Chap 10

Thuyền đậu sẵn một bên bờ với những khóm cây dại mọc cao hơn nửa thân người che khuất. Bóng tối và sự ẩm mốc vẫn luôn là hai thành phần chính cấu tạo nên địa ngục. Mọi vật u tối nhưng rời rạc là những đám lửa con nhảy múa, vui đùa với nhau khiến cho quang cảnh có phần quỷ dị. Cùng lúc đó, từ xa ba linh hồn lướt kề sát nhau, tiến về phía con thuyền neo sẵn chờ trước đó từ khá lâu.

- Thuyền ở phía đó! - Jimin trỏ tay về phía những khóm cây xanh mọc xum xuê.

Sinb lướt đi với bên cạnh là bà ngoại, linh hồn thật sự của bà Park. Vừa rồi họ đã thực hiện kế hoạch một cách thành công và giờ sẽ là lúc họ dong thuyền ra khơi, tìm đến Cõi Không.

Rẽ đám cây rậm rạp kia ra, Jimin phóng lên con thuyền trước tiên rồi đi thẳng đến chỗ bánh lái, anh điều chỉnh một dụng cụ cần cho việc điều khiển cánh buồm.

Sinb giúp bà ngoại của cô leo lên trước, sau đó cô sẽ là người cuối cùng bước lên nhưng chỉ một chân chạm lên mạn thuyền, Sinb đột nhiên ngừng lại.

Liệu họ có đi đúng hướng không? Những phút giây vừa rồi sự hồi hợp lấn chiếm hết cả lí trí của cô nhưng bây giờ nó đã trở lại, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Liệu cô có muốn một cuộc sống vĩnh viễn nơi địa ngục cùng với Jimin, cùng với bà ngoại của mình thay vì nhập xác trở lại và sống một cuộc sống nhàm chán nơi phàm trần. Nếu trước đây cô đã chẳng phải cân nhắc và đắn đo như thế. Chỉ là khi gặp lại Jimin cho đến bây giờ, tình cảm trong cô có chút thay đổi. Vì Jimin không còn khiến cô cảm thấy thân quen và ấm áp như trước nữa. Vì anh đột nhiên trở nên có chút hung hăng, lại hay đắc ý và có chút gì đó hoang dại. Không thể phủ nhận rằng có vài lúc khi nhìn vào đôi mắt mang màu đỏ rực lửa của anh, cô cảm nhận được một sự tham vọng rất lớn. Jimin vẫn mang vẻ ngoài hoàn hảo như trước nhưng ánh mắt, điệu bộ và cử chỉ của anh hoàn toàn thay đổi. Sinb cảm thấy không chắc chắn với ý định sẽ đi cùng với anh lúc này.

- Sinb !

Sinb giật người, thoát khỏi mớ suy nghĩ dày đặc của mình. Cô nhìn lên thì thấy đôi mắt nheo lại khó hiểu của anh.

- Em sao vậy?

Ngay cả bản thân cô cũng không thể trả lời cho câu hỏi đó.

- Em không biết nữa! Nhưng có thật...chúng ta sẽ đi tìm hòn đảo đó không?

Jimin thở dài như thể sự kiên nhẫn của anh dành cho cô đang dần cạn kiệt.

- Nếu không thì chúng ta có cần làm những việc nguy hiểm trước đó không? Đừng ngớ ngẩn nữa, mau lên thuyền đi!

Với câu cầu khiến và ngữ điệu bực dọc của Jimin, Sinb chắc chắn hơn về ý định của mình.

- Em sẽ không đi! - Sinb nuốt khan - Em không muốn đi...với anh!

Trong một phút giây nào đó, Sinb như nhìn thấy đôi mắt đỏ hoét của anh tóe lửa nhưng rồi rất nhanh, nó dịu xuống một cách kì diệu.

Jimin nhảy xuống thuyền và đứng bên cạnh cô. Thái độ cáu kỉnh cùng cơn giận trước đó của anh như bốc hơi, để lại một ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng và có chút áy náy.

- Anh xin lỗi vì đã nổi giận với em! - Jimin lúc này lộ ra vẻ mệt mỏi, anh dùng ngón cái và ngón trỏ để day day thái dương của mình - Anh không giữ nổi cho mình sự bình tĩnh khi anh nghĩ đến chỉ không quá hai mươi ngày nữa thôi em sẽ biến mất nếu chúng ta không sớm tìm ra được Cõi Không!

Sinb lặng yên nghe anh bộc bạch nỗi lòng. Thì ra là thế, chỉ vì anh quá sốt ruột và sợ hãi nếu như họ không mau chóng tìm được hòn đảo kia. Giờ nhìn kĩ lại, Sinb thấy anh như già đi mười tuổi, gương mặt chẳng còn nét trẻ con như trước nữa.

- Em... - Sinb có chút động lòng, anh khiến cô cảm thấy khó xử nhiều hơn hết.

Jimin nắm lấy một bàn tay của cô và đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.

- Anh yêu em, rất yêu em! Anh không muốn mất em đâu, Sinb! Nên xin em hãy tin tưởng anh có được không? Anh hứa sẽ không nổi giận vô cớ như vậy nữa! Anh hứa sẽ luôn nhẹ nhàng và quan tâm đến suy nghĩ của em! Nếu anh còn làm em buồn, sẽ để mặc cho em xử lí anh thế nào cũng được! Có được không?

Sự chân thành của anh đã thực sự đánh gục cô. Thực ra cảm xúc của cô với Jimin vẫn còn rất nhiều, chẳng qua vì anh hay gắt gỏng với cô nên Sinb có chút tổn thương.

- Em không biết nữa! Em...

Jimin không để cho cô nói hết thì đã chiếm lấy môi cô. Họ lại hôn nhau với Jimin khơi mào và Jimin là người phản ứng hơn hết. Anh âu yếm bờ môi cô và tạo ra hàng nghìn hàng nghìn xúc cảm. Trong đầu Sinb trong suốt nụ hôn đó là những hình ảnh về anh trong khoảng thời gian qua. Từ lúc ban đầu gặp anh ở bệnh viện, khi anh dẫn cô xuống địa ngục, luôn tận tình giải thích cho cô tất tần tật mọi thứ. Khi anh vui đùa cùng cô ở núi tuyết Hokkaido, khi anh làm bờ vai ấm áp cho cô khóc, khi anh quên đi tính mạng của mình để bảo vệ những người anh yêu...

Có một điều Sinb không thể nào phủ định được, đó chính là tình cảm cô dành cho Jimin. Cô yêu anh.

Rời khỏi chiếc hôn, Jimin đặt nhẹ bờ môi lạnh giá của anh lên trán cô.

- Đi cùng anh nhé?

Sinb thở dài, cô còn lựa chọn khác sao? Vì trái tim cô luôn thuộc về anh, dù anh có thay đổi, cũng chỉ khiến cô tạm thời muốn tách li thôi. Nhưng khi anh yêu chiều, ôm ấp, lại khiến cô nhớ lại khoảng thời gian trước đó vui vẻ bên cạnh anh thế nào. Sinb yêu người này quá sâu đậm rồi.

- Chúng ta đi thôi! - Cô nói với nụ cười tươi tắn như để tiếp thêm động lực cho chính mình.

Jimin toét miệng cười cùng cô. Anh đỡ cô lên thuyền rồi giúp cô ngồi ngay ngắn cùng bà ngoại. Anh hôn nhẹ lên má cô một cái rồi mới đi về phía tay lái.
- Bà ơi, chúng ta sẽ được đoàn tụ! Sớm thôi! - Sinb thì thầm và ôm lấy linh hồn của bà ngoại, cô mỉm cười vì một tương lai xán lạn phía trước.

Sinb trò chuyện cùng ngoại của mình mà không còn để ý đến người còn lại đang cùng cô và bà Park dong buồm ra khơi. Vì lẽ đó, Sinb sẽ không bao giờ trong thấy được nụ cười nửa miệng đầy toan tính và đôi mắt lóe lên một sự tham vọng đầy tàn ác của ngưới lái thuyền.
...
Lửa nhỏ vờn nhau chạy xung quanh một căn phòng sang trọng. Chúng được tạo hóa ban cho một cá tính tinh nghịch và năng động, không bao giờ đứng yên một chỗ. Vì khi chúng cử động mới có thể phát ra ánh sáng.

Bọn lửa nhỏ cứ rượt đuổi nhau, soi sáng một dáng người nằm yên bất động trên chiếc giường lớn. Một người đàn ông với thân người khá cao lớn và oai vệ, mái tóc màu hung đỏ và bộ âu phục màu ghi sẫm. Anh nhắm nghiền mắt nhưng thỉnh thoảng đôi môi mỏng màu đỏ thẫm khẽ mấp máy trong cơn mơ.
Cánh cửa căn phòng được trang trí theo kiểu hoàng gia kêu lên nhè nhẹ, một người phụ nữ mở nó ra và bước vào trong.

- Vẫn chưa tỉnh? - Cô ả tự hỏi bản thân mình rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, quan sát thần khí của người đàn ông kia.

Nguyên khí của anh vẫn chưa thực sự hồi phục. Tốt, ả cũng đã chuẩn bị phần ăn cho anh vì Bae Suzy vừa mới trở về từ Tầng thứ mười chín.

Người phụ nữ điệu đà ngồi xuống cạnh giường rồi vuốt ve làn da trắng như sứ của người kia, trong lòng không ngừng trầm trồ.

- Anh biết không? Dù có đi đâu và đi với ai đi nữa! Cuối cùng anh cũng thuộc về em, Jimin à!

Cô ả ngửa mặt cười sảng khoái rồi môi hé mở trước gương mặt đang an nhiên trong giấc ngủ kia. Khi Bae Suzy hé môi, một luồng âm khí cô mới hấp thụ chảy ra thành một dòng suối ánh sáng có màu đen tuyền và được người nằm trên giường hấp thụ.
Sắc mặt người đang chìm trong hôn mê hồng hào hơn sau khi được tiếp thêm nguyên khí. Cũng đã đủ, Bae Suzy rời đi và không quên lần nữa vuốt vé bờ má thanh sạch của người bên dưới.

Cô ả mân mê làn da của anh cho đến khi có một sự chuyện động nhẹ. Đôi mắt nhắm nghiền kia có tín hiệu sẽ mở ra và đúng hai giây sau đó, Bae Suzy trông thấy một màu đỏ thẫm của máu đến từ đôi đồng tử kia.

- Chào anh, Baekhyun!

Giấc ngủ là không cần thiết kể từ khi trở thành một linh hồn. Tuy nhiên vì mất đi một ít nguyên khí trước đó, Taeyeon gục đi bên cạnh bà ngoại lúc nào không hay. Bà Park cũng thế, suốt một khoảng thời gian dài chịu khổ hình trong căn phòng khắc nghiệt kia, mệt mỏi tựa vào vai cháu gái mình mà ngủ.
Cả hai người chìm sâu trong cơn mê cho đến khi một ngoại lực khá mạnh tác động, đánh thức Sinb và bà ngoại của cô. Không ngừng lại ở đó, tiếp theo sau cơn chấn động kia là những tiếng sét đánh vang trời và Taeyeon cảm nhận được một hơi lạnh khó chịu bao trùm họ.

Tỉnh hẳn sau giấc ngủ vì hoảng hốt, Sinb thấy con thuyền lướt sóng êm đềm trước đó của họ bổng trở nên chòng chành dữ dội. Gió thốc đưa mưa rào rạo quét vào bên trong mạn thuyền. Mưa sa gió táp, Sinb co người lại vì sự lạnh lẽo gây đau đớn kia. Cô hỏi mà như thét vì giờ đây, gió bão và sấm sét đang làm nhạc đệm cho họ

- Jimin, có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tấm lưng vững chải của vị sứ giá vẫn đang đối đầu với cơn sóng giữ ngoài kia, giọng nói của anh lạnh hơn lúc nào hết.

- Chúng ta vừa ra khỏi giới hạn được bảo hộ của Hắc Giang!

Trong lúc Sinb và bà ngoại cô cố gắng báu víu vào nhau và cật lực bám vào thành thuyền thì trông Jimin vô cùng lãnh cảm và xa lạ. Nổi sợ hãi âm thầm của cô trước đó lại trỗi dậy, Sinb sợ những lúc Jimin trở nên xa cách với cô như thế dù rằng cô biết anh đang cố cầm lái đưa họ đến Cõi Không.

- Chúng ta phải chịu bão táp như thế nào bao lâu nữa? - Sinb hỏi lần nữa. Giờ thì hai hàm răng của cô đã đánh bò cạp lại với nhau, quần áo tóc tai đều ướt sũng có thể vắt ra nước. Cô trải người mình ra và ôm lấy bà ngoại, cản nước mưa đang táp về phía họ.

Không có tiếng đáp trả từ người lái thuyền. Sinb run cầm cập, làn da vốn nhợt nhạt của cô giờ như trở nên tái xanh, nhìn chẳng khác gì màu da của bọn âm binh dưới nước.

Chờ thêm một lúc nữa nhưng không có lời hồi âm, mặc dù bóng lưng của Jimin vẫn sừng sững ở phía trước. Sinb luôn có cảm giác có điều gì đó không đúng kể từ khi cô gặp lại Jimin nhưng tạm thời cô vẫn chưa thể xác định được đó là gì. Có vẻ như lúc này là khoảng thời gian tốt nhất để cô tìm ra lí do là gì. Vì vậy, cô gái tóc đen cố dỗ dành bà Park rồi hứa với bà sẽ quay lại ngay sau khi cô có cuộc nói chuyện với anh.( tui : haizzzzz thì Jimin ko phải Jimin đó . có v cx ko bik )

- Ji....min! - Răng cô va vào nhau vì lạnh khiến cho phát âm chẳng còn liền mạch nữa. Anh vẫn dửng dưng như một pho tượng đồng vô tri vô giác.
Sinb tiến lại gần hơn nữa, ngay bên cạnh người cầm lái, tay cô chạm vào bàn tay lạnh ngắt đang điều khiển bánh lái của anh.

- Minie!

Gương mặt với góc nghiêng hoàn mĩ kia từ từ xoay lại nhìn cô. Sinb mở to mắt, đó không còn là một đôi mắt đỏ ấm áp và luôn nhìn cô một cách triều mến nữa. Thay vì vậy, nó chứa đầy tham vọng và sự giết chóc.

Sinb bất giác lùi lại, tuy nhiên cô còn giữ chút lí trí, nuốt khan và hỏi anh:

- Anh ổn chứ?

Jimin nheo mắt đầy thâm hiểm, anh hất tay cô ra khỏi tay mình rồi tiếp tục hướng mắt về phía cơn bão giăng trắng xóa trên nền đen bất tận.

- Phiền phức quá! Mau lại kia ngồi đi!

Sinb không tin vào tai cô. Jimin lúc này như một người hoàn toàn khác, một người tỏa ra sự nguy hiểm khiến tứ chi cô co rúm lại. Cô lắc đầu, ở hốc mắt nước mắt bắt đầu hình thành.

- Tại sao anh lại trở nên như vậy? Chẳng phải anh nói sẽ không làm em buồn nữa sao?

Jimin nhếch môi cho một nụ cười lãnh cảm:

- Cô có thể tin vào những thứ đó sao? Thảo nào lại dễ bị gã bạn trai kia lừa gạt tài sản dễ dàng đến như vậy! Sống hay chết đi rồi thì cô vẫn còn ngu ngốc như vậy sao

Tưởng tượng như hàng nghìn cây kim sắc nhọn liên tục đâm vào rồi rút ra vào lồng ngực mình. Sự buốt giá của cơn bão hòa với sự đau đớn nơi lồng ngực như đánh ngã Sinb. Cô vô thức lùi lại như thể càng xa anh, nổi đau của cô sẽ vơi đi. Nhưng không, nổi đau tâm hồn kia vẫn xuyên suốt và thậm chí càng tăng thêm cường độ.

Cuộc đời cô cứ nhận lấy bất hạnh vậy ư? Khi là con người, chẳng nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc của bố mẹ. Lần lượt bị bạn thân và bạn trai của mình lường gạt và chối bỏ. Đến khi trở thành một linh hồn, người cô thật lòng yêu thương lại đi nói những lời làm con tim cô tan nát. Sinb chẳng còn chút niềm tin gì về sự tồn tại của mình nữa. Sự tồn tại của cô từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ là một nổi bất hạnh.

Sinb bất giác cười, cười như điên dại rồi cứ thế cô lùi xa khỏi anh cho đến khi trượt chân, rơi xuống dòng nước đen ngòm đầy bão tố kia.
...

Vị sứ giả ngồi bật dậy ngay lặp tức khi anh vừa lấy lại ý thức của mình. Điều đầu tiên anh cảm nhận là sự choáng váng và sau đó là bất ngờ vì cảnh vật lạ lẫm xung quanh.

- Chào anh tỉnh lại, Jimin!

Tiếng nói lanh lảnh vang lên gần đó, Jimin cau mày nhìn người phụ nữ ăn mặt gợi cảm đang ngồi như dính sát vào người anh.

Chẳng tốn thêm một giây phút đắn đo, vị sứ giả đẩy người kia ra rồi đứng dậy.

- Đây là đâu và vì sao tôi lại ở đây? - Anh lạnh lùng nhìn xuống cô gái kia và hỏi bằng một giọng vô cùng chán ghét. Thật ra anh chỉ hỏi để thử cô ả, Jimin chẳng tin tưởng lắm câu trả lời.

Bae Suzy ưỡn ẹo đứng dậy, ả nhàn hạ đáp:

- Là phòng riêng của em! Chính em mang anh đến đây! Anh không nhớ sao? Anh bị bất tỉnh ngay trước cửa nhà mình!

Bị mất một lượng lớn nguyên khí nhưng điều đó không có nghĩa là Jimin không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Lần cuối anh còn ý thức, Sinb đã dìu anh về đến địa ngục. Vì sao khi tỉnh lại một Sinb đáng yêu lại biến thành ả không xương này? Jimin thực sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

- Sinb đâu?

Gương mặt yểu điệu của Bae Suzy mất hứng thấy rõ ngay sau khi cái tên ấy được giọng nói ấm áp của anh phát ra. Tuy bây giờ đã gần như nhổ được cái gai trong mắt họ Hwang kia nhưng Bae Suzy vẫn còn lo ngại lắm. Cô ả làm ra vẻ như chưa từng nghe thấy câu hỏi của Jimin, môi mỉm một nụ cười mà ả cho là quyến rũ nhất.

- Anh còn chưa khỏe đâu! Hãy nằm nghỉ ngơi thêm chút đi! Em sẽ truyền thêm âm khí cho anh sau khi em đi nạp!

Jimin hoàn toàn có thể đoán ra được có điều gì đó không ổn qua cái cách Bae Suzy luôn cố gắng che giấu. Anh se mắt lại, nhìn cô với sự lạnh lùng hiện rõ trên từng nét biểu cảm.

- Tôi hỏi cô lần cuối, Sinb đang ở đâu?

Nếu nói không cảm thấy sợ là cô ta chỉ đang dối lòng. Sự nguy hiểm tỏa ra từ vị sứ giả lúc này lớn hơn bao giờ hết. Nhưng Bae Suzy có thể yên tâm, nguyên khí vừa mới phục hồi của anh lúc này chẳng thể làm gì được cô.
Vì vậy cô ả chỉ nhếch môi cười khinh khỉnh.

- Nếu em không trả lời thì sao? Nếu anh có bản lĩnh thì tự đi mà tìm! - Cô tiến lại gần Jimin trước đôi mắt đỏ hung hằn lên những sọc đỏ đầy tức tối của anh. Ả đặt một tay lên vai rồi vuốt nhẹ xuống ngực, động tác vô cùng gợi cảm nhưng nó chỉ khiến cho Jimin buồn nôn. Tuy vậy anh hiểu sức lực còn chưa ổn định, anh không nên quá manh động.

Bae Suzy cười lớn hơn khi thấy vẻ mặt khuất phục đầy miễn cưỡng của Jimin. Cô vuốt ve má anh, cảm nhận sự lạnh lẽo như một tảng đá phơi lâu ngày giữa tiết trời âm độ.

- Nếu không thì cứ ngoan ngoãn kết hôn với em! Anh biết đó, em sẽ cho anh hết tất cả những gì mà em có! Vương quyền, anh có thể thay thế vị trí của bố em! Khi ấy anh muốn nuốt bao nhiêu linh hồn thì nuốt, muốn hô mưa gọi gió thế nào thì làm! Sao? Anh thấy thế nào?

Nghiến răng trèo trẹo đến mức quai hàm anh bạnh ra nhưng Jimin không hó hé một lời. Thứ nhất, anh cảm nhận rằng Sinb đang gặp nguy hiểm và Bae Suzy chính là người nắm rõ tình hình hơn ai hết. Thứ hai, nếu giả vờ thỏa hiệp với người phụ nữ thâm độc này, có thể sẽ giúp anh sớm tìm được tung tích của Sinb.

Với sự tính toán chặt chẽ trong đầu mình, Jimjn chọn cách không phản đối mọi hành động của Bae Suzy. Anh nghe theo cô ả, nằm xuống giường và tịnh dưỡng chờ ngày nguyên khí của anh hồi phục một cách hẳn hoi.

Nở một nụ cười rộng đầy thỏa mãn, Bae Suzy biết cô ả sẽ mau chóng có được những thứ mà mình cần.

- Ngoan lắm, chồng tương lai ạ!
...

Chỉ với một cái sẩy chân, hợp cùng với gió bão đang quật từng cơn, linh hồn bé nhỏ của Sinb lập tức chao đảo và ngã xuống mạn thuyền. Hoảng sợ tột bậc, theo phản xạ, Sinb hét lên và cố bấu víu vào một cây sào gỗ gần đó nhưng không thành công.

Dòng nước đen ngòm với từng ngọn sóng dữ dội sẽ nuốt chửng lấy cô và dường như Sinb bỗng dưng không còn sợ hãi nữa. Vì sự tồn tại đối với cô lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tuy nhiên, khi cô mở mắt ra, đã đối mặt với một gương mặt sắc lạnh và chán ghét của Jimin. Cô lấy lại ý thức thì nhận ra anh vừa nắm lấy tay cô và kéo Sinb trở lại chiếc thuyền chông chênh của họ.

- Đừng có làm những chuyện dở hơi nữa! Cô và cái đầu ngu ngốc của mình nên yên phận đi! - Jimin nhanh chóng thả tay cô ra một cách cáu gắt rồi quay trở lại bánh lái của anh.

Sự vui mừng chưa kịp thành hình khi cô nghĩ Jimin vẫn còn quan tâm mình, thì anh đã tát cho cô một gáo nước lạnh. Sinb như bủn rủn tay chân, vì sao Jimin lại trở nên như thế trong khi anh đang chở họ đi đến Cõi Không? Vì sao anh thô lỗ và nguy hiểm đến như vậy trong khi họ đang dần đến với hòn đảo sẽ giúp cô có thể ở lại với anh chốn Địa Ngục.
Jimin lúc này chẳng còn lại một chút gì giống như anh trước đây. Để rồi hai giây sau đó, trong đầu cô như có một tiếng chuông lớn đánh vang vọng. Sinb  nuốt khan, cô trỏ bàn tay run rẩy của mình vào người phía trước. Lúc cô mở miệng toan nói điều gì đó thì nó đột nhiên biến thành một tiếng thét vang đầy thảng thốt.

Một cái gì đó vô cùng nhớp nháp nắm lấy hai chân và sau đó là người của cô. Sinb sợ hãi quay lại, khiếp đảm khi đang bò lổm ngổm lên thành thuyền là những bàn tay thối rửa và cái đầu lở loét của bọn âm binh.

Vừa rồi Sinb không rơi xuống nước, nhưng một phần vạt áo của cô đã chạm nước và đánh thức bọn âm binh. Vì vậy, chúng đua nhau nắm lấy người cô gái tóc đen vẫn còn chìm trong nổi bàng hoàng và kinh hãi. Sinb cố gắng hất những cánh tay ghẻ lở kia ra khỏi người mình nhưng không thành công. Tách được khỏi bàn tay này, cô lại bị tóm bởi một bàn tay gớm ghiếc khác.

Số âm binh mỗi lúc một đông, lên đến bảy tên và bọn chúng không chỉ muốn lấy mạng Sinb.

- Bà ngoại! - Sinb gào lên, cố hết sức lực tách khỏi đám bàn tay nhớp nhúa và nhoài người giữ bà Park lại khi bà ngoại của cô bị hai tên âm binh khác kéo xuống dòng sông đen kịn.

Bà Park kêu gào và giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi đám âm binh. Trong khi đó Sinb chật vật cố tìm cách chạy khỏi bốn tên âm binh khốn kiếp đang kéo giật cô đi cùng chúng xuống nước.

Mùi hôi thối như xác chết bị phân hủy đến từ lũ âm binh khiến Sinb nôn khan không ít lần. Vừa giằng co với bốn tên ác quỷ kia, cô vừa kêu cứu sự trợ giúp từ người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi lũ âm binh này.

- Jimin! Jimin hãy cứu bà ngoại! Em xin anh!

Qua khóe mắt của mình, Sinb thấy thái độ dửng dưng trước đó của anh có chút thay đổi. Jimin bắt đầu di chuyển, nhưng không phải tiến về phía cô cho một sự giúp đỡ mà là đi ra xa hơn về phía kia của mạn thuyền.

- Cô tự mình giải quyết đi! Cô dư sức đấu lại bọn chúng đó! Nếu tôi ra tay thì bọn chúng sẽ còn đến đông hơn, lúc đó chúng ta sẽ chết sạch!

Anh nhàn nhạt nói rồi vẫn tiếp tục bên cánh bánh lái, xem như phía bên kia mạn thuyền không có gì xảy ra.

Sinb như không tin vào tai mình những gì mà cô vừa nghe thấy. Jimin không phải trở nên hiểm độc mà gọi là mất hẳn hết nhân tính. Sự phũ phàng của anh như làm cô gục ngã. Nếu mấy phút trước đó cô đã không màng đến chuyện sống chết thì bây giờ sao phải sợ hãi.

Muốn buông bỏ sự cố gắng của mình để tùy ý bọn âm binh kéo cô. Tuy nhiên tiếng thét của bà ngoại đã đánh thức cô, Sinb như sực tỉnh khỏi nổi đau mà chính cô đang tự dìm mình xuống đó. Cô gái tóc đen rất nhanh lấy lại sự phản kháng. Đúng vậy, cô có thừa nguyên khí để xử lí bọn âm binh. Chẳng qua những phút vừa rồi cô bị cảm xúc chi phối, không thể nghĩ được gì ngoài sự thay đổi quá đột ngột của Jimin.

Khẽ khép mắt lại, Sinb tưởng tượng luồng khí dương dạt dào trong người mình. Tiếp sau đó cô gái tóc đen từ từ mở mắt, Sinb không ngờ khi tập trung cực độ lại có thể mang đến cho cô một sức mạnh đáng sợ đến như vậy.

Trong cơn cuồng nộ, Sinb thực sự không biết cô đã làm gì. Vì khi sực tỉnh, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên ắng, không còn tên âm binh ghẻ chốc nào, biển cũng yên lặng trở lại. Bà ngoại của cô cũng không bị bắt đi, bà đang ôm ngực ngồi xộp xuống với gương mặt tái nhợt vì những sự việc quá kinh khủng vừa rồi. Và việc đầu tiên mà Sinb làm ngay sau chính là chạy đến chỗ bánh lái.

"Chát!!!"

Âm thanh chát chúa vang lên gắn liền sau đó nửa giây là gương mặt bị lệch hẳn sang một bên của người cầm lái.

Không có máu, không vết bầm không có nghĩa là không đau. Người bị đánh nghiến răng lại như muốn nuốt cơn giận. Nhưng không thể được vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ bị ai tát một cú quá nhục nhã như thế này.

Người đàn ông từ từ quay mặt sang nhìn Sinb với đôi mắt hằn đầy sự giết chóc. Một bên môi hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ dị.

- Con đần này! Mi bị mất trí sao?

Đến bây giờ, Sinb đã chắc chắn được một điều. Có thể bề ngoài, người này giống chẳng khác Jimin đến một sợi lông nhưng kể từ lúc gặp lại, hắn ta hoàn toàn không hề mang đến cho cô cảm giác an toàn như Jimin đã từng. ( chuẩn chuẩn )

Và đôi mắt long lên từng tia nhìn quỷ quyệt kia, Sinb nhớ rất rõ lần đầu tiên mà cô trông thấy nó.

- Ngươi là tên ác ma bí ẩn hôm đó trước khuôn viên nhà Park? - Sinb hỏi. Cô quả thật thấy có chút sợ, nhưng vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh vì không muốn đối phương đọc được suy nghĩ của cô.

Người đứng đối diện cô bật cười khanh khách khiến cho Sinb vô cùng khó chịu. Hắn quả nhiên rất xem thường cô, chứng tỏ nguyên khí người này thuộc loại không thể đùa.

- Đã vậy rồi ta cũng chẳng cần mang hình hài xấu xí của tên Park đó nữa!

Hắn cười cợt với câu nói đầy khinh miệt của mình rồi xoay lưng lại. Hai giây sau đó, khi hắn một lần nữa trở lại đối mặt với cô, Sinb không thể không há hốc miệng và bất giác lùi về phía sau.

Mặc dù trước đó cô đã nghi ngờ thân phận của hắn nhưng không tránh khỏi kinh hoàng khi thấy bộ dạng thực sự của người kia.

Người đứng đối diện cô lúc này có một thân người cao to và vạm vỡ. Mái tóc hung đỏ trước đó dần tối màu cho đến khi chuyển hẳn sang màu đen. Gương mặt sắc cạnh với đôi mắt đang se lại những tia nhìn đầy nguy hiểm. Ở kẻ này tỏa ra một luồng âm khí rất lớn và Sinb có thể nhìn thấy sự tham vọng cực độ của hắn thông qua đôi mắt xám nhạt và nụ cười nhạt. Người phía trước khiến trái tim cô co rút trong sự sợ hãi. Hắn mang hình thù của một con người nhưng đem lại sự nguy hiểm như một loài thú hoang có thể lấy mạng cô bất kì lúc nào.

- Ngươi...là ai? - Sinb mấp mấy, hỏi như bị hụt hơi.

Nụ cười nhếch mép của hắn có chút chuyển biến sau câu hỏi run rẩy của cô gái tóc đen. Nụ cười rộng hơn và thêm nghìn lần khoái trá với hàm răng trắng xác trong vô cùng ma quái. Đôi mắt xám nhạt của hắn tỏa ra sự lạnh lẽo và giết chóc khi hắn đáp lời cô.

- Thần chết tương lai, Lee Minho!

Sinb chưa bao giờ nghe đến cái tên này. Nhưng thông qua sự tự tin khi hắn tự nhận mình sẽ trở thành thần chết trong tương lai, Sinb biết cô đã bị hắn lừa một cú quá đau.

Theo như những gì Jimin chia sẻ với cô trước đó. Nếu một người mang theo một linh hồn sống và một linh hồn chết đến Cõi Không. Sẽ luyện thành công phép Âm - Dương Vô Cực và trở nên người có sức mạnh kinh khủng nhất cõi chết. Mọi việc bỗng dưng sáng tỏ, tên ác ma này chính là người đã thổi thuật tâm ma cho tên đầu gấu ở trần gian. Hắn khiến Jimin mang trọng thương và thừa cơ hóa thân thành vị sứ giá họ Park. Cô đã bị hắn lừa một cú quá ngoạn mục và Sinb cảm thấy muốn nôn hết những gì có trong bụng cô mặc dù bây giờ bên trong đó chỉ còn là không khí.

Những nụ hôn, những cái ôm ấp thân mật xảy ra trước đó làm Sinb rùng mình trong sự ghê tởm. Cô đã hôn và âu yếm kẻ thù của họ. Tuy nhiên điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tất cả những gì mà Sinb khao khát muốn biết bây giờ chính là tung tích của Jimin.

- Jimin, anh ấy đang ở đâu? Ngươi đã làm gì anh ấy?

Trước mỗi câu hỏi của cô, Lee Minho lại bật cười như thể hắn đang chứng kiến cảnh con mồi của mình đang làm những hành động vô nghĩa.

- Hắn ta đang hạnh phúc với vị hôn thê của mình rồi! Sẽ không bao giờ nhớ và quan tâm đến mi nữa đâu! Đừng cố mơ tưởng!

Giọng nói trầm khàn của hắn đầy tự tin, một phần nào đó làm cho Sinb lo sợ điều hắn nói là sự thật. Vì trước khi Bae Suzy mang Jimin đi, chính cô ta cũng đã mạnh miệng khẳng định Jimin sẽ là chồng tương lai của mình. Có một chút sự tự ti dâng lên trong lòng, Sinb hiểu Bae Suzy hoàn toàn có đủ điều kiện trở thành vợ của Jimin và ngược lại, anh sẽ có được tất cả nếu trở thành phò mã của Thần Chết.

Kể từ khi họ chia tay nhau trước căn hộ của Jimin, Sinb đã không gặp lại anh. Người mà cô gặp lại là một kẻ giả mạo, nhưng tình cảm của cô hoàn toàn là thật. Cô đã không nhận ra kẻ giả danh anh và đối xử với hắn như Jimin mặc dù có vài lần cô luôn nghi ngờ. Suy cho cùng, vì tình cảm cô dành cho anh quá mù quáng mà ra. Cô đã năm lần bảy lượt bỏ qua những động thái kì lạ của người đi cùng và bây giờ phải nhận lấy hậu quả.

Tình cảm của cô đối với anh là thật, Sinb chỉ tha thiết muốn biết, liệu Jimin có cùng một cảm giác đối với cô hay không? Nhưng anh giờ đang nơi đâu, như thế nào, có biết cô hiện đang sa bẫy tên ác quỷ này hay không? Hay đúng như những gì tên họ Lee nói, anh đang vui vẻ bên Bae Suzy?

Sinb cố lấy lại lí trí của mình, tên ác ma này đã lừa cô ngay từ ban đầu, vì vậy không có bất cứ lí do gì để cô tin vào lời nói xằng bậy của hắn. Nghĩ vậy, Sinb lấy lại được một chút sự tự tin vừa đánh mất của mình. Cô gái nhỏ gườm gườm ánh mắt không hề thân thiện của mình về phía Lee Minho.

- Ta không tin! Và ta sẽ không đi với ngươi nữa!
Lại một lần nữa, dường như từng hành động lúc này của cô trở nên trò tiêu khiển cho hắn. Lee Minho ngửa mặt người hăng hắc, vẻ ngoài thoải mái và đắc ý như thể sẽ không có gì có thể cản trở hắn lúc này.
Lúc hắn nhìn cô, miệng vẫn cười nhưng không đến mắt. Đôi đồng tử xám xịt của hắn không khác gì một loài rắn độc, nhìn vào như bị hóa đá toàn thân.

- Mi sẽ làm gì? Nhảy xuống đây? Hay đánh gục ta rồi trở về? - Một bên đôi môi mỏng nhếch lên, để lộ hàm răng sắc nhọn trắng nhợt hết sức quỷ dị của hắn - Đừng tưởng hạ gục được bọn âm binh kia thì sẽ làm gì được ta! Mi rất mạnh, nhưng ta có điểm yếu của mi!

Nói rồi chưa để cho Sinb kịp tiêu hóa hết câu từ thì với một cú lướt nhanh như tia chớp, hắn đã đứng sát bên cạnh bà ngoại của cô.

- Ahhhh!

- Đồ khốn! Mau thả ra! - Sinb hét lên ngay sau tiếng rống thất thanh vì đau đớn của bà Park.

Lee Minho vừa rồi đã lướt đến bên hồn ma già nua và nắm lấy cổ áo, siết lấy và đưa linh hồn bà lên cao hơn. Bà Park giãy giụa, cố thoát khỏi sự kìm hãm mạnh mẽ của tên ác ma họ Lee.

- Nếu mi thử bước sang đây! Hay tìm cách tự vẫn! Ta sẽ lập tức tiêu hóa con mụ già này! - Lee Minho đe dọa bằng chất giọng gần như thấp đến không thể nghe thấy. Nhưng hành động của hắn lại quá rõ ràng, tên ác quỷ dùng một cái tay khác đặt lên mái tóc hoa râm của bà lão ở tư thế sẵn sàng, rằng hắn có thể bẻ đầu linh hồn kia bất cứ lúc nào.

- KHÔNG! Xin đừng! - Sinb hét lên ngay tắp lự - Ta sẽ nghe theo lời ngươi! Đừng làm như vậy! - Cô vừa khóc vừa quỳ mọp xuống, van xin tên ác ma. Bà ngoại và Jimin là hai người quan trọng nhất của cô lúc này, Sinb tuyệt đối không thể mất ai trong cả hai.
Nếu cô chịu thỏa hiệp với hắn lần này, sẽ có cơ hội cứu được bà ngoại khi họ lên trên đảo. Lúc đó cô sẽ liều mạng với tên khốn này, ngay sau khi cô đưa bà Park đi nấp ở một nơi nào đó an toàn.

Lee Minho biết tỏng cô đang nghĩ gì trong đầu, hắn quá tinh ý để nhận ra ánh mắt căm thù của Sinb vừa liếc qua mình. Tuy nhiên, nếu cô đã chọn nước cờ hoãn thì hắn cũng chẳng muốn tấn công dồn dập. Bây giờ hắn chỉ cần tùy cơ mà ứng biến thôi.

- Ngoan lắm! - Lee Minho cười nhưng chưa bao giờ vui được đến ánh mắt - Đừng hòng làm trò sau lưng ta! Nếu ta biết được, cả mi và con mụ già này đều phải chịu cảnh chết trước khi chúng ta đến Cõi Không!

- Nhưng không phải ngươi sẽ không luyện được phép Âm - Dương sao? - Taeyeon

Endchap

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro