Chương 2: Trùng phùng...
9 Giờ sáng, sân bay Quốc Tế...
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía một chàng trai đeo kính râm, tóc xanh dương uốn nhẹ, mặc áo phông đen , quần jean mài rách với đôi giày nike đen trắng .
Không cần nhìn kĩ cũng biết chàng trai này đẹp bao nhiêu. Thân hình tuyệt mĩ nhưng lại kết hợp với một khuôn mặt trẻ con đáng yêu biết chừng nào. Rõ ràng, chàng trai đó sinh ra để người ta đau sủng...
Ba năm... một khoảng thời gian nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Thời gian... với nhiều người nó là liều thuốc quên đi quá khứ, xoa dịu nỗi đau. Nhưng với Min Yoongi thì không như vậy... Thời gian... như càng làm nỗi nhớ về anh càng thêm sâu đậm. Làm sao cậu quên được người đàn ông cậu đã yêu suốt một kiếp người? Dù biết yêu anh là vô nghĩa, yêu anh là khổ đau... như sao cậu vẫn muốn gặp lại anh...
Ba năm, đã khiến cậu thay đổi thật nhiều. Cậu không hiểu vì sao từ khi sống lại những thói quen ăn uống của cậu dần thay đổi, cơ thể cậu cũng không còn thuộc dạng ăn vào là béo như trước nữa. Lúc trước vì muốn hợp với giới thượng lưu như cô bạn gái anh mà cậu thích đồ ăn Tây nhưng giờ thì cậu lại không ăn nổi nữa. Hễ ăn vào là sẽ đau dạ dầy ngay thôi. Tuy nhiên, cậu lại thích những món ăn Việt mà lúc trước cậu cứ chê lên chê xuống. Nhất là khi đến Mỹ, có lúc cậu ước gì có thể bay về Việt Nam mà ăn vài món vỉa hè thôi...
Cậu cũng không đi phẫu thuật chỉnh hình thành cô gái kia nhưng ai cũng nói cậu rất đẹp. Nhất là cô bạn cùng khối với cậu ở Mỹ, cô ấy lúc nào cũng thích nhéo má, xoa đầu cậu thôi... Nghĩ lại mà cậu cảm thấy thật buồn cười a... Đây có tính là lợi ích mà ông trời cho cậu khi cậu sống lại hay không? Từ một người không xinh đẹp, không người thân,bạn bè giờ thì dường như cậu đã có tất cả...trừ anh...
Cậu ra đón tacxi về nhà, ngồi trong xe ngắm nhìn thành phố A sau ba năm lưu lạc làm cậu chua xót. Kiếp trước, sao cậu không phát hiện thế giới này đẹp như vậy? À...Đúng rồi...kiếp trước trong mắt cậu chỉ có anh...
Chỉ suy nghĩ mông lung được một tý thì đã thấy tacxi dừng trước cổng nhà. Bước xuống xe, lấy tiền trả xong cậu ngây người trước cửa nhà một lúc. Ngoại trừ những hàng cây cao lớn hơn, màu tường được tô mới hơn thì chẳng có gì thay đổi hết. Nhấn chuông cửa, người mẹ bao năm không gặp của cậu vừa thấy cậu vừa chạy đến nói to:
-Ba nó ơi! Ông ra xem ai về nè.
Mở cửa,xách vội giúp cậu một cái vali, bà cười nói:
-Con gầy đi rồi đó, sao không báo mẹ và ba tới đón con? Con sống ở Mỹ có quen không?...
-Mẹ...
Mặc kệ mẹ đang hỏi cái gì, cậu buông hành lý ôm chầm lấy bà, khóc thút thít:
-Con nhớ mẹ quá!
-Tiểu Min!
Ba từ trong nhà bước ra,ông cầm lấy vai cậu nhìn từ trên xuống dưới. Ôi... con trai ông chịu khổ rồi gầy đi a...
-Ba sao vậy?
Nhìn ông sắp khóc, cậu bối rối vô cùng. Ông nhíu nhíu mi, buông ra một câu:
-Ba sẽ vỗ béo con!
Mẹ cô trừng mắt nhìn ông, lại xoay qua con trai cưng cười nói:
-Đừng nghe ông ấy, con như vậy rất đẹp trai ....
-Anh hai đâu mẹ?
-Anh con có ca cấp cứu ở bệnh viện nên đã đi từ sớm, dạo này nó bận lắm!
Anh trai cậu bây giờ là một bác sĩ nổi tiếng ở thành phố này. Từ ngày cậu sống lại, mọi thứ xảy ra không khác lắm với kí ức kiếp trước là mấy. Chỉ là cậu đi du học và không mù quáng bên cạnh Jung Hoseok ra thì mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi.
Theo ba mẹ vào nhà, lấy những món quà đã mua tặng cho từng người. Hỏi thăm ba mẹ cuộc sống gần đây. Ba mẹ cậu điều là bác sĩ, ba cậu là viện trưởng bệnh viện thành phố A, còn mẹ cậu là bác sĩ khoa phụ sản trong bệnh viện đó. Giờ anh trai cậu chính là phó viện trưởng của bệnh viện. Trong nhà chỉ có cậu là ngoại đạo, đến Mỹ cậu chọn kinh tế, đối ngoại chứ không học y như cả nhà.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt tầm mắt cậu dừng lại trên tờ báo trên bàn. Hình ảnh trên trang bìa chính là người đàn ông mà cậu ngày nhớ đêm mong- Jung Hoseok. Cậu cứ nghĩ giờ có gặp lại anh, tim cậu sẽ không còn đau nữa nhưng không ngờ vừa nhìn thấy hình ảnh của anh thôi mà tim cậu lại đập mạnh như thế, đau đến mức nước mắt cậu sắp rơi rồi.
-Ba mẹ, con xin phép lên lầu!
Ôm lấy tờ báo, chạy vội lên lầu trước ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ. Khoá trái cửa phòng, ôm tờ báo vào trong ngực, cậu dần dần vô lực dựa vào cửa phòng, dần dần tụt xuống. Nước mắt như vỡ oà chảy xuống.
Jung Hoseok... em nhớ anh lắm biết hay không?
Nhìn người đàn ông trong bức ảnh. Anh vẫn không thay đổi cứ như ngày đầu cậu gặp anh trong tiệc tốt nghiệp đại học của anh trai mình. Lúc đó, cậu chỉ mới 18 tuổi và anh chính là bạn thân của anh trai cậu năm ấy anh đã 25 tuổi. Lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh với cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh làm lòng cậu nổi lên một suy nghĩ " Nếu anh là bạn trai cậu thì tốt quá...". Anh đối với cậu lúc đó cũng rất tốt. Khi cậu bị ngã, chính anh đã đỡ cậu đứng dậy, hỏi cậu có đau không? Trong phút chốc trái tim cậu đã thuộc về anh mất rồi...
Anh đúng như trong kí ức kiếp trước trở thành một ông chủ của một tập đoàn tài chính lớn ở thành phố C. Anh là người chính trực, công tư phân minh, năng lực làm việc siêu hạng, tuổi trẻ, đẹp trai nhưng lại chưa hề có mối quan hệ mập mờ nào với bất kỳ cô gái nào. Đối mặt với những ánh mắt yêu thương, ngưỡng mộ của các cô gái xinh đẹp xung quanh, anh luôn xem như không thấy. Xem ra, anh vẫn chờ đợi cô gái kia quay về...
-Em còn thức không?
Đang chìm vào suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa của anh trai cậu. Lau vội nước mắt, mỉm cười mở cửa:
-Anh hai!
-Wa?! Em trai anh dạo này đẹp ra nha...
-Anh cũng vậy, đẹp trai hơn trước a...
Hai anh em cậu cùng nhau trò chuyện quên cả thời gian. Cho đến khi mẹ cậu lên gọi xuống ăn cơm. Cả nhà vây quầng bên mâm cơm làm cậu vô cùng xúc động, lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác ấm áp như thế...
- Lâu rồi mới ăn cơm cùng nhau, sao em lại khóc?
Min Taehuyng thấy em trai dường như muốn khóc đến nơi, anh nhanh chóng lấy hộp khăn giấy cạnh bên, rút ra vài tờ giấy lụa đưa cho cậu. Cậu nhận lấy, khịt khịt mũi, uất ức nói:
-Em cảm động mà...lâu rồi em mới được ăn cơm cùng mọi người...
-Ăn thử xem món canh chua này mẹ nấu ngon không? Mấy món này là những món ăn hồi nhỏ con rất thích đó.
Mẹ múc cho cậu chén canh chua cá lóc mà cậu yêu thích. Run run tay nhận lấy, mỉm cười nhìn bà:
-Con cám ơn mẹ...
-Con định sau này làm gì? Thôi thì cứ ở nhà mấy năm chơi đi, cả nhà nuôi con !
Ba cậu lên tiếng phá tan sự uỷ mị trong nhà bằng một câu nửa đùa nửa thật. Anh trai và mẹ cậu cũng bắt đầu phụ hoạ :
-Đúng a !
-Ở nhà chơi đi, muốn đi đâu thì đi, thoải mái vài năm rồi hả tìm việc làm.
Nhìn cả nhà lo lắng cho mình làm cậu vô cùng hạnh phúc, nhưng cậu không dự định làm sâu gạo ở nhà nữa. Cậu không muốn mình giống như kiếp trước làm một người đàn ông vô tài, vô đức như vậy. Cậu muốn được tiếp xúc với nhiều người, thử sức trong công việc, tự khẳng định bản thân. Nhìn cả nhà, cậu mỉm cười nói :
-Con muốn tìm việc làm...
~
Sáng hôm sau, nhìn những tờ báo đăng tuyển dụng của các công ty, trong đó có một mục của tập đoàn công ty bất động sản JHS đăng tuyển trợ lý thư ký cho tổng giám đốc. Trong phút chốc, cậu không kiềm lòng được mà quyết định đăng kí dự tuyển. Dù chỉ được đứng từ xa nhìn anh cũng được, dù anh không nhận ra cậu cũng không sao...chỉ cần cậu biết mình và anh đang đứng chung một toà cao ốc, chỉ cần cậu biết anh vẫn bình an và hạnh phúc là tốt lắm rồi...
Nộp hồ sơ dự tuyển cho bộ phận nhân sự xong, cậu bỗng dưng lo lắng. Cậu tuy tốt nghiệp đại học Harvaid nhưng cậu lại không có kinh nghiệm lỡ như không được nhận thì sao ?
Trời không phụ lòng người, ba ngày sau cậu liền nhận được một cuộc gọi từ phòng nhân sự mời cậu đến phỏng vấn.
Lòng cậu tràn đầy hưng phấn cùng lo lắng khi nghĩ đến sẽ cùng anh làm cùng một công ty. Cậu nhanh chóng thay một bộ vest công sở nhẹ nhàng, đeo một cái kính không số che bớt đi nét mặt trẻ con của mình rồi nhanh chóng đến công ty.
Thành phố C cách thành phố A một quãng đường tám tiếng đồng hồ đi ôtô. Nếu được nhận, có lẽ cậu sẽ thuê một căn hộ nhỏ gần đây cho tiện. Chỉ nghĩ lại được nhìn thấy anh không hiểu sao tim cậu đập mạnh đến vậy.
Tổng công ty JHS nằm ở Mỹ, còn công ty JHS ở đây là công ty con được đặt dưới sự điều hành của tổng giám đốc Jung Hoseok. Công ty nằm ngay trung tâm thành phố, gần khách sạn, quãng trường, trung tâm mua sắm,...nên nó được thiết kế vô cùng sang trọng.
Bước vào phòng nhân sự, không gian làm việc gọn gàng, mỗi người được ngăn cách nhau bởi các tấm thuỷ tinh màu xanh biển, họ bận rộn làm việc trong sự im lặng tuyệt đối chỉ nghe thấy tiếng hồ sơ soàn soạt, tiếng bút ghi trên giấy, tiếng điện thoại reo. Tất cả làm cậu bối rối không biết có nên lên tiếng hay không thì có một người đàn ông tuổi khoảng bốn mươi, ăn mặc trang nghiêm từ trong phòng đi ra. Ông đưa tay ra bắt tay cậu, chào hỏi :
-Cậu là Min Yoongi ?
-Vâng, xin chào ông.
Ông mỉm cười lịch sự nói :
-Mời cậu theo tôi.
-Vâng !
Cậu theo ông ta vào thang máy, tiến thẳng lên tầng 10. Tầng 10 quả là đang tuyển dụng nhân viên nhưng xem ra có rất ít người tới phỏng vấn. Cậu tò mò hỏi :
-Thưa ông...tại sao lại chỉ có vài người tới dự phỏng vấn ?
-Tổng giám đốc rất khó nên lựa chọn rất kĩ các nhân sự mới chỉ có năm người được mời tới phỏng vấn thôi, chúc cậu may mắn.
-Vâng, cám ơn ông !
Nhìn từng người bước vào rồi lại bước ra với khuôn mặt buồn rười rượi làm cậu dần lo lắng. Xem ra kỳ tuyển trợ lý thư kí này khó khăn lắm đây...Nhất là có một cô gái khá xinh đẹp, ăn mặc hàng hiệu với cái váy đỏ cổ chữ V khoét sâu, cái váy ngắn cũng cỡ, trang điểm tỉ mĩ, phong tình vạn chủng đang ngồi gọi tên người vào phỏng vấn. Giọng điệu khách sáo nhưng ánh mắt lại kinh thường người đúng khuôn mẫu của một thư kí cao cấp. Haiz... nếu làm trợ lý cô ta chắc còn khổ hơn a...
Phì ! Cậu bất chợt tự cười mình. Có thể trúng tuyển hay không còn chưa biết, cậu suy nghĩ nhiều làm gì cơ chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro