Chap 41

Giây phút tưởng chừng mọi thứ sẽ chấm dứt. Cô thấy tên đốn mạt kia ngã sõng soài xuống nền đất. Con dao vừa kề lên cổ cũng bị gạt đi.

Cô ngước lên nhìn người trước mặt mình.

Là Kay! Anh ta cứu cô?!

- Tao bảo mày làm cái việc ghê tởm này hả? – Kay gắt lên.

- Chỉ là một đứa con gái. Chơi đùa một chút có làm sao?

- Chơi đùa? Mày theo tao bao lâu mà nói được câu đó ra. Tao ghét nhất là những thằng có suy nghĩ bẩn thỉu như mày. Người tao muốn bắt là Jack không phải là con bé kia. Biến!

Tên đó từ từ ngồi dậy rồi chạy biến ra ngoài mất hút!

Fine rưng rưng khóc. Cô ước lúc này mình có thể ôm ai đó và khóc! Nước mắt cứ tuôn ra làm Kaycảm thấy trong lòng mình trào dâng cảm xúc lạ. Anh lại gần thân hình bé nhỏ run lên kia và ôm chặt…

Lúc cô nhận ra hơi ấm ấy không phải Shade thì đẩy Kay ra. Không biết từ bao giờ cô chỉ tin tưởng hơi ấm của anh! Cô chỉ muốn ôm mình anh thôi!

Cô sợ tất cả những người ở đây! Anh ta ôm cô rõ ràng cũng chỉ muốn giở trò như cái tên vừa nãy…

- Đừng lại gần tôi. – Fine lạnh lùng gắt lên.

Cổ họng cô bé khô rát không thể nói lớn. Mắt thì đỏ hoe. Tay chân run lên bần bật. Kay không kìm được lại đến gần lau nước mắt trên mặt cô.

- Tôi sẽ không làm hại cô đâu. – Kay cũng nói khẽ.

- Nói dối. Anh thì khác gì kẻ đó. Anh cũng xấu xa như thế! Tôi ghét những kẻ như anh. – Fine gạt cánh tay Kay đi.

- Tôi rất xấu nhưng sẽ không giở trò như hắn.

- Tôi không tin.

- Vừa nãy không phải cô nói muốn ăn cơm sao? – Kay cầm hộp cơm đưa cho Fine.

- Không cần anh quan tâm. Anh chắc chắn bỏ thuốc mê vào trong đó. Đồ xấu xa!  – Fine mặc cái bụng đang kêu gào quay người ngồi xuống cái ghế gần đó.

Kay cũng chẳng biết phải làm gì. Để cô chết đói thì cũng chẳng sao nhưng dù gì cũng là con tin. Để cô ta chết thì anh còn ai mà dụ tên Jack đến. Thế là Kay cầm dây trói người Fine vào cái ghế đó.

- Xấu xa. Đê tiện. Độc ác! – Fine bực bội nguyền rủa tên trước mặt.

Nhưng khi miệng cô vừa định mở ra lần nữa thì Kay đã nhét thức ăn vào miệng cô.

Ngon…ngon quá! Fine vô thức ăn ngon lành. Rồi cứ thế Kay đút cho cô ăn còn cô thì vui vẻ đón nhận từ bao giờ!

Lúc ăn nhanh quá cơm còn dính trên mặt. Kay còn lấy khăn lau cho cô. Cử chỉ ân cần này không phải từ một người xấu xa. Anh ta thậm chí còn kéo lại cổ áo cho cô. Hồi nãy tên khốn kia tính làm chuyện bì ổi nên đã kéo áo cô nhưng mà sợ quá Fine chẳng để ý!

- Ca…Cảm ơn.

Nhưng có phải Kay đối xử với cô tốt để cô tin anh ta rồi lại hiện nguyên hình đấy chứ?!

- Có sợ không? – Kay nhìn Fine rồi hỏi.

- Sợ lắm ! – Fine đáp.

- Tôi không định làm cô sợ. Chỉ muốn bắt tên Jack du côn thôi.

- Anh là học sinh trường Gyu! sao lại trở nên thế này?! – Cô bé nhìn lên chiếc áo đồng phục quen thuộc lên tiếng hỏi.

- Học sinh sao? Tôi còn đc là học sinh sao? Chính Jack đã làm tôi bị đuổi khỏi trường. Hắn ta nghĩ mình thích làm gì thì làm sao? Giờ tôi sẽ trả lại hắn hết những gì hắn đã gây ra cho tôi !!

- Anh rất ghét Jack à?

- Tôi hận hắn. Kẻ như vậy cô thích nổi sao?

- Tôi…tôi biết anh và cả Jack không thực sự xấu xa.

- Cô gái dễ dụ là cô thì biết cái gì chứ! Ngốc nghếch! – Kay vò đầu cô.

Cánh cửa sắt hoen rỉ bị cú đạp mạnh của Shade liền đổ rạp xuống. Âm thanh khó nghe ấy kéo sự chú ý của tất cả.

- Shade? Sao cậu lại ở đây ? – Kay ngạc nhiên khi nhìn thấy Shade.

Shade là người đối đầu với Jack thì ai cũng rõ rồi. Vậy mà giờ sao lại có mặt ở đây?

- Sao ngốc vậy? – Shade nhìn Fine.

Anh kéo Fine đứng lên rồi nhẹ nhàng ôm cô. Anh vừa vào đã thấy Kay xoa đầu cô thân thiết. Hơ! Bắt cóc mà còn tình cảm vậy. Tính làm người ta bực chết chắc. Xem ra không phải giết Jack thôi mà còn giết luôn cả cái tên này nữa anh mới cam lòng!

- Shade! Hu hu hu. – Cô khóc ôm chặt người anh.

Cô cảm thấy bao nhiêu dồn nén đều bị bung ra hết.

Như tìm thấy sự bảo vệ cô bé khóc òa như đứa trẻ. Lần nào cũng là anh giúp cô. Mọi sự sợ hãi bay đâu hết khi thấy anh!
Người anh…ấm áp quá! Anh nhiều khi rất lạnh nhạt nhưng sao ôm cô lại ấm vậy chứ. Làm người ta chẳng muốn buông ra nữa.

- Đừng sợ. – Shade vỗ vai cô bé an ủi.

- Sao? Giờ cả cậu cũng theo thằng Jack! – Kay ngạc nhiên lên tiếng.

- Tôi không theo ai hết! Tôi chỉ cần biết phải đưa cô gái này đi.

- Cậu nghĩ tôi bắt cô ta để người ta tới cứu dễ dàng thế à?

- Cô gái này là người của tôi.

- Sao cũng được. Miễn sao gọi thằng Jack tới đây nếu không thì đừng trách tôi! Ngay cả cậu tôi cũng không tha đâu! Bắt cô ta lại mau lên. – Anh ta gọi cả bọn tới kéo cô bé khỏi người Shade.

* * *

Ở trường Gyu!

- Tôi phải báo cảnh sát. – Altezza  cầm điện thoại lên nhấn số.

Auler không đợi thêm giằng lấy điện thoại từ tay Altezza.

- Shade sẽ cứu được cô bé. Nhóc đừng làm loạn thêm nữa.

Rein đang ngồi sụt sịt khóc bên cạnh Bright. Vừa biết Fine bị bắt đi cô cảm thấy mình quá vô tâm khi để Fine đi một mình vậy…

- Rein, không sao đâu. – Bright lau nước mắt còn vương trên mặt cô.

- Cái tên Jack đó. Để anh đi tìm cậu ta. Chuyện thù oán của hắn liên quan gì đến nhóm chúng ta chứ! Shade với Fine có chuyện gì anh sẽ không tha cho cái tên chết dẫm ấy. – Narlo bình thường điềm tĩnh là thế giờ nghĩ thôi anh đã muốn nổi khùng.

Giờ thì cả đám lại phải nhào ra ngăn Narlo đi gây chuyện. Nếu bây giờ còn thêm vụ đánh nhau bạo loạn nào nữa thì chắc chắn cô San sẽ đình chỉ hết cả nhóm mất!

- Fine dễ thương của tớ. Cậu không được có chuyện gì đấy! – Altezza lo lắng.

- Nhóc đừng lo quá. Không sao đâu! – Auler tự nhiên lại ôm Altezza làm cô giật mình.

- Sao anh dám lợi dụng lúc tôi xuống tinh thần vậy hả? – Altezza đẩy anh ra còn thêm câu làm đại thiếu gia Auler tụt hứng.

- Anh thề với cái bóng đèn là anh chỉ muốn an ủi cô một chút!

Ngay sau khi lời thề trong tâm trí anh bật ra thì cũng là lúc đèn trong phòng tập tắt phụt.

* * *

- Muốn gì thì tìm tôi! – Jack từ đâu đi tới.

- Lâu rồi không gặp. Anh Jack đây sao? Đến bây giờ anh vẫn còn đi đánh nhau để bị thương thế kia thật tội nghiệp! – Nhìn theo phía có tiếng nói, Kay cười khẩy.

- Muốn gì thì nói nhanh lên. Đừng động vào Fine! – Jack đi tới, trầm lặng đáp.

Khung cảnh lúc này Kay nhìn Fine rồi lại nhìn Shade và Jack. Anh không nghĩ một cô gái như vậy lại có thể lôi kéo hai kẻ lạnh lùng này! Nhưng sao lại không khi chính Kay cũng cảm thấy cô gái này rất đáng yêu.

Thì ra là mối tình tay ba. Nghe nói cô gái này là người của Shade rồi mà anh cũng không tha!

- Câm miệng. – Jack nhìn Kay tức giận.

- Có lẽ khi trước cậu nói từ đó tôi sẽ phải im nhưng giờ thì người phải câm miệng là cậu !

- Muốn gì ?!

- Một lời xin lỗi là không thể đủ cho những gì cậu gây ra cho tôi !Những vết thương cậu tạo ra trên người tôi vẫn còn đó! Chúng ta có nên làm lại lần nữa không nhỉ?

- Gì cũng được. Nếu cậu thả cô ấy ra tôi sẽ làm bất kì điều gì cậu muốn. – Jack không chút suy nghĩ, anh nói ngay.

Fine nhìn Jack rồi lại nhìn Kay. Cô không biết phải làm gì nữa! Những điều sau đó chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

- Lòng thương người tôi tưởng cậu bị *** ăn rồi chứ ! Không sao cả giờ nhận ra cũng chưa muộn. Hai người mau đi trước khi tôi đổi ý.

Ngay lập tức, cậu ta lấy gậy đánh thật mạnh vào người Jack. Hình như là tất cả những oán hận đã dồn nén bấy lâu nay. Không hề biểu lộ bất kì một cung bậc cảm xúc, chỉ là muốn có thể xả hận.

Nhìn Jack bị đánh đến khuỵu xuống. Fine không thể đứng yên. Cô chạy lại khi chiếc gậy vừa vung lên.

- Tránh ra. . . – Kay giận dữ lên tiếng.

- Fine ! Em ngốc vậy. Mau đi đi. Tôi vì cứu em nên mới chịu thế này. Em còn không nghe lời. . . – Jack nằm trên nền đất thều thào.

Shade lại gần kéo Fine đi nhưng cô không chịu, còn đẩy anh ra!

- Làm sao tôi đi được. Anh sẽ bị đánh chết mất!

- Tôi nên bị như vậy. Em mau đi ra ngoài. – Jack dùng sức đẩy cô đi.

Fine là cô bé cố chấp. Nếu đi thì cô đúng là đứa vô tình rồi.

- Tôi không đi ! Anh không thể chết ! Tôi không muốn . . .

- Nghe được lời này tôi chết cũng. . .– Jack nở nụ cười.

- Đừng nói gở. Tôi không phải loại người thấy chết thì bỏ mặc.

Tên ấy không đợi cô bé đứng ra đã quật mạnh gậy xuống. May mà Jack ôm lấy Fine để đỡ cho cô.

Thì ra khi người ta đã gây ra chuyện thì không thể sống bình yên. Cô mong rằng sau lần này Jack sẽ không sống như vậy nữa. Cô lúc đầu cũng có ác cảm với vẻ hống hách của anh nhưng dần dần cô nhận ra Jack thực ra chỉ vì không có bạn nên mới đi gây chuyện. Anh chỉ muốn được chú ý một chút.

Tuy rằng điều ấy là sai trái nhưng nếu bây giờ nhận ra và sửa đổi vẫn còn kịp.

Jack đẩy Fine ra, anh đón nhận những chiếc gậy đầy đau đớn tiếp theo đó. Nhưng Jack cũng nghĩ rằng nếu làm vậy mà Kay có thể hả giận thì cũng đáng. Dù sao một phần lỗi cũng từ anh mà ra.

Shade kéo cô bé đi ra ngoài nhưng cô không thể đi mà để 1 người ở lại chịu bị đánh được.

- Tôi không đi. – Fine kiên quyết gạt tay anh.

- Định ở đây chết à?

- Nhưng Kay anh ta sẽ bị đánh chết mất.

- Theo tôi ra ngoài.

Chưa để cô cứng đầu thêm anh bế cô đưa ra ngoài mặc cho cô giẫy giụa loạn cả lên!

- Tụi mày! Đánh tiếp ! – Tiếng của Kay vang vọng.

Mấy cây gậy đánh vào người Jack càng lúc càng mạnh. Fine không ngờ Shade lại là người tuyệt tình đến thế.

- Anh nỡ để Jack bị đánh thế sao? Tôi thì không! – Cô bé quyết đi vào đó.

- Ngốc lắm! Đợi ở đây. Cấm được vào trong rõ chưa?

- Vậy còn anh ?

- Tôi vào trong đó. – Shade bình thản đáp.

- Gọi người của Jack tới đi. – Anh đưa cho Fine điện thoại rồi đi vào trong.

- Anh … không được bị thương đấy. – Fine nói với theo.

Cô lẽ ra nên nói một câu xin lỗi với anh! Anh là người tốt. Cực kì tốt! Không đợi thêm cô bấm điện thoại gọi cho đám đàn em của Jack.

* * *

Với người đã từng bị đánh thậm tệ như Kay – cậu học sinh từng bị Jack hành hạ và sau đó thì bị đuổi học vì đánh nhau trong trường. Thực ra Kay cũng là người khá nóng tính. Ai đụng vào đều có thể dùng tới nắm đấm!

Jack và Kay có xích mích thế là lôi bè phái ra thanh toán lẫn nhau. Kay là người chủ động vụ đánh nhau trước nhưng Jack lại là người làm châm ngòi cho Kay trở nên như vậy!

Quá uất ức với những hình phạt mà mình từng bị xử kèm theo việc bị đuổi khỏi trường. Kay dần nung nấu ý định trả thù Jack. Đến khi chính thức trả thù kẻ hại mình những cú đánh còn mạnh mẽ và độc ác hơn cả trước kia Jack từng làm.

Những điều đau đớn khi đó đặt hết vào những cú đánh bây giờ! Jack bị đánh nhưng kháng cự nên chỉ vài cái là trúng vào người.

Người của Kay quá đông so với mình Jack. Vốn dĩ anh đi mình là vì Kay đã yêu cầu như vậy. Jack cũng không muốn đám đàn em mình vì mình mà bị đánh thê thảm. Lỗi mà anh gây ra lần này sẽ chịu đựng mình.

Khi không để ý có 1 tên lao tới định đập một gậy vào đầu anh may mà Shade đã tới kịp lúc nên cú đánh đó đã không vào đầu của Jack.

- Sao cậu còn chưa đi ? – Jack ngạc nhiên.

- Lương tâm gọi trở lại. – Shade bình thản đáp.

- Dù sao cũng cám ơn ! Nhưng việc này để mình tôi chịu được rồi.

- Tôi không thích nghe lời ai bao giờ nên cậu đừng lảm nhảm nữa.

Kay nổi điên lên và không còn một chút lương tâm nữa. Jack gắng gượng đứng dậy trong tình trạng thương tích đầy mình để đánh lại bọn chúng. Lâu rồi không đánh đấm, Shade và Jack dạo này hình như hơi “ bạo lực” quá thì phải?

Một lúc sau thì nghe tiếng đàn em của Jack.

- Anh Jack! Tụi em tới cứu anh.

- Sao tụi mày lại tới?

- Sao tụi em để anh 1 mình được chứ!

Khi mọi người không để ý, Jack đã bị đánh vào lưng 1 lực rất mạnh. Cú đánh đó làm Jack gục xuống và nó cũng là cú đánh kết thúc mọi thù hận.

- Những gì giữa chúng ta từ nay kết thúc. Đi thôi !

Máu từ lưng thấm đẫm làm đỏ cả một mảng áo phía sau chiếc áo sơ mi trắng. Màu của máu loang lổ trông thật đáng sợ.

Fine vừa thấy đám đàn em đưa Jack ra với bộ dạng ấy cô sợ hãi rồi ngất lịm đi, người cô ngả vào Shade rồi cứ thế đôi mắt khép chặt lại! Shade đỡ lấy người cô, lòng anh thắt lại, đau đớn! Anh ôm cô, dùng hơi ấm của mình mong cô sẽ tỉnh lại! Lần đầu tiên anh cảm thấy cô chính là mạng sống của anh.

Nhưng cô thực sự quan tâm Jack tới vậy? Cô quan tâm cậu ta hơn anh sao?

- Cô bé này, tôi chưa ngất mà em đã thay tôi ngất rồi. – Jack cố gắng lên tiếng rồi sau đó cũng nằm dài trên chiếc xe cứu thương!

Anh nhắm mắt, suy ngẫm xa xôi!

* * *

Jack sau khi được đưa tới bệnh viện đã được băng bó lại cẩn thận vết thương. May là cũng không gây di chứng gì.

Fine cũng chỉ là quá sốc nên ngất đi. Chỉ cần nằm một lát là sẽ tỉnh lại. Nằm cùng một phòng với Jack, Fine nằm một giường, Jack cách đó nằm một giường.

Shade ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô, anh muốn cô tin rằng anh thích cô là sự thật. Đôi môi của cô lúc ngủ tại sao cứ hấp dẫn anh như vậy? Anh cúi người rồi hôn nhẹ lên môi cô…một chút thôi…đủ để anh thể hiện tình cảm sâu đậm này!

- Ra là cậu luôn dùng cách này để có được cô ấy? – Jack lên tiếng giễu cợt.

- Ý cậu là gì?

- Cậu mà cũng phải đi hôn trộm người khác à? Kì lạ đấy! Shade mà tôi biết lạnh lùng như một tảng đá không quan tâm bất cứ ai. Các cô gái vây quanh không ít mà cũng phải đi làm cái chuyện này! Thật là…

- Cô ấy là của tôi! Tôi có làm gì cậu cũng khỏi cần bận tâm!

- Haha. Cô ấy không phải là của cậu! Chỉ là mình cậu ảo tưởng thôi. Lần sau khi tôi khỏe lại, cậu dám lén hôn hay làm tổn hại cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu!

Jack vừa dứt lời thì Fine đã hơi khẽ động tay, mắt cô từ từ mở ra. Khung cảnh và mùi bệnh viện sộc vào mũi cô làm cô sực tỉnh! Không quan tâm ánh mắt yêu thương và sự mừng rỡ của Shade,cô nhảy vội xuống giường chạy đến gần Jack.

Fine vì lao ra lúc Jack bị đánh nên cũng bị một vài vết bầm nhưng cô bé không cảm thấy đau.

- Jack, anh có sao không?! Tôi thấy rất sợ! Lúc ấy, anh bị thương, máu,máu…- Cô lay lay cánh tay anh.

Jack cười khẽ, cô bé này thật đáng yêu đi!

- Tôi không sao! Em làm tôi muốn ôm quá! Cứ quan tâm người khác như vậy hỏi tôi biết làm thế nào?! – Jack xoa đầu cô.

Shade ở bên đó quạ đen bay đầy đầu.

Anh là người đã ôm cô suốt cả quãng đường tới đây. Anh còn cực kì lo lắng, đau lòng. Anh thương cô như thế mà ngay cả câu hỏi thăm cũng không có! Cô thật vô tâm!

- Em có sao không, Fine ! – Jack ân cần hỏi thăm.

Cô bé lắc đầu.

- Không sao gì mà không sao! Tay em tím hết cả rồi này. – Anh cầm tay cô lên chỉ vào vất tím bầm.

Cô bé giờ mới để ý. Nhìn thấy mới bắt đầu thấy đau.

- À. Không sao đâu. Tôi bôi thuốc là khỏi. . .

- Vậy thì tốt. Tại tôi mà em bị liên lụy. Xin lỗi!

- Không sao. Anh bị đánh có đau không?

Fine chạm vào mấy vết thương trên mặt Jack. Tuy là bực vì bị tụi đó bắt nhưng thấy Jack bị đánh tới vậy cô cũng cảm thấy đau lòng.

- Được em quan tâm thì mấy cái vết thương này có là gì.

- Cũng tại tôi . . . Anh bị đánh đến thế này tôi. . .

-. . .

- Tình cảm đủ chưa? Cậu ta chết hay sao mà khóc ? – Shade có vẻ không thể chịu đựng thêm.

Chịu đựng tới mức này khả năng của anh đã cao lắm rồi!

Anh ngay lúc này chỉ muốn lôi cô bé cách xa Jack càng xa càng tốt.

Nhìn cô lo cho Jack, chăm sóc cậu ta là anh không thể tiếp tục đứng yên thêm nữa.

- Người ta bị như thế anh còn có thể nói vậy! Thật quá đáng! Không có chút tình thương.

- Được rồi. Hai người cứ về đi !Thật có lỗi nhưng phải cảm ơn cậu nhiều!

- Đừng lảng vảng quanh con bé là được rồi. – Shade nắm tay Fine định kéo đi.

- Tôi muốn ở đây . . . – Cô bé ngập ngừng nhìn Shade.

Anh tức giận nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

- Cô ở đây? Cô ở đây làm cái gì?

- Jack bị như vậy một phần. . .- Fine đáp mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì giờ trông nó đáng sợ lắm.

- Vì cậu ta mà cô mới ra thế này cô còn muốn cảm ơn! Cô có biết là nói chuyện với đứa ngốc khó chịu thế nào không?! Tôi chưa từng gặp đứa nào ngốc hơn cô! – Anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.

- Tôi biết…anh không thích đứa ngốc như tôi. Nhưng mà. . . tôi không thể đi về khi Jack chưa khỏi được. – Nói rồi, Fine đi vào bên trong mặc biểu hiện tối sầm của Shade.

Cô bé không biết và cũng không hiểu Shade đã lo cho cô đến phát điên thế nào….

- Em cứ về không cần lo cho tôi. – Jack thều thào lên tiếng.

- Không được. Khi nào anh khỏe lại tôi sẽ về !

Jack cười nhìn Fine. Cô bé ấy thật tốt bụng và dễ thương. Nhưng mà Jack biết trong lòng cô bé chỉ có một người. . .

Và ngạc nhiên rằng người đó trước đây lạnh lùng, kiêu ngạo là thế mà giờ lại có thể hạ mình xuống vì tình yêu thì thật hiếm thấy. Anh chỉ khẽ cười nhìn bộ dạng “tối như mực tàu” của Shade.

- Anh vẫn chưa về sao? – Fine ngạc nhiên nhìn Shade.

- Tôi tại sao phải về? – Anh ngồi xuống ghế bình thản đáp.

- Vậy cậu ở đây chăm sóc tôi sao? – Jack khó nhọc cười lên một tiếng.

- Nhảm nhí.

- Anh không về anh Tio sẽ lo lắm đấy! – Fine nhỏ nhẹ nói.

- Tôi không thể để cậu ta và cô . . . ở một mình. – Anh có chút lưỡng lự.

Sau đó là một tràng cười của Jack. Nhất thời không kìm lại được anh cứ cười mãi.

- Yên tâm đi. Tôi thành ra thế này không làm gì được người của cậu đâu.

- Cậu. . . – Shade suýt chút thì không kìm được tức giận.

Cô bé thiếu chút là thở dài. Hai con người này cứ cãi nhau như trẻ con ấy!

- Hai người lại bắt đầu rồi. Ở bệnh viện đừng ồn ào.

- Quý tử của mẹ sao thế này! – Mẹ Jack chạy ùa vào giường bệnh khi thấy con mình bị băng bó như thế.

Nhìn cảnh tượng này chắc hẳn cả trường sẽ ghen tỵ với Jack không chừng. Cô Hiệu phó hiền từ là một người mẹ cực kì yêu thương con. Bố anh là võ sư luôn nghiêm túc. Jack vốn dĩ không cô đơn. Anh chỉ tự làm mình trở nên xấu xa và cô độc!

- Bà cứ như thế nên nó mới cứ đi đánh nhau đấy. Shade này,nó mà còn như thế này thì cháu cứ đánh nó cho bác. Cái thằng này không gây chuyện là không chịu được! – Bố Jack chợt nhìn sang Shade.

Shade nhìn lướt qua Jack cười khểnh. Không, là nụ cười đắc ý! Như là tôi có toàn quyền đánh cậu vậy!

- Ông thôi đi. . . Con bị thành thế này còn ca cẩm gì nữa! – Cô Hiệu phó đánh nhẹ vào tay ông chồng

- Con đáng bị như vậy mà mẹ. Bố nói đúng. Con không nên như vậy. Chỉ vì như vậy mà con làm hại đến người con yêu quý ! – Anh nhìn sang phía Fine.

- Ông thấy chưa. Nó luôn yêu quý ông đấy!

- Thưa hai bác, anh ấy bị như vậy một phần là vì cứu cháu. Cho nên cho phép cháu ở đây cho đến khi anh ấy khỏe lại ạ. – Fine lên tiếng.

Mẹ và bố Jack quay lại vẻ rất ngạc nhiên. Trước nay có mơ cũng không nghĩ rằng Jack quen biết được với người con gái lễ phép và ngoan ngoãn thế này. Chuyên gia đi gây chuyện nên chẳng ai dám dây dưa. Giờ thì con mắt ngạc nhiên ấy cứ nhìn Jack mà không thể tin được.

- Hai người đừng có nhìn nữa. Để cô ấy ngồi xuống đi. – Jack phải giải vây cho cô.

- Ừ. Cháu là. . .

- Vâng. Cháu là Jack. Một phần là do cháu nên cháu muốn ở đây.

- Không sao. Cháu quan tâm tới Jack nhà bác là bác vui lắm rồi. Mấy đứa ở đây để bác đi mua đồ ăn một lát.

- Con xin lỗi bố mẹ ! Là lỗi của con! Từ nay về sau nhất định con sẽ trở thành người như mong ước của bố !

Bố Jack thở phào. Tâm trạng bất an của ông đã vơi dần sau câu nói của Jack. Người bố này đã lo lắng và quan tâm Jack rất nhiều. Có điều Jack cứ mải mê với việc chọc ghẹo người khác mà quên rằng mỗi lần cậu bị đánh,bị thương ông là người đau lòng nhất. Nhìn cậu con trai bị thương tích nằm trên giường bệnh là trong ông vô cùng đau.

Người cha, người mẹ nào cũng thương yêu con mình dù cho con của mình có tốt hay xấu cũng là đứa con yêu quý của gia đình
Người ta cứ phải xảy ra chuyện mới trân trọng những gì trước mắt mình.

* * *
Đám nhí nhố sau khi biết chuyện thì chạy ùa vào bệnh viện lũ lượt. Đến mấy cô y tá cũng phải ngạc nhiên khi một ngày mà có tới mấy lượt thăm bệnh.Anh chàng bị thương đó là Idol quốc tế chắc?

- Fine ! Cậu có làm sao không? Cậu bị đau ở đâu? Cậu không được có chuyện gì đấy nhé! – Rein và Altezza cứ tìm khắp người Fine xem có vết thương nào không.

-_Không sao. Tớ chỉ bị trầy nhẹ thôi. Các cậu khóc gì chứ! – Fine ôm cả hai đứa.

- Hức hức. Tại bọn tớ không đi cùng cậu nên mới xảy ra chuyện. Từ giờ sẽ không để cậu về mình. – Rein vẫn nức nở.

- Fine dễ thương, tớ rất sợ đấy! – Lần đầu tiên Altezza này có cảm giác ấy.

- Được rồi! Tớ rất khỏe còn gì. Đừng khóc nữa mà. – Cô bé lau nước mắt cho Rein và cả Altezza vốn rất mạnh mẽ.

Jack chẹp miệng. Khóc lóc cái khỉ gì chứ! Người bị thương là anh chứ cô bé ấy đâu có hề gì! Mà nếu người bị đánh là cô chắc chắn anh sẽ giết chết cái tên Kay đó! Chỉ cần cô bé ấy không sao, anh có bị nặng hơn cũng chẳng hề gì.

- Jack, cậu bị vậy là đáng đấy. – Narlo chẹp miệng.

- Tôi lại có cảm giác phòng tập và phòng Hội trưởng hơi bị chướng mắt quá. – Jack khó nhọc lên tiếng.

- Gì nữa thế? Cậu ta không phải lại định châm lửa đốt hai cái phòng anh yêu hơn cả mạng sống đó chứ!

- Cậu ta đùa được như vậy thì chắc bị thương không nặng đâu. – Auler lẽ ra nên nhìn Jack thì lại nhìn Fine với Shade.

- Ý gì đây?

- Em không cần ở lại với cậu ta đâu – Auler nói với Fine.

- Không. Em đâu phải người vô tâm.

-. . . – Tất cả im lặng nhìn Shade.

Vậy ý cô Shade là người vô tâm sao? Cả đám không nói gì nữa sợ là có án mạng ngay, luôn, tức thì!

Anh thực sự, thực sự là hết chịu nổi cô rồi! Sau lần này nhất định để cô ghen vì anh! Khi ấy phải van nài anh ở bên cạnh!

Anh… nghĩ được…làm được !

- Jack, cậu nghỉ đi. Chúng ta về thôi. – Bright lên tiếng.

- Em… không muốn về. – Rein đáp.

- Tớ cũng thế. – Altezza lại đáp.

Hai đứa cứ ôm tay Fine không chịu đi. Cứ như là sợ rời cô một tẹo thôi là sẽ xảy ra chuyện. Thế nên tất cả lại ở thêm một lúc lâu!

Fine phải dỗ mãi Rein và Altezza mới chịu đi về!

Jack cảm thấy mình bây giờ còn thảm hơn lúc trước. Muốn yên tĩnh nằm đây mà cuối cùng cái đám ấy làm cho inh hết cả đầu. Cuối cùng cũng được yên giấc ngủ.

* * *
7 pm

May mà Fine đã nhờ Rein nói với mẹ là cô phải ở đây! Mẹ cô chỉ cần nghe thấy hai từ con rể là chẳng cần nói thêm lập tức đồng ý! Thật là hết nói nổi!

- Jack , anh có muốn ăn gì không? – Fine hỏi.

Bố mẹ của Jack về nhà lấy đồ nên chỉ còn có Fine và Shade ở đây. Tay của Jack bị thương không tự ăn được nên Fine đành phải “chăm sóc tận tình”

- Em sẽ đút cho tôi ăn? – Vẻ mặt rất hào hứng.

- Đương nhiên rồi.

- Tôi cũng muốn ăn. – Vừa cầm bát canh gà lên định đút cho Jack thì Shade lên tiếng.

Anh thực ra không thích canh gà. Nhưng nếu cô đút cho anh như thế anh có ăn cả nghìn bát cũng được.

- Tay anh cũng bị thương?

- Không.

- Thế anh tự ăn đi. – Cô bé đáp phũ phàng.

Jack khẽ cười. Cái tên ấy từ bao giờ lại nổi cơn ghen dữ dội thế nhỉ? Khi trước còn tưởng cậu ta vô cảm chứ! Thì ra khi yêu con người ta thay đổi nhiều tới vậy.

Không để Fine làm cái việc chăm sóc ấy, Shade nhào tới nở nụ cười không chút thiện cảm.

- Để tôi!

- Thế rồi, người đút canh gà cho Jack lại là Shade.

Cậu chủ suốt bao năm qua chưa từng biết tới cái gì gọi là chăm sóc thì bây giờ lại đang làm cái việc khó có thể chấp nhận. Fine chỉ ngồi đó ăn bánh và cười trong bụng.

Cánh cửa phòng bệnh bật tung ra.

Lại gì nữa đây? Hôm nay bệnh nhân Jack chào đón quá nhiều người thăm rồi đấy! Lần này cô y tá đã thực sự muốn vào xem lại khuôn mặt của Idol quốc tế kia! Nhân tiện hỏi xem còn có ai hạ cố đến thăm nữa không để còn nằm ngủ một giấc!

- Cậu chủ ! – Tiếng anh quản lí hớt hải.

- Cậu. . . đang làm cái gì thế? – Tio suýt thì rớt luôn cả hàm xuống đất.

- Anh không thấy sao. . .chăm sóc bệnh nhân. – Shade đáp.

Jack ho một đợt. Rõ là Shade làm anh sặc canh gà nãy giờ! Cậu ta chỉ muốn trả thù riêng thôi. Tốt nhất Tio nên đem cậu ta về nhà ngay đi. Chịu hết nổi rồi. Cậu ta đang hành hạ anh chứ chăm sóc cái khỉ gì đâu!

- Cậu bị bệnh rồi? Đây mà là cậu sao? – Tio tiếp tục truy vấn.

- Anh về đi. Tôi sẽ ở đây.

- Không được. . .tôi sẽ bị …. – Anh quản lí lại nghĩ đến vụ lương.

- Anh Tio, anh đưa anh ấy về đi. Ở đây có tôi là được rồi. – Puny nói.

Cô biết là anh cần về nhà mà. Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới anh mà bắt anh phải ở đây thì thật quá đáng. Cô chỉ nghĩ cho anh thôi!

- Hai người? Không được! – Shade lạnh lùng nhìn Fine với Jack.

Trong đầu anh tưởng tượng ra không biết bao nhiêu cảnh tình cảm của hai người họ khi anh đi về! Không được. Anh sẽ ở đây!

- Vậy vậy thì. . . cậu cứ ở đây đi. Tôi về một mình được rồi. – Anh quản lí biết ý nên thôi không dài dòng nữa. Tính của Shade chắc chắn có nằm đây ăn vạ cũng không ích gì.

Hơn nữa, cậu chủ của anh rõ ràng là đang ghen ngầm trong lòng! Lâu nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này. Giờ nhìn Shade như thế Tio có cảm giác cậu dường như chỉ tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất cậu rất ấm áp!
Thế là Tio lại lái xe về nhà. Anh sẽ chấp nhận vụ trừ lương lần này!

* * *

Nửa đêm, khi Jack đã ngủ, Shade vẫn thức và bất mãn nhìn Fine chăm sóc Jack. Anh không hiểu tại sao cô gái ấy lại phải tận tình như thế? Với anh nhẹ nhàng như vậy một chút cũng không được sao? Chăm sóc người khác trước mặt anh đúng là làm người ta tức chết được.

- Cô thích cậu ta?

Fine nhìn sang giường bên cạnh, Shade đang nằm đặt tay lên trán vẻ trầm tư. Nhưng anh ta hỏi câu kì lạ đó làm gì?

- Tôi thích anh ta thì sao?Mà không thích thì sao?

- Đừng thích cậu ta. – Anh ngồi dậy vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Tại sao?

- Vì tôi thích cô. – Anh đứng lên cầm tay Fine nắm chặt.

Giây phút câu nói ấy vang lên trong lòng cô bé có một cảm giác khác lạ không phải mỗi lúc này còn từ lần đầu tiên khi anh ta nói thích cô.

- Có liên quan sao? Anh thích tôi thì tôi buộc phải thích anh chắc?Tôi thích Jack thì đã sao? – Fine muốn có thời gian suy nghĩ về tình cảm của mình.

Còn thời gian mà. Cô sẽ xác định lại tất cả, mọi thứ! Cô mong anh sẽ tiếp tục thích cô… vì như thế khi cô hiểu rõ về tình cảm của mình cả hai sẽ có một kết thúc đẹp đẽ cho tình cảnh hiện giờ!

- Cô quan tâm cậu ta như vậy. Cô coi tôi là viên sỏi hay là hạt cát?!

- Thực ra, tôi xem anh là tảng băng.

- Tôi thích cô. – Lời nói trầm ấm vang lên bên tai cô.

- Anh đừng đùa nữa có được không? Chẳng vui chút nào! – Cô như đang lảng tránh điều gì đó.

Đùa gì chứ? Rõ ràng thành thật như vậy. Rõ ràng như thế mà cô gái ấy vẫn khăng khăng!

- Tôi không đùa. – Vẻ mặt nghiêm túc, cực kì nghiêm túc.

- Vậy thì do tôi nghe nhầm.

- Người như tôi. . . cô không thích sao? – Anh có chút ngạc nhiên

- Anh nghĩ người như anh tôi phải thích ư?

Nực cười thật. Đẹp trai, giàu có, tài năng, thông minh, tài giỏi là ai cũng phải thích chắc. Mặt xấu xa của anh cô còn chưa thấu hay sao mà phải thích cơ chứ. Cái kẻ ấy thật quá tự tin rồi!

Ôm cô gái ấy vào lòng, anh lên tiếng:

- Tôi sẽ chứng minh . . . cô cũng thích tôi !

--------------------
Editer : bà nội cha nó đọc cái chap này tôi tức vl =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro