MẤT TRÍ ĐẦY HOANG ĐƯỜNG IV
Vào lúc hoàng hôn, Thạc Trân cảm thấy đầu óc mê man, định nằn xuống nghỉ ngơi thì Kim Thái Hanh đẩy cửa bước vào
Cậu nhướng mày, nhìn thẳng về phía anh, bỗng nhớ đến hành động dị thường của anh trước đó, mặt cậu đỏ bừng bừng, cúi đầu xuống mỉm cười, tiếp đó lại ngẩng cao đầu lên nhìn anh
Kim Thái Hanh đứng bên cửa sổ, k hề đi vào trog, thấy mặt Thạc Trân đỏ anh cx hiểu cậu đag nghĩ gì. Thái Hanh cũng cảm thấy ngại ngùng, đã làm anh em bao năm nay,lần đầu tiên anh có hành động bất thường và bạo dạn như vậy
Hai người cứ đứng xa như thế mà nhìn về phía nhau. Sau một hồi im lặng, Kim Thái Hanh đành phải lên tiếng trc: " Em đã đỡ chưa ? Ngoài phần đầu đau ra, em còn thấy chỗ nào đau đớn nữa k?"
Kim Thạc Trân khẽ lắc đầu, vẫn nhìn anh mỉm cười dịu nhẹ. Một lúc lâu sau ,cậu mới nói:" lúc nãy cô y tá nói....anh là chồng tôi?"
Đầu tiên, Thái Hanh lặng người đi ,sau đó gật đầu nói:"Ừm!"
Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy tự trách,lòng ảo não vô cùng. Nếu kp anh đề nghị ly hôn,có lẽ Thạc Trân cx k thành ra thế này. Ly hôn, mặt để lại sẹo, mất trí nhớ, những đả kích chí mạng của một người mẫu, cậu đều đã gặp phải
"..... Hình như, tình cảm giữa cta ko đc tốt lắm phải k?" Thạc Trân nhoẻn miệng cười rồi dịu dàng lên tiếng
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Kim Thái Hanh đột nhiên trắng nhợt, sau đó tối sầm lại. Anh vội bước tới giường bệnh nắm lấy bàn tay của Thạc Trân sau đí nhẹ nhàng nói:" không, kp như em đã nghĩ đâu"
"Thật sao?" Thạc Trân lặng lẽ rút tay lại
Kim Thái Hanh cố tình né tránh vấn đề nhạy cảm này:" em có biết em đã ngủ bao lâu rồi k?" anh nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt sau thẳm mà đầy âu lo
"Ồ, vậy thì tôi khá may mắn, vẫn còn có thể tỉnh lại được ". Bàn tay trái của Thạc Trân nhẹ nhàng xoa bóp lên vết kim truyền còn để lại trên cổ tay phải, chỗ đó lúc này vừa sưng, vừa đau
Thái Hanh im lặng hồi lâu, sau đó trịnh trọng nói với cậu rằng:" Tiểu Trân, em cứ yên tâm, cả đời này, cho dù em có trở thành thế nào, anh cũng không bao giờ bỏ rơi em hết". Cho dù là em trai hay chồng của anh đều đc ,cả cuộc đời này, anh sẽ có trách nhiệm chăm sóc, quan tâm Thạc Trân
Kim Thạc Trân ngây người nhìn Thái Hanh, sau đó bật cười thành tiếng, cậu cảm thấy lời hứa này thật nực cười. Lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn anh:" vậy đến khi nào tôi có thể xuất viện? "
"Bs nói, em phải ở viện vài hôm để theo dõi, đến lúc nào cắt chỉ thì mới xuất viện được "
Thạc Trân đưa tay sờ lên lớp băng dày trên đầu mình, vẫn cảm thấy hơi đau.
"Đừng dùng tay chạm vào đó!" Kim Thái Hanh vội đưa tay kéo bàn tay trái đựng chạm vào lớp băng của Thạc Trân, thấy cậu nhìn mình đầy kinh ngạc, anh cảm thấy lúng túng, nhanh chóng thu tay lại, rồi trầm giọng xuống :" bs dặn, ko đc chạm lung tung vào vết thương, nếu nó k may vỡ ra thì phiền lắm "
"Ồ" Thạc Trân ngô nghê đáp lại một câu, sau đó nghiêm mặt nói:" vừa chạm vào đã vỡ sao, lm bằng thủy tinh chắc?"
Kim Thái Hanh cau chặt đôi mày, anh cx kb phải nói sao với cậu về vết thương khi lành sẽ để lại sẹo. Căn phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người
Đột nhiên, tiếng di động vang lên phá tan bầu k khí khó chịu này. Kim Thái Hanh rút đt ra, chẳng nhìn màn hình đã vội dập máy, có điều khoảng mấy chục giây sau ,tiếng chuông đt lại reo lên. Khi anh định tắt máy lần nữa, Thạc Trân mỉm cười nói:" tôi vẫn còn thấy hơi choáng, muốn ngủ một lúc".
"Vậy em ngủ đi, anh sẽ ở đây chăm sóc em" Thái Hanh vẫn dập máy
Thạc Trân chẳng buồn để tâm đến Thái Hanh nữa ,cậu nắm xuống rồi nhắm mắt, lặng lẽ đứng ngoài phòng bệnh một lúc, sau đó mới quay ng bước ra ngoài
Anh bấm đt gọi lại, dặn dò cty vài vc, sau đó quay về phòng bệnh. Lúc này , Kim Thạc Trân đã ngủ ngon lành. Trong giấc mơ, cậu vẫn cau chặt đôi mày, sắc mặt trắng nhợt, chiếc cằm dường như càng gầy guộc hơn, ko còn thấy má bánh bao nữa rồi
Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, lặng lẽ ngồi cạnh bên Thạc Trân
__________________
"Thạc Trân em cứ yên tâm, cả cuộc đời này, cho dù em có trở thành thế nào, anh cũng không bao giờ bỏ rơi em hết"
Trách nhiệm? Của một người anh trai đối với em trai mình hay của một người đàn ông đối với bạn đời của mình???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro