Chap 27
Ngày đầu tiên Soonyoung là bạn ngồi bàn sau, hưng phấn.
Ngày thứ hai Soonyoung là bạn ngồi bàn sau, vẫn hưng phấn.
Ngày thứ ba thứ tư thứ năm, vẫn không có gì thay đổi.
Trước khi đi ngủ buổi tối đã mong chờ sáng ngày mai đi học được gặp người ta, sáng sớm mở mắt ra thậm chí không hề rề rà, chỉ muốn nhảy dựng lên rồi chạy như bay đến trường, không muốn lỡ một giây một phút nào cả.
Má, ban đầu còn tưởng chỉ hào hứng hai hôm là được rồi.
Sau khi tan giờ tự học mỗi tối, Lee Chan tạm biệt Soonyoung xong là sẽ bắt đầu kiểm điểm lại bản thân.
Sao cậu có thể mất tiền đồ như vậy chứ, cho dù có là học sinh tiểu học được ngồi cùng chỗ với bạn thân thì cũng chẳng vui lâu như cậu. Đằng này còn hơn một tuần lễ trôi qua rồi, chỉ mới nghĩ đến việc Soonyoung ngồi phía sau mình là suốt buổi học cậu sẽ không buồn ngủ, sức mạnh tinh thần đạt trăm phần trăm, có thể nói là phấn khích.
Rõ ràng cùng học tập một chỗ không có gì thay đổi, suy cho cùng cuộc sống của học sinh cấp ba vừa nghèo vừa mệt vừa vô vị như thế đấy, nhưng chỗ ngồi được thay đổi khiến cậu cảm giác cả thế giới không giống vậy nữa. Cậu không thể mọc mắt sau đầu, nhìn lén từng hành động của Soonyoung, cũng không thể vì ngồi gần nhất với Soonyoung rồi mà nói thêm được vài câu với anh. Rốt cuộc sức mạnh gì khiến cậu đắc ý như thế chứ, lâu lắm rồi mà vẫn chưa hết!
Hơn nữa chẳng những không yên ổn mà còn phản tác dụng.
Lee Chan bắt đầu cảm thấy thời gian đến trường quá ngắn. Đương nhiên lúc nghe giảng làm bài tập cậu vẫn thấy thời gian quá lâu, nhưng một khi Soonyoung rời khỏi xung quanh cậu là cậu sẽ vô thức cảm thấy vì sao một ngày không có 48 tiếng, để thời gian tui và Soonyoung làm bạn bàn trước bàn sau kéo dài đến 28 tiếng mỗi ngày?
Sau khi tan học cậu cũng muốn gặp Soonyoung, cuối tuần nào cũng muốn gặp. Những lúc không đến trường, chơi game cũng thấy chán cả rồi, cứ chốc lát lại nghĩ xem Soonyoung đã ngủ chưa, cuối tuần Soonyoung làm những gì, mẹ nó câu này khó vãi mình đọc không hiểu, hay nhờ Soonyoung giúp? Cậu không tài nào đè nén được sự kỳ lạ này.
Giống như lúc cậu và Soonyoung đi cùng nhau, đến cả không khí hít thở cũng không giống nữa.
Nhưng cậu không dám gọi cho Soonyoung, bởi vì gọi cuộc đầu tiên thì khẳng định sẽ có cuộc thứ hai, có cuộc thứ hai thì sẽ có cuộc thứ ba. Dựa vào cái thói bộp chộp nóng nảy của cậu thì kiểu gì vừa gọi được cuộc điện thoại xong là lại muốn nhắn tin tiếp. Không được gọi không được gọi, đến cả tin nhắn cũng không được gửi!
Soonyoung có độc sao?!
Khó mà được nghỉ một ngày nhưng lại tốn nửa ngày để ngồi ngẩn người thất thần, sáng chủ nhật, lúc đang ăn bánh mỳ, Lee Chan nhận ra điểm này, cáu không chịu được, đột nhiên quăng bánh mỳ lên đĩa.
Lee Hyeon bị cậu dọa sợ hết hồn, cả giận nói: “Anh có bệnh hả?”
Kể từ sau hôm Soonyoung đến nhà cậu, hai anh em họ cứ ở cùng nhau là lúng túng, chủ yếu là vì Lee Chan đơn phương mất tự nhiên, vì thế đến cả thời gian ăn sáng cũng không trùng nhau. Hôm nay hiếm khi trùng một lần, còn chưa ăn được mấy miếng, Lee Hyeon đã bị động tĩnh bất thình lình của cậu làm cho suýt nghẹn.
Lee Chan đầu óc hỗn loạn, gân cổ nói: “Đúng đấy!”
Lee Hyeon chấn động trợn to hai mắt.
Cô không nghe nhầm chứ? Lee Chan vừa mới nói cái gì vậy? Bị cô chửi chẳng những không đáp trả mà còn thừa nhận?!
Lee Chan kịp phản ứng lại, hít một hơi khí lạnh.
Hai anh em nhà này im lặng vài giây, Lee Hyeon vừa định mở miệng, Lee Chan thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên, động tác mạnh đến nỗi xô đổ cả ghế. Sắc mặt cậu đỏ bừng lên, kêu một tiếng “Đệt!”, chưa ăn xong phần của mình, cũng chẳng quan tâm đỡ cái ghế lên mà cầm điện thoại di động bỏ chạy.
Lee Hyeon không hiểu ông anh mình đang chơi trò gì, gọi với theo bóng lưng Lee Chan, “Anh vội vàng đi chữa bệnh đấy à?”
Lee Chan quay đầu gào to: “Mày mới có bệnh!”
Lee Hyeon: “Chính anh tự thừa nhận, còn mặt mũi mắng tui à?”
“Mẹ nó ai thừa nhận chứ, không tính!” Lee Chan đóng rầm cửa phòng lại.
Sau khi đóng cửa, cậu há mồm thở dốc.
Một mặt cáu là vì bị Soonyoung làm ảnh hưởng, mặt khác lại hơi hối hận.
Hối hận vì Lee Hyeon, chỉ một chút thôi, không nhiều đâu.
Mặc dù sự tiến bộ không lớn, mặc dù nguyên nhân căn bản là một tuần qua cậu và Lee Hyeon gần như không nói chuyện, nhưng——Cậu và Lee Hyeon đã không cãi nhau một tuần nay rồi.
Hôm nay lại phá mất!
Phiền quá, phiền chết!
Gần đây câu nói này đã trở thành câu cửa miệng của Lee Chan, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng cứ nghĩ đến. Cậu hậm hực đá góc tường, cũng không thể đá quá mạnh, chân còn đi dép, ngón chân đá phải sẽ đau. Sau khi đá xong, cậu đi loanh quanh trong phòng, không bình tĩnh được.
Thật ra cậu không cần mình và Lee Hyeon phải hòa hợp, cậu… cậu không muốn dính dáng đến bất kỳ một rắc rối nào nữa.
Chỉ là cậu cũng âm thầm trộm nghĩ——Liệu có thể sống chung với nhỏ em mình bình thường dù chỉ một chút thôi có được không?
Vì sao đến cả điểm ấy cũng không làm được? Chẳng lẽ không nói chuyện đã là cực hạn rồi sao? Vậy có khác gì người lạ đâu?
Lee Chan ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng quen thuộc, đột nhiên cảm thấy nơi này sao mà rộng quá.
Nơi này chỉ có một mình cậu, cho dù là đồ đạc cũng chỉ có dấu vết của một mình cậu. Chỉ riêng đồ đạc cá nhân thôi thì cũng không lấp được bao nhiêu không gian, vì thế mà căn phòng này trông có vẻ trống trải, vách tường vừa cao vừa rộng, trần nhà cũng rất cao, cậu đứng trong khối lục diện rộng lớn này mà cảm thấy cực kỳ nhỏ bé.
Lee Chan vô thức lùi một bước, lắc lắc đầu.
Cậu đột nhiên cảm thấy không ở đây nổi nữa, suy nghĩ bất ngờ này chợt lấp đầy trong đầu. Cậu cắn răng, cúi đầu, nhanh chóng vặn tay nắm cửa, vừa mới cử động thì dùng nốt tia lý trí còn sót lại khắc chế bản thân.
Lee Hyeon còn ở bên ngoài, cậu đi ra có thể làm gì được chứ?
Cậu không thể tự tin nói năng như bình thường.
Lee Chan đứng dựa vào cánh cửa một lát, chợt sự thôi thúc cứ tuôn ra.
Một việc cứ làm nhiều rồi sẽ thành quen, trước đây cậu một thân một mình, nhưng bây giờ cậu đã có Soonyoung. Theo thói quen, cậu muốn tìm Soonyoung xin sự giúp đỡ.
Sau khi gọi điện, tiếng chuông bíp bíp máy móc kêu khoảng chừng mười giây rồi cắt đứt, cuộc gọi được kết nối.
Thật ra Lee Chan cũng rất ít khi gọi điện thoại. Cậu không có người bạn nào cả, quan hệ với người nhà thì không tốt, trong danh bạ chỉ lưu tổng cộng bốn dãy số, gọi đi thì chỉ có một số, gần đây trong nhật ký cuộc gọi chỉ có cuộc gọi rác mà thôi.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cậu hồi hộp hẳn lên, đầu óc suy nghĩ không biết nên mở lời với Soonyoung như thế nào.
Là Soonyoung nói trước.
Giọng anh nghe không khác gì bình thường, Soonyoung cũng không hỏi mục đích Lee Chan gọi đến, chỉ nói ngắn gọn: “Chào buổi sáng.”
Trái tim Lee Chan bắt đầu đập mãnh liệt. Vì sao Soonyoung lại nói chào buổi sáng? Lần đầu cậu được nghe đấy!
Cậu không thể làm gì khác hơn là cũng nói: “Chào buổi sáng.” Không hiểu sao vì một cuộc điện thoại thôi mà bản thân lại kích động đến mức này, cậu tự véo vào tay mình cực kỳ tàn nhẫn, đau xuýt xoa một tiếng rồi gọi: “Soonyoung!”
“Hửm?” Soonyoung trả lời bằng một thán từ.
“…” Lee Chan hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
Soonyoung nói: “Tưới hoa.”
Lee Chan: “?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đặt đồ kim loại rất nhẹ, Soonyoung còn nói: “Bố tôi làm vườn, không phải tôi. Cậu có việc gì à?”
Lee Chan a một tiếng, đầu óc trống trơn, khựng lại vài giây rồi nói: “Tưới hoa gì vậy?”
Mẹ kiếp, cậu đâu có định hỏi cái này!
“Lan quân tử, lan điếu, hoa quế và hoa trường thọ.” Vậy mà Soonyoung lại trả lời thật, “Còn có cây kim tiền và cây phát tài.”
Lee Chan hoài nghi, “Sao còn có cả cây kim tiền và cây phát tài vậy? Nghe phàm tục quá, đây cũng là hoa sao?”
Soonyoung: “Không phải.”
Lee Chan: “Vậy mà cậu còn nói tưới hoa.”
Soonyoung: “Tôi cũng không thể nói với cậu là tôi vừa tưới cả hoa vừa tưới cả cây.”
Lee Chan cười rộ lên, lại hỏi anh: “Hình dáng hai cây này thế nào?”
Soonyoung trả lời: “Là chậu hoa bình thường thôi, cậu lên mạng tra sẽ có.”
Lee Chan bỗng nhiên chơi xấu, “Tôi không muốn tra.”
“Tôi có miêu tả thì cậu cũng không tưởng tượng ra được.”
“Tôi mặc kệ, tôi không tra đâu.”
Soonyoung dừng vài giây, bỗng nhiên nói: “Vậy cậu có thể tự đến đây mà xem.”
Lee Chan xỉu rồi.
Soonyoung một tay cầm điện thoại, một tay mân mê phiến lá. Chú cún bự lượn vòng dưới chân anh cũng chẳng để ý, ánh mắt hờ hững dừng trên ngón tay đang tiếp xúc với phiến lá của mình, bình tĩnh nói: “Mới sáng sớm đột nhiên gọi cho tôi, lại không nói lý do, một là có thể do rảnh quá không có việc gì làm, hai là gọi điện rồi lại ngại nói.”
Lee Chan im lặng.
“Kết hợp với biểu hiện vừa xong của cậu thì tôi đoán cậu muốn nói trực tiếp với tôi.” Soonyoung nói: “Cần thì tôi gửi địa chỉ nhà cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro