Chap 25


Lee Chan lờ mờ nhớ ra, hình như lần trước Soonyoung cũng từng nói như vậy với cậu.

Đừng đánh nhau với người khác nữa——Bây giờ lại là đừng để người khác làm tổn thương chính mình.

Sự thay đổi nho nhỏ này chứng minh điều gì?

Hơi thở của Lee Chan và Soonyoung giao hòa, cậu bị ánh mắt của anh mê hoặc, bản thân vẫn chưa giác ngộ được nhưng miệng đã mở. Hành động này giống như điềm báo, Soonyoung đưa ra yêu cầu, vì thế cậu muốn đồng ý; hoặc phải nói là muốn phục tùng thì cần đáp “Được”.

“Hửm?” Âm cuối của Soonyoung cao lên, tăng thêm sự dò hỏi và thúc giục không ngừng.

Sau khi tai tiếp nhận được thông tin này, một sức mạnh không tên thúc đẩy cổ họng, chưa trải qua sự cho phép của suy nghĩ đã khiến cậu nghẹn ra âm thanh từ nơi ấy.

Lee Chan nói: “Được.”

Lần trước khi Soonyoung hỏi cậu đã không đáp lại, bởi vì cậu không dám hứa hẹn những việc mình không làm được.

Lần này cậu hứa rồi thì phải làm sao đây?

Lee Chan vô thức nuốt một ngụm nước bọt, dần dần thấy căng thẳng. Gương mặt hai người vẫn kề sát sàn sạt, nhưng cậu không muốn tách ra xa mà túm chặt lấy góc áo Soonyoung.

“Nếu như tôi không làm được thì cậu có giận không?” Lee Chan hỏi anh, “Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi… Có đôi lúc tôi không kiểm soát được bản thân.” Cậu nhìn lom lom, “Cậu cũng biết mà, mỗi khi đầu óc tôi không hoạt động nữa thì tay sẽ vung nắm đấm.”

Soonyoung nhìn xuống cậu, nói: “Tôi sẽ giận.”

Lee Chan lo lắng, hai chữ ngắn gọn này giống như đã tuyên bố vận mệnh tương lai của cậu, cậu cắn môi, rối rắm mài hai hàm răng vào nhau.

Nếu quả thật không được thì sau này cậu sẽ không để ý tới người khác nữa. Lee Chan nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, dù sao bọn họ đều không hòa nhã với cậu, không bận tâm không tiếp cận không cùng xuất hiện, vậy thì sẽ không phát sinh xung đột khiến cậu kích động…

Soonyoung giơ tay lên, chạm vào vết thương một bên mặt cậu. Bàn tay anh không phủ lên mà chỉ đặt không, đầu ngón tay đè lên rìa vết bầm, nhiệt độ lòng bàn tay như sấy khô được cả làn da.

Lee Chan nóng bừng mặt, nhìn Soonyoung.

“Không được phép đánh nhau khác với không được phép bị thương, cậu có thể tự suy nghĩ.” Không đưa ra thêm bước hướng dẫn nào nữa, Soonyoung xoa đầu cậu, nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn.”

Thay quần áo ra khỏi phòng, dì giúp việc thấy cuối cùng Lee Chan cũng chịu ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm. Phụ nữ có tuổi đều thích quan tâm, bà lảm nhảm một phen rồi kéo cậu đi thoa thuốc, sau khi bôi xong, xe Soonyoung gọi cũng tới rồi.

Lee Chan mất tập trung, lúc tài xế quan sát cậu, cậu vô thức nghiêng mặt sang phía Soonyoung như đang trốn tránh. Cho dù đã từng bị thương nhiều lần như này, cậu vẫn không thể thích ứng được với việc người ta dán mắt vào vết thương của mình——Nói cách khác, cậu nhạy cảm với ánh mắt của tất cả mọi người, bị thương là sẽ không giống người bình thường, cái nhìn tò mò của họ như thể bao hàm ý tứ đang quan sát giống loài khác.

Soonyoung bảo cậu ngồi vào ghế sau bên phải, nhìn qua gương chiếu hậu sẽ không thể thấy được vết thương.

Lee Chan lơ đễnh, trên đường bọn họ lại nói vài câu, là Soonyoung chủ động, anh nói sơ qua tình hình sau khi cậu về nhà ngày hôm qua.

Lee Chan tập trung trở lại rất nhanh, bắt đầu để ý việc khác. Lúc Soonyoung hỏi cậu muốn ăn gì, cậu cáu kỉnh, lại không để ý đồ ăn thức uống mình phải kiêng, nói: “Muốn ăn hamburger! Còn cả trà sữa cậu mua cho tôi nữa!”

Soonyoung hiếm khi mang đồ ăn cho cậu, vậy mà cậu lại không ăn được, đúng là quá lãng cmn phí, đều tại cậu đánh nhau với hai thằng điên kia!

Lee Chan hẹp hòi lẩm bẩm, “Vốn dĩ hôm qua ông đây vẫn ổn, đến chiều là có thể điều chỉnh xong, đều do mấy thằng ngu bịa đặt về tôi…” Cậu ngẩng đầu xác nhận, “Vậy hai đứa đó đều bị ghi tội đúng không?”

Soonyoung: “Ừ.”

Cậu đắc ý bật cười, “Đáng đời!”

Sau đó Lee Chan vẫn cảm thấy chưa hả giận, lại mắng chửi, dòng suy nghĩ chạy từ việc cậu chống lại bọn kia thì bị ghi lỗi cho đến việc nhờ Soonyoung giỏi nên ngày hôm qua giáo viên mới không ghi tội cậu nữa. Nghĩ đến đây, cậu vỗ lên đùi Soonyoung, thật lòng khen một câu: “Cậu đỉnh vãi luôn!”

Dùng từ hơi thô lỗ.

Soonyoung không thay đổi sắc mặt, gật đầu một cái coi như nhận lời khen của cậu.

Lúc cái bụng được lấp đầy, tâm trạng Lee Chan có vẻ đã hoàn toàn ổn rồi.

Soonyoung xin nghỉ hai tiết, đưa cậu đi ăn xong thì quay về trường. Trước khi chia tay, Soonyoung xác nhận điện thoại của cậu vẫn còn một nửa lượng pin, đủ để cậu tự lo chuyện tiếp theo. Lee Chan khua tay, nói tôi không còn là trẻ con nữa, chẳng lẽ không thể tự biết đường về nhà sao. Soonyoung không khẳng định cũng không phủ định, bèn trả lại điện thoại cho cậu.

Xe buýt đã tới, trước khi xe dừng lại, Soonyoung bỗng quay sang phía Lee Chan.

“Sáng mai gặp nhau ở trường.” Anh nói.

Chiếc xe buýt cồng kềnh đi rồi, Lee Chan vẫn còn ngơ ngác nhìn khí thải, ma xui quỷ khiến thế nào mà chạy theo, gần như đuổi kịp được. Mất mấy giây, cậu mới đáp lại đồng ý rồi dừng lại.

Thật ra cậu không muốn quay về trường lắm.

Trước đây cậu dựa vào sự ngoan cố mà làm lơ mọi địch ý của người trong lớp, nhưng sau một ngày dài hôm nay, dường như cậu đã được chiều chuộng đến nỗi yếu ớt và nhát gan mất rồi.

Không muốn đối mặt với ai khác ngoài Soonyoung, không muốn nhìn thấy những ánh mắt mỉa mai chế nhạo, không muốn tiếp tục nghe thấy những lời nói ẩn giấu sự châm chọc trào phúng.

Đặc biệt là… Cậu chậm rì nhớ lại, quan hệ giữa cậu và Soonyoung bị lan truyền thành tin đồn như thế.

Soonyoung lại một lần nữa giúp cậu, vậy bọn họ sẽ định làm gì nữa?

Có lẽ Soonyoung chưa biết đâu, nếu như anh biết rồi thì sẽ sao đây?

Lee Chan lại làm động tác quen tay, nắm chặt tay lại, từ hình ảnh phản chiếu trên cửa kính nhìn thấy biểu cảm của mình trở nên sa sầm.

Nên đi không?

Câu nói kia của Soonyoung lại vang lên bên tai cậu.

Quan tâm bọn họ làm gì! Bọn họ nói gì cũng chẳng có tác dụng với Soonyoung đâu! Lee Chan hạ quyết tâm.

Chỉ cần Soonyoung muốn gặp cậu, bằng lòng gặp cậu, vậy nhất định cậu sẽ quay về!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro