Chap 8
- Xuất huyết não cấp ba, là xuất huyết não cấp ba đó! Làm gì đi chứ? - Vị bác sĩ trẻ hơn không cố tình lớn tiếng với tiền bối của mình. Nhưng tình hình nguy kịch của bệnh nhân khiến anh sốt ruột, mồ hôi chảy nhễ nhại, thấm ướt chiếc mũ và khẩu trang màu xanh lá chuyên dụng của bác sĩ phẫu thuật.
Phó viện trưởng, người tiếp nhận ca phẫu thuật đầy may rủi này lặng người đứng nhìn nhịp tim của Sinb yếu dần. Tiếng bíp bíp phát ra từ máy điện tâm đồ là tiếng động duy nhất vang vọng trong căn phòng. Tốp y tá và bác sĩ phụ mổ đứng bên cạnh, đôi mắt căng thẳng chú mục vào vị bác sĩ lớn tuổi nhất đang đảm nhiệm ca mổ. Phó viện trưởng cảm giác được cả một tảng đá to tướng đang đè nặng trên vai ông. Mồ hôi chảy cay xè mắt, vị bác sĩ già xòe găng tay trắng giờ đã nhớp đầy máu tươi của mình ra, giọng ông nghe như phát ra từ đâu đó lơ lửng trên thinh không.
- Kìm và bông băng! - Ngay khi được đáp ứng bởi y tá đứng cạnh bên, ông dứt khoát - Tập trung toàn lực ở phần đại não trái, quên vết thương ở sườn đi! Y tá Yoo giúp tôi hút máu bầm ở não và tiếp gấp nhóm máu thích hợp!
Tám người với trang phục xanh lá đang chiến đấu trong một căn phòng phẫu thuật được trang bị hàng chục thiết bị tân tiến và hiện đại. Họ đều có chung một mong muốn, mau chóng cứu thoát cô gái xấu số này ra khỏi trạng thái nguy kịch.
- Liệu tôi có qua khỏi ca phẫu thuật này không? - Linh hồn cô gái bé nhỏ trong một bộ váy xúng xính màu trắng tinh khiết, được nhấn nhá bằng vài chi tiết ngang dọc màu xanh nhạt. Mái tóc đen, dài và thẳng của cô xõa trên đôi vai gầy, ánh mắt khắc khoải nhìn về hình ảnh của những vị bác sĩ, y tá đầy mệt mỏi phía trước vì một cuộc phẫu thuật quá lao lực.
Cô ước gì câu trả lời sẽ là "không" và rồi những đường zic zac trên màn hình điện tâm đồ sẽ là một đường thẳng, tiếng bíp bíp liên hồi kia sẽ chỉ còn lại một tiếng tít kéo dài ai oán.
- Tất nhiên! Nên nhớ, cô vẫn chưa chết! - Tiếng nói lành lạnh vang lên.
Và kì diệu thay, ba giây sau đó, những tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt vang lên. Sinb rời mắt khỏi vị sứ giả, chú mục trở lại nhóm bác sĩ phía trước mắt. Dường như họ đã thành công khắc chế được tình trạng nguy kịch của bệnh nhân. Bác sĩ chính bắt đầu tháo găng tay và có lẽ ông sẽ rời khỏi phòng phẫu thuật. Chốc sau, chỉ còn lại đó một vài y tá băng bó và chăm chút lại y phục cho bệnh nhân trước khi chuyển cô trở lại phòng hồi sức sau cấp cứu để tiếp tục theo dõi.
Trong khi những vị bác sĩ thở dài như gỡ được một phần gánh nặng thì Sinb như một quả bóng xì hơi. Cô ước gì số mình sẽ tận, cô không phải trở lại cái xác mang đầy thương tích và sống một cuộc sống quá mỏi mệt trên chốn phàm trần.
- Nếu cô không mau nhập xác, cả hồn và xác của cô sẽ yếu dần cho đến khi hồn cô tan biến và xác cô mất đi sự sống vĩnh viễn!
Jimin hoàn toàn hiểu được trong lòng Sinb bây giờ đang nghĩ gì và anh không mong cô sẽ lâm vào trường hợp tệ nhất đó.
- Nếu... - Sinb bỗng dưng trở nên ngập ngừng, lời lẽ trong đầu như có chân, chạy tán loạn cả lên khiến cho cô không tài nào sắp xếp được câu từ của mình cho hợp lí.
- Nếu? - Một bên chân mày rậm nhướn lên. Lần này, Jimin có vẻ không thể đoán được câu hỏi của Sinb là gì. Gương mặt cô mang vẻ ngại ngùng và đôi môi cứ mím lại trong bối rối.
Một phút sau đó mà cả hai ngỡ như cả thế kỉ, Sinb mới lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt màu hung đã gần như trở nên rất thân thuộc với cô lúc này.
- Nếu tôi sống lại, tôi còn có thể gặp lại anh không?
Từng chữ một truyền rõ vào tai anh nhưng Jimin dường như chưa nghe được gì cả. Câu hỏi của cô như lắng đọng và mang đến cho anh một cảm xúc dữ dội, cồn cào trong lòng - một điều mà anh nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra đối với một người đã từ bỏ hết tất cả hỉ nộ ái ố của mình trên phàm trần như anh.
Ngày mai, hoặc có thể là ngay bây giờ, Jimin tưởng tượng đến việc không còn một Hwang Sinb lẽo đẽo đi theo và làm phiền anh với hằng hà sa số những câu hỏi tò mò của cô nữa. Lồng ngực anh như tê lạnh đi, Jimin cảm nhận rất rõ bản thân mình như đang bị nhấn chìm trong một nỗi buồn không thể gọi tên.
Linh hồn sống này đã làm gì anh vậy? Cô ấy đã làm gì một vị sứ giả vô tình, bất cần đời và luôn hờ hững với mọi thứ xung quanh? Jimin cảm giác một đống hỗn độn những suy nghĩ, lí trí, tình cảm con người đang làm loạn trong đầu anh. Anh sợ những lúc mình yếu đuối như thế này, nhưng nỗi sợ hãi ấy bị lấn át đi bởi sự thật, một khi Sinb trở lại làm người, anh sẽ không bao giờ có thể tiếp cận được cô, mãi mãi không bao giờ.
- Cô sẽ quên hết mọi sự diễn ra từ lúc xuất hồn! - Mắt anh nhìn cô thâm trầm, rồi Jimin quyết định pha trò, cứu vãn bầu không khí có chút khó hiểu giữa họ - Và liệu cô có còn giữ được bình tĩnh khi bắt gặp một hồn ma không?
Sinb không muốn điều đó xảy ra, cả việc phải quên đi anh và việc hoảng sợ khiếp đảm khi từ đâu một bóng ma xuất hiện. Cô gái nhỏ lại thở dài, lặng nhìn về phía thân thể ghim đầy máy móc và thiết bị hô hấp của mình trên giường bệnh.
- Vậy tôi thà tan biến còn hơn!
Cô lẩm bẩm trong miệng, vốn dĩ không có ý muốn ai nghe thấy nhưng người đứng gần cô không phải là người phàm, dĩ nhiên anh nghe thấy hết. Jimin chẳng biết vui hay buồn, lẫn lộn và đan xen trong lòng anh hàng nghìn cảm xúc buồn vui khác nhau. Nó khiến anh khó chịu, nhưng anh phải khẳng định rằng, bản thân mình không muốn rời xa cô gái này tí nào, mặc dù đó là trái với quy luật, hoàn toàn sai trái.
- Cô gái này đáng thương thật!
Sinb và Jimin tạm thời bị gián đoạn bởi lời thì thầm của hai cô y tá đang thu xếp giường bệnh cho Sinb ở phía trước và họ thầm biết ơn vì sự cắt ngang này.
Người y tá còn lại gật đầu đồng thuận ngay tắp lự trong khi tay cô ấy đang sửa lại mũi tiêm trên cánh tay gầy rộc, xanh xao của Sinb.
- Cả gần mười ngày nay, ngày nào cũng phải cấp cứu ít nhất một lần! Thế mà mình chưa bao giờ thấy người thân cô ấy vào thăm hỏi gì cả?!
Cô y tá cao hơn, mặc dù đang bận rộn băng lại những vết thương chi chít trên cánh chân phải của Sinb nhưng vẫn không bỏ lỡ nhịp chuyện của họ.
- Phó viện trưởng đã cố gắng liên lạc số điện thoại thường xuyên sử dụng trong điện thoại của cô Hwang! - Rồi cô thở dài - Nhưng dường như không ai muốn liên lụy vào chuyện này! Ngay cả bạn trai cô ấy, người tên gì ấy nhỉ?
- Jack! - Cô y tá còn lại không chờ đến giây thứ hai - Anh ta là thứ máu lạnh! Viện phó đã thuyết phục anh ta chu cấp kinh phí để chuyển trường hợp sang Mỹ nhưng anh ta bảo rằng anh ta lực bất đồng tâm, không thể chi dù chỉ là một won!
Bĩu môi ghê tởm, cô ý tá đang chăm sóc vết thương cho Sinb lắc đầu
- Tên đó chắc không phải là người rồi?! Không có tiền chắc cũng có tình mà, tới thăm một lần cũng không thấy!
- Tôi nghĩ tên đó...
Họ tiếp tục bàn luận về Jack nhưng Jimin không còn trong tâm trạng muốn nghe nữa và anh nghĩ Sinb cũng vậy. Hít một hơi rồi thở ra, Jimin xoay sang cô gái im thin thít bên cạnh mình, anh toan kéo cô đi nơi khác cho khuây khỏa hơn. Nhưng rồi Jimin cũng nín lặng, một lần nữa không hiểu vì sao nước mắt của cô có thể làm cho lồng ngực anh đau đến như vậy.
- Sinb... - Anh muốn nói, muốn an ủi cô điều gì đó nhưng rồi khi mở miệng gọi tên cô, ngay cả chính anh cũng chẳng biết phải nói điều gì tốt đẹp khi sự thật quá phũ phàng và tàn nhẫn với cô như thế này.
Sinb thật sự không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn trào. Ngay khi tên mình được dịu dàng phát ra từ phía người đứng bên cạnh, cảm xúc của cô như một cơn lũ ào ạt đổ xuống từ dốc cao. Đầu hàng cảm xúc, Sinb khóc như một đứa trẻ bị lạc mẹ. Bao nhiêu uất ức, bất công và đau đớn cô chỉ biết giải tỏa bằng nước mắt của mình.
Một hơi lạnh, buốt giá nhưng vô cùng quen thuộc bao bọc lấy cô. Khi Sinb lấy lại được ý thức thì đã thấy cơ thể mình lọt thỏm trong vòng tay của Jimin. Vị sứ giả ôm lấy cô vào lòng, một tay anh dịu dàng áp đầu và mặt cô vào ngực áo, tay còn lại thì vuốt ve tấm lưng đang thổn thức.
- Ji...hức...min!
Anh ậm ừ, tay vẫn vuốt lên xuống cái lưng run run của cô.
Sinb vùi gương mặt đầm đìa nước mắt của cô vào ngực áo anh, làm ướt một mảng y phục.
- Tôi...hức...tôi không muốn trở lại đó! Tôi thực sự không muốn nhập xác! Cuộc sống đó...tôi không cần nữa!
Anh thở dài trong im lặng, đôi mắt đỏ hung như càng tăng thêm mức độ màu sắc. Thực lòng thì Jimin cũng chẳng muốn xa cô gái này, nhưng luật là luật, vốn dĩ anh không có đủ sức mạnh và quyền lực để lựa chọn cho họ một hướng đi khác tốt hơn.
- Nếu không trở lại, cô sẽ phải...
Vị sứ giả bỏ lửng câu nói, anh không có can đảm hoàn thành câu bởi vì đó là nỗi sợ lớn nhất của anh lúc này. Anh sợ cô sẽ tan biến vào hư không mãi mãi. Nghĩ như vậy làm lòng anh thắt lại và vô thức siết chặt cơ thể ấm áp hơn nhiệt độ giá lạnh của anh vào lòng. Jimin mơ hồ nhận ra, giữa anh và cô đang có một sợi dây vô hình kết nối. Ngoài gia đình của anh, Sinb tựa như là một điều gì đó mà anh rất mong chờ, anh muốn gặp cô, muốn được trò chuyện, được đùa giỡn với Sinb một cách rất "con người" như những ngày qua. Và điều đặc biệt, anh không muốn thấy cô phải đau buồn, phải khóc vì những đau đớn về tâm hồn như thế.
Tuy nhiên, với một người hành luật, anh hiểu rõ luật lệ hơn ai hết. Jimin đang lúc tuyệt vọng nhất thì não anh như có một cơn chấn động nhẹ, một tiếng chuông vừa gõ đánh "beng". Anh nhớ lại khoảng thời gian trước đó, từng nghe Jhope và vài sứ giả thân cận với anh bàn về Cõi Không. Một hòn đảo nằm đâu đó không ai có thể xác định được trên dòng Hắc Giang. Trên dòng sông bao la và đầy rẫy hiểm họa là hàng nghìn âm binh và thủy quái, chưa có linh hồn nào thực sự đặt chân tới. Tuy nhiên, Thần Chết của họ, người đã từng đánh bại Thần chết tiền nhiệm để trở thành người vĩ đại nhất cõi chết, là người cuối cùng tìm ra Cõi Không. Thuở đó, Ngài đã mang theo một linh hồn sống và một linh hồn chết tìm đến Cõi Không sau bốn mươi tám ngày trần thế. Cõi Không là kẽ hở giữa trời và đất, nơi biến mọi luật lệ trở thành con số không. Vì vậy, khi Ngài hấp thụ hai linh hồn sống và chết, nghiễm nhiên không bị phạm luật và còn trở nên một linh hồn mang nguồn nguyên khí khủng khiếp nhất cõi âm.
Người mang nhiều sức mạnh nhất tất nhiên sẽ quay trở lại đánh bại người yếu thế hơn mình. Thần Chết tiền nhiệm đã đầu hàng từ lúc hay tin người kia luyện thành công thế Âm - Dương Vô Cực ở Cõi Không. Thần Chết Bae trở thành người đứng đầu Địa Ngục một cách dễ dàng. Nhiều người đồn rằng, Ngài đã dùng sức mạnh vô tận kia để nhấn chìm Cõi Không. Nhiều người lại cho rằng Ngài đã đẩy hòn đảo sang một nơi không xác định khác trên Hắc Giang và họa lại trong một tấm bản đồ, được cất giấu rất kĩ trong Âm Cung.
Dựa vào truyền thuyết ấy, nếu Jimin có thể đưa Sinb đến Cõi Không trong vòng bốn mươi ngày sắp đến, có lẽ cô sẽ không phải bị tan biến như phù du.
- Sinb! - Jimin mừng rỡ không giấu diếm, anh đẩy nhẹ con mèo nhỏ đang khóc tấm tức trong lòng của mình ra. Khi hai tay anh tỉ mỉ lau nước mắt cho cô thì đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười đầy hy vọng - Không phải là không có cách!
Sinb vừa rồi cứ lo khóc than, cô không hề nhận ra những suy tính trong đầu Jimin. Đột nhiên thấy anh vui mừng cười nói, cô nhất thời vẫn chưa thông.
- Cách? Ý anh là gì?
Jimin biết đó có thể là một kế hoạch điên rồ nhưng anh vẫn muốn thử. Mặc dù đã chết nhưng Jimin như cảm nhận được một lần nữa, lượng adreanaline đang chảy tràn đầy huyết mạch của anh.
- Cách giữ cô lại! Cô có nhớ Cõi Không mà tôi từng đề cập không?
Sinb vẫn còn đang trong cơn xúc động nhưng tạm thời bị sự lạc quan và phấn khích của Jimjn thu hút. Cô cau mày, cố đào trong đống kí ức của mình ra một mẩu chuyện.
- Có! Tôi nhớ anh bảo rằng nơi đó là một nơi xóa bỏ hết tất cả luật lệ cả trời và đất! Nhưng không phải anh nói rằng nó chỉ là truyền thuyết thôi sao?
Anh gật đầu, không phủ nhận điều đó. Nhưng Jimin cảm thấy anh nên tin và đặt cược hết tất cả hy vọng của anh về hòn đảo trong truyện kể ấy.
- Có thể Thần Chết không muốn ai đi tìm nó nên luôn muốn mọi người truyền miệng với nhau về sự hoang đường của câu chuyện! Nhưng Jhope, một vị sứ giả rất thân với tôi, cậu ấy có mối quan hệ tốt với khá nhiều người, hầu như tay chân thân cận với Thần Chết; có một lần Jhope nói với tôi, cậu ấy tin rằng có Cõi Không ngoài dòng Hắc Giang! Ngày xưa, chính Thần Chết Bae, tức Thần Chết đang tại vị, đã dong buồm rong ruổi trên dòng sông đen đầy thủy quái đó hơn bốn mươi tám ngày mới có thể tìm được Cõi Không!
Lắng nghe Jimin đến say mê, Sinb quên luôn cơn bộc phát cảm xúc trước đó của mình. Cũng quên luôn Jimin vẫn đang giữ hai tay anh trên vai và sau lưng của cô. Trong lúc suy nghĩ, Sinb chợt thấy lành lạnh thì mới nhận ra khoảng cách sít sao của hai người họ.
Sinb giật mình thì đúng lúc đó Baekhyun mới ý thức được tư thế thân mật của họ. Không hẹn trước, cả hai đều buông và gần như đẩy người kia ra khỏi mình ngay tức khắt.
- À...ừ...tôi...ừm ý tôi là anh tin Hope...Hope gì nhỉ? Bạn của anh! Anh tin anh ấy?
- Jhope! Jung Jhope! Vâng tôi, ừm, tôi tin cậu ấy! - Jimin nhắc lại trong khi húng hắng ho với hai má gần như ửng lên một màu đỏ khá rõ rệt.
Sinb cũng không khá hơn, mạch suy nghĩ trước đó cũng vì tư thế mờ ám của họ phá vỡ. Cô gái tóc đen cố gắng nối lại những suy nghĩ của mình.
- Vậy theo ý của anh, nếu chúng ta tìm ra được Cõi Không thì tôi sẽ có thể tồn tại được ở Địa Ngục?
Đôi mắt màu lửa của anh như sáng rực lên, trông như một ngọn lửa cháy bừng bừng.
- Đúng! Tôi tin như vậy!
Ngọn lửa niềm tin của anh mạnh mẽ và mãnh liệt đến mức có thể dễ dàng lan truyền sang Sinb. Cô nghe bên tai như có tiếng tim đập thình thịch, chính xác, cô đang cực kì hồi hợp và cũng như Jimin, vô cùng phấn khích. Nếu họ thành công, cô sẽ được ở lại Địa Ngục, có thể sẽ phấn đấu để trở thành một vị sứ giả oách như Jimin. Sinb mỉm cười khi trong đầu cô vẽ lên hình ảnh được tương phùng với bà của mình và hơn hết, cô sẽ được thấy anh, gặp anh và chạm vào anh. Jimin và Bà Ngoại sẽ là hai lí do cho sự tồn tại sau này của cô. Mặc dù quá sớm để Sinb có thể xác định được tình cảm của cô dành cho vị sứ giả có vẻ ngoài bất cần đời này như thế nào. Nhưng sâu trong tim, cô hiểu, nếu còn tồn tại, cô chỉ muốn ở cạnh anh. Nếu không thể, Sinb sẽ chọn cách mãi mãi tan biến.
Đang trong niềm vui và hy vọng dồi dào, một thực tại khắc nghiệt đập thẳng vào tư tưởng của cô. Sinb thận trọng nuốt khan, cô nhìn anh bằng đôi mắt dè dặt.
- Thần Chết cần bốn mươi tám ngày để tìm ra! Nhưng tôi...tôi chỉ còn không quá bốn mươi ngày trên trần thế này!
Mái tóc đen rũ xuống khi chủ nhân của nó cúi đầu gần như tuyệt vọng. Cảm giác của Sinb giống như được cho lên cao chín tầng mây rồi lại một cú đá thẳng xuống đất liền bởi thực tại. Nhìn hai má xúng xính của cô xì ra như quả bóng bay, Jimin không nhịn được đưa tay véo nhẹ. Anh nâng gương mặt xinh xắn của cô lên, chờ cho cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi mới cười nhẹ.
- Sinb có tin tôi không?
Sinb gật đầu ngay tắp lự, không có lí do gì để khiến cho cô không tin vào anh. Ngay từ đầu, nếu cô bị bắt phải một sứ giả khác, có lẽ lúc này đang phải chịu sự giam hãm và giày vò bởi cơn đau khủng khiếp trong thân xác của mình. Cô tin anh dù cho đó là điều cuối cùng mà cô có thể làm được.
Đôi môi vị sứ giả cong lên, có vẻ như ngày hôm nay anh đã cười hơn cả mấy năm rồi cộng lại thì phải.
- Tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta đến với Cõi Không! Tôi sẽ không để Sinb phải tan biến! Nhất định!
Sự cương quyết trong giọng nói và niềm hy vọng vững tin trong đôi mắt màu máu của anh khiến Sinb an lòng hơn rất nhiều. Nói thật, cô không sợ bị biến thành hạt bụi, cô chỉ sợ một mai không được ở bên cạnh vị sứ giả này, cùng anh đi dạo chơi khắp nơi, cùng anh đấu võ mồm, đùa giỡn thỏa thích. Nếu họ không thành công trong việc tìm ra Cõi Không, Sinb cũng chẳng quá đau khổ, vì bốn mươi ngày sắp đến, cô sẽ dành trọn khoảng thời gian ngắn ngủi đó với Jimin.
- Cảm ơn anh, Jimjn! - Cô chạm tay mình vào bàn tay của vị sứ giả lúc này vẫn còn đặt trên má mình. Hai đôi mắt, một màu nâu sẫm và một màu đỏ hung nhìn như xoáy, như tan chảy vào nhau. Họ nhận ra có gì đó tồn tại giữa hai người, nhưng thời gian quá ngắn ngủi để họ có thể hiểu rõ, rốt cuộc đó là gì.
Phía sau hai linh hồn là một thể xác trong nhiều lớp băng gạt và được hỗ trợ bởi hằng hà sa số thiết bị y tế. Tiếng nhịp tim đập yếu ớt phía xa như từng nhịp vỗ cỗ vũ cho hai linh hồn rút ngắn khoảng cách giữa nhau hơn.
Sư kết nối giữa hai đôi mắt vẫn không bị đứt rời, cả Jimin và Sinb đều muốn đi tìm câu trả lời cho những cảm xúc lạ lẫm đang dần xâm chiếm lấy họ. Vì vậy họ để mặc cho bản năng của mình điều khiển.Sinb vẫn đứng yên như bất động, đôi mắt màu nâu nhìn anh lấp lánh chưa hàng nghìn lời biết ơn và một tình cảm riêng tư khó nói. Jimin là người có động tĩnh duy nhất trong hai người. Tay anh vân vê bờ má mịn màng và ấm áp của cô trong khi mắt anh rơi xuống đôi môi đỏ hồng và có vẻ như đang gọi mời anh.
Jimin nhìn như thôi miên vào làn môi đẹp của cô gái tóc đen, anh vô thức nuốt khan như cố gắng vớt vát lại chút ý thức. Tuy nhiên không thành công, vị sứ giả bắt đầu không làm chủ được mình. Một cách chầm chậm, Jimin thu hẹp khoảng cách với đích đến là đôi môi đỏ tuyệt mĩ kia. Nó sẽ mềm mịn và ấm áp, giống như làn da trên má của Sinb mà anh đang âu yếm. Sẽ là như thế.
Sinb khép mắt lại, cô ý thức được hai giây sắp đến sẽ có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ. Lần cuối cùng trước khi chìm vào trong bóng tối, Sinb thấy Jimin nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng và chút gì đó say đắm, tôn thờ. Anh cũng có vẻ đang dần khép mắt lại, cô cảm thấy trong lồng ngực có một áp lực đang hình thành. Bóng tối đến, cô chờ đợi trong háo hức và hồi hộp.
Một, hai, ba...năm giây trôi qua, Sinb có chút cau mày vì sự chậm trễ. Đáng lí ra cô đếm đến ba thì đã cảm nhận được sự giá lạnh mềm mại của bờ môi kia mới đúng.
Cuối cùng Sinb mở mắt, cô mở to mắt hơn khi thấy người phía trước có gì đó không ổn, rất bất ổn.
Jimin rời tay khỏi gương mặt người phía trước. Năm giây vừa rồi, khi anh vừa khép mắt lại, chuẩn bị hôn cô gái phía trước anh thì mọi sự thay đổi hoàn toàn. Nỗi đau đó, những cơn gào thét đó đánh úp lấy anh khiến Jimin như tê liệt vài giây đầu để rồi khi lấy lại được nhận thức, anh loạng choạng trong kinh hoảng.
- Jimin, có chuyện gì vậy? - Sinb nắm lấy tay một Jimin đang cố gắng đứng vững trên mặt đất với hai tay ôm lấy đầu của mình.
Khi anh ngước lên nhìn cô, Sinb suýt không nhận ra đôi mắt này trước đó đã từng nhìn cô rất nồng nàn. Màu đỏ rực trong đôi mắt của anh khiến gương mặt Jimin trong quỷ dị hệt như lần đầu tiên anh gặp cô. Vị sứ giả dường như đã quên đi một phần "con người" nào đó bên trong anh khi anh ở cạnh Sinb. Jimin không hề làm hại cô lúc này nhưng Sinb cảm nhận được sự phẫn nộ của anh thông qua đôi mắt hung bạo nháy lên những tia nguy hiểm.
- Bọn khốn đó! Bọn khốn đó lại đến!
Jimin nghiến răng trèo trẹo, anh làm cho cô có chút kinh sợ vì đây là lần đầu tiên Sinb thấy anh tức giận vì một cái gì đó, hay đúng hơn là một ai đó như vậy.
Cô sợ nhưng vẫn không buông tay anh ra mà cố gắng tìm cách trấn an vị sứ giả.
- Jimin, anh bình tĩnh lại! Thực ra có chuyện gì?
Jimin hít vào rồi thở ra, anh vẫn còn một chút ý thức rằng Sinb đang ở bên cạnh và cô đang rất lo lắng cho sự bùng nổ đột xuất của anh. Jimin khép mắt lại rồi lập tức mở ra khi những hình ảnh kia lại được anh trông thấy.
- Tôi phải đi! - Jimin nhẹ giọng lại nhưng vẫn rất dứt khoát. Anh cố rút tay ra khỏi Sinb nhưng không thành công. Uh oh, cô vẫn còn mạnh hơn anh, Jimin quên khuấy đi mất!
- Tôi sẽ đi với anh! - Sinb cương quyết nói. Cô không sợ anh bỏ chạy vì lời hứa vừa rồi, cô nhận ra anh đang có chuyện nguy cấp và muốn sát cánh cùng anh.
Jimin hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ của Sinb qua đôi mắt rạng ngời niềm tin của cô. Anh thở dài như một thói quen của con người rồi chấp nhận để cô nắm chặt lấy tay mình.
- Chịu đau chút nhé?! - Anh nói rồi không quá một giây sau đó, một áp lực mãnh liệt quen thuộc ập lấy cơ thể Sinb.
Endchap
Vote+cmt=động lực ra chap
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro