Chap 4. Vĩ thanh

Donghae đạp cửa chạy như bay ra khỏi nhà. Cú điện thoại lúc nãy như ám ảnh trong tâm trí anh.
Siwon àh. Cố lên. Mik đến ngay đây....
             --------------------------------------
Chiếc băng ca mang theo người bạn thân thuở nhỏ tiến gần về phía phòng cấp cứu. Donghae thở mạnh. Người con trai đang nằm kéo nhẹ áo anh.
Siwon muốn nói gì đó.
"Donghae.... Chă..m sóc.... Hyukie giú..p mik... nh..é." - Anh vừa nói vừa mỉm cười.
"Nói bậy bạ gì thế. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với cậu đâu!" - Donghae gạt phắt.
"Em ấy rất... yêu biể..n, nên cuối... tuần phải đ... ưa em ấy ra... biển..." - Siwon mặc kệ, cố sử dụng chút sức lực yếu ớt của mik.
"Đừng nói nữa! Đã bảo sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra rồi sao..." - Donghae gắt gỏng.
"Và.... em ấy cũ...ng rất thích... hát. Trở thành ca... sĩ là ước m..ơ củ..a em ấy..."
Siwon đột nhiên nhăn bặt. Máu nơi vết thương cũng trào ra nhiều hơn, nhuộm đỏ cả một vùng áo.
"Hứa vớ...i mik, Donghae. Cậ..u sẽ tha...y mik.... chăm sóc ch...o em ấy, dù có đi..ều gì xảy ra ik... chăng nữa.... Hứa ik!!!"
Ánh mắt kiên quyết của người bạn thân khiến Donghae phải nhượng bộ.
"Được. Mik hứa.... Nhưng cậu cũng phải cố gắng vượt qua, rõ chưa đồ đầu đất Choi Siwon?!?" - Anh đáp, bàn tay nắm chặt lấy tay người bạn thân trước kia chiếc băng ca biến mất vào phòng cấp cứu. Và tin hay ko, thì trong phút chốc, anh đã nhìn thấy nụ cười cùng vẻ mặt thanh thản của Siwon.
"Mik hứa...." - Donghae ngây người lẩm bẩm.
-----------------------------_÷_---------------------------------
Một ngày mưa tầm tã, Donghae tay cầm chiếc vỏ ốc, tiến về hướng phòng bệnh 0908. Mỗi bước ik của anh nặng trĩu, những suy nghĩ cũng như thay nhau nhảy múa quanh đầu.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn ko cứu được cậu ấy...."
"Hứa ik, hứa rằng cậu sẽ chăm sóc Hyukjae thay mik...."
"Cậu bé ấy bị mất một phần kí ức, hơn nữa cũng ko hiểu lí do vì sao cậu ấy ko thể nói được...."
Mik đang làm gì thế này? Ép buộc bản thân vì lời hứa với người bạn đã khuất ư?
Mik làm như thế liệu có đúng ko?
Lỡ như người ta ko thích mik thì sao?!
Anh vừa thở dài vừa gõ cửa bước vào phòng.
Trên chiếc giường bệnh là một cậu bé với mái đầu đỏ. Mắt đỏ tấy sưng húp vì khóc, đang nhìn anh một cách ngây dại.
Những suy nghĩ trước đây trong đầu anh đột nhiên biến mất. Đầu óc anh trống rỗng. Rồi anh bước đến, mỉm cười với cậu bé nọ:
"Anh là Lee Donghae, và anh là người yêu của em!!!!"
Đó chính xác là lần đầu tiên mà hai người họ gặp mặt nhau.
-------------------------------------END---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro