Chương 3

Bóng dáng em vẫn phảng phất trong từng nhịp thở của tôi
Khi tôi nhận ra chúng ta đang cùng chung sống dưới một bầu trời
Tôi phát điên lên mất thôi
Rồi cứ thế tôi chẳng nỡ buông tay để em rời bỏ tôi​

Dạo gần đây Kim Tuấn Miên đặc biệt pha nhiều café. Không phải anh thích uống, đơn giản vì anh ngày càng mất ngủ nhiều hơn. Mỗi khi nằm xuống, anh lại mơ về cô. Suốt 5 năm, anh tuy không thiếu những lần nghĩ đến cô nhưng chưa bao giờ nỗi nhớ ấy lại mãnh liệt như hiện tại. Có lẽ vì anh biết cô đã trở lại. Anh biết, cô đang rất gần bên anh.

Mất ngủ khiến tinh thần Kim Tuấn Miên có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn đến văn phòng đúng giờ. Trưa nay anh sẽ có một chuyến bay đi Thượng Hải để kí hợp đồng, có lẽ, trên chuyến bay anh sẽ chợp mắt một chút.

Lúc Từ Châu Huyền tới nhà họ Kim là 10 giờ sáng. Vì nhận đuợc sự đảm bảo của mẹ Từ rằng Kim Tuấn Miên sẽ không có nhà nên cô mới dám một lần nữa bước chân vào nơi đây. Dù đã ly hôn với Kim Tuấn Miên nhưng cô cũng không thể từ bỏ tình cảm của gia đình họ Kim được. Mẹ chồng cô, bà Kim vẫn luôn là một người từ ái, quan tâm cô hết mực.

Sau 5 năm không gặp, thái độ của bà Kim đối với Từ Châu Huyền dường như vẫn không thay đổi. Bất chấp lời năn nỉ của Từ Châu Huyền, bà vẫn không cho cô bước chân vào bếp.

"Vốn muốn cùng mẹ con ôn lại chút chuyện cũ, vậy mà bà ấy lại không tới. Haizz. Con lên thư phòng đọc chút sách đi. Lát nữa xong ta sẽ gọi con xuống."

Từ Châu Huyền không thuyết phục được bà, bèn đi lên thư phòng ngồi. Lúc cô đang tập trung vào một quyển sách thì cửa thư phòng được mở ra. Người bước vào, là Đường Diệp Thảo.

===+===

"Ừm cậu tìm giúp tôi tập tài liệu tối hôm qua. Uhm, nó đựng trong phong bì màu vàng đó... Được, tôi đợi máy. Cậu cứ tìm một chút..." - Kim Tuấn Miên xoa xoa mi tâm. Không ngờ một người cẩn thận như anh lại để quên hồ sơ quan trọng như vậy ở nhà. May mà chưa tới giờ bay, gọi điện về nhờ quản gia mang tới công ty vẫn còn kịp.

Hơn 1 phút sau bên kia vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Kim Tuấn Miên đang định đưa tay tắt máy thì nghe thấy một giọng nói vang lên:

"Anh ấy... vẫn vậy." - giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, đích thị là của người con gái anh vẫn mơ về hàng đêm, Từ Châu Huyền. Ngón tay đang định làm động tác "End call" bỗng dưng ngừng lại. Anh lắng tai nghe, mơ hồ thấy cô bước đi trong phòng, tiếng gót chân chạm vào sàn gỗ gây nên tiếng vang rất nhỏ. Một lát sau lại có người nữa bước vào, giọng nói của người này Kim Tuấn Miên cũng không hề xa lạ, Đường Diệp Thảo.

"Sao cô lại ở đây?" - mới bước vào phòng, Đường Diệp Thảo lập tức chất vấn.

"Sao lại không thể?" - Từ Châu Huyền điềm nhiên đáp lại. Từ lần vô tình nghe được lời nói của Kim Tuấn Miên trong quán café lần trước, Từ Châu Huyền đã nảy sinh những suy nghĩ không mấy thiện cảm về Đường Diệp Thảo. Có lẽ vì cái cảm giác tin tưởng một người rồi lại phát hiện ra người đó lại lừa dối mình rất khó chấp nhận được, hoặc có lẽ vì câu nói muốn Kim Tuấn Miên chấp nhận tình cảm của Đường Diệp Thảo mà người đàn ông kia đã nói.

Đường Diệp Thảo nhận ra mình lỡ lời, lập tức điều chỉnh lại thần thái, mỉm cười nói:

"Còn không phải chị đang lo lắng cho em sao? Em cũng biết Tuấn Miên vốn dĩ không yêu mình, cần gì phải tự dày vò bản thân như vậy chứ?"

Kim Tuấn Miên nghe thấy những lời này, trong lòng trào dâng một cảm giác phẫn nộ, nhưng lí trí mách bảo anh cần kiên nhẫn nghe tiếp cuộc đối thoại này. Rất có thể, chỉ một lát nữa thôi anh sẽ tìm thấy lời giải cho câu hỏi bao năm nay vẫn vây hãm cuộc đời mình.

Từ Châu Huyền vẫn im lặng, Đường Diệp Thảo tiếp tục tấn công:

"Em chắc cũng nghe tin Tuấn Miên vì cô gái tên Trịnh Tú Nghiên đó mà không ngại trở mặt với anh họ là Ngô Diệc Phàm chứ? Dù bây giờ Trịnh Tú Nghiên đã là chị dâu của Kim Tuấn Miên nhưng hẳn 5 năm trước em cũng rõ rằng ngoài Trịnh Tú Nghiên anh ấy sẽ không cho ai cái tư cách hoài thai cốt nhục của mình."

"Đủ rồi!" - Từ Châu Huyền ngắt lời Đường Diệp Thảo.

"Thứ nhất, chuyện Kim Tuấn Miên hiện tại yêu ai, thích ai thậm chí là kết hôn với anh, đối với tôi không có một xu can hệ gì." - giọng nói của cô đạm mạc, nghe không ra tức giận nhưng mang thật nhiều xa cách khiến Kim Tuấn Miên ở bên kia điện thoại cảm thấy lòng mình đau như bị ai đó hung hăng nhéo vậy.

"Thứ hai, năm đó tôi mang thai đứa con của anh ấy khi hai người vẫn là vợ chồng chính thức, có tư cách hay không vẫn không đến lượt chị nói chuyện. Kim Tuấn Miên muốn lấy tôi làm thế thân của Trịnh Tú Nghiên nhưng không cho phép tôi mang thai đó là lỗi của anh ấy, nhưng từ khi tôi để lại lá đơn ly hôn thì phần ân oán đó cũng đã hết.

Thứ ba, Đường Diệp Thảo..." - Từ Châu Huyền hơi ngừng một chút, "Tuấn Miên thực sự thích uống café như lời chị nói?"

Đường Diệp Thảo có chút không tin cô gái đơn thuần, nhu nhược ngày xưa nay lại trở nên cứng rắn, đanh thép như vậy, nhất thời có chút lúng túng.

"Coi em nói kìa! Chị đều vì muốn tốt cho em mà thôi. Cái gì mà thật vời không thật chứ? Chị ở cạnh Tuấn Miên từ lúc bé tới giờ, việc anh ấy thích café sao chị còn không rõ chứ? Không phải em mỗi lần pha café anh ấy đều uống hết đó sao?" - nghĩ tới việc này Đường Diệp Thảo lại tức giận. Rõ ràng Kim Tuấn  rất ghét café, cô nói với Từ Châu Huyền như vậy nhằm phá hỏng mối quan hệ của hai người từ trứng nước. Ai ngờ Kim Tuấn Miên chẳng những không nổi giận với Từ Châu Huyền mà còn vui vẻ uống café cô pha mỗi ngày.

Từ Châu Huyền nhìn cô ta, cười như không cười, cất cuốn sách về chỗ cũ, lạnh lùng bước ra khỏi thư phòng. Cô và Đường Diệp Thảo không hề hay biết, cuộc nói chuyện này đã lọt vào tai người đang cầm điện thoại bên kia.

Kim Tuấn Miên hoảng hốt phân tích lại những thông tin mình vừa nhận được.

Năm đó, cô đã có thai? Nhưng... Không phải là... Sao có thể chứ?

Mắt anh tối sầm lại, nhanh chân chạy xuống lầu, lái xe như điên trở về nhà.

===+++===

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro