Chap 9
Jimin đã làm phép dịch chuyển.
...
Khi Sinb kịp lấy lại ý thức của cô sau những cơn đau do phép dịch chuyển gây ra, thị giác dần rõ lại thì đã không thấy Jimin ở bên cạnh nữa rồi. Hít vào thở ra như một cách để điều hòa lại cơn đau thắt nơi lồng ngực, Sinb dần nhận ra Jimin vừa đưa cô đến đâu.
Bầu trời lúc này có nắng, tuy không gắt nhưng khiến da cô bỏng rát. Sinb đứng nép vào mái hiên gần đó, ngay bên dưới bóng mát và cẩn thận quan sát sự việc đang diễn ra phía trước cô.
Họ đang có mặt trong một khoảnh sân vườn rất tươi tốt và xanh um của một căn nhà hiện đại phổ biến ở Seoul. Và tấm lưng cao lớn trong bộ âu phục màu ghi sẫm của Jimin là những gì mà Sinb lưu tâm tiếp đó. Anh đang đứng xoay lưng lại phía cô, dáng người căng thẳng nhìn về phía trước. Thuận theo hướng nhìn gay gắt của vị sứ giả, hai mắt Sinb mở lớn khi cô nhận ra ba người trong số tốp người đứng phía xa chính là bố mẹ và em gái của Jimin.
- Bây giờ có ói tiền ra đây không hả? - Một tên có thân hình hộ pháp trong bộ vest đen, hắn cầm trên tay một cây gậy to. Tên gấu đen ấy trỏ cây gậy sắt về phía ba người nhà họ Park đang bị đàn em của hắn trói lại và khống chế ở phía dưới.
Sinb nghe tiếng răng rắc, cô nhìn qua thì thấy nắm tay của Jimin siết lại mạnh mẽ đến mức da tay của anh trở nên tái mét. Tuy không thấy mặt vị sứ giả lúc này nhưng Sinb có thể đoán ra được anh đang rất tức giận và cực kì phẫn nộ. Cô mơ hồ cảm nhận được có một ngọn lửa bốc ra ngùn ngùn từ hai vai và mái đầu đỏ hung của anh.
- Một số tiền nhiều như vậy làm sao chúng tôi có thể chuẩn bị kịp? Nhưng tại sao các người lại đòi tiền chúng tôi?
Bố của Jimin lên tiếng. Ông có một vẻ ngoài đạo mạo và tri thức. Cô từng nghe Jimin kể rằng ông là một giảng viên của trường đại học Seoul. Bị trói chặt thít bên cạnh ông là người vợ đang khóc rấm rứt vì sợ hãi và cô con gái nhà Park đang ghim những tia nhìn thù ghét về phía bọn côn đồ.
Tên gấu đen cũng chính là đại ca của sáu tên mặc vest đen còn lại, hắn ngửa mặt cười hềnh hệch rồi chĩa cây gậy sắt của hắn về phía trán của ngài Park.
- Muốn biết thì chờ chết xuống hỏi con trai của ông đấy! - Hắn vỗ vỗ cây gậy sắt lên vai người đàn ông tóc hoa râm, môi cười mỉa mai - Con trai cưng của ông vẫn còn thiếu tiền công ty của Lão đại chúng tôi, tính sao đây? Con không trả thì bố trả! Còn không mau đưa tiền ra đây?!
Cô em gái nhà Park làm một động tác chẳng ai ngờ đến, cô bé phun nước bọt của mình về phía gương mặt đầy sẹo của tên gấu đen.
- Làm gì hả con khốn?! - Tên gấu đen gầm lên, hắn lập tức nắm mái tóc màu đen của cô gái, thô bỉ giật ngược ra phía sau. Cùng lúc đó tiếng khóc của bà Byun vang lên lớn hơn, bà van xin chúng buông tha cho đứa con nhỏ, đứa con duy nhất còn lại của dòng họ Park.
- Tụi mày nói láo! Tài khoản còn lại của công ty và bảo hiểm của anh Jimin đã trả đủ hết các khoản nợ! Tụi mày đừng thừa nước đục thả câu! Đừng để tao thoát ra được mà báo cảnh sát!
Sinb che miệng lại, sửng sốt vì sự kiên cường của cô bé chỉ mới hai mươi tuổi ấy. Nhưng như thế không phải là một cách hay vì câu nói và lời đe dọa của cô đã làm nổi điên tên gấu đen. Hắn thở phì phò giơ cao cánh tay béo núc của mình, dùng một lực thật mạnh để chuẩn bị giáng xuống gương mặt lanh lợi kia một cát tát không nương tay.
Hai giây sau đó, tiếng "chát" đáng lẽ sẽ vang lên rất lớn nhưng mọi việc vẫn không có gì xảy ra. Sinb từ từ mở mắt, cô há hốc mồm khi thấy người vừa chặn cái tát tai ấy lại.
Hơn cả sự bất ngờ của Sinb là sự kinh hãi của bọn đàn em và tên gấu đen. Cánh tay mập mạp của hắn vẫn ở tư thế giơ cao nhưng chủ nhân của nó chẳng thể nào di chuyển được dù chỉ là một milimet. Bọn đàn em nhìn hắn khó hiểu trong khi gương mặt nọng ghê tởm của tên gấu đen nhăn nhó, mồ hôi chảy đầm đìa khi hắn cảm nhận được có một thế lực vô hình nào đang nắm chặt lấy cổ tay của mình.
Chỉ có Taeyeon mới trông thấy và hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi Jimin lợi dụng đám mây dày che đi mặt trời, anh đã đến chế ngự tên cồn đồ, ngăn không cho hắn động đến em gái mình. Và lúc này, vị sứ giả mãnh mẽ bẻ ngoặt cổ tay của tên đần to con ra phía sau, khiến hắn rống lên thống thiết như lợn bị cắt tiết.
Đám đang em sợ hãi nhìn đại ca của chúng đang vật lộn với một người vô hình nào đó, mặt mày bọn chúng tái xanh.
- Bọn khốn, còn đứng trơ ra đó! Mau giúp tao! - Tên gấu đen thét lên khi hắn vô vọng trong việc thoát khỏi sự mạnh mẽ vô hình kia.
Ba người nhà Park vừa sợ hãi vừa như mừng rỡ trước hiện tượng quái lạ đang diễn ra. Bố Park là một người tin vào khoa học, ông vẫn không muốn nghĩ rằng linh hồn con trai linh thiêng về giúp đỡ họ. Nhưng một phần nào đó trong lòng, trong trái tim ông vẫn tin rằng chính Jimin đang giúp họ.
- Jimin, có phải là con không? Có phải con trở về với mẹ không? - Bà Park cố gắng tìm kiếm bóng hình của anh sẽ hiện lên đâu đó, hai mắt bà đỏ hoét và giàn giụa nước mắt. Trong khi đó, cô con gái nhà Park mỉm cười trong sự mừng rỡ, cô thề là mình cảm nhận được sự tồn tại của người anh quá cố ở đâu đây.
Trước sự gào thét đau đớn của tên gấu đen, bọn đàn em bắt đầu nhụt chí và có ý định thoái lui. Jimin mỉm cười đắc thắng, anh toan làm một cú cho tên mập chừa thì từ bầu trời bắt đầu âm u. Đây không phải là một hiện tượng tự nhiên, Jimin cảm nhận được có gì đó không ổn khi nguồn khí âm đang bắt đầu xâm nhập không khí xung quanh.
- Jimin, đang có chuyện gì sao? - Sinb lớn tiếng hỏi anh, ngay cả cô cũng nhận ra được có gì đó không tốt chút nào, quanh quẩn khu vực này.
Vị sứ giả không vội trả lời, anh đưa mặt lên nhìn đám mây đen đang vần vũ phía trên. Lúc ánh mắt anh sáng lên như nhận ra được đó là gì thì nhanh như chớp, bị đánh bật, bay ra xa bởi một sức mạnh hơn anh gấp bội lần.
- Jimin! - Taeyeon thảng thốt kêu lên. Cô vội vã lướt về phía Jimin đang nằm sổng soài trên mặt cỏ, cách người gây ra cú đấm như sấm chớp kia độ khoảng bảy mét.
Tên gấu đen như không còn là chính hắn hai phút trước nữa. Ánh mắt đỏ thẫm và đục ngừ, gương mặt đần độn trước đó được thay thế bằng nụ cười nhếch mép như ác quỷ. Sinb thấy hẫng một nhịp, cô cảm nhận được khí âm trong người tên gấu đen rất lớn. Lúc cô quay sang nhìn Jimin và đỡ anh đứng dậy thì đọc được trong mắt anh điều tương tự.
Jimin một tay ôm lấy ngực, mắt anh vẫn không rời tên ác ma đang từ từ tiến đến gần họ.
- Tâm ma! Hắn đang được điều khiển bởi một ai đó có nguyên khí âm rất lớn! - Nói rồi anh rút tay khỏi cánh tay của Sinb, anh đẩy cô về phía sau - Tìm chỗ kín vào nấp đi!
- Nhưng...
Sinb chưa kịp phản đối thì thấy Jimin lao về phía trước và tên gấu đen cũng làm một điều tương tự.
Hai người họ vừa va vào nhau, một tiếng động kinh thiên vang lên nhưng Sinb để ý, tất cả những người còn lại như đang chìm vào vô thức.
Trên chiến trường này chỉ còn mỗi cô và hai hình người một đen, một xám đang quần lấy nhau ở phía trước. Bầu trời vẫn u tịch và tĩnh mịch, Sinb quyết định nghe theo lời Jimin, cô lùi ra và nấp sau một cây cột to, nhìn về hai người phía trước.
Họ di chuyển rất nhanh, những gì Jimin trông thấy được chỉ là hai cái bóng khác màu xoẹt đi xoẹt lại với những âm thanh chát chúa. Jimin từ lúc nào đã biến hẳn một cây gươm dài bằng một cánh tay mang màu bạc. Tên gấu đen mặt mày vẫn u ám và đằng đằng sát khí, cầm trên tay hai cây gậy sắt.
"Bang!"
Tiếng động vang lên khá lớn và một giây sau đó, Sinb mở to mắt nhìn thân người màu ghi sẫm của Jimin bay ra khỏi quỹ đạo của trận chiến.
Lần này không đơn giản như lần trước vì Jimin ngã hẳn trên mặt đất, tay chân không buồn cử động.
Sinb cảm thấy trái tim của mình như vừa rơi tọt xuống một nơi sâu thẩm nào đó. Cô vội vã tiến lại gần thân thể đang nằm thoi thóp của anh.
- Minie! Jimin! - Sinb vuốt nhẹ má anh. Jimin không chảy máu nhưng sắc mặt và màu sắc linh hồn của anh rất kém và nhạt dần. Sinb thổn thức, nước mắt cứ thế chảy dài trên hai má. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự bất lực hiện lên trong đôi đồng tử đỏ rực kia.
- Sinb...chạy đi! - Anh thều thào nói. Jimin biết mình sẽ chỉ còn cầm chân tên ác ma không rõ tung tích kia một thời gian ngắn thôi. Vì vậy, anh muốn cô rời đi ngay lúc này, lúc mà anh còn có thể cầm cự được - Làm...phép dịch chuyển đi...đâu đó! Hãy rời đi!
- Không! Không bao giờ! - Cô hét lên rồi ôm lấy Jimin, cô muốn đỡ anh ngồi dậy. Cô sẽ chỉ thoát đi khi có anh đi cùng.
- Đồ ngốc này! - Jimin yếu ớt đẩy Sinb ra khi anh có thể ngồi vững. Anh cố tìm cách lừa cô chạy đi - Như thế này nhé, Sinb hãy dịch chuyển về địa ngục và tìm người đến giúp! Trong lúc đó tôi sẽ cố gắng khắc chế tên ác ma này!
Sinb đủ minh mẫn nhận ra đây chỉ là cách dỗ ngọt để cô rời đi. Sinb hiểu một khi anh quay trở lại giao chiến với tên ác quỷ kia, Jimin chỉ có một con đường chết. À không, đúng hơn anh sẽ vĩnh viễn tan biến. Sinb không bao giờ để cho chuyện này xảy ra.
- Không! Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi sẽ giúp anh! Nhớ không, tôi chưa chết nên nguyên khí dương của tôi không phải rất mạnh sao? Tôi có thể...
- Em nghĩ tôi sẽ để em đấu với tên bò điên đó sao? - Jimin lớn tiếng ngắt ngang. Anh nhìn về phía tên ác ma, cú va chạm vừa rồi của hai người hắn cũng tiêu hao nguyên khí ít nhiều, đang cố gắng lồm cồm bò dậy tiến về phía anh. Jimin biết anh không còn nhiều thời gian. Cả anh và Sinb đều không ai muốn bỏ ai lúc này, vì vậy Jimin chỉ còn một sự lựa chọn, một cách cứu tốt nhất cho cả hai.
- Được rồi, nghe này! - Jimin khẩn trương nói, mắt anh không quên nhìn chừng tên gấu đen đang vận công phía xa.
- Tôi sẽ không đi đâu cả!
- Tôi biết rồi! - Jimin điềm tĩnh nói trước sự bướng bỉnh và kiên quyết của Sinb - Bây giờ chỉ còn một cách để tôi đánh bại hắn! - Anh nhìn cô một cách nghiêm túc - Em có chịu đau được không?
- Tôi sẽ đánh tên đó! Tôi sẽ...
- Không phải vậy! - Jimin hơi khó khăn trong việc ngăn một Sinb đang hùng hổ muốn chiến đấu. Anh vuốt nhẹ bờ má trắng hồng như một loại sứ cao cấp Trung Quốc, ánh mắt anh dịu dàng khi hỏi cô - Em sẽ không chiến đấu! Chỉ là, tôi muốn em cho tôi một phần nguyên khí của em!
Sinb cau mày, động tác của anh gần như dỗ ngọt. Cô sực nhớ đến mấy lần bà ngoại dẫn cô đi nha sĩ, trước khi chọt những thứ máy móc gây đau đớn cho cô vào khuôn miệng, họ cũng hỏi cô nhẹ nhàng như thế.
- L-Làm cách nào? - Tuy nhiên, lúc này cô không hề thấy sợ hãi mà ngược lại, cô phấn khích khi sẽ giúp được anh.
- Khép mắt lại đi! - Giọng nói du dương của Jimin như một phép bùa chú, thôi miên cô vô thức làm theo - Sẽ rất đau đớn nhưng tôi sẽ cố gắng nhẹ tay!
Sự giá lạnh của bàn tay Jimin di chuyển trên má cô là những gì Sinb cảm nhận được lúc này. Để rồi hai giây sau đó, cô tưởng tượng như tim cô một lần nữa, trở lại những nhịp đập điên cuồng của nó.
Mềm mịn và lạnh lẽo, Jimin đang hôn cô. Vì sao anh lại hôn cô khi anh bảo rằng lấy đi nguyên khí sẽ rất đau đớn? Hay anh đang cố xoa dịu nỗi đau sắp đến cho cô bằng cách hôn cô? Dù có là gì đi nữa nhưng Jimin đã thành công, cảm giác vui sướng và hạnh phúc trong lòng cô dâng lên theo cấp số nhân. Đoạn cô choàng hai tay qua bờ vai cứng cáp của anh, vừa hé môi đáp trả nụ hôn kia thì mọi thứ thay đổi đến chóng mặt.
Một cơn đau khủng khiếp chiếm trọn lấy lòng ngực của Sinb ngay khi cô vừa hé môi. Cơn sóng thần của sự đau đớn khiến cô quên mất hết mọi sự xung quanh để rồi rơi vào ảo giác.
- Mày là con khốn! Dám nuôi trai ở ngoài rồi về đây trách móc tao sao? - Người đàn ông tóc đen giật lấy mái tóc dài của ả vợ, bắt đầu giật mạnh rồi đẩy cô ả ra phía sau.
Người đàn bà ăn mặc hở hang cùng nước hoa nồng nặc, đầu tóc xơ xác nhưng hai mắt tuyệt nhiên ráo hoảnh. Cô ta ngửa mặt cười ha hả trước tiếng khóc của con gái mình và gương mặt tức giận của người chồng.
- Mày thánh thiện lắm sao Hwang Taewoo? Mày còn có vợ và con riêng ở ngoài nữa kìa! Mày có khác tao sao?
Nói rồi cô chạy vào bếp, cầm hết số chén đĩa mà đập xuống đất.
- Tao sẽ phá hủy căn nhà này! Phá hủy cái "tổ ấm" này cho mày hài lòng!
Sinb bảy tuổi dùng hai tay che lấy tai mình, cô bé khóc rống lên thống thiết nhưng chẳng ai trong bố và mẹ cô quan tâm đến. Họ lại lao vào nhau, ẩu đả, chửi bới, lăng mạ nhau như vô số những lần trước. Cô bé trốn vào nhà kho dưới cầu thang, ấm ức khóc. Vì sao Sowon, Ỷein, Yuju và mấy đứa bạn học khác nữa, bọn họ đều có cho mình một gia đình với bố và mẹ luôn yêu thương họ và thương yêu nhau, còn cô thì không?
Cánh cửa nhà kho mở ra, để rồi một cánh tay thô kệch nắm kéo đầu của đứa trẻ ra bên ngoài.
- Mày có dừng lại không? Không thì tao đánh nó! - Hwang Taewoo cầm sợi dây nịt da của hắn, gương mặt mất hết nhân tính bắt đầu quất từng roi một vào cơ thể nhỏ bé của con gái mình.
- Ahhh! Đau quá bố ơi! - Sinb đau đớn giãy giụa nhưng người mẹ khốn nạn kia vẫn không ngừng đập phá đồ đạc.
Đây là lần cãi nhau kinh khủng nhất của họ nhưng người tổn thương không ai hết chính là cô.
- Mày giỏi thì đánh chết nó xem? Coi ai đi tù? - Người mẹ cười nhếch mép, bắt đầu cầm gậy đánh golf phang vào tủ kính trưng rượu của chồng mình.
Hwang Taewoo phẫn nộ cùng cực, cùng lúc đó, hắn gia tăng lực đạo, quất từng roi mạnh mẽ vào thân người gầy đét của đứa con gái.
Không còn ngừng lại ở đau đớn về thể xác nữa mà là một cơn đau siết lấy lồng ngực mình. Những lưỡi roi bén ngót quét qua cơ thể gầy rộc của cô do một con quái vật mà bảy năm nay Sinb luôn gọi "bố". Sợi dây da cứa vào da thịt, và cô gái nhỏ lịm đi, nước mắt ướt đẫm gương mặt xanh xao.
Tiếp đó là hàng loạt những cơn đau tâm hồn khác mà cô từng trải qua khi còn sống. Là khi bố mẹ của cô li hôn, đường ai nấy đi và họ xem Sinb như chưa từng tồn tại. Là cơn đau tê liệt hết cả cơ thể khi bà ngoại của cô qua đời. Là nỗi đau vì sự phản bội của hai người mà cô yêu thương nhất. Haemi và Jack, một người là bạn thân cô xem như chị em và người còn lại, cô đã thực sự xem Jack như thân thể mình. Toàn bộ tài khoản và số bảo hiểm của cô đều giao cho Jack, nhưng hắn đối với cô chỉ là một người để lợi dụng.
Tất cả những cơn đau kia như bòn rút sự sống rời khỏi cô từng chút một. Trong lúc ảo giác, Sinb mơ hồ cảm nhận được một sự lạnh lẽo nhưng mềm mại và dịu dàng dỗ dành tấm lưng của cô.
Cơn ảo ảnh và nỗi đau nhạt dần, nhạt dần rồi tan biến hẳn đi. Trí óc của cô như thoát khỏi một trận sương mù dày đặc. Khi Sinb lấy lại được ý thức thì thấy mọi sự xung quanh đã khác so với lần cuối cùng cô biết đến.
Sinb từ từ ngồi dậy khỏi thảm cỏ bên dưới cây xanh rất cao trong khuôn viên nhà Park. Trên cao trời đã trong xanh trở lại, không khí cũng trong lành, không còn mang khí âm dày đặc như trước.
Sinb để ý hơn với tiếng ồn phía trước. Là cảnh sát, họ đang áp giải bọn đàn em và cả gấu đen. Ánh mắt sợ hãi của cô nhìn về tên to con đó nhưng dịu lại vì lúc này hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn. Đờ đẫn và gần như chìm vào cõi vô thức nào đó. Người nhà Park đã được cởi trói, hiện tại đang được sưởi ấm và lấy lời khai trong phòng khách của ngôi nhà.
Đảo mắt một vòng, chứng kiến mọi chuyện đã đâu vào đấy, chính đã thắng tà nhưng Sinb vẫn không thể an lòng vì chẳng thấy Jimin đâu cả.
- Này!
Cô giật mình, tính thốt lên thì may mắn nhận ra đó là anh.
Sinb lập tức đỡ lấy linh hồn nhợt nhạt của Jimin khi anh có nguy cơ khuỵu xuống.
- Anh ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Jimin không vội trả lời vì lúc này anh thực sự rất yếu. Tựa hẳn nửa người vào cô gái thấp hơn, anh cố gắng nói cho rõ ràng với lượng nguyên khí đang dần cạn kiệt của mình.
- Sau khi lấy được một phần nguyên khí của em, tôi đã đánh bại hắn! Tên đó đã lập tức chạy trốn! Tôi không biết hắn là ai nhưng nguồn năng lượng đó rất quen thuộc!
Cau mày lắng nghe anh tường thuật lại, Sinb thấy não của cô như đang đảo lộn vì rốt cuộc vẫn không hiểu được mục đích của ác nhân kia là gì và vì sao lại tiếp cận họ. Tuy nhiên, cô sẽ để việc tìm hiểu nguyên nhân lại sau, bây giờ sức khỏe của Jimin mới là ưu tiên hàng đầu. Anh quá yếu, Sinb có thể nhìn thấy mọi vật xuyên qua linh hồn của anh, nếu cứ duy trì như thế này, nguy cơ Jimin tan biến rất cao.
- Bây giờ chúng ta phải đi đâu? Jimin anh quá yếu, chúng ta nên tìm chỗ tiếp nguyên khí cho anh! Hay là anh lại lấy nguyên khí của tôi? Có được không? - Sinb nhìn Jimin bằng đôi mắt tha thiết.
Vị sứ giả mỉm cười, anh lắc đầu:
- Lần này tôi rất yếu, sẽ không điều khiển được bản ngã, tôi sẽ hút hết nguyên khí của em! Hơn nữa em sẽ yếu dần, không tồn tại được đến ba mươi ngày sắp đến đâu! - Anh ngừng lại đôi phút để lấy sức, tiếp tục nói - Chúng ta phải trở về Địa phủ, tôi có cách giúp em tồn tại mà không cần nhập xác!
- Nhưng anh đang rất yếu! - Lúc này cả trọng lực của anh đều dựa cả vào người của cô, Sinb gần như chẳng còn chạm được vào thân người Jimin. Anh sắp tan biến chăng? Nghĩ như thế làm cô vô cùng sợ hãi - Phải làm sao để anh mạnh hơn đây? Jimin, tôi không muốn anh tan biến!
Đây là lần thứ tư anh chứng kiến cô khóc, cũng như lần trước đó, Sinb khóc vì anh. Jimin cảm thấy có một nguồn suối ấm áp chảy qua tâm hồn mình. Anh dùng chút sức lực cuối cùng quệt qua bờ má ướt đẫm của cô, môi mấp máy.
- Đừng...khóc...
Jimin lịm đi ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào má cô. Sinb sững sờ nhìn linh hồn của anh trượt xuống. Cô hớt hải ôm anh vào lòng, lúc này không phải là thời gian dành cho cảm xúc yếu đuối và đầu hàng.
Ôm lấy linh hồn nhạt nhòa của Jimin vào lòng, Sinb cố trấn tĩnh bản thân và tập trung làm phép dịch chuyển.
Tạm biệt bầu trời xanh trong, một áp lực quen thuộc tống cô vào cái ống tối ngòm như hũ nút để rồi tích tắc sau đó, Sinb cảm nhận chân cô trên nền đá lạnh lẽo.
Mở mắt, không gian tĩnh mịt và u tối của Địa ngục chào đón cô. Sinb không quên kiểm tra lại linh hồn yếu ớt mà cô đang dìu lấy. Jimin vẫn đang trong trạng thái vô thức, người anh tựa vào lưng cô. Sinb lê từng bước nhẹ, trong đầu nhớ hai cái tên mà Jimin từng nhắc với cô về sự thân thiết của anh với họ. Một là Suga, người đã huấn luyện anh trở thành một sứ giả oai phong như ngày hôm nay và người còn lại chính là người bạn thân nhất với anh, Jhope.
Sinb cảm thấy sức lực của cô tiêu hao dần theo thời gian và từng bước chân di chuyển. Mắt cô có dấu hiệu hoa đi, đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng như thể cô đang bị ai đó bắt nhốt vào máy trộn bê tông.
Nhớ đến việc Jimin đã cố gắng thế nào để cứu họ, Sinb cố gắng không thể bỏ cuộc lúc này cho đến khi cô tìm được một ai đó có khả năng giúp Baekhyun. Vì vậy Sinb tập trung vào con đường mòn phía trước. Hai bên các ngọn lửa nhỏ nhảy lên xuống dẫn đường cho cô gái tóc đen.
Lúc ngôi nhà quen thuộc cùng với vườn hoa của Jimin hiện ra phía xa xa, Sinb mừng rỡ tăng thêm nhịp độ bước chân. Mặc dù từng bước chân bây giờ vô cùng nặng trĩu và là một cơn đau như kim găm vào lồng ngực nhưng Sinb vẫn cố gắng. Cô sẽ nhờ bác làm vườn đi gọi Suga hoặc Jhope đến và họ sẽ giúp Jimin của cô.
Không làm Sinb thất vọng, đứng trước cánh cửa nhà là một bóng người. Khóe miệng dâng cao, Sinb gọi với:
- Bác gì ơi! Giúp cháu với!
Bóng người có động tĩnh và xoay về phía họ. Một bên môi của Sinb chợt hạ xuống, liệu Bae Suzy có thể giúp gì được cho họ lúc này?
- Giao Jimin cho tôi!
Đó chính là câu nói đầu tiên khi Bae Suzy tiến lại gần họ. Sinb nhíu mày, làm sao cô gái này biết được họ sẽ quay về đây mà đứng đợi? Phải chăng có khúc mắc gì trong việc này?
- Còn không mau giao người?! - Bae Suzy đảo mắt với gương mặt đề phòng của Sinb. Ả bắt đầu mất hết kiên nhẫn và không câu nệ gì nữa, bước đến gần sinb, vô tình hất cô ra để nhận lấy linh hồn dần suy yếu của Jimin.
Sinb lúc này cũng không khá hơn Jimin là mấy vì cô vừa nhường cho anh một phần nguyên khí. Vì yếu thế hơn nên cô dễ dàng bị hất ngã ra trên nền đất lạnh lẽo.
- Cô định làm gì? Không được làm hại Jimin!
Bae Suzy ôm lấy linh hồn của Jimin, khinh khỉnh nhìn linh hồn cô gái phía dưới.
- Nhìn tôi trông giống người sẽ hại chồng tương lai của mình lắm sao?
Nói rồi không để cho Sinb kịp đứng dậy đã làm phép dịch chuyển biến mất.
- Không!
Endchap
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro