuối cùng Lộc Hàm cũng buông y ra. Mẫn Thạc lại thở dốc không ngừng. Giống như bị mê hoặc, Lộc Hàm tiến đến hai nụ hoa phấn hồng của y, dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích. Mẫn Thạc nhịn không được khẽ rên, đầu vô thức ngửa về phía sau.

Lộc Hàm tách hai chân Mẫn Thạc ra, chợt phát hiện ánh mắt kinh sợ của Mẫn Thạc. Hắn cầm tay phải của Mẫn Thạc lên, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay, tựa như đang trấn an y. Hắn chầm chậm tiến vào trong cơ thể y, ngũ quan của Mẫn Tahcj co lại vì đau. Hắn dừng lại, ôn nhu hôn ôm lấy y, đợi y từ từ thích ứng.

"Tiếp tục được rồi chứ?" Hắn dịu dàng hỏi.

Mẫn Thạc gật đầu, tựa vào người hắn, giao tất cả cho hắn làm chủ. . . . Đau đớn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thứ khoái cảm không tên mà y chưa bao giờ biết đến.

Y vô lực nằm trong lòng Lộc Hàm, để hắn nhẹ nhàng âu yếm y. Trong lòng Mẫn Thạc có chút nghi hoặc. Đây thật sự là giao dịch sao? Tại sao cùng là chuyện ái ân, mà với Lộc Hàm lại là cảm giác khác? Thứ cảm giác ấm áp, hưng phấn lấp đầy cơ thể y, làm y choáng váng, mê muội đến mức không còn suy nghĩ được gì khác? Tại sao y lại không có cảm giác bị cường bạo, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy đang được yêu thương?

Lộc Hàm nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mỏng manh kia, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân đây đơn thuần chỉ là một cuộc giao dịch. Thế nhưng tại sao lại không nhịn được mà thương tiếc y? Chỉ đơn giản là vì ham muốn thân thể y sao? Y thật sự rất tuấn mỹ, hoàn hảo đến mức khiến người khác phải bỏ qua việc y là một nam nhân. Thế nhưng chưa từng có cơ thể nào khiến hắn mê loạn đến như vậy. Sợ y lại nhiễm lạnh, hắn kéo chăn, đắp lên vai y.

"Ngươi muốn ta phải làm gì?" Lộc Hàm đột nhiên hỏi.

Mẫn Thạc gượng dậy nhìn hắn: "Ta nghĩ ba vị đường chủ kia bất kể là vì mục đích gì cũng đều sẽ cho người truy tìm tung tích của đại ca. Ta sẽ phái Khánh Thù đi tìm huynh ấy, nhưng ta không muốn có kẻ phá đám."

"Ta hiểu rồi. Ngày mai ta sẽ lấy danh nghĩa đi tìm thảo dược đặc biệt để trị bệnh cho thành chủ mà đưa hắn ra ngoài, ngươi còn gì cần nói thì nói nhanh đi."

"Ngươi nên đi đi. Đến sáng sợ sẽ có người thấy."

Lộc Hàm buông y ra, mặc lại y phục. Y nói không sai, chuyện này thực tế chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém.

Thân ảnh của Lộc Hàm phút chốc biến mất. Rời khỏi vòng tay của hắn khiến Mẫn Thạc có chút lạnh. Y đứng dậy chỉnh lại y phục, tiến đến án thư, lấy bút để viết cái gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lumin#semin