Chương 2

You bad to me, so bad to me. Oh girl, you like the cafeine~~​

"Sao em lại phải trốn tránh tôi?"
Người con trai mắt đen sau thẳm không chút phân tâm nhìn chằm chặp vào người con gái, những ngón tay thuôn dài nắm chặt cổ tay trắng nõn, tinh xảo như gốm sứ hảo hạng của người con gái, trong giây lát tạo thành sự tương phản rõ ràng khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Người con gái kia không nói gì, chỉ khẽ nâng đôi mắt đã đong đầy nước mắt nhìn thẳng vào anh. Trong ánh mắt vốn dĩ tràn đầy ánh sáng trong suốt của quá khứ nay lại mang theo sự chán ghét nồng đậm. Sự chán ghét không che giấu trong ánh mắt cô khiến anh sững sờ, bàn tay khẽ thả lỏng. Cô xoay người, một lọn tóc phất qua bàn tay đang cứng đờ trong không trung của anh. Tiếng nói mỏng như tiếng gió vang lên:

"Sao có thể không trốn tránh anh, ngài Kim?"

"Kim Châu Huyền! Em cứ như vậy? Không muốn giải thích gì với tôi?"

Cô cười lạnh một tiếng:

"Kim Châu Huyền? Ngài Kim quả là quý nhân hay quên, từ hôm qua tôi đã không còn là Kim Châu Huyền nữa. Tôi là Từ Châu Huyền. Lần sau có gặp xin ngài nhớ cho." - nói rồi không đợi Kim Tuấn Miên kịp phản bác, cô lại bổ sung thêm, "À, mà chắc cũng không có cái lần sau đó đâu. Ngài tốt nhất vẫn là quên đi."

Lời nói vừa dứt, người cũng quyết tuyệt rời xa. Loa thông báo tại sân ga vang lên:

"Bây giờ là 5 giờ 54 phút. Chuyến đi tới tỉnh X sẽ khởi hành trong 6 phút nữa. Mời quý hành khách nhanh chóng lên xe, ổn định chỗ ngồi!"

===+++===

"Tiểu Miên này!" - một nhà ba người đang yên lặng ăn cơm, bỗng nhiên bà Kim lại lên tiếng. Ánh mắt nhìn Kim Tuấn Miên có phần do dự.

Kim Tuấn Miên ngừng động tác gắp thức ăn, nghi hoặc nhìn mẹ mình:

"Sao ạ?"

"Ừm... Chuyện đó... Dì Hạ sắp trở lại Bắc Kinh rồi đấy."

Biểu tình trên mặt Kim Tuấn Miên thoáng cứng ngắc, nhưng nhanh chóng bị anh che giấu dưới lớp ngoài điềm tĩnh:

"Vậy ạ?"

"Ừm... Còn có..."

"Mẹ!" - Kim Tuấn Miên ngắt lời mà bà Kim sắp nói ra, "Con ăn đủ rồi. Ba, mẹ, hai người từ từ dùng bữa!" - anh đặt chén xuống, bước nhanh lên lầu.

Hai vợ chồng ông Kim Tuấn Song đưa mắt nhìn nhau. Ông Kim gắp cho vợ một miếng cá:

"Haizz... Chuyện của tụi nhỏ vẫn nên để chúng nó tự giải quyết thì hơn. Mình cũng đừng có xen vào nữa."

Bà Kim thoáng cau mày nhưng vẫn gật đầu. Rốt cuộc, chính bà cũng không rõ tình cảm của con trai mình đối với cô bé đó là gì nữa.

===+++===

"Kế...t.... Kết hôn?" - sặc một ngụm rượu, Ngô Diệc Phàm vội lấy khăn tay lau qua loa trên mặt vài cái, đôi mắt vẫn trợn trừng vì ngạc nhiên. "Cậu kết hôn?".

Kim Tuấn Miên tỏ vẻ chán ghét ngồi nhích xa ông anh họ "yêu quý" của mình một chút rồi mới chậm rãi nhấp một ngụm rượu:

"Anh không nghe lầm đâu. Em sắp kết hôn."

Ngô Diệc Phàm nhăn mày:

"Cậu có qua lại với đám đàn bà con gái bao giờ đâu, từ khi nào lại lòi ra một người vợ như thế? Đừng đùa với anh."

"Con gái của bạn mẹ em." - Kim Tuấn Miên ngắn gọn giải thích, ờm, nếu miễn cưỡng coi đó là một lời giải thích.

Ngô Diệc Phàm làm một bộ mặt bừng tỉnh. Aizz, thím hắn đối với việc con trai gần 30 tuổi vẫn phòng không gối chiếc rất là lo lắng. Thậm chí có lần thím ấy còn tìm tới anh dò hỏi Kim Tuấn Miên có đặc biệt qua lại với bạn cùng giới nào không. Phải tới khi anh dùng toàn bộ tính mạng và danh dự ra đảm bảo cho tính hướng của Kim Tuấn Miên thì bà mới chịu bỏ qua. Chuyện lần này hẳn là kiệt tác của thím. Nhưng đối với việc Kim Tuấn Miên đồng ý để cho thím tùy ý làm loạn thì anh vẫn không tránh khỏi có chút bất ngờ.

"Sao lần này cậu lại dễ dàng nhượng bộ như vậy?"

"Đằng nào cũng phải kết hôn. Chỉ là hình thức mà thôi." - Kim Tuấn Miên lạnh nhạt đáp, tiếp tục uống rượu. " Sớm hay muộn đều phải làm, chi bằng giải quyết nhanh cho xong. Đối phương cũng chấp nhận hôn nhân "hữu danh vô thực", rất thuận lợi."

"Hmm? Đã gặp rồi? Nói nghe coi, cô ấy là người như thế nào?" - Ngô Diệc Phàm tò mò, quăng một ánh mắt sáng quắc về phía Kim Tuấn Miên. Đáp lại anh chỉ là một nụ cười ý vị thâm trường của Kim Tuấn Miên.

Hừm! Tên nhóc này lại ra vẻ ta đây rồi =_=!!!

===+++===

"Này, Từ Châu Huyền! Nghe nói tổng giám đốc rất khó chiều, cậu phải cẩn thận đấy nhé!"

"Vậy sao?" - Từ Châu Huyền chớp chớp mắt, trong lòng hơi không vui, "Tổng giám đốc cũng dễ chịu lắm mà?"

"Uầy!" - người kia rõ là không đồng ý, "Cậu là thư kí thứ 12 của năm rồi đấy. Còn nói là không khó chiều?"

=_=!!! *Lau mồ hôi*... Bây giờ mới là tháng 4 a~.

"..."

"Này không phải cậu thích tổng giám đốc rồi chứ?"

"Na... Nào có!!! Cậu đừng nói bậy!"

"Ừm! Không có là tốt rồi. Nghe nói anh ta đã có vợ rồi đấy! Dù điều kiện có tốt đi chăng nữa cũng không thể đảm bảo cho cậu một cuộc hôn nhân hạnh phúc được. Này! Sao cậu cứ cười tủm tỉm mãi thế? Có nghe tớ nói gì không đấy?"

Uầy, tớ có thể nói với cậu vợ của tổng giám đốc chính là tớ hay không? À, chỉ là trên danh nghĩa thôi, nên tớ chẳng thể nói ra được. Haizz...

===+++===

"Cảm ơn chị, Diệp Thảo! May nhờ có chị nếu không em cũng không có cách nào bắt được xe tới bệnh viện."

"Có gì đâu cơ chứ!" - Diệp Thảo cười hiền, đôi mắt lóe lên tia ngoan độc nhưng rất nhanh đã được che giấu. "Em thấy mệt ở đâu? Sao không nói Kim Tuấn Miên đưa đi? Haizz, anh ấy từ nhỏ đã vậy, em đừng để bụng nha!"

Châu Huyền ngượng ngùng cúi đầu, hai má lan ra một mảnh đỏ ửng:

"Em giấu anh ấy đi khám một chút... Cũng chưa chắc chắn..." - đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng nhu hòa, "Có thể nơi này..." - cô khẽ vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, "Đã có cục cưng của em và anh ấy."

"Két!!!" - Đường Diệp Thảo thoáng hoảng hốt, bánh xe trượt một đường dài trên cao lộ. Khuôn mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ đố kị, tàn ác.

Kim Tuấn Miên, người cô ta yêu thầm bao năm qua. Anh sắp có con, với một người phụ nữ khác.

Vốn nghĩ Kim Tuấn Miên lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng hóa ra Đường Diệp Thảo cô đã nhầm. Việc vợ của anh mang thai đã chứng tỏ, lòng anh đã để người phụ nữ ấy bước vào rồi. Anh lạnh nhạt bởi anh chưa yêu, chưa thương đủ, một khi đã yêu, đã thương sợ rằng đó là chuyện cả đời cũng không đổi được. Đường Diệp Thảo cô tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Từ Châu Huyền lúc này lo lắng ôm lấy bụng, ánh mắt hoảng hốt không để ý thấy vẻ mặt của Diệp Thảo. Xe tiếp tục chạy tới bệnh viện Trung ương.

===+++===

"Hôm nay em đến bệnh viện với Đường Diệp Thảo à?" - Kim Tuấn Miên đang ăn thì ngừng lại, nhìn Từ Châu Huyền phía đối diện. Giọng nói vẫn tùy hứng lạnh nhạt như cũ như lại mang theo vẻ quan tâm kín đáo.

"Ừm, chị ấy... có nói gì với anh không?" - Châu Huyền dò hỏi, trong mắt là bất an vô hạn, thanh âm của cô có chút run run. Kim Tuấn Miên để ý tới giọng nói run rẩy, nghẹn ngào của cô, trong lòng vừa chua xót, vừa đau đớn.

"Không! Cô ấy không nói gì. Có việc gì sao?"

"Uhm..." - Châu Huyền cắn đũa, ngẫm nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng cô ngẩng lên, quyết định cho mình một cơ hội. "Nếu có một người phụ nữ mang thai con của anh, anh sẽ... làm gì?"

Quả nhiên là như vậy! Kim Tuấn Miên đau đớn nhìn cô. Anh nhắm mắt hạ quyết tâm, giọng nói lạnh lẽo:

"Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra. Nếu như có... Tôi tuyệt đối không buông tha cho họ. Cả-mẹ-lẫn-con!"

Đôi đũa trong tay Từ Châu Huyền rơi xuống mặt bàn phát ra thứ âm thanh lạnh ghê người.

"Nhưng đó là con anh?"

"Con của tôi phải là kết tinh của tôi và người tôi yêu. Em nghĩ rằng tôi có thể để một người phụ nữ khác mang cốt nhục của mình?" - giọng nói của anh mang theo tia tức giận. Đáy lòng Từ Châu Huyền càng lạnh lẽo. Cô buông bát xuống.

"Em no rồi." - nói đoạn rời bàn đi về phòng khách, khóa trái cửa lại.

Kim Tuấn Miên nhìn cảnh cửa đã khép lại, lòng co rút thành một đoạn. Để cô yên lặng một mình cũng tốt, nỗi đau nào cũng cần thời gian để thích ứng, họ vẫn còn nhiều thời gian. Nhưng anh lại có một dự cảm chẳng lành, rằng, mình sắp mất cô.

===+++===

"Mẹ~~" - giọng nói non nớt của bé gái vang lên kéo tâm trí người mẹ trẻ trở lại. "Đắng! Không ngon!" - bên miệng nhỏ của bé vẫn còn vương chút chất lỏng màu đen.

Châu Huyền mỉm cười lấy giấy ăn lau miệng cho con gái.

"Tiểu Nhã. Thứ này gọi là café. Con còn nhỏ nên chưa thể uống a~"

"Lớn lên con cũng không uống nó a! Thật khó uống."

"Được rồi! Không biết là con giống ai nữa." - Châu Huyền buột miệng nói, sau đó liền im bặt. Quả nhiên bé con sau khi nghe thấy câu đó lại bắt đầu túm tay cô làm nũng:

"Mẹ~~! Mẹ nói coi, có phải ba cũng không thích café không?" - nói rồi không đợi mẹ trả lời bé đã tự khẳng định, "Chắc chắn là như vậy rồi. Mẹ thích café như vậy mà con lại không thích bởi vì con giống ba. Ba con cũng không thích café."

Từ Châu Huyền lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:

"Sao có thể chứ? Ngày trước ba con ngày nào cũng uống café." - giọng nói rất khẽ như sợ con gái nghe được lại như đang tự nhớ lại những ngày tháng xưa cũ.

"Xin lỗi! Tôi không gọi café!" - bàn bên cạnh hai mẹ con vang lên một giọng nam trầm thấp. " Quý quán có trà bạc hà chứ? Bạn tôi từ bé đã không thích café rồi. Ừm. Cảm ơn!"

Châu Huyền nghe thấy bật cười. Không ngờ hôm nay vào quán café, ngược lại chỉ thấy toàn người không thích uống café.

"Tới lâu chưa?" - một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Châu Hyền cứng đờ sống lưng. "Kẹt xe nên mình tới chậm một chút." - người tới không ai khác, chính là Kim Tuấn Miên, chồng trước của cô.

"Không sao. Mình gọi trà bạc hà cho cậu rồi, sẽ ra nhanh thôi."

"Ừm!" - Kim Tuấn Miên ngồi xuống, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế.

"Cậu từ nhỏ đã ghét café vậy mà khi mình về nước lại nghe được tin vô cùng vớ vẩn rằng quà tặng cho tổng giám đốc Kim không thể không có café. Này, không phải cậu đổi tính đổi nết đấy chứ?"

"Làm gì có? Thứ chất lỏng đắng nghét ấy mình yêu không nổi. Miễn cưỡng uống cũng bởi... Mà thôi, bỏ qua đi. Cậu tìm mình có việc gì sao?"

"Còn có thể là việc gì?" - người con trai cười cười, "Vợ cậu... Haizz. Cũng đã 5 năm rồi, Diệp Thảo vẫn còn đợi cậu. Cậu không thể cho con bé một cơ hội sao?"

" Hạo Niên. Chuyện này..." - giọng Kim Tuấn Miên hơi chần chờ.  Đường Hạo Niên là bạn thân của anh, với Đường Diệp Thảo anh cũng chỉ coi như em gái mà thôi.

....

Từ Châu Huyền len lén ôm con gái rời khỏi quán café. Trong đầu là hàng trăm vạn suy nghĩ.

Cô còn nhớ ngày đầu mình đi làm tại tập đoàn, Đường Diệp Thảo đã đặc biệt tiết lộ với cô rằng từ nhỏ tới lớn thứ Kim Tuấn Miên thích nhất chính là café.

===+++===

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro