1. MẤT TRÍ ĐẦY HOANG ĐƯỜNG II
Một lúc sau, Kim Thạc Trân bỗng bình thản lên tiếng:" Này, vị tiên sinh gì đó, phiền anh đừng có đi đi lại lại như vậy nữa được không?"
Tiên sinh gì đó? Kim Thái Hanh thà rằng người bị mất trí nhớ lúc này là chính mình. Anh dừng bước, mặt mày đau khổ từ từ ngồi xuống giường bệnh, nhưng anh không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Kim Thạc Trân. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cậu lúc này.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng thuần khiết kia không mang chút tạp nhiệm nào, nó thực sự khiến Kim Thái Hanh mê mẩn. Một suy nghĩ không mấy chắc chắn nhưng lại mang chút mâu thuẫn chợt lóe lên trong đầu anh. Đột nhiên, anh đưa tay kéo Thạc Trân đến trước mặt mình. Kim Thạc Trân lặng người đi, vốn dĩ ban đầu chỉ định nằm nhìn anh và không nói tiếng nào, thế nhưng cậu hoàn toàn không ngờ anh lại có hành động lạ thường này
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, cho dù là ai, chỉ cần động đậy đôi chút là hai cặp môi kia sẽ dính chặt lại ngay. Thạc Trân mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Kim Thái Hanh, thế nhưng hoàn toàn vô ích. Những gì cậu có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ là hơi thở gấp gáp của người đối diện đang không ngừng phả lên mặt mình, tạo nên cảm giác ngứa ngáy ,khó chịu
Khẽ chớp mắt, Thạc Trân run run lên tiếng " Anh định....làm gì hã?"
Không khí trong phòng càng lúc càng ám muội
Kim Thái Hanh nhoẻn miệng lên, mang theo chút tự giễu :" Không biết em có nhớ hay không, mỗi sáng thức giấc, chuyện mà anh thích làm cùng em nhất đó?"
Kim Thái Hanh từ từ tiến lên phía trước, chính vào lúc đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau thì cậu liền đưa tay lên chen giữa khoảng cách rồi đẩy anh ra. Anh lặng người đi, chỉ trong khoảng khắc, bộp một tiếng, anh nhận trọn một cái bạt tai đau đớn
Kim Thạc Trân dùng bàn tay không bị cắm ống truyền dịch chống lên giường, lui lại phía sau, đôi môi trắng nhợt không ngừng run rẩy, nhìn Thái Hanh bằng đôi mắt trong trẻo đầy phòng bị. Kim Thái Hanh đưa tay chạm vào khuôn mặt đang đau nhói rồi lại nhìn vào đôi mắt trong sáng kia vài giây, chết lặng người đi
"Xin lỗi " anh đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh
Kim Thạc Trân nhìn theo bóng dáng anh, nhanh chóng đưa tay trái lên trước ngực, nơi đó trái tim đang đập nhanh mãnh liệt
Người đàn ông gọi cậu là "Tiểu Trân " này thật sự quá đỗi đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm khiến người đối diện nhìn vào mà mê mẩn.
Cậu không phủ nhận, lúc nãy không phải anh bất cẩn chạm vào đầu kim truyền trên tay trái của mình, có lẽ cậu đã bị mê hoặc mất rồi. Nhấc bàn tay trái lên, chỗ đó đã rỉ máu tươi, Thạc Trân mím chặt môi ấn chuông cấp cứu
Không bao lâu sau, có một cô y tá chạy tới, rút kim truyền đó xuống cho Kim Thạc Trân. Thuốc truyền dịch trong bình đã không còn nhiều, Thạc Trân xua tay ra hiệu cho cô hộ lý không cần phải truyền thêm nữa. Cô y tá liền thu lại bình dịch, quay người định ra khỏi phòng.
Đột nhiên, cô dừng chân, quay người lại mỉm cười nói với Thạc Trân rằng: " Kim tiên sinh, thực ra ông xã của cậu là một người rất tuyệt vời. Kể từ tối hôm qua đến nay, anh ấy không hề chợp mắt ,cứ ở bên giường chăm sóc cậu, không rời cậu nửa bước. Sau này nếu có giận dỗi, cãi nhau với anh ấy, cãi thì cãi, tức thì tức ,chứ đừng có ôm bình rượu đến sông Hộ Thành làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. Lần sau, tôi với bác sĩ Mục chưa chắc đã gặp mà cứu được cậu đâu"
"Ông xã? Ôm chai rượu đến sông hộ thành làm chuyện ngốc nghếch? "
Kim Thạc Trân như chết lặng, ánh mắt hướng đến tấm thẻ đeo trước ngực cô y tá này ... Trịnh Tuyết. Thì ra đây chính là cô y ta đã cứu mạng cậu. Trịnh Tuyết khẽ vỗ tay lên đầu rồi mỉm cười nói: Ồ, tôi quên khuấy mất, cậu đã bị thương ở phần đầu mà"
Trịnh Tuyết liền kể lại chuyện hôm ấy vì sao gặp Thạc Trân, tình cờ thấy cậu ngã xuống nước, rồi sau đó cứu cậu lên không thiếu một chi tiết nào. Sau đó, Trịnh Tuyết lấy một tấm danh thiếp từ túi áo ra đưa cho Kim Thạc Trân :" Anh ấy nói, hôm nay cậu sẽ tỉnh lại, dặn cậu một tháng sau khi xuất viện hãy đến phòng khám ở lầu trên tìm anh ấy nói chuyện. Nếu trong thời gian đó, có điều gì cần biết, cậu cứ gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ giảm 20% cho cậu"
Kim Thạc Trân nhìn vào tấm danh thiếp có hoa văn tinh tế trên tay, nhanh chóng đọc được ba chữ " Mục Thất Lưu ", bên cạnh có mấy chữ nhỏ hơn viết Chuyên khoa tâm lý , khóe miệng cậu khẽ co giật
Hiện nay trên đầu vẫn còn cuốn băng trắng, điều này khiến Thạc Trân hiểu rõ, chắc chắn mình đã đụng đầu vào đâu đó, hơn nữa còn bị mất trí nhớ nữa. Vị bác sĩ có tên Mục Thất Lưu này cho rằng cậucó vấn đề về tâm lí sao?
Bỗng nhiên trong đầu Kim Thạc Trân vang lên giọng nói của một người đàn ông :"Tôi họ Mục, cậu có thể gọi tôi là A Mục"
"A Mục? " Thạc Trân lẩm bẩm lên tiếng
Trịnh Tuyết vô cùng ngạc nhiên :" Hả? Cậu còn nhớ cái tên A Mục sao? Thật đúng là thần kì"
Kim Thạc Trân ngước mắt lên, mỉm cười dịu dàng " Tôi không biết nữa, chỉ là trong đầu chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông, nói rằng anh ta tên là A Mục thôi"
"Ồ, ồ" khuôn mặt của Trịnh Tuyết vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc như trước, cô nhìn Thạc Trân nói:" Vậy cậu hãy nghỉ ngơi đi nhé!"
"Cảm ơn cô nhiều " Kim Thạc Trân vẫn giữ nụ cười dịu dàng
"Không có gì" Trịnh Tuyết cảm thấy mỹ nam đúng là mỹ nam, cho dù say rượu hay ốm bệnh, trông vẫn cứ xinh đẹp đến mê hồn
________________
Xin lỗi vì sự lười nhác này 😞😞
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro