Chương 1
Bởi vì em giống như chất cafeine, cứ làm tôi thao thức mỗi đêm.
Con tim tôi cứ đập từng nhịp đau đớn. Tôi hận em!
Đêm.
Kim Tuấn Miên trằn trọc, trầm mình vào giấc ngủ, nhưng dường như có một bàn tay vô hình luôn níu anh ở lại, không để anh có một phút nghỉ ngơi.
Anh biết, mình không quên được người con gái đó.
Cô giống thật giống như chất cafeine. Khiến người ta tỉnh táo, cũng khiến người ta si mê rồi trầm luân, lệ thuộc vào lúc nào cũng không hay.
Dù đã cố gắng nhưng vẫn không ngủ được, Kim Tuấn Miên dứt khoát ngồi dậy pha cho mình một ly café. Rất nhanh, trong không gian lan tỏa một mùi hương đậm như màn đêm. Anh ngồi trên chiếc ghế sofa, trên người khoác một bộ pijama màu xanh nhạt rộng rãi mơ hồ làm lộ vóc người cao gầy, rắn chắc bên trong. Những ngón tay thuôn dài ôm trọn lấy chiếc cốc sứ màu trắng, rất lâu sau vẫn không động dù chỉ một chút. Kim Tuấn Miên không thích uống café, nói đúng hơn, anh rất ghét café.
Cho tới khi chiếc cốc trên tay mất dần độ ấm, Kim Tuấn Miên mới đưa lên miệng, nhấp một ngụm.
Ừm!
Đắng!
Café vốn dĩ đã rất đắng, để nguội đi lại càng khó uống.
Ngay từ đầu anh đã không mấy thiện cảm với thứ chất lỏng màu đen sềnh sệch chỉ có duy nhất một vị đắng này. Thế nhưng có một người con gái nào đó sống chết lại rất thích nó…
===+++===
“Sao? Dễ uống chứ?” – người con gái mở to đôi mắt, chăm chú nhìn vào chàng trai đối diện, tâm tình thấp thỏm không yên tựa như sợ nếu cô chớp mắt một cái sẽ bỏ sót mất một cử chỉ của anh.
Kim Tuấn Miên ngậm ngụm café thật lâu trong miệng rồi mới nuốt xuống, đôi mắt khẽ khép lại, khóe môi nhợt nhạt cong lên:
“Ừm! Vị đậm, hương thơm, độ nóng vừa phải.”
Nói xong anh rõ ràng nghe thấy người đối diện mình thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
“Thật tốt quá!” – khóe mắt cô cong cong tiết lộ tâm tình lúc này của chủ nhân nhà nó vô cùng vui vẻ. Ánh mắt như được thêm vào vài tia sáng. “Tổng giám đốc, anh tiếp tục làm việc đi. Có việc gì cứ nhấc đường dây nội bộ lên, tôi luôn trực máy.”
“Ừm!” – Kim Tuấn Miên cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, tùy ý đáp lại. Chỉ tới khi cánh cửa bằng gỗ cao cấp của văn phòng tổng giám đốc được người con gái kia nhẹ nhàng khép lại thì anh mới rời tầm mắt từ đám tài liệu mà nhìn chằm chằm về phía ấy. Vị đắng của café vẫn quanh quẩn trong khoang miệng, không khí vương vấn mùi thơm nồng đậm của café lại lẫn với chút mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã khó gọi tên của người thiếu nữ.
Nhíu nhíu mi, Kim Tuấn Miên cầm cốc café lên, yên lặng cảm nhận hơi ấm trên thân cốc, đợi khi café nguội hẳn mới đem tới bồn hoa, đổ thẳng vào bên trong.
Từ đó, ai bước vào văn phòng tổng giám đốc tập đoàn S&S cũng dễ dàng ngửi thấy một mùi café nồng đậm. Không lâu sau, quà tặng cho tập đoàn lúc nào cũng không thiếu các loại café hảo hạng, lừng danh toàn thế giới. Ngay cả mấy bữa tiệc xã giao bên cạnh trà, rượu như lẽ thường còn có thêm các loại café thơm ngon nữa. Ừm, tổng giám đốc Kim Tuấn Miên nghiện café, chuyện này không còn là chuyện hiếm lạ gì.
===+++===
Uống vào một ngụm café ngược lại Tuấn Miên lại cảm thấy thư thái hơn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, người con gái kia vẫn nhìn anh bằng ánh mắt không chút vẩn đục như cũ. Ánh mắt từ trong sáng, ngây thơ chuyển thành si mê, ái mộ rồi cuối cùng lại trở thành ánh mắt chán ghét, đong đầy nước mắt. Kim Tuấn Miên bị ánh mắt ấy bám riết, lay tỉnh từ trong mộng.
Anh bàng hoàng thức dậy, nhìn đồng hồ, vẫn như cũ, không sai một giây, 5:54 sáng. Cũng chính giờ này 5 năm trước, cô bỏ anh đi.
===+++===
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro