Chương 4
Em không cho tôi một cơ hội để níu giữ em lại sao?
Mối quan hệ này dễ cắt đứt như vậy sao em? Hay tôi đã lầm?
Cớ sao đôi ta lại chia tay? Tôi cũng không rõ nữa!
Sự có mặt của Kim Tuấn Miên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Nhất là Đường Diệp Thảo, khi thấy ánh mắt như lửa đốt của Kim Tuấn Miên nhìn về phía Từ Châu Huyền, lòng cô ta tràn đầy cảm giác bất an.
"Anh về rồi sao?" - cô ta hỏi. Tựa như vốn dĩ cô ta đã là một người trong ngôi nhà này vậy.
Bà Kim có chút không vui, nhanh chóng nhìn sang Từ Châu Huyền, thấy cô không biểu lộ gì khác lạ mới thở ra một hơi. Bình thường vì Diệp Thảo là bạn chơi từ nhỏ với đám Phàm Miên nên cũng hay qua lại nhà bà, Nhưng bà không muốn con dâu vì vậy mà hiểu lầm con trai bà a~.
Kim Tuấn Miên không thèm đáp lại chỉ đưa cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn rồi quay người không nói một lời mà kéo tay Từ Châu Huyền lên lầu.
"Anh làm gì vậy? Buông tay!"
"Rầm!" - Kim Tuấn Miên đem cửa phòng đóng lại. Hai tay anh chống lên cánh cửa, giam Từ Châu Huyền trong lồng ngực mình.
"Chuyện năm đó là sao?"
"Anh còn mặt mũi mà nói chuyện năm đó?" - dù mạnh miệng với Đường Diệp Thảo, nhưng việc tổng giám đốc Kim cùng anh họ là giám đốc Ngô trở mặt vì một cô gái tên Trịnh Tú Nghiên rất ầm ĩ, cô không muốn biết cũng không được. Lúc biết mình chỉ là thế thân của một người khác, nơi ngực trái của cô đau như bị khoét rỗng vậy. Vì thế kiên cường khi đối mặt với Đường Diệp Thảo chỉ là giả thôi, bên trong cô, trái tim đã bị cắt vụn ra rồi.
"EM NÓI RÕ CHO TÔI BIẾT, CHUYỆN NĂM ĐÓ LÀ SAO!!!!???" - Kim Tuấn Miên hét lên, cả người không ức chế được mà run rẩy, "Nói cho tôi biết rốt cuộc là sao? Vì sao em bỏ đi? Vì sao?"
Từ Châu Huyền cố đẩy anh ra nhưng không được, giận dữ nói:
"Anh muốn hỏi? Được! Vậy tôi cho anh biết. Chuyện anh lấy tôi vì tôi giống với người con gái tên Trịnh Tú Nghiên đó tôi đã biết. Chuyện tình cảm vốn dĩ không nên miễn cưỡng vì vậy tôi dứt khoát làm người tốt, buông tha anh. Câu trả lời như vậy liệu có hợp ý anh không, ngài Kim?"
" Đứa bé! Còn đứa bé thì sao?"
"Đứa bé?" - Từ Châu Huyền cười khẩy, "Quả nhiên anh cũng biết chuyện đứa bé. Vậy hẳn anh cũng không quên lúc ấy anh đã nói gì? Anh nghĩ khi mình nhẫn tâm như vậy tôi vẫn phải vui vẻ làm lá chắn tình yêu cho anh nữa sao?"
Lúc đó anh đã nói gì? Anh đã nói:
"Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra. Nếu như có... Tôi tuyệt đối không buông tha cho họ. Cả-mẹ-lẫn-con!"
"Con của tôi phải là kết tinh của tôi và người tôi yêu. Em nghĩ rằng tôi có thể để một người phụ nữ khác mang cốt nhục của mình?"
Nhưng... Lúc đó, người anh yêu chính là cô. Nếu biết "Người phụ nữ mang thai con của anh" trong lời cô nói chính là cô thì sao anh có thể...
Nghĩ tới hai người vì mưu tính của Đường Diệp Thảo mà hiểu lầm nhau như vậy, lòng Kim Tuấn Miên lại đau đớn, anh vòng tay, ôm chặt lấy Từ Châu Huyền.
"Anh... Buông tôi ra!"
"Không! Tôi sẽ không buông em ra nữa, không buông nữa!" - Kim Tuấn Miên thầm thì, mặt vùi vào mái tóc dài của cô.
"Ngày đó, Đường Diệp Thảo nói với tôi, em đi khám... Là vô sinh. Khi đó tôi đã chuẩn bị tinh thần, cả đời này cũng không cần con cái. Sau đó... Em dò hỏi. Tôi chỉ muốn khẳng định nếu em vô sinh thì tôi sẽ không để ai mang thai của mình. Vì đó không phải là kết tinh giữa tôi và người tôi yêu. Từ Châu Huyền, tôi yêu em!"
Từ Châu Huyền chấn kinh, không tin nổi ngước lên nhìn Kim Tuấn Miên. Nhưng làm cách nào cũng không nhìn rõ khuôn mặt anh lúc này bởi mắt cô lúc này đã đong đầy lệ.
"Cô ta nói với tôi... Anh yêu một người con gái, tên Trịnh Tú Nghiên, là bạn từ nhỏ của anh. Cô ta nói nếu biết tôi mang thai thì anh sẽ không cần cả hai mẹ con tôi. Tôi đánh cuộc mở miệng dò hỏi, nhận lại là những câu nói đó... Anh nói... Anh nói tôi có thể không nghĩ khác sao?" - giọng nói trong trẻo nay lại nức nở nghẹn ngào vì nước mắt của cô khiến anh dâng lên niềm thương tiếc cùng áy náy vô hạn.
"Chuyện của Tú Nghiên... Không phải vì em giống cô ấy mà ngược lại. Sau khi em bỏ đi, tôi mới muốn tìm kiếm dáng hình em trên người cô ấy. Nhưng rốt cuộc, dù dáng vẻ giống nhau đến mấy, cô ấy vẫn không phải em."
Khúc mắc trong lòng bao năm qua, hóa ra chỉ là một hồi lầm tưởng. Từ Châu Huyền run rẩy ôm lấy tấm lưng của Kim Tuấn Miên. Khuôn mặt đẫm lệ úp vào lồng ngực anh, lặng lẽ khóc như một đứa trẻ.
"Trở về bên tôi, được không? Đứa bé đó... Tương lai chúng ta vẫn có thể sinh nhiều đứa trẻ khác. Bà xã, trở về nhà đi."
"Ai... Ai là bà xã của anh chứ?" - mắt Từ Châu Huyền đã đỏ hoe, dùng âm mũi mà hỏi lại.
"Đơn ly hôn năm xưa anh không kí, sao có hiệu lực pháp lí đây? Bà xã, em bỏ đi lâu như vậy cũng không biết đường trở về nhà "
"Ai cần chứ? Anh không cần Tiểu Nhã, tôi mới không cần anh a~. Muốn tương lai sinh nhiều đứa trẻ để lạnh nhạt với Tiểu Nhã sao? Hừm!!!"
"Bà xã?" - Tiểu Nhã? Tiểu Nhã là ai? Có liên quan gì tới con của anh và cô???
"Đồ ngốc!" - Từ Châu Huyền bật cười khi thấy vẻ mông lung của anh. "Tiểu Nhã chính là..."
"Mẹ ~~~" - giọng nói ngọt ngào của bé gái truyền tới khiến cả Từ Châu Huyền và Kim Tuấn Miên đều quay lại nhìn. Khuôn mặt như một phiên bản thu nhỏ của Từ Châu Huyền, duy chỉ có đôi mắt đen láy dường như rất giống... một ai đó.
Bé bước vào phòng, chớp chớp mắt nhìn Kim Tuấn Miên rồi như nhớ tới việc gì đó liền cười khúc khích cất tiếng hỏi:
"Ba~~~. Ba có thích uống café không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro