Chap 2.3

Ánh sáng buổi sớm soi rọi khắp nơi. Tia nắng mai lấp ló sau cánh rèm buông nơi cửa sổ, tinh nghịch chiếu sáng khuôn viên căn phòng nhỏ. Trên chiếc giường trắng tinh, cậu thanh niên đang say trong giấc ngủ,khuôn mặt xinh đẹp bình yên tựu thiên thần. Hạt nắng thích thú, ngỗ nghịch bám nơi thành giường, hiếu kì nhìn ngắm thiên thần say giấc.
Đã đến lúc thiên thần phải từ biệt cõi mơ...
Mi mắt khẽ nhấp nháp, nam nhân từ từ thức giấc. Khuôn mặt thanh khiết khẽ nhíu mày, mơ màng...
"Là mơ sao?" - Cậu tự nhủ, bật cười.
Là mơ, hay là kí ức?
Người con trai mở toang cánh cửa sổ khiến ko khí mát lạnh buổi sớm mai lập tức ùa vào. Mái tóc, làn da, khuôn ngực như hòa vào cùng làn gió. Cậu khẽ rùng mik.
Vạn vật đang sửa soạn đón chào ngày mới. Người người bắt đầu bận rỗn với công việc hằng ngày của cuộc sống. Con đường phía dưới kia vì thế cũng dần trở nên nhộn nhịp. Ngay cả cành hoa bên cửa sổ cũng như đang vươn mik, giũ những hạt sương còn vương để đón lấy ánh nắng. Nam nhân đột nhiên mỉm cười.
Cuộc sống của cậu bằng cách nào lại trở nên yên bình như thể này?
Vì sao nhỉ?
Vì anh ư?
Nhưng có thật là yên bình ko?
Có thật là cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại?
"Dinh Dong"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cậu thanh niên ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ.
"Hyukjae àh. Đã dậy chưa thế? Chuẩn bị đi nhé. Hôm nay chúng ta có một buổi phỏng vấn về album sắp tới. Nửa tiếng sau xe sẽ wa đón em đấy!"
"Em biết rồi manager-sama. Gặp lại anh sau."
Đặt chiếc điện thoại xuống giường, cậu hít một hơi sâu rồi thở ra, tự trấn an bản thân mik:
"Lee Hyukjae. Mày sẽ làm được mà! Bây giờ mày là ca sĩ rồi. Mày đã đi trên con đường đã chọn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Fighting!!!"
-----------------------------------------------------------------------------------
"A... anh..."
"Hyukjae, em nói được rồi sao?" - Donghae kinh ngạc. "Em NÓI ĐƯỢC RỒI?!?!?"
Anh xiết chặt lấy cậu trong sự vui mừng, nhưng vui mừng lại chuyển sang sửng sốt khi cậu đẩy anh ra một cách mạnh bạo.
Nước mắt bắt đầu giàn dụa trên khuôn mặt thanh tú....
Là nước mắt của nỗi đau.
Anh ngỡ ngàng.
"Hyukjae... Chuyện gì vậy???"
"A..n.h... l.ừ..a.. t..ôi" Cậu thanh niên đứng trước anh đang gồng mik, cố gắng phát âm thật rõ ràng từng chữ. Mái đầu đỏ khẽ rung lên.
"Em đang nói gì vậy? Anh thật sự ko hiểu!" - Anh sững sờ, cố lại gần cậu. Nhưng mỗi bước tiến đến gần hơn, Hyukjae lại lùi lại xa hơn, ánh mắt căm phẫn chực trào nước mắt.
Anh ko phải là bạn trai tôi!!!
Từ ngỡ ngàng, sững sờ, nét mặt anh giờ đây chuyển sang đau đớn.
"Em.... nhớ lại rồi sao?"
Phải. Tôi đã nhớ lại...
Anh đang sợ hãi sao?
Hyukjae cười nhạt, mắt ko rời người con trai đang đứng trước mặt mik.
Xem ra, tôi đúng là một thằng ngốc, nên mới bị anh lừa lâu đến thế.
Anh vui chứ hả?
Đùa giỡn với tôi như vậy vui lắm chứ hả?
Vậy mà tôi đã...
Những giọt lệ ngày một rơi nhiều hơn trên đôi mắt kia. Từng tiếng nấc cứ vang lên từng hồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ đây chỉ hiện diện nỗi đau xót.
Hiện thực ngọt ngào ấy đây sao?
Donghae mím chặt môi. Anh biết điều này rồi cũng sẽ đến. Và anh cũng đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó. Nhưng một việc anh ko lường trước được: trái tim của anh sẽ đau đớn đến như vậy.
"Hyukjae... Anh ko..."
Một tiếng động rền trời đột ngột vang lên làm gián đoạn lời nói của Donghae.
Là sấm.
Trời bắt đầu mưa.
-----------------------------ו×----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro